Đọc truyện Cuộc Sống Khoan Thai Nơi Viễn Cổ – Chương 28
Không lâu sau, A Đóa cầm một khối thịt tươi đến đưa cho Giản Thanh Vân.
Giản Thanh Vân đặt thịt tươi qua một bên, trong lòng cũng thoải mái hơn. Xem ra bây giờ bọn họ cũng khá an toàn. Nếu có nguy hiểm thì trước tiên cô sẽ tiến vào trong không gian.
Đầu choáng váng, cô lại không dám ăn thịt tươi. Thân thể bây giờ quá hư nhược mà thịt sống lại có chứa vi khuẩn.
Ni, Ngải, Tiểu Bảo bọn họ ăn xong liền đi tới bên Giản Thanh Vân.
“Giản Thanh Vân, cô không sao chứ?” Vẻ mặt của Ni có chút lo lắng.
Giản Thanh Vân cười cười, nhờ Ni nấu dùm cô một nồi nước, bây giờ cô cần chút nước ấm.
Ở đây không có mồi lửa, cũng không có nồi đá và bếp lò. Ni bọn họ phải mất rất lâu mới nấu được một nồi nước. Mọi người xung quanh càng thêm kỳ quái với hành động của bọn họ, đều đứng một bên chỉ chỉ trỏ trỏ.
gt uống chút nước ấm, Ni giúp cô tìm một tấm da thú thật dày đắp lên người.
Mọi người xung quanh không thể hiểu nổi hành động của bọn họ, nhưng vì Vưu Bỉ đã phân phó nên mọi người cũng không tiến đến vây xem nữa.
Giản Thanh Vân uống rất nhiều nước ấm, lại đắp da thú thật dày, dần dần chìm vào giấc ngủ, lại thêm ánh mặt trời chiếu xuống, không lâu sau cả người cô đã đổ mồ hôi. Trong lúc đó cô đi nhà xí hai lần, lần nào cũng có người đi theo. Uống vào ba lần ước ấm, cứ như thế Giản Thanh Vân mơ màng ngủ tới tối.
Sau khi tỉnh dậy thì đầu cũng không quá đau nữa, chỉ có yết hầu không thoải mái lắm.
Tiểu Bảo bọn họ thấy không không có gì đáng ngại nữa liền rất vui vẻ.
Ngải và Ni nấu cho Giản Thanh Vân một chút canh thịt, cô nhân lúc còn nóng liền ăn hết.
Mặt trời dần lặn về Tây, tất cả đàn ông của quần cư đi săn thú đều đã trở về, ước chừng bốn trăm người, phụ nữ tầm một trăm hai mươi người. Giản Thanh Vân lo lắng không biết mấy người Mạt Tư có thể tìm thấy bọn cô hay không?
Mấy người đàn ông mới trở về rất hứng thú với Giản Thanh Vân các cô. Trước mặt Giản Thanh Vân, Ngải, Ni, Nam Na, Bối Nhĩ, thậm chí cả tiểu Bảo đều chất đống rất nhiều con mồi.
Quần cư này cũng giống như quần cư của bọn cô, đến tối đều vào ngủ trong sơn động.
Đến tối, Giản Thanh Vân ngủ chung với tiểu Bảo, ngay cả khi ngủ cũng có người trông chừng.
Sinh hoạt tập quán ở nơi này cũng không khác biệt lắm so với quần cư của các cô, khác mỗi chỗ là mỗi ngày đều có hơn trăm người đàn ông ở lại trông coi. Giản Thanh Vân phát hiện nơi này có mấy người phụ nữ hình như cũng là tù binh mới bắt gần đây.
Giản Thanh Vân và các cô được đối xử rất tốt, mỗi ngày đều có rất nhiều đồ ăn, thậm chí có người còn cho Giản Thanh Vân rất nhiều da thú, chỉ có điều cô vẫn kiên trì mặc đồ của mình. Mọi người trong khu cư địa này rất nghe lời Vưu Bỉ, Giản Thanh Vân không biết hắn có được tính là thủ lĩnh ở đây không.
Đã có phụ nữ học theo Giản Thanh Vân cách đánh lửa và ăn đồ ăn nấu chín rồi.
Giản Thanh Vân ngồi bên ngoài bãi đất trống cả ngày, Ngải, Ni, tiểu Bảo bọn họ đều ngồi cạnh cô. Bọn họ đều ngồi cả ngày để tìm cách chạy trốn, tìm cách trở về quần cư trước kia. Cô biết đây vẫn đang ở Thạch Sơn, nhưng bây giờ cô không có tiểu Bạch, căn bản là không biết đường trở về quần cư. Chung quanh có không ít người trông chừng, hình như là không có khả năng chạy trốn. Ban đầu cô vốn định thừa dịp đi vệ sinh mà trốn vào trong không gian tùy thân, nhưng nghĩ đến còn có mấy người tiểu Bảo, vì thế đành thôi. Cho dù cô có trốn vào trong không gian đi nữa thì sau khi thoát ra cô cũng không biết đường trở về.
Cô thậm chí đang ôm một tia hi vọng, hi vọng Mạt Tư và tiểu Bạch có thể tìm được đến đây.
Cô cũng bàn chuyện bí mật trốn đi với Ngải, Ni, Nam Na, Bối Nhĩ và tiểu Bảo, nhưng các cô ấy cũng không ai nhớ đường về, vì vậy Giản Thanh Vân đành suy nghĩ biện pháp khác.
Cảm mạo của Giản Thanh Vân cũng gần khỏi rồi.
Qua năm sáu ngày cũng không có ai tìm tới, ngược lại người trông chừng bọn cô cũng buông lỏng không ít, mấy ngày nay đã có đàn ông cầu ái với các cô rồi.
Tất nhiên là Giản Thanh Vân không đồng ý, hai người Ngải, Ni cũng đều cự tuyệt, chỉ có Nam Na và Bối Nhĩ bắt đầu có dấu hiệu buông lỏng.
Thời gian thoáng cái trôi qua mấy ngày, các cô bị bắt tới đây đã mười ngày rồi. Bối Nhĩ chọn một người đàn ông trong quần cư này, Nam Na còn đang do dự.
“NAm Na, cô còn do dự gì nữa, chắc chắn chúng ta không trở về được đâu, không bằng ở đây tìm một người đàn ông. Quần cư này còn tốt hơn quần cư trước rất nhiều.” Bối Nhĩ khuyên bảo Nam Na đang do dự.
Giản Thanh Vân mím môi, không phát biểu ý kiến, chỉ tùy tiện nhìn xung quanh. Trong lòng cô đã thầm hạ quyết định, ba ngày nữa, nếu bọn người Mạt Tư còn chưa tìm đến thì cô sẽ chạy trốn khỏi đây, tự đi tìm Mạt Tư bọn họ. Cô có thể tiếp thu Mạt Tư không có nghĩa là cô có thể tiếp thu người khác.
“Ngải, Ni, các cô cũng chọn một người đi thôi, ta thích Vưu Bỉ, chỉ là hắn quá lạnh lùng rồi…” Bối Nhĩ nói xong nhìn thoáng qua Giản Thanh Vân, cô sẽ không khuyên bảo Giản Thanh Vân. Lúc trước khi còn ở khu quần cư cũ, cô biết người phụ nữ kỳ quái này rất cố chấp, cho nên cô không muốn lãng phí nước bọt vô ích.
Ngải, Ni lắc lắc đầu, không nói gì, chỉ nhíu mày lại. Tiểu Bảo ngồi một bên mở mắt thật to nhìn Bối Nhĩ.
Ngải và Ni nhìn Giản Thanh Vân hỏi: “Giản Thanh Vân, cô nghĩ sao?”
Giản Thanh Vân ngẩng đầu nhìn Bối Nhĩ và Nam Na, lắc đầu không nói gì. Cô biết Ngải và Ni còn nhớ chồng của các cô ấy, nhưng có Bối Nhĩ và Nam Na ở đây, cô không thể tùy tiện nói ra quyết định của mình. Hơn nữa, cô không muốn không gian của mình bị bất kỳ ai biết đến.
Buổi tối, Vưu Bỉ dẫn đám người đi săn trở về. Con mồi cực kỳ phong phú, còn có cả quả dại.
Vưu Bỉ cầm mấy quả dại có chút giống dưa gang để trên mặt đất trước mặt Giản Thanh Vân: “Cho cô này!”
Giản Thanh Vân có chút ngoài ý muốn, ngẩng đầu nhìn Vưu Bỉ, nhặt trái cây màu trắng dưới đất lên.
Lúc này Vưu Bỉ mới xoay người rời đi.
Giản Thanh Vân nhặt quả dại lên chùi chùi vào áo rồi cắn một miếng.
Mùi vị không tệ, hơi hơi giống vị táo, một quả to gấp đôi nắm tay của cô, cô cũng gọi nó là quả táo. Cô ăn hết sạch, hột cũng được giữ lại để cất vào trong không gian. Trước kia cô thường xuyên đi trong rừng cũng không có tìm thấy loại trái cây này.
Đám đàn ông đều đã trở về gần hết, Giản Thanh Vân lại nghe thấy phụ cận truyền đến tiếng gầm rống đinh tai nhức óc.
Giản Thanh Vân ngẩn người, đây chính là tiếng của tiểu Bạch! Tiểu Bạch đến rồi tiểu Bạch Tất nhiên Ngải, Ni các cô cũng nghe thấy tiếng của tiểu Bạch, vội vàng từ mặt đất đứng bật dậy: “Giản Thanh Vân, là tiểu Bạch đến! Chắc chắn là bọn họ tìm đến đây!”
Giản Thanh Vân nhịn xuống kinh hỉ trong lòng, cũng đứng dậy, phía xa đang truyền đến âm thanh soàn soạt của nhánh cây va quẹt.
Trên đất trống, sắc mặt mọi người đã thay đổi, bọn họ cũng nghe được tiếng thú rống đinh tai nhức óc đó.
“Mọi người cầm vũ khí, chuẩn bị chiến đấu!” Sắc mặt Vưu Bỉ ngưng trọng phân phó. Nếu hắn không nghe nhầm thì đây chính là thanh âm của thượng cổ mãnh thú. Hắn không hiểu, phụ cận vùng này làm sao có thể xuất hiện thượng cổ mãnh thú được chứ.
Vưu Bỉ cũng cầm lấy vũ khí của mình, chính là một cây cốt mâu được mài vô cùng sắc bén. Lại nhìn về phía xa, đồng tử Vưu Bỉ liền co rút lại.
Trước tiên là tiểu Bạch lao ra từ trong rừng, theo sát sau đó là Mạt Tư, sau cùng là đám người mà Giản Thanh Vân vô cùng quen thuộc.
Đám người đứng trên bãi đất trống có chút ngơ ngác nhìn đám người vừa tới, tựa hồ không thể tin được ánh mắt của chính mình. Bọn họ vậy mà lại nhìn thấy thượng cổ mãnh thú đứng chung với một đám người. Thượng cổ mãnh thú làm sao có thể đứng chung với con người chứ?
Mạt Tư nhìn thấy Giản Thanh Vân trên bãi đất trống, trái tim treo cao lúc này mới thả xuống. “Tiểu Bạch, lên!”
Tiểu Bạch thế mà rất nghe lời, rống lên một tiếng rồi lao vào một người gần đó, há miệng lớn trực tiếp cắn xuống. Thậm chí Giản Thanh Vân có thể nghe được cả tiếng xương cốt vỡ vụn.
Cuối cùng cũng không đánh nhau, Vưu Bỉ không phải đồ ngốc, đối phương vừa có vũ khí vừa có một con thượng cổ mãnh thú có thể so với hai trăm người, nếu đánh nhau thì bọn họ thua chắc.
Tựa hồ tiểu Bạch còn muốn cắn tiếp, lại bị Giản Thanh Vân ngăn trở. Cô cũng không phải có lòng tốt gì, mà là cô biết nếu tiểu Bạch đả thương người thì hai bên chắc chắn sẽ xảy ra ẩu đả, cô không muốn nhìn thấy người bên mình bị thương.
Vốn là hai bên cứ như vậy là xong, Mạt Tư cũng chuẩn bị dẫn Giản Thanh Vân các cô về nhà.
Giản Thanh Vân nhìn thoáng qua đám người đứng đầy trên bãi đất trống, bỗng nhiên ghé miệng vào tai Mạt Tư nói mấy câu.
Mạt Tư ngây người một lúc, nghi hoặc nhìn Giản Thanh Vân rồi nói: “Vậy cũng được à?”
Giản Thanh Vân cười gật đầu: “Chắc chắn được!”
Mạt Tư gật đầu, đi về phía Vưu Bỉ.
Tiểu Bạch nhìn thấy không có ai “cắn xé”, đành phải ngoan ngoãn đứng bên cạnh Giản Thanh Vân. Đám người trên bãi đất trống vốn còn chưa định thần lại, thấy thế lại càng dùng ánh mắt nhìn quỷ mà nhìn Giản Thanh Vân và tiểu Bạch.
Mạt Tư đến đàm điều kiện với Vưu Bỉ, hắn yêu cầu dẫn đi sáu mươi người phụ nữ.
Vưu Bỉ híp mắt nhìn Mạt Tư, thế nhưng cũng gật đầu đồng ý.
Cuối cùng bọn họ dẫn theo sáu mươi người phụ nữ trở về.
Đoàn người đều không nghĩ tới lần này thu hoạch được nhiều như vậy, không chỉ không bị bất cứ tổn thất gì mà còn mang về sáu mươi phụ nữ.
Sáu mươi phụ nữ á nha, già đầu như vậy rồi họ còn chưa được thấy nhiều phụ nữ như vậy đâu.
Vưu Bỉ đứng ở cửa động nhìn chằm chằm Giản Thanh Vân đang cưỡi trên lưng tiểu Bạch, cho đến khi bóng dáng cô biến mất trong cánh rừng sâu thẳm.
Lúc trở về tốn mất sáu ngày trời, Giản Thanh Vân đoán quần cư của Vưu Bỉ hẳn là ngụ tại bìa Thạch Sơn.
Không biết có phải vì sự tồn tại của tiểu Bạch hay không mà sáu mươi người phụ nữ này đều rất nghe lời.
Đến khi về tới quần cư, Giản Thanh Vân phát hiện các con mồi đều sắp chết đói hết rồi. Mấy con thỏ thì không sao vì còn có cỏ xanh để gặm, nhưng mấy con heo rừng và con mồi khác thì đói đến nỗi nằm vật trên đất rên rỉ rồi. Giản Thanh Vân vội vàng bỏ thức ăn vào cho tụi nó.