Đọc truyện Cuộc Sống Khoan Thai Nơi Viễn Cổ – Chương 6
Người đàn ông đào lỗ chôn nội tạng và da lông còn dư của con thỏ hoang xuống đất. Sau đó nhìn Giản Thanh Vân một cái rồi quay người bước đi.
Giản Thanh Vân cũng vội vàng đi theo.
Người đàn ông quay đầu lại thấy Giản Thanh Vân chạy theo thì nhìn cô cười rất tươi, sau đó tiếp tục bước đi.
Rất nhanh, hắn dừng chân trước một bụi dây mây tỏa ra mùi kì lạ, sau đó hắn tìm một chỗ rộng rãi gần đó ngồi xuống.
Giản Thanh Vân cũng bắt chước hắn ngồi theo, nhưng mà trong lòng cô có chút nghi ngờ, hôm nay bọn họ phải qua đêm ở chỗ này sao? Lỡ như có con dã thú nào đó thừa dịp bọn họ ngủ say rồi nhảy ra tấn công thì làm sao bây giờ? (editor mèo xinh of dien❀dan❀le❀quy❀don.)
Người đàn ông hình như không hề lo lắng về vấn đề này, chỉ tùy ý nằm xuống rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Giản Thanh Vân cắn cắn môi do dự, không biết có nên thừa dịp người đàn ông này ngủ say rồi lui vào không gian đi ngủ hay không. Bây giờ cô rất quen thuộc với cái không gian kỳ quái này, cũng cảm giác được nó có quan hệ rất lớn tới miếng ngọc bội bị mất của cô, cho nên bây giờ cô có cảm giác vô cùng thân thuộc với không gian này.
Giản Thanh Vân lại nhìn người đàn ông một cái, phát hiện hô hấp của hắn đã đều đều, chắc là đã ngủ. Lại nhìn xuống hông hắn, thấy con dao xếp của cô lộ ra một nửa. Cô ngồi xích lại gần người đàn ông, thấy hắn không có phản ứng gì, có lẽ hắn đã ngủ say rồi.
Giản Thanh Vân thấy hắn không có phản ứng, lại tiếp tục xích lại gần một chút nữa, vươn cánh tay với tới chỗ con dao xếp của cô. Cộ vừa nhìn người đàn ông ngủ say vừa vươn tay tới hông hắn. Tay mới vươn ra được một nửa thì người đàn ông đột nhiên mở mắt, ánh mắt rất sắc bén. Nhưng sau khi nhìn thấy là Giản Thanh Vân thì sắc mặt của hắn nhu hòa lại, chỉ là có chút nghi hoặc. (editor mèo xinh of dien❀dan❀le❀quy❀don)
Giản Thanh Vân xấu hổ sờ sờ mũi, cười với người đàn ông rồi ngượng ngùng nói: “Tôi… Tôi muốn lấy lại con dao xếp.”
Mặc kệ hắn có nghe hiểu hay không.
Người đàn ông chỉ nhìn Giản Thanh Vân cười cười, sau đó tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Giản Thanh Vân rất bất đắc dĩ, tính cảnh giác của người đàn ông này vô cùng cao. Phỏng chừng khả năng cô đoạt về con dao xếp là vô cùng nhỏ. Suy nghĩ lại, cô vẫn quyết định nghỉ ngơi ở bên ngoài. Dù sao thì người đàn ông này cũng không sợ dã thú xuất hiện, cô cũng chẳng việc gì phải sợ. Chủ yếu là cô phát hiện nơi hắn chọn để nghỉ ngơi, đến cả một con muỗi cũng không có. Chắc có lẽ là liên quan đến mùi kì lạ của dây leo này. (editor mèo xinh of dien❀dan❀le❀quy❀don)
Giản Thanh Vân nghĩ tới nghĩ lui, liền dựa vào một gốc cây cổ thụ ngủ thiếp đi. Đến khi cô mở mắt thì trời đã sáng rồi. Cách đó không xa, cô thấy người đàn ông đang dùng con dao xếp của cô mổ bụng hai con gà rừng. Hắn nhìn thấy Giản Thanh Vân thức dậy liền quay đầu cười với cô, giơ giơ con gà rừng trong tay giống như muốn nói: Sắp được ăn rồi!
Làm gà xong, người đàn ông đưa một con cho Giản Thanh Vân. Đến khi hắn cầm con gà rừng của hắn lên chuẩn bị ăn thì Giản Thanh Vân vươn tay ngăn lại.
Giản Thanh Vân thật sự không nhìn được cái kiểu ăn sống như vậy, nhìn con gà rừng vẫn còn dính máu cô liền thấy buồn nôn. Hơn nữa đồ ăn sống có nhiều vi khuẩn, sẽ không tốt cho cơ thể. Từ giờ trở đi cô muốn tạo cho người đàn ông này thói quen ăn đồ nướng chính, bởi cô cảm giác được muốn đi ra khỏi khu rừng này còn phải một đoạn thời gian nữa. Thật ra thì cô có thể rời khỏi hắn tự mình tìm đường ra khỏi khu rừng này. Có không gian tùy thân, cô tin tưởng bản thân có thể còn sống để đi ra, chỉ là một người đi thì sẽ rất buồn. Cô hi vọng có người có thể củng đi với cô, mặc dù hai người không có cách nào hiểu nhau, chỉ cần có người là được rồi. (editor mèo xinh of dien❀dan❀le❀quy❀don.)
Giản Thanh Vân nghĩ tới đây lại cười cười với người đàn ông, chỉ chỉ con gà trong tay hắn, lại chỉ chỉ miệng mình, lắc lắc đầu, nói: “Từ nay về sau đừng ăn đồ sống nữa, phải nướng chính mới được ăn.” Tuy cô biết người đàn ông này không hiểu lời của mình, nhưng cô vẫn cứ nói.
Người đàn ông cái hiểu cái không gật gật đầu, cũng không biết hắn có hiểu hay không.
Sau đó Giản Thanh Vân lấy cái bật lửa ra, dạy người đàn ông cách bật lửa nhóm lửa, lại dạy hắn cách nướng thịt. Người đàn ông này học rất nhanh, không lâu sau liền biết hết rồi.
Rất nhanh sau đó hai người đã có gà rừng nướng nóng hổi để ăn rồi. mỗi người một con, Giản Thanh Vân ăn được nửa con thì ăn không nổi nữa, phần còn lại đều bị người đàn ông ăn hết. Giản Thanh Vân đoán rằng con thỏ hoang ngày hôm qua chỉ đủ cho hắn ăn, nhưng lại phải chia bớt cho cô nên hắn ăn không đủ no, hôm nay mới đi săn hai con gà rừng về.
Người đàn ông này đi rất nhanh, Giản Thanh Vân sắp chạy theo không kịp rồi. Hắn nhìn thấy Giản Thanh Vân theo không kịp liền dừng lại, tới trước mặt cô ngồi xổm xuống xoay lưng lại. Giản Thanh Vân biết hắn muốn cõng cô, liền ngoan ngoãn trèo lên lưng hắn nằm.
Người đàn ông cõng Giản Thanh Vân trên lưng, chạy rất nhanh. Thỉnh thoảng đang chạy lại đột nhiên dừng lại, nhìn quanh bốn phía giống như xác định phương hướng.
Đợi đến giữa trưa thì người đàn ông mới dừng lại.
Buổi sáng Giản Thanh Vân ăn gà nướng, lại không uống nước, lúc này đã rất khát rồi. Nhưng không thể ở trước mặt người đàn ông này đi vào không gian lấy trái cây tím kia giải khát, cho nên đành phải xin giúp đỡ, làm một động tác uống nước với người đàn ông.
Hình như người đàn ông xem hiểu, cho nên vỗ nhẹ vai Giản Thanh Vân rồi đi về phía trước.
Giản Thanh Vân biết người đàn ông này đi tìm loại quả dại gì đó, liền tìm một chỗ ngời đợi hắn trở về.
Quả nhiên không lâu sau, người đàn ông ôm một đống trái cây màu đen trở về. Giản Thanh Vân từng nhìn thấy trái cây màu đen này trong rừng rậm, chỉ nhỏ bằng nắm tay, rắn chắc. Bởi vì có trái cây màu tím lấp bụng rồi cho nên cô cũng không dám tùy tiện ăn loại trái cây màu đen này. Mà người đàn ông này mang trái cây này về, có nghĩa là loại trái này ăn được. (editor mèo xinh of dien❀dan❀le❀quy❀don)
Người đàn ông để tất cả trái cây màu đen trước mặt Giản Thanh Vân, Giản Thanh Vân nhặt lên một quả, trực tiếp há miệng cắn. Trong miệng là một vị rất chát, nhưng vỏ trái cây lại không hề bị cắn phá.
Người đàn ông nhìn thấy Giản Thanh Vân dùng răng cắn trái cây, không khỏi cười ngây ngô ha ha. Sau đó hắn cũng nhặt lên một trái, lấy một cây gậy nhỏ bén nhọn đục một lỗ trên vỏ trái cây rồi đưa cho Giản Thanh Vân.
Giản Thanh Vân ngẩn ra, thì ra không phải ăn, mà là uống. Ngửa đầu uống thử một ngụm, chất lỏng bên trong hơi sền sệt, có vị ngọt dịu, còn có một loại hương vị khác mà cô không hình dung được. Không khó uống, nhưng cũng không dễ uống cho lắm.
Cơ mà khát nước thì phải uống thôi. Giản Thanh Vân uống một phát hết ba trái. Người đàn ông cũng uống hai trái.
Giải quyết xong vấn đề khát nước, hai người tính nghỉ ngơi một chút lại tiếp tục đi.
Giản Thanh Vân ngồi đối diện hắn, đánh giá người đàn ông đang dựa vào gốc cổ thụ nghỉ ngơi.