Đọc truyện Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân – Chương 31: Vườn hoa bí mật của Chu Tiểu Vân
Khi trời lạnh, đàn vịt nhà họ Chu chỉ ở trong chuồng, không được thả ra ngoài.
Chu Tiểu Vân không bỏ được thói quen tập thổi kèn harmonica ở cạnh hồ. Cô đoán mình mà lấy kèn ra thổi ở nhà, sẽ khiến cha mẹ nghi ngờ. Hơn nữa, tính Đại Bảo thích gây sự, Tiểu Bảo tò mò, Nhị Nha ưa góp vui, ngẫm lại khéo là cảnh gà bay chó sủa.
Vườn hoa bí mật chính là chỗ Chu Tiểu Vân thường đến, cô đi vòng quanh hồ rất lâu mới phát hiện được một chỗ vô cùng bí ẩn.
Xung quanh hồ có vài bụi cây lùm xùm. Vườn hoa bí mật của cô cách hồ nước không xa. Bên ngoài bao quanh bởi cây cao hơn một mét và có hai cây liễu rất to vừa vặn che khuất không gian nhỏ chứa được một, hai người này. Không đứng gần đó tuyệt đối không phát hiện bên trong còn có một không gian khác.
Trước đây khi trời còn ấm áp, Chu Tiểu Vân thường lùa vịt vào hồ rồi trốn vào đó, cầm kèn harmonica tập luyện. Tiếng kèn harmonica vốn không quá lớn. Xung quanh hồ nước là một mảnh đất trống trải, ít người qua lại. Mấy đứa trẻ như rừng cây nhỏ cạnh hồ bọn Đại Bảo thích ra chơi cách chỗ này một đoạn. Vì thế, chưa có ai phát hiện ra Chu Tiểu Vân tập thổi kèn harmonica ở đây.
Chu Tiểu Vân rất thích vườn hoa bí mật của cô, nhất là lúc trời sang thu, cành lá sum sê xanh tốt, hoa dại nở rộ, có cảm giác như đang ở thế ngoại đào nguyên. Cô lén lút xem chỗ này là vườn hoa bí mật của mình. Nơi đây chỉ thuộc về một mình cô, cô muốn nói gì cũng được, rất thoải mái tự tại.
(Thế ngoại đào nguyên: ý chỉ một nơi tuyệt đẹp, ngăn cách với thế giới bên ngoài mà con người luôn nghĩ rằng nó có tồn tại. Có cả một sự tích về cụm từ này, có thể đọc thêm ở đây http://vietdaikynguyen.com/v2/culture/4-culture/367-dao-hoa-vien)
Bây giờ là mùa đông, lá cây rụng hết, trơ lại cành cây trụi lủi. Chu Tiểu Vân vào rừng cây nhỏ, tìm một chỗ rễ cây tương đối bằng phẳng làm chỗ ngồi. Cô cảm thấy quay về thời thơ ấu vô lo vô nghĩ quả là đúng đắn.
Đối với việc Chu Tiểu Vân thường xuyên ra khỏi nhà là mất tích nửa ngày, Triệu Ngọc Trân vô cùng khoan dung. Trong suy nghĩ của bà, con gái làm việc có chừng mực, chơi xong sẽ về nhà, không giống Đại Bảo nghịch ngợm hay gây sự chắc chắn là đi chơi với mấy đứa bạn. Cứ như vậy, thời gian cô ở vườn hoa bí mật càng lúc càng dài. Cô đã luyện thành thạo bài thầy Phương dạy và thổi được một số bài khá dài trong quyển nhạc phổ.
Nghe thấy chính mình thổi ra tiếng kèn êm tai, Chu Tiểu Vân có cảm giác vui sướng và thoả mãn không nói nên lời. Cô tự luyện tập rất vui vẻ, nhưng có người lại không vui.
Kỳ nghỉ đông, Vương Tinh Tinh nhà ở gần đó cùng Bé Mập, Tiểu Bất Điểm đến tìm cô chơi nhưng lần nào cũng không thấy Chu Tiểu Vân ở nhà. Mấy lần sau đó, đến Triệu Ngọc Trân bắt đầu cảm thấy kỳ quái. Không hiểu Chu Tiểu Vân rốt cuộc là chơi với ai, đợi Chu Tiểu Vân về nhà liền hỏi con: “Đại Nha, hôm nay Vương Tinh Tinh lại tới tìm con. Mẹ bảo là con sang nhà bạn khác chơi nhưng con bé nói ở nhà Bé Mập và Tiểu Bất Điểm không thấy con nên mới đến nhà tìm. Hằng ngày cơm nước xong con ra ngoài là đi chơi với ai?”
Chu Tiểu Vân mặc một bộ quần áo bông rất dày, tuy ấm áp nhưng từ xa nhìn lại y như quả bóng nhỏ, rất xấu. Tới mùa đông đứa trẻ nào cũng mặc như vậy. cô không dám kháng nghị, trong lòng không khỏi hoài niệm áo lông vừa nhẹ vừa đẹp lại ấm áp, không biết mấy năm nữa nó mới xuất hiện. Nhưng mặc như vậy không phải không có chỗ tốt, cô nhét kèn harmonica vào bụng, bên ngoài khó phát hiện. Hằng ngày, cô giấu kèn trong áo, Triệu Ngọc Trân không hề hay biết.
Nghe xong câu hỏi của mẹ, Chu Tiểu Vân nhất thời không tìm được người thích hợp làm bình phong. Nhà Ngô Mai quá xa, nói đến nhà bạn ấy rõ ràng là nói dối. Nhà Chu Chí Hải ngay bên cạnh, nếu nói đến nhà bạn ấy, rất dễ bị phát hiện. Nghĩ ra rồi, nhà Phùng Thiết Trụ cách nhà mình hơi xa, khoảng năm phút mới đến nơi, dùng cậu ấy làm lý do ứng phó trước đã:
“Con đến nhà Phùng Thiết Trụ, bạn ấy nhờ con dạy mấy đề toán. Con không tiện từ chối nên hàng ngày sẽ dạy bạn ấy mấy bài. “
Triệu Ngọc Trân vừa nghe đến tên Phùng Thiết Trụ, trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh một cậu bé ục ịch, thấp tịt. Cậu bé này bà từng nhìn thấy mấy lần, cha của cậu là bác sĩ Phùng – khách quen của gia đình. Tiểu Bảo thường xuyên bị ốm không ít lần phải phiền đến người ta.
Nghe Chu Tiểu Vân nói đến nhà dạy Phùng Thiết Trụ học toán, Triệu Ngọc Trân tin ngay, còn khen cô mấy câu và dặn dò nhớ bảo cậu bé đến nhà chơi.
Chu Tiểu Vân thấy an toàn vượt qua cuối cùng cũng yên lòng, nhưng sau này, số lần cô ít ra khỏi nhà hơn. Lấy Phùng Thiết Trụ làm bia đỡ không thích hợp lắm, cha mẹ cô quen với bác sĩ Phùng. Chẳng may người lớn gặp nhau, lúc hàn huyên tâm sự vô tình nhắc tới đề tài này chẳng phải bị phát hiện hay sao? Dù sao, trời lạnh quá, điều kiện tập luyện không thuận lợi, đành tập ít đi vậy.
Vương Tinh Tinh lại đến, thấy Chu Tiểu Vân ở nhà rất vui vẻ, lôi Bé Mập và Tiểu Bất Điểm tới nhà cô chơi.
Mấy cô nhóc chơi chung với nhau, ngoài nhảy cước, còn có trò nhảy dây. Sợi dây thừng thô, rất dài, các nhà thường dùng để buộc túi, buộc bao. Có hai người, mỗi người đứng một đầu, dùng sức quất, mọi người canh thời điểm thích hợp nhảy vào, chơi rất vui. Chốc lát sau, trò này đã thu hút Chu Tiểu Hà và Chu Chí Hải chạy sang, gia nhập vào đoàn quân nhảy dây.
Đại Bảo thấy nhiều người ở nhà chơi nên không ra ngoài. Cậu phụ trách việc quất dây. Mấy đứa nhỏ chơi chung, vui quên trời quên đất.
Chu Chí Hải nhảy rất siêu, vừa nhảy vừa xoay người, mấy đứa con gái đã mệt, ngồi nghỉ, chỉ có cậu bé còn nhảy. Thấy mọi người đều đứng xem, Chu Chí Hải đắc ý, biểu diễn thêm mấy động khác khó hơn. Lúc nhảy một chân, khi thì nhảy hai chân xoay một vòng chạm đất, khiến mọi người hoa cả mắt, vỗ tay rầm rầm. Chu Chí Hải cười tít cả mắt, không chú ý giẫm phải dây thừng, “rầm” vấp ngã, nhất thời tiếng cười nổi lên bốn phía.
Chu Chí Hải mặc áo bông dày, vấp ngã không đau, đứng lên vỗ vỗ bùn đất rồi lại tiếp tục nhảy.
Mấy đứa trẻ con chơi đùa vui vẻ, chỉ mong kỳ nghỉ đông kéo dài thành hai tháng.