Đọc truyện Cuộc Sống Khoan Thai Nơi Viễn Cổ – Chương 47
“Mạt Cáp Lỗ?” Hiển nhiên Mạt Tư không hiểu vì sao trước tên con mình lại thêm chữ “Mạt” vào.
Giản Thanh Vân cười tít mắt giải thích: “Ở địa phương trước kia em ở, đứa con sẽ cùng họ với cha. Anh là cha của Cáp Lỗ, tất nhiên con phải theo họ anh, họ là trước tên một chữ. Tỷ như em nè, em tên Giản Thanh Vân, chính là họ Giản, theo họ của cha.”
Giải thích như vậy thì Mạt Tư đã hiểu, liền vui vẻ hôn cô một cái, cười nói: “Vậy gọi là Cáp Lỗ, con của anh!”
Vừa sinh con nên thể lực của cô rất yếu, hai người nói chuyện một lúc, Mạt Tư lại bưng một bát canh gà cho cô, cô lại ăn hết. Mạt Tư thì ăn tùy tiện vài thứ là được. Khi vào nhà đã thấy Giản Thanh Vân và con ngủ rồi, hắn cũng không dám leo lên giường, sợ nằm đè phải cục cưng bé nhỏ, đành ngồi ở cạnh giường nhìn hai mẹ con bọn họ.
Sáng hôm sau Giản Thanh Vân tỉnh dậy liền nhìn thấy Mạt Tư nằm úp sấp ở cạnh giường, vội vàng lay tỉnh hắn: “Mạt Tư, anh dậy đi, sao anh không lên giường ngủ?”
Mạt Tư ngẩng đầu lên, trên gương mặt râu ria xồm xoàm: “Anh sợ đè vào Cáp Lỗ. Không sao đâu, ngủ ở đâu chả vậy. Được rồi, em nghĩ ngơi tiếp đi, anh ra ngoài nấu ăn.” Nói xong hắn đứng dậy đi ra ngoài.
Bây giờ đã là cuối hạ nhưng trời vẫn rất khô nóng. Giản Thanh Vân vừa sinh con, lại phải ở cữ một tháng, không đụng nước lạnh, không thể tắm rửa, không thể gội đầu, không ăn được thức ăn sống, nguội, cay. Không thể tắm trong một tháng với khí trời nóng bức thế này, nghĩ tới đây, Giản Thanh Vân cảm giác được chính mình tản ra mùi mồ hôi bẩn thỉu.
Giản Thanh Vân ra sức khịt khịt mũi mới phát hiện, căn bản không phải là ảo giác mà chính là sự thật. Trên người cô tản mát ra mùi mồ hôi. Nghĩ đến ngày hôm qua sinh con, cả người đổ mồ hôi ầm ầm, cô cũng cảm thấy bình thường lại. Vì sức khỏe của chính mình, một tháng thì một tháng vậy.
Cục cưng bên cạnh vừa thức dậy liền oa oa khóc rống lên. Giản Thanh Vân vội vàng bế cục cưng lên mới phát hiện cả mông nó đều ẩm ướt, tè dầm rồi. Hai người đều là lần đầu tiên làm cha làm mẹ, căn bản không biết chăm em bé như thề nào. Rơi vào đường cùng, cô đành chọn hai cái áo bằng vải cotton xé thành từng miếng làm tã cho Cáp Lỗ rồi.
Dùng nước ấm lau sạch mông cho tiểu Cáp Lỗ, lại thay tã sạch, lấy áo cô quấn tiểu Cáp Lỗ lại, lúc này nó mới ngừng khóc, đầu cọ cọ trước ngực cô, rõ ràng là đang tìm sữa.
Chăm sóc em bé thật là công việc tốn sức, lúc nó ngủ cũng phải chú ý đến nó, lúc nó tỉnh liền đi vệ sinh hoặc đói bụng, phải đổi tã, phải cho bú. Chịu vất vả cả ngày, đến tối khi tiểu Cáp Lỗ ngủ rồi, Giản Thanh Vân cũng không kiên trì nổi nữa, ngoẹo đầu sang một bên chìm vào giấc ngủ.
Về phần tiểu Bạch và tiểu tiểu Bạch, từ khi cô an toàn sinh em bé xong, tụi nó lại như trước chạy chơi khắp nơi, đến giờ còn chưa trở lại.
Tiểu Cáp Lỗ ngủ trong cùng, kế tiếp là Giản Thanh Vân, còn Mạt Tư ngủ ngoài cùng.
Ngủ thẳng đến nửa đêm, tiểu Cáp Lỗ lại bắt đầu khóc rống. Giản Thanh Vân và Mạt Tư bất đắc dĩ thức dậy, đưa tay sờ thử, lại đái dầm. Khó khăn lắm mới ru ngủ được tiểu Cáp Lỗ thì trời cũng gần sáng rồi.
Mạt Tư thấy trời sắp sáng cũng không ngủ nữa, ra ngoài nhóm bếp bắt đầu nấu canh thịt, sau đó cầm cốt dao đi chặt cây. Hôm qua Giản Thanh Vân nói hắn làm cái nôi, như vậy thì khi họ ngủ thiếp đi cũng không sợ đè phải cục cưng rồi.
Làm nôi có chút phức tạp, tốn mất hai ngày trời hắn mới làm ra được một cái nôi giản dị.
Ngày thứ ba sau khi sinh, tiểu Cáp Lỗ bắt đầu ngủ một mình, mỗi lần nửa đêm gào khóc inh ỏi đều do Mạt Tư đổi tã cho nó.
Mạt Tư đổi tã cho tiểu Cáp Lỗ xong liền quay về giường gỗ ôm thân hình đẫy đà sau khi sinh của Giản Thanh Vân, bắt đầu ngủ tiếp. Kìm nén cả mười tháng trời, bây giờ ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, vậy mà lại biết một tháng này không ăn được, đủ biết hắn có bao nhiêu bi thảm rồi.
May là một tháng trôi qua cũng nhanh.
Một tháng này, Giản Thanh Vân đếm từng ngày từng ngày. Mùa hè nóng muốn chết mà cả tháng không tắm, mùi hôi trên người khỏi nói cũng biết rồi.
Ba mươi ngày trôi qua, cô liền nấu nước ấm, sảng khoái mà tắm một trận, cả cục cưng cũng được tắm rửa thoải mái.
Bây giờ đã ra tháng, Mạt Tư cũng không cần phải thời khắc trông giữ cạnh cô, có thể đi làm việc rồi.
Bây giờ bọn họ có rất nhiều việc phải làm. Con mồi trong không gian còn không nhiều lắm, cần phải ra ngoài săn thú về để dự trữ. Nguồn nước cách đây rất xa, hơn nữa là trong rừng rậm, cho nên họ tính đào một cái hồ nước trên bãi đất trống.
Bây giờ tiểu Cáp Lỗ đã trắng trẻo mũm mĩm hơn, mắt to tròn, mỗi lần tỉnh ngủ đều nhìn chằm chằm cô và Mạt Tư mà ngây ngô cười. Kì thật tiểu Cáp Lỗ xem như ngoan ngoãn, trừ bỏ đi vệ sinh và khi đói bụng sẽ khóc toáng lên thì thời gian khác đều nằm ngủ ngoan hoặc nhìn cha mẹ mình cười cười. Bây giờ có thể nắm giữ thời gian tiểu Cáp Lỗ ăn cơm và đi vệ sinh, Giản Thanh Vân cũng không mệt mỏi như trước nữa.
Lúc này cô đang ôm tiểu Cáp Lỗ, tắm rửa cho nó, nó liền vui tươi hớn hở nhìn Giản Thanh Vân, không khóc không quấy, vô cùng ngoan ngoãn. Giản Thanh Vân không nhìn được cúi xuống hôn lên gương mặt bé bỏng một cái: “Tiểu Cáp Lỗ, ngoan ghê hông, đúng là cục cưng của mẹ mà.” Khi nói chuyện với tiểu Cáp Lỗ cô đều nói bằng ngôn ngữ ở đây.
Tiểu Cáp Lỗ cười khanh khách.
Bây giờ đã ra tháng, cô cũng nên làm nhiều việc rồi. Chuyển nôi ra ngoài, tiểu Cáp Lỗ liền nằm trong nôi nhìn mẹ mình làm việc. Giản Thanh Vân tính toán thừa dịp mùa thu đến trồng chút cải thìa, cố gắng để cho nơi này giống một cái nhà.
Không có xẻng sắt, chỉ dùng xẻng xương nên
rất vất vả, cả một ngày cô chỉ mới đào xới được một mảnh đất nhỏ, hai ngày trời mới xới được mảnh đất không lớn không nhỏ, sau đó cô lấy trong không gian hạt giống cải thìa cẩn thận gieo lên.
Xong những việc này, cô thở dài một hơi, đi đến bên cạnh nôi nhìn Tiểu Cáp Lỗ một chút. Không biết là đang mơ thấy cái gì mà lông mày của tiểu Cáp Lỗ nhăn chặt lại. Cúi người xuống hôn con một cái, cô bắt đầu đi nấu bữa tối: Cải thìa, canh thịt và chút thịt nướng.
Mạt Tư và tiểu Bạch cùng nhau trở về, tiểu Bạch ngậm một con mồi rất to. Mạt Tư khiêng trên vai một con heo rừng to đùng, trong lòng còn cầm mấy quả trứng to bằng nắm tay.
Thấy Mạt Tư trở về cô vội vàng ra đón, cầm mấy quả trứng trong tay hắn rồi cười nói: “Mệt không? Mau tới ăn tối đi anh.”
Mạt Tư ừ một tiếng rồi vứt con heo rừng trên vai xuống bãi đất trống, tiểu Bạch cũng bắt chước ném con mồi trong miệng lên đó.
Tiểu Bạch vẫn không ăn đồ chín, chỉ có tiểu tiểu Bạch là chạy đến trước bàn cơm ngồi chờ. Bàn ăn làm bằng đá, Giản Thanh Vân thấy nó khá bằng phẳng liền đặt nó trước cửa nhà làm bàn ăn. Cô múc một chén canh thịt cho Mạt Tư, lại múc một chén cho tiểu tiểu Bạch. Tiểu tiểu Bạch chít chít kêu hai tiếng rồi ăn từng chút từng chút một.
Ăn tối xong, cô cùng nói chuyện với Mạt Tư. Cô muốn hắn giúp cô làm một cái lò nung, cô chuẩn bị làm chút đồ gốm, nếu làm được thì về sau không cần dùng nồi đá và vỏ dừa rồi. Thật ra cô cũng chưa từng nhìn thấy lò nung, tưởng tượng nó là loại lò kín, chỉ chừa hai cái ống thông gió.
Nói nguyên lý làm lò cho Mạt Tư nghe, Mạt Tư nói ngày mai là có thể bắt đầu.
Mạt Tư rất thông minh, mặc dù cô miêu tả rất sơ sài nhưng Mạt Tư cũng dựng được một cái lò nung đơn giản.
Làm lò nung xong không có việc gì làm, mỗi ngày cô đều trông tiểu Cáp Lỗ, rồi dùng đất sét nặn các loại dụng cụ, đem phơi khô. Cô dùng đất sét nặn mấy cái bát, mấy cái bình sứ, còn nặn một cái thật to để làm đồ đựng nước.
Sau khi những bán thành phẩm này đã phơi khô, cô và Mạt Tư cùng nhau bỏ vào trong lò nung. Giản Thanh Vân biết nên nung hai ngày. Sau khi mở đỉnh lò ra, bên trong cũng nguội rồi, Giản Thanh Vân lấy hết đồ gốm bên trong ra ngoài. Có mấy cái bát gốm bị vỡ và một cái bình bị nứt, tổng thể mà nói cũng xem như thành công.
Lần đầu tiên làm đồ gốm, Giản Thanh Vân vô cùng có cảm giác thành tựu, cùng ngày hôm đó liền dùng bát gốm ăn cơm luôn. Cái vại lớn để chứa nước cũng nung thành công. Thật ra cũng không phải lớn lắm, xấp xỉ mấy cái thùng nhựa ở hiện đại.
Sau khi làm đồ gốm thành công, cô bắt đầu xử lý con mồi Mạt Tư và tiểu Bạch mang về mấy ngày nay. Da thú thì lột ra, giặt sạch phơi khô, như vậy sẽ mềm mại hơn. Còn thịt thì cô làm thành hai món, thịt kho và thịt hun khói.
Qua vài ngày, Mạt Tư lại mang về một con heo rừng, nhìn bộ dáng nó chắc là mới cai sữa cũng không biết sao lại đi loạn trong rừng để Mạt Tư vồ được.
Giản Thanh Vân vui mừng nói Mạt Tư làm thêm một cái chuồng heo. Con heo rừng này là heo cái, cô đặc biệt dặn dò Mạt Tư nhất định phải săn một con heo đực nữa, sau đó lai giống, rồi sinh sinh ra heo con, bọn họ liền không cần ra ngoài săn thú vẫn có thịt heo để ăn rồi.
Thời gian trôi cực nhanh, thoáng cái đã qua sáu tháng, mùa đông đến rồi. Sáu tháng này bọn họ đã dự trữ đủ lương thực. Các loại thịt khô và thịt hun khói, còn có các loại mứt quả phơi khô. Trong sáu tháng này có bắt mấy con gà rừng và thỏ hoang. Sáu con thỏ hoang sinh hai tổ thỏ con. Gà rừng cũng đã đẻ trứng. Con heo rừng kia cũng lớn lên, trước đó không lâu tiểu Bạch tóm được một con heo đực, cũng bỏ vào bắt đầu nuôi nhốt.
Trong sáu tháng này, phía sau nhà gỗ cũng đào một cái hồ nước, sử dụng nước cũng tiện hơn.
Cuộc sống càng ngày càng tốt hơn, đến mùa đông bọn họ chỉ cần ở im trong nhà là được rồi. Tiểu Cáp Lỗ lớn rất nhanh, thân thể không còn yếu ớt như trước, có thể xoay người, ngồi thẳng mà không ngã.
Sáu tháng này cô cũng dùng biện pháp đơn giản để tránh thai, tiểu Cáp Lỗ còn quá nhỏ, cô tính để hai ba năm nữa mới sinh đứa em cho nó. Cô hi vọng sẽ là con gái như vậy liền đủ cả trai cả gái rồi.
Bọn họ di chuyển đến đây đã mười tháng rồi, trong thời gian này không có bất kì dã thú gì xông tới, đây là nhờ công lao của tiểu Bạch.
Thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, tiểu Cáp Lỗ mặc bên trong là đồ của Giản Thanh Vân, bên ngoài mặc quần áo da thú mèm mại, cũng vô cùng ấm áp.
Tiểu Cáp Lỗ đang ngồi trong nôi, a a ưm ưm gọi Giản Thanh Vân. Mạt Tư và Tiểu Bạch đi săn rồi, nói là thừa dịp bạo phong tuyết đến đi săn chút con mồi.