Cuộc Sống Hạnh Phúc Sau Khi Trở Lại

Chương 22


Bạn đang đọc Cuộc Sống Hạnh Phúc Sau Khi Trở Lại FULL – Chương 22


Hồi lâu sau, Hoắc Minh San vẫn không nghe thấy tiếng anh trai đáp lại, không biết anh đang làm gì.

Chuyện quan trọng như vậy, có khi nào anh trai lại không để ý?
“Anh?” Không đợi được nữa, cô thử gọi một tiếng.

“Nhớ kĩ, dù có chuyện gì xảy ra cũng không được để Hạ An An đi, anh lập tức tới ngay.”
Hoắc Minh San còn chưa kịp nói “Được” thì anh đã cúp máy.

Hoắc Minh San cất điện thoại xong liền vội vàng đi tới trước rèm cửa sổ, chằm chằm nhìn Hạ An An dưới lầu.

Chỉ cần cô có hành động khác lạ, Hoắc Minh San sẽ lập tức xuống ngăn cản.

Sau khi Hoắc Minh San rời đi, Bạch Tập Thần tỏ ý muốn cùng Hạ An An đến quán trà gần đó nói chuyện, Hạ An An liền từ chối.

Bạch Tập Thần lại mời cô lên xe, cô cũng tiếp tục từ chối.

Ánh nắng gay gắt, đứng trước cửa vũ đoàn Phi Thiên mà nói chuyện quả thật rất khó chịu.

Dù vậy, Hạ An An vẫn lạnh lùng cự tuyệt lời mời của Bạch Tập Thần.

“Nói đi, có việc gì?”
Bạch Tập Thần cười cười, không lên tiếng.

Hạ An An một tay che nắng trên đầu, nắng đến mức khiến mu bàn tay cô bỏng rát.

Cô cảm thấy có chút khó chịu, nói: “Bây giờ trời rất nắng.

Nếu anh có gì muốn nói thì nhanh đi.

Còn không thì, tôi vào đây.”
Dứt lời, Hạ An An liền xoay người rời đi.

Sắc mặt Bạch Tập Thần trầm xuống, vội vàng nắm cổ tay cô.

Hạ An An không nghĩ ngợi, lùi về sau tránh tay anh ta, sắc mặt cô càng thêm lạnh lùng.

Bạch Tập Thần mang theo vẻ bị sốc, thở dài một hơi: “An An, dù sao chúng ta cũng từng yêu nhau, sao em phải lạnh lùng vô tình với anh như vậy?”
Lạnh lùng vô tình sao? Nhớ lại lúc cô mới bị tai nạn, cả người bị quấn như xác ướp, thì người bạn trai yêu dấu lại nhẫn tâm thông báo rằng đang quen Khương Hiểu Kỳ.

Hắn vốn dĩ không hề có chút thương xót, hay lo lắng đối với cô, mà chỉ muốn mau chóng thoát khỏi phiền toái chính là cô khi ấy.

Như vậy, ai mới là người lạnh lùng vô tình?
Hạ An An im lặng không đáp.

Bị ánh mắt lạnh lẽo của cô nhìn chằm chằm, Bạch Tập Thần bắt đầu cảm thấy bất an.

Hít sâu vài hơi, lấy lại dũng khí của bản thân, Bạch Tập Thần dè chừng hỏi: “An An, em có thể cho anh thêm một cơ hội nữa không?”
Ánh mắt Hạ An An hiện lên tia châm biếm: “Sao?”
Cô đang chờ anh ta nói xong.

“An An, gần đây anh mới biết được chuyện giữa em và Hoắc Minh Hiên.

Em không phải là cam tâm tình nguyện gả cho hắn có phải không? Lúc đầu là hắn làm chuyện đó với em…!Vậy nên em mới không còn cách nào khác mà phải lấy hắn, em và hắn vốn không hạnh phúc.

Vậy nên, anh hy vọng em có thể cho anh thêm cơ hội nữa, cùng anh rời khỏi đây đi.”
Khóe miệng Hạ An An nhếch lên, có vẻ cười nhưng không cười thinh lặng nhìn anh ta.

Bạch Tập Thần thấy thái độ của cô như vậy, lại càng thêm khẩn trương.

Anh ta thở dài, nói tiếp: “Anh biết em đang trách anh, trách anh lúc đầu đã làm sai với em.

Nhưng em có từng nghĩ, nếu lúc đầu em không chọn đồng ý với đề nghị của bạn mà theo anh cùng thuê phòng ở thì anh có tức giận hay không? Lúc đó anh còn trẻ, nên mới nông nổi như vậy.

Khi Khương Hiểu Kỳ đến tìm anh, tuy đúng là anh không thể kiềm chế nhưng đó là do anh say rồi.

An An, em có thể tha thứ cho anh không? Anh biết anh sai, mấy năm nay ở nước ngoài anh đều nhớ mong em.

Vì em mà anh chưa từng quen ai khác cả.

Mãi đến lúc gặp lại em, anh mới biết điều anh thật sự cần là gì.”
Nghe Bạch Tập Thần nói xong, Hạ An An cảm thấy kinh sợ không thôi.

Cô còn nhớ rõ, ở đời trước, khi chỉ còn cách cuộc thi khiêu vũ mấy tháng, Bạch Tập Thần có đến tìm cô, nói vừa thuê một phòng đôi, cô có thể luyện tập khiêu vũ ở đó.

Hạ An An lúc ấy liền cự tuyệt anh ta, cô không muốn ở chung với người yêu quá sớm như vậy.

Nhưng mà, Bạch Tập Thần nói Khương Hiểu Kỳ đến tìm, thật sự khiến cho cô kinh ngạc.

Ở đời khác, vì muốn tập trung chuẩn bị cho cuộc thi, nên cô không có sức mà quan tâm hỏi về vấn đề này.

Vì vậy, mãi đến khi bị phản bội, cô mới tỉnh ngộ.

Thì ra, bọn họ đã sớm qua lại với nhau.

Đến đời này, cô suy đoán, có rất nhiều sự việc đã thay đổi.

Hẳn là chuyện Bạch Tập Thần quan hệ mờ ám với Khương Hiểu Kỳ bị Hạ An An đời này phát hiện, nên bọn họ mới chia tay.

Sau đó, cô ấy mới bằng lòng lấy Hoắc Minh Hiên.

Chỉ có điều, cô không thể lý giải được, tại sao Bạch Tập Thần và Khương Hiểu Kỳ lúc này lại không còn quan hệ gì nữa?
Nhưng mặc kệ thế nào, cô cũng không rảnh mà suy nghĩ đến quan hệ giữa anh ta và Khương Hiểu Kỳ.

Nghe xong những lời kia, Hạ An An cũng chẳng có cảm giác gì mấy.

Cô chợt nghĩ đến câu nói, thứ không thuộc về mình, sớm muộn cũng không phải là của mình.

Chuyện Bạch Tập Thần phản bội cô, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Dù không có Hoắc Minh Hiên, cô cũng tuyệt đối không tha thứ cho kẻ đã phản bội mình đến hai lần là Bạch Tập Thần.

“Tôi không theo anh đâu.


Nếu anh đã nói xong, vậy tôi đi trước đây.”
Cô lạnh lùng nhìn anh ta, không thể hiện chút cảm xúc, tựa như còn vô tình hơn khi nhìn một người xa lạ.

Bạch Tập Thần vội bước lên ngăn cô lại, sắc mặt lo lắng, giọng nói cũng trở nên khẩn trương: “An An, em đừng giận anh nữa được không? Anh biết em vốn không hề yêu anh ta!”
Đối với suy nghĩ tự cho mình là đúng của Bạch Tập Thần, Hạ An An chỉ cười cười: “Bạch Tập Thần, anh cũng không yêu tôi, sao anh biết tôi không yêu anh ấy? Đúng, tôi thừa nhận.

Lúc đầu gả cho anh ấy, là tôi không còn cách nào khác.

Tôi cũng từng hận anh ấy, nhưng anh biết đấy, trái tim con người không phải gỗ đá.

Đối với người luôn thinh lặng nỗ lực vì mình nhiều năm, tôi làm sao lại không hề có cảm giác với anh ấy? Chưa kể, tôi và anh còn có chung một đứa con.

Anh ấy là chồng tôi, so với bất kì ai khác, anh ấy cũng đều có tư cách có được tình yêu của tôi hơn.”
Bạch Tập Thần trưng vẻ mặt không tin nhìn cô.

Ánh mắt của cô thản nhiên, sắc mặt nghiêm túc, rõ ràng không phải vì giận dỗi mà nói những lời này với anh ta.

“Còn nữa, tôi bây giờ là phụ nữ đã có chồng.

Hy vọng anh sau này đừng bao giờ quay lại quấy rầy tôi nữa.

Nếu không còn gì, tôi xin phép đi trước.”
Bỏ lại những lời này, Hạ An An xoay người đi.

Bạch Tập Thần sững sờ nhìn theo bóng lưng cô, hoàn toàn ngây dại.

Tựa như bị một cái chùy to gõ một cái, anh ta cứ đứng ngây người ở đó, một hồi lâu vẫn chưa thể tỉnh táo lại.

Tuyệt vọng như thủy triều trào dâng, anh đau khổ lẩm nhẩm câu nói của cô trong đầu.

Cô đã yêu người khác, anh đã hoàn toàn mất cô thật rồi.

Sau khi Hạ An An trở lại phòng làm việc, đã thấy Hoắc Minh San ngồi trước bàn nghiêm túc xử lý công việc.

Thấy cô bước đến, Hoắc Minh San chỉ nói một câu không mặn không nhạt: “Anh ta đi rồi sao?”
“Ừ.” Đáp gọn một tiếng, Hạ An An bỏ giỏ xách xuống, chuẩn bị đi thay quần áo khiêu vũ.

“Rầm!”
Tiếng cửa đẩy ra thật lớn khiến Hạ An An và Hoắc Minh San giật nảy mình.

Cả hai cùng quay đầu nhìn lại, thấy người đang đứng đó thì đều lắp bắp sợ hãi.

Hoắc Minh San lập tức nghĩ rằng mình đang bị ảo giác.

Dù anh cô có nói sẽ qua ngay, nhưng từ Lam Diệu tới đây cũng không gần, làm sao mà mới chỉ vài phút anh đã đến rồi? Anh là dùng cánh bay hay sao?
“Minh…!Minh Hiên?” Hạ An An không thể tin được nhìn anh.

Thấy sắc mặt của anh không tốt, cả người đằng đằng sát khí, cô cứ ngỡ đã xảy ra chuyện gì.

“Minh San, em ra ngoài trước đi.”
Thấy cô còn bình yên đứng đây, sợ hãi và lo lắng dọc đường đi của Hoắc Minh Hiên đã tan biến hơn một nửa.

Có điều, giọng nói của anh vì đến quá vội nên vẫn còn có vẻ khẩn trương.

“Dạ được.” Hoắc Minh San ngoan ngoãn lên tiếng, lập tức bước ra ngoài.

Khi ra ngoài, cô còn không quên khép cửa phòng giúp họ.

Hạ An An bị Hoắc Minh Hiên dọa đến hết hồn.

Sắc mặt của anh u ám, cả người gồng chặt, quanh thân phát ra khí lạnh ngùn ngụt.

Nhìn bộ dạng này của anh, Hạ An An bất giác cũng khẩn trương theo: “Sao vậy Minh Hiên? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Môi mỏng của anh mím chặt như lưỡi dao, yết hầu giật giật.

Hít sâu mấy hơi điều chỉnh trạng thái của mình rồi sửa lại quần áo đã lộn xộn vì chạy nhanh, mặc dù lúc này trong lòng đang ào ạt trào dâng cảm giác khó chịu, nhưng anh vẫn duy trì vẻ tao nhã và kiêu ngạo, vờ như chỉ thuận miệng hỏi cô: “Anh ta tới tìm em à?”
“?” Hạ An An suy nghĩ một chút thì biết ngay anh đang ám chỉ ai, trong lòng thầm rủa Hoắc Minh San nhiều chuyện.

Dù vậy, giữ vẻ thản nhiên, cô đáp: “Ừ, anh ta có tới nói chuyện với em một chút.”
Nắm tay của anh vô thức xiết chặt, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn không chút khác thường: “Nói gì?”
Lông mày Hạ An An hơi nhíu lại, anh khẩn trương vội vàng chạy tới đây không phải vì chuyện này đó chứ? Cơ mà nhìn vẻ lạnh lùng của anh thì không giống lắm.

Đảo mắt vài vòng, vì để chứng minh suy đoán của mình, khóe miệng Hạ An An thoáng xuất hiện một nụ cười tinh quái, ra vẻ trịnh trọng, cô lên tiếng: “Anh ta nói muốn dẫn em đi.”
Trán anh lập tức nhăn lại, hai bàn tay vì nắm quá chặt mà nổi gân xanh.

Dù vậy, gương mặt anh vẫn vững vàng như núi Thái Sơn: “Em đồng ý?”
Hạ An An cố tình trưng vẻ khó xử: “Em…!
Nhìn thái độ áy náy của cô, anh chỉ cảm thấy như có một quả bom vừa phát nổ trong đầu.

Bao nhiêu bình tĩnh, bao nhiêu tao nhã, bao nhiêu cao quý, đều bị nổ đến tan nát không còn dấu vết.

Cuối cùng, anh không thể kiềm được cảm xúc, giận dữ hét lên: “Hạ An An, em nghe kĩ đây, tôi sẽ không ly hôn! Dù em nói gì tôi cũng sẽ không ly hôn! Dù em cầu xin thế nào tôi cũng sẽ không ly hôn!”
Tia giận dữ hằn trên gương mặt, hai mắt anh hồng lên, gân xanh trên trán nổi cuồn cuộn.

Bộ dạng này của anh thật sự đáng sợ, nhưng không biết vì sao, Hạ An An nhìn vẻ mặt trái ngược hoàn toàn với sự bình tĩnh ban nãy của anh thì chỉ muốn cười.

Hơn nữa, cô còn có chút giận dỗi vì câu anh vừa nói, có ai bảo là muốn ly hôn với anh sao?
Hạ An An cuối cùng cũng nhịn không được mà phì cười, lên tiếng: “Em không đồng ý.

Em nói anh ta sau này đừng tới tìm em nữa.

À mà, em nói muốn ly hôn với anh khi nào? Anh khẩn trương như vậy để làm gì?”
“…” Cơ thể anh lập tức đông cứng, vẻ phẫn nộ trên gương mặt cũng liền biến mất.

Hạ An An nhìn mồ hôi theo đường cong tuyệt đẹp trên mặt anh rơi xuống, vội vàng lấy khăn tay bước tới lau cho anh: “Anh vội vàng đến đây là để hỏi em chuyện này sao?”
Cơ thể cứng đờ của anh vẫn bất động, dịu dàng nhìn cô đang lau mồ hôi cho mình, cất giọng khô cằn đáp: “Không phải!”
Hạ An An liếc mắt một cái: “Vậy thì là vì chuyện gì?”
“Tôi có việc phải đến đây xử lý, chỉ tình cờ qua hỏi hỏi…!hỏi thăm em một chút.” Âm thanh của anh đã phần nào hồi phục vẻ lãnh đạm.

Hạ An An chầm chậm bĩu môi: “Vậy được, nếu đã hỏi thăm xong, bây giờ anh phải về rồi đúng không?”
Anh vẫn bất động, do dự hồi lâu mới vờ như không quan tâm, hỏi: “Em thật sự từ chối anh ta?”

“Vâng.” Hạ An An lên tiếng.

Khóe miệng anh thoáng cong lên nhưng nhanh chóng che giấu, nói: “Tôi về đây, em làm việc tốt nhé.” Dứt lời, anh lập tức bình tĩnh không nhanh không chậm xoay người đi.

Hạ An An nhìn bóng lưng ngẩng đầu ưỡn ngực đắc ý của anh, bĩu môi một cái: “Tính cách của anh thật sự là kỳ quặc mà!”
Sau khi lên xe, Hoắc Minh Hiên không vội lái đi mà ngẩn ngơ ngồi trên ghế, thân thể bất động, ánh mắt mơ màng về nơi xa xăm.

Mãi đến khi khóe miệng chậm rãi tạo thành đường cong, đợi đường cong ngày càng lớn, anh mới dựa vào ghế, ngốc ngếch nhìn mui xe mỉm cười.

Cô ấy đã từ chối Bạch Tập Thần, cô ấy sẽ không theo hắn, sẽ không rời bỏ mình.

Anh dùng ngón cái và ngón trỏ đè khóe mắt, đề phòng bản thân không kiềm chế được vui sướng mà rơi lệ.

Người vốn không dễ dàng nói cười, Hoắc Minh Hiên, trước sau đều bình tĩnh như băng tuyết, Hoắc Minh Hiên, vui buồn không hiện ra mặt, Hoắc Minh Hiên.

Thật không ngờ, có ngày anh lại có thể cười vui sướng như vậy.

Thật không ngờ, thì ra, anh không phải người lạnh lùng như anh vẫn nghĩ.

Có điều, vui thì vui, nhưng chuyện tình đầu của vợ đến tìm, anh nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Vốn dĩ, anh cũng không tính sẽ so đo chuyện này, chỉ cần anh ta chịu an phận một chút là được rồi.

Không ngờ, tên ấy lại dám đến cửa tìm vợ anh, đúng là muốn đâm đầu vào chỗ chết mà.

Hoắc Minh Hiên cầm di động gọi một cuộc điện thoại, giao phó công việc xong mới khởi động xe hướng về phía công ty Lam Diệu.

Mười phút sau, tất cả nhân viên công ty Lam Diệu đều vì một bức ảnh được tag trên Facebook mà nổ tung.

Trên bức ảnh là một gia đình ba người, hai vợ chồng và một cậu bé con.

Ba người cùng nằm trên một chiếc giường lộng lẫy, người vợ ôm con, còn người chồng ôm vợ, thật sự ấm áp không sao tả xiết.

Người vợ và con trai rõ ràng còn đang ngủ say, bức ảnh chắc chắn là do người chồng chụp.

Nếu là người khác, thì đây cũng chỉ là một bức selfie bình thường.

Bạn bè khắp nơi đều hay khoe ảnh vợ, con.

Có điều, quan trọng là…!
Người chụp bức ảnh này là người cả vạn năm mới xuất hiện trên Facebook một lần, là người chưa từng thêm một người bạn nào, tổng giám đốc Hoắc Minh Hiên của công ty Lam Diệu.

Chưa hết, đáng sợ hơn là…!
Thì ra anh đại cao quý lạnh lùng của họ, hóa ra còn có lúc tự tay chụp những bức ảnh thế này!
Trên ảnh còn được ghi chú: “Tôi, vợ và con trai.”
Phía dưới bức ảnh, lập tức xuất hiện vô số bình luận.

Thật to béo: Hoắc lão đại, thì ra anh bị tâm thần phân liệt!
Lãng tử Đường Lão Áp: Hoắc lão đại, dòng trạng thái đầu tiên của anh thật mạnh mẽ nha!
Kỹ thuật viên không có mùa xuân: Hoắc lão đại, giờ em mới phát hiện thì ra anh quả thật là người địa cầu đấy nhé!
Tôi là cái đuôi nhỏ của boss: Có nhầm không đây, thực sự trạng thái này do Hoắc lão đại viết? A a a, ai đó mau nói cho tôi biết đây không phải là anh đi!
Con mèo mặt to không mặc quần lót: “Ui cha cha, chị dâu thật đẹp nha.

Dáng người chị thiệt quá đỉnh.

Meo meo meo, lúc này tôi chỉ ước gì mình là Thiên Dục!
Hoắc Minh Hiên trả lời Con mèo mặt to không mặc quần lót: Trừ lương một tháng.

Con mèo mặt to không mặc quần lót: A a a, Hoắc lão đại trả lời tôi.

Nhiều năm như vậy, cuối cùng anh cũng trả lời.

Ha ha ha…!
Hoắc Minh Hiên trả lời Con mèo mặt to không mặc quần lót: Trừ lương hai tháng.

Con mèo mặt to không mặc quần lót trả lời Hoắc Minh Hiên: Lão đại, em sai rồi! Em sai rồi! Em sẽ xóa bình luận, em chân thành xin lỗi anh.

Dù em chẳng biết mình sai chỗ nào nhưng mà em chân thành xin lỗi anh.

Hoắc Minh Hiên trả lời Con mèo mặt to không mặc quần lót: Trừ lương nửa năm.

Con mèo mặt to không mặc quần lót trả lời Hoắc Minh Hiên: ~~o(>_
Thật to béo trả lời Con mèo mặt to không mặc quần lót: Chỉ số IQ đáng lo lắng…!
Lãng tử Đường Lão Áp trả lời Con mèo mặt to không mặc quần lót: Chỉ số IQ đáng lo lắng…!
Kỹ thuật viên không có mùa xuân trả lời Con mèo mặt to không mặc quần lót: Chỉ số IQ đáng lo lắng…!
Tôi là cái đuôi nhỏ của boss trả lời Con mèo mặt to không mặc quần lót: Chỉ số IQ đáng lo lắng…!
Lúc này, tại vũ đoàn Phi Thiên, Hoắc Minh San cũng nhận được thông báo từ anh hai vạn năm không cập nhật của mình.

Nhìn vào bức hình vừa hiện lên, có một giây, cô nghĩ đầu óc mình bị điên rồi.

Sau khi chằm chằm nhìn vào thông báo từ bạn bè, mười phút sau, cô mới hồi phục tinh thần.

“Ôi thần linh ơi! Đúng là anh mình cập nhật trạng thái này.”
Hạ An An đang đọc tư liệu của học trò, nghe thấy Hoắc Minh San nói vậy, liền lại gần hỏi: “Cập nhật cái gì?” Vừa nhìn thấy tấm ảnh do Hoắc Minh Hiên đăng tải, cô cũng không khỏi kinh ngạc: “Cái này…” Anh chụp lúc nào vậy?
Hạ An An cầm di động gọi cho anh, điện thoại được kết nối rất nhanh.

“Minh Hiên…!Em mới thấy bức ảnh anh đăng.”
“Ừ.” Không biết có phải ảo giác hay không, cô chợt cảm thấy tiếng “Ừ” này của anh dịu dàng đến ngọt lịm.

“Anh chụp lúc nào?”
“Sáng nay.” Nói đến đây, thanh âm của anh có phần lo lắng, hỏi: “Sao? Em không thích à?”
“Không phải.

Chỉ là, em không biết sao anh tự nhiên lại cập nhật trạng thái rồi tag bạn bè nữa.

Anh vốn không thích mạng xã hội mà?”
Thì ra là nguyên nhân này, Hoắc Minh Hiên thở phào, thoáng cười nhẹ: “Đột nhiên tôi thích vậy.”

Ừm…!Được rồi.

Sau khi cúp điện thoại, Hạ An An ôm lấy bức ảnh, ngây người hồi lâu.

Càng nhìn bức ảnh ba người, cô càng cảm thấy ấm áp.

Chưa kể, bức ảnh này còn là do chính tay chồng cô chụp, Hạ An An càng cảm thấy vui vẻ trong lòng.

Tan ca, Hoắc Minh Hiên đến đón cô theo thường lệ.

Hai người cùng đến nhà trẻ rước Thiên Dục xong thì liền hướng về nhà.

Vì bức ảnh do Hoắc Minh Hiên đăng kia, tâm tình Hạ An An hôm nay vô cùng tốt.

Buổi tối, cô làm vài món Tây, hai cha con thích thú ăn ngon lành.

“Papi, tối nay papi ngủ chung với mami được không?”
Động tác gắp thức ăn của Hạ An An lập tức dừng lại, đưa ánh mắt sâu kín nhìn con trai.

Hôm nay, thằng bé nói cha ngủ với cô, chứ không phải ngủ cùng hai mẹ con.

Hoắc Minh Hiên dĩ nhiên cũng nhận ra lời nói khác lạ của con, đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn Thiên Dục.

Nhóc con liếm liếm hạt cơm dính trên môi, ánh mắt sáng long lanh, nói: “Con muốn có em gái.” Đôi mắt to tròn đảo quanh suy nghĩ gì đó rồi với vẻ mặt nghiêm túc, cậu nhóc tiếp tục: “Bà nội nói, papi và mami ngủ chung thì con sẽ có em gái.

Hôm nay papi ngủ chung với mami được không?”
Hạ An An vội vàng cúi đầu, vờ như không nghe thấy gì, nghiêm túc ăn cơm, nghiêm túc ăn cơm, nghiêm túc ăn cơm…!
Dù sao, người thằng bé hỏi cũng không phải cô.

“Hôm nay cha có việc bận.”
Cậu nhóc chép chép miệng ra vẻ tiếc nuối, không bướng bỉnh hỏi nữa mà chỉ nói: “Dạ, vậy thôi ạ.”
Tâm tình vui vẻ cả ngày nay của Hạ An An trong nháy mắt bị dẫm nát bởi lời này của Hoắc Minh Hiên.

Đến con trai nói mà anh còn lạnh lùng cự tuyệt.

Vậy nghĩa là anh không hề muốn thân mật với cô chút nào cả.

Do giận dỗi Hoắc Minh Hiên, ngày hôm sau, khi Hoắc Minh San rủ cô đến nhà chơi, Hạ An An lập tức vui vẻ đồng ý.

Ngày mai và ngày mốt cô được nghỉ, cô có thể ở lại nhà Hoắc Minh San một đêm.

Gần tan ca, cô gọi điện thoại cho Hoắc Minh Hiên, đại khái báo cho anh biết chuyện này.

“Khi nào em về?”
“Chắc ngày mai.”
Do dự một hồi, anh nói: “Được, đi cẩn thận.”
“Vâng.”
Sau khi cúp điện thoại, Hoắc Minh Hiên đột nhiên cảm thấy có chút mất mát, nhưng anh cũng muốn cho cô không gian tự do, không nên giam cầm cô quá mức.

Sau khi cúp điện thoại, Hạ An An liền thở phào một hơi.

Dù nói thế nào thì, tự do bên ngoài một chút vẫn thoải mái hơn nhiều.

Tan làm, Hạ An An và Minh San cùng đi đón Bạch Tiểu Thi.

Ba người mua đồ ăn, bia và đồ uống rồi hướng thẳng đến căn hộ ở Giang Châu của Hoắc Minh San.

Nhiệm vụ nấu ăn dĩ nhiên rơi vào tay Hạ An An.

Cô làm món gà hầm cùng vài món tráng miệng.

Bạch Tiểu Thi nếm thịt gà, lập tức giơ ngón cái lên: “Tài nghệ nấu ăn của chị dâu đúng là không chê vào đâu được.

Mấy quán ăn bên ngoài đều thua xa hết.”
Hạ An An đắc ý vuốt cằm: “Đó là lẽ dĩ nhiên.”
Hoắc Minh San khui bia ra, do Hạ An An không uống được nên dùng đồ uống khác thay thế.

“Nào, cạn chén vì đêm tự do của hai người.”
Bạch Tiểu Thi hưng phấn, hét lớn: “Ye ye, vì tự do của chúng ta.

Nào,1,2,3 dô!”
Hạ An An không được hưng phấn như Bạch Tiểu Thi, chẳng biết vì sao, cô chợt thấy nhớ hai cha con Hoắc Minh Hiên.

“Ôi, hai người không biết chứ, mấy ngày nay em bị đau lưng, khó chịu muốn chết luôn.”
Hạ An An cứ tưởng cô ấy bị mệt, liền nói: “Sau này nói Minh Xán tìm người giúp em đi.

Một mình em chuyển hàng mệt lắm.”
Bạch Tiểu Thi nghe cô nói xong thì ngây người.

Cô và Hoắc Minh San không hẹn mà cũng nhìn nhau, rồi cũng khộng hẹn mà phá lên cười.

Hạ An An thấy họ hình như đang cười mình, cảm thấy có chút uất ức, lên tiếng: “Sao? Tôi nói sai chỗ nào à?”
Hoắc Minh San uống một ngụm bia: “Con nhỏ này không phải đau lưng vì chuyển hàng.”
“Vậy thì vì cái gì?”
Bạch Tiểu Thi và Hoắc Minh San cùng tủm tỉm cười.

Sau đó, Hoắc Minh San tiến đến cạnh Hạ An An, nói: “Hoắc Minh Xán nhà Tiểu Thi, cứ như sói đói ấy.”
Hạ An An thấy hai người kia cười bí ẩn, nghĩ sơ liền hiểu ra, trừng mắt liếc họ: “Hai người tụ tập là để nói mấy chuyện này sao?”
Hoắc Minh San nhún vai, ý nói chính thế.

Bạch Tiểu Thi hì hì cười, ghé sát vào hỏi cô: “Chị dâu, anh hai chắc cũng lợi hại lắm phải không?”
“Khụ khụ khụ khụ.” Hạ An An suýt chút nữa bị sặc chết.

Bạch Tiểu Thi thấy cô ho đến đỏ mặt, vội vàng lấy nước.

Hạ An An uống mấy ngụm, mới thấy đỡ hơn một chút.

Trong thoáng chốc, cô thật không biết phải trả lời câu hỏi của Tiểu Thi thế nào.

“Cô ấy không có làm chuyện đó.” Khi Hạ An An còn đang xấu hổ, Hoắc Minh San đã lo lắng lên tiếng.

Hoắc Minh San đáng chết này đúng là nhiều chuyện mà!
Bạch Tiểu Thi lập tức kinh ngạc, che miệng lại: “Không thể nào.

Chị dâu, anh hai nhìn có vẻ rất lợi hại mà…”
Biểu lộ của Bạch Tiểu Thi khiến cho An An cảm thấy rất không thoải mái, cô cũng không muốn người khác hiểu lầm bọn họ không làm chuyện ấy là vì anh có vấn đề sinh lý.

“Không phải vậy, chỉ là, hình như anh hai của cô đó, anh ấy không thích tôi.

Anh ấy…!chẳng có chút hứng thú gì với tôi cả.”
Bạch Tiểu Thi lập tức trưng vẻ mặt không đồng tình, cặp mắt trong suốt đảo đi đảo lại, nói: “Chị dâu, em nghĩ, có thể là do chị không gợi được hứng thú phòng the đó.”
Hạ An An có chút tò mò, hỏi: “Cái gì là hứng thú phòng the?”
“Em hỏi chị nha, chị có mặc đồ ngủ gợi cảm bao giờ không?”
Hạ An An cẩn thận suy nghĩ một chút, áo ngủ của cô đều thuộc dạng truyền thống.

Nghĩ xong, cô lắc đầu.

Bạch Tiểu Thi biểu lộ vẻ đã hiểu, tiếp tục nói: “Vậy phải rồi, chị dâu.


Chị muốn anh có hứng thú với chị thì phải gợi cảm một chút.”
Sau đó, Bạch Tiểu Thi phổ cập cho cô rất nhiều điều về chuyện vợ chồng, khiến cho cô như mở ra một cánh cửa lớn bước vào thế giới thần kì.

Hạ An An thật không ngờ Bạch Tiểu Thi trông có vẻ ngốc nghếch, nhưng lại dày dạn kinh nghiệm đến vậy.

Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Đang lúc hồ hởi học hỏi, điện thoại của Hạ An An đột nhiên reo vang, chính là Hoắc Minh Hiên gọi tới.

Hạ An An vội vàng cầm lấy điện thoại đến một góc tường nói chuyện.

Hoắc Minh Hiên đang đứng ở phòng khách.

Bấy giờ, nơi đây ngập tràn bóng tối, xung quanh cực kì yên lặng.

Dưới chân anh đã vương vãi không ít mẩu thuốc lá, không biết vì sao hôm nay anh cảm thấy rất khó chịu, chỉ có thể không ngừng hút thuốc để giảm bớt cảm giác này.

Cuối cùng, anh quyết định gọi điện cho cô.

Dù không thấy cô, nhưng được nghe tiếng cô cũng tốt rồi.

“Minh Hiên?”
“Ừ.”
“Sao vậy anh? Có chuyện gì thế?”
“Em đã ngủ chưa?”
“Chưa, anh vẫn chưa ngủ à?”
“Ừ.”
Hoắc Minh Hiên không phải người hay nói.

Nhiều khi, cô cảm thấy anh kín như hũ nút, nói chuyện với anh chỉ được vài câu ngắn ngủi rồi thôi.

Hôm nay, để giảm bớt không khí buồn tẻ, cô liền nói đùa một chút: “Thế nào, nhớ em nên anh không ngủ được sao?”
Đối phương im lặng.

Hạ An An cảm thấy trong lòng trầm xuống, lời cô mới hỏi anh có phải là quá mức tự mình đa tình không?
“Ừ.”
Khi cô đang định lảng đi chuyện khác để bớt xấu hổ thì Hoắc Minh Hiên đột nhiên lên tiếng.

“Sao cơ?”
“Ngày mai em về đúng không?”
Hạ An An thầm vui vẻ, anh là đang thừa nhận câu hỏi của cô sao? Anh vừa hỏi như thế là vì nóng lòng muốn cô về sao? Mặc dù đáp án không rõ ràng nhưng trong lòng cô vẫn không khỏi cảm thấy ngọt lịm.

“Phải, mai em sẽ về.”
“Ừ.”
Bầu không khí như có chút đọng lại.

Đúng lúc đó, nghe thấy Hoắc Minh San và Bạch Tiểu Thi gọi mình, cô liền nói với anh: “Anh ngủ sớm đi, mai em sẽ về.

Ngủ ngon.”
“Ừ, ngủ ngon.”
Sau khi cúp máy, Hoắc Minh Hiên khẽ thở dài một hơi.

Đi đến dựa vào sô pha, anh cảm thấy rối bời, nói chuyện với cô không những không có tác dụng mà ngược lại còn khiến anh thêm xúc động.

Anh tự nhận thấy khả năng kiềm chế của mình rất mạnh, nhưng vẫn không thể không nhớ đến cô.

Cảm giác xúc động này thật sự khiến anh khó chịu, lại lấy thêm một điếu thuốc đưa lên miệng.

Hoắc Thiên Dục từ trên lầu xuống, thấy cha đã hút một đống thuốc, liền bĩu môi: “Nếu nhớ mami như vậy, sao papi không đến chở mami về đi?”
Hoắc Minh Hiên ngẩng đầu nhìn cậu nhóc, nhíu mày lại: “Còn chưa đi ngủ, con chạy xuống đây làm gì?”
“Con xuống uống nước.” Cậu nhóc dỗi hờn nói.

Vì sợ lạnh, bên ngoài áo ngủ của nhóc còn khoác thêm chiếc chăn nhỏ.

Chiếc chăn có nền hoa trắng giống áo ngủ của cậu bé, cuộn mấy vòng quanh ngực khiến người cậu nhóc thoáng nhìn như một chiếc bánh bao tròn trịa.

Một tay kéo chăn xuống, một tay kéo ghế sau đó chậm rãi leo lên ghế, lúc này, cậu nhóc mới với tới bàn uống nước.

Ùng ục hớp mấy ngụm nước xong, vừa khó khăn leo xuống ghế, bước tới phòng khách thấy cha còn đang hút thuốc, cậu nhóc cau mày y hệt cha, thấm thía nói: “Hút thuốc thì có ích lợi gì? Chỉ khiến khói đen bám đầy nhà, lại còn không tốt cho sức khỏe.

Con còn chưa nhớ mami đến mất ngủ, papi lớn thế này mà không bằng cả con.”
Hoắc Minh Hiên chằm chằm nhìn bánh bao tròn trước mặt: “Cha phát hiện thấy con càng ngày càng nói nhiều.”
“Xí, papi cứ vậy đi, con đi ngủ đây.

Người ta quan tâm mà papi còn chê người ta nói nhiều.” Lẩm bẩm những lời này xong, cậu nhóc liền quấn chăn vào người, chậm rãi lên lầu.

Hoắc Minh Hiên nhìn bóng lưng con trai rời đi.

Cậu nhóc vì khoác chăn mà như một chú sâu nhỏ mập mạp khó khăn bước lên phòng ngủ.

Con trai còn nhỏ như vậy, nhưng so với những đứa trẻ đồng trang lứa, cậu nhóc hiểu chuyện hơn rất nhiều.

Con trai nhỏ của anh, chính là món quà tốt nhất mà cô đã tặng anh.

Anh dụi điếu thuốc trong tay, con trai đã không cho anh hút thì anh sẽ không hút nữa.

Cậu nhóc nói đúng, anh còn không vững tâm bằng cậu.

Anh không thể chịu thua con trai như vậy được.

Nghĩ tới đây, Hoắc Minh Hiên không khó chịu nữa, tắt đèn phòng khách rồi lên lầu ngủ.

Sau khi mấy người Hạ An An trò chuyện thêm một hồi, dọn dẹp chén bát xong cũng bắt đầu đi ngủ.

Hạ An An quyết định nghe theo đề nghị của Bạch Tiểu Thi, cùng mua mấy bộ áo ngủ gợi cảm một chút.

Hôm sau, ăn sáng xong, cả ba đến salon làm đẹp rồi mới tiến vào trung tâm thương mại.

Bạch Tiểu Thi dẫn cô đến cửa hàng đồ lót cô ấy hay mua, nhanh chóng cầm một bộ váy ngủ so so trên người Hạ An An, hài lòng gật đầu: “Quả nhiên vừa y đúc.”
Hạ An An trợn tròn mắt nhìn chiếc váy ngủ.

Chiếc váy mỏng dính xuyên thấu này, so với không mặc thì có gì khác nhau?
“Chuyện này…!có thật không đây?” Cô còn đang tưởng tượng, nếu cô mặc váy này nằm cạnh Hoắc Minh Hiên, không khéo bị anh đánh mất.

“Ôi, chị cứ yên tâm.

Dù có nghiêm túc cỡ nào, đàn ông cũng đều giống nhau cả thôi.

Chị chỉ cần mặc váy này vào, cam đoan mã đáo thành công.”
“Nhưng mà…”
“Ai da, chị dâu, chị cứ như vậy, có khi cả đời cũng không xx được đó.”
Hạ An An hít một hơi, trịnh trọng nói: “Vậy cứ thế mà làm đi.”
Bạch Tiểu Thi nghe xong lời này, lập tức chọn cho cô mấy bộ 200% quyến rũ.

Có điều, Hạ An An nhìn mấy bộ đồ lót có cũng như không này xong thì, khóe miệng giật giật liên hồi.

Cô thật không tưởng tượng nổi nếu cô mặc những bộ đồ này xuất hiện trước mặt Hoắc Minh Hiên thì sẽ thế nào đây?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.