Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Vật Liệu Ma Dược

Chương 36: Lửa giận đến từ căn phòng dưới mặt đất


Đọc truyện Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Vật Liệu Ma Dược – Chương 36: Lửa giận đến từ căn phòng dưới mặt đất

Cuộc sống học tập của con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm cứ trôi qua trong yên bình như thế, mỗi ngày thức dậy thật sớm, buổi trưa đến đại sảnh dùng bữa, sau đó đi theo một vị giáo sư tới tham dự tiết học đầu giờ chiều của họ, một cuộc sống đơn giản mà có quy luật.

Tuy rằng cũng có học sinh cảm thấy hứng thú với một con rắn chuyên cuộn mình nằm trên bàn làm việc của các giáo sư như cô, nhưng con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm mới tới vẫn luôn ngoan ngoãn vâng lời, không hề lộn xộn khiến mọi người trong lớp chú ý, có điều đa số những lớp mà cô đến đều thuộc bộ môn Biến Hình hoặc Bùa Chú, thỉnh thoảng còn được giáo sư Sprout dẫn đi làm quen với thảo dược một chút mà thôi, hơn nữa giáo sư McGonagall, giáo sư Flitwick và giáo sư Sprout cũng rất chăm sóc con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm, mỗi khi hết tiết đều sẽ đặc biệt đưa cô trở về căn hầm, hoặc phải chờ đến lúc giáo sư Snape tà tà bước tới đón con rắn được mọi giáo sư yêu mến cực kỳ này mới thôi…

Đương nhiên, trong khoảng thời gian đi học, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm cũng không phải không có phát hiện, hễ gặp được nhóm năm nhất nhà Gryffindor thì Harry Potter sẽ đặc biệt để ý đến cô ngay, trông cứ như muốn nói gì đó với cô vậy, nhìn bộ dạng ấy của cậu nhóc, cô liền hiểu rõ —— phỏng chừng Harry đã đoán ra người lên tiếng ở lớp Độc Dược hôm nọ chính là cô rồi.

Tuy nhiên, trái ngược với tâm trạng cấp bách của Harry, bản thân Ngụy Nhiễm lại không hề sốt ruột chuyện giao thiệp với Chúa Cứu Thế chút nào, dầu sao bây giờ đang là những ngày tháng bình lặng, toàn bộ thú cưng ở Hogwarts vẫn chưa có cơ hội thích hợp để triển khai cuộc vận động chống Fawkes trên quy mô lớn, mà việc học hành của cô cũng vừa mới bắt đầu, thôi thì cứ đi từ từ vậy! Suy cho cùng, một con rắn của chủ nhiệm nhà Slytherin như cô quá thân thiết với một đứa học trò nhà Gryffindor, thực sự là chẳng thích hợp gì cả.

Sau khi cuộc sống học tập kiểu đó trôi qua hơn nửa tháng, mấy vị giáo sư khác ban đầu vốn không ôm bất cứ hy vọng nào với chương trình học của con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm dường như đã nhận ra rằng, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm hoàn toàn có thể biểu thị một vài phản ứng với quá trình giảng dạy. Nói thật thì đây cũng không phải vì mấy vị giáo sư này nhạy bén, mà là bởi vì mỗi lần, nếu bản thân con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm nghe không hiểu, cô sẽ lập tức trở nên rối rắm và bắt đầu tự mình suy nghĩ, sau đó không ngừng vặn vẹo cơ thể như muốn thoát hẳn khỏi loại nghi hoặc ấy.

Lâu dần, các giáo sư mãi rồi cũng nhìn quen, hễ con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm bắt đầu cong cong vẹo vẹo, bọn họ đều sẽ giải thích vấn đề lại một cách càng cặn kẽ —— và tất nhiên, ngoại lệ luôn luôn tồn tại: có hôm, chỉ vì Ngụy Nhiễm muốn gãi chỗ ngứa trên da, nhưng bị giáo sư McGonagall tốt bụng hiểu nhầm là hành động bày tỏ sự thắc mắc, cho nên, đám học trò cả lớp phải theo Ngụy Nhiễm ôn tập một vấn đề đơn giản đến những hai lần. Mặc dù cô rất quan tâm bộ môn Biến Hình —— vì nó liên quan tới khả năng thành công biến thành một Animagus, song Ngụy Nhiễm vẫn không thể không công nhận rằng —— cô thiệt tình rất muốn được học nhanh hơn một chút, thật đấy!


Khoảng thời gian tiếp theo, sau khi cảm giác tựu trường đầy mới mẻ của mấy nhóc tân sinh đã phai nhạt, ngôi trường Hogwarts cuối cùng cũng từ từ khôi phục sự yên tĩnh.

Ngày hôm đó, Hogwarts thực sự rất quỷ dị, từ lúc nằm trên bả vai chủ nhân cùng hắn tiến vào Đại Sảnh Đường ăn bữa trưa, trông thấy tình trạng của tụi nhỏ và nụ cười tươi rói hiếm thấy trên gương mặt giáo sư McGonagall, thì Ngụy Nhiễm liền biết ngay.

Slytherin đang cười trộm, lén lút bàn tán Harry sắp xúi quẩy tới nơi rồi;

Nhưng ở một đầu khác, Harry lại đang cười, không phải kiểu cười ngu, mà là cười thật vui vẻ;

Giáo sư McGonagall cũng cười, nụ cười nhẹ nhàng và mừng rỡ.

Nhìn thấy cảnh tượng quái đản như thế, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm bèn lập tức ngóc đầu quay sang ngó chủ nhân mình, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện kỳ lạ gì mà chủ nhân của cô và cô cũng không thể phát hiện à? Xem ra, dạo này việc học hành quả nhiên làm cô bỏ lơ tầm quan trọng của tin tức tình báo quá!


Sau khi một người một rắn ngồi vào chỗ, giáo sư Snape trước tiên liền hỏi giáo sư Flitwick ngay bên cạnh.

“Anh muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì hả?” Giáo sư Flitwick hồ hởi nhìn giáo sư Snape, “Ôi chà, là vầy nhé, Minerva vô tình phát hiện tài năng cưỡi chổi của Harry Potter —— y chang ba thằng bé! Bởi vậy cổ mới xin Hiệu trưởng đồng ý, để Potter gia nhập đội nhà Gryffindor…”

Hay thật… Chỉ trong chớp mắt mà cô cảm nhận được hơi lạnh bùng phát khắp người chủ nhân luôn rồi đấy! Coi bộ đối với chủ nhiệm nhà Slytherin thì tin tức này thực sự chẳng tốt lành gì hết, mà khiến hắn tức giận nhất chắc vẫn là cái vụ kế-thừa-năng-khiếu-của-ba-nó này rồi nhỉ?

Thế là, sau khi bị ngài chủ nhân mãi miên man suy nghĩ đút cho vài miếng trái cây và mấy lát bánh mì một cách cực kỳ qua loa, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm rốt cuộc cũng hoàn tất bữa ăn bi thảm nhất kể từ ngày trở lại Hogwarts. Đến buổi chiều hôm đó, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm không rời đi với bất cứ vị giáo sư nào khác, chỉ quấn cứng ngắc lấy chủ nhân của mình, không chịu buông ra. Mà giáo sư Snape đang đứng trên bờ vực bùng nổ cũng chẳng có tâm trạng để ép buộc con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm đi học, phất mạnh áo chùng một mình quay về căn hầm.

Toàn bộ học sinh Hogwarts hẳn phải vui mừng lắm —— bởi vì chiều nay chẳng có đứa nào có lớp Độc Dược cả, buổi chiều hôm nay là khoảng thời gian nghỉ ngơi hiếm có của giáo sư Snape.

Trên thực tế, làm một con thú cưng sống chung với giáo sư Snape hơn một năm, có thể nói là gắn bó như hình với bóng, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm nghĩ rằng, cô biết rất rõ hầu hết mọi thứ liên quan đến cảm xúc của hắn ——


Khi không vui hoặc phẫn nộ, hắn luôn nhìn người khác bằng ánh mắt lạnh như băng, miệng thốt ra lời nói vô cùng cay nghiệt;

Khi vui vẻ, hài lòng, hắn sẽ hơi cong khóe môi, rũ xuống đôi mắt đang cất giấu cảm xúc;

Khi trở nên đa cảm, rồi sa vào một hồi ức đau thương nào đó, hắn sẽ luôn khép hờ mắt lại và siết chặt nắm đấm;

Cũng có thể, mỗi khi không cảm thấy gì đặc biệt, hắn sẽ mang vẻ mặt bình tĩnh và ánh mắt trông thật sâu thẳm…

Thế nhưng, lúc giáo sư Snape đóng sầm cửa lại sau khi đã về tới văn phòng của mình, lần đầu tiên cô hiểu được, đây mới chính là sự bộc phát phẫn nộ nhất, mãnh liệt nhất của người đàn ông này.

Vừa vào đến cửa, chiếc bàn cà phê đã bị một cước đá đổ, đồ vật linh tinh văng khắp nơi, văn kiện, bút lông ngỗng, lọ mực trên bàn làm việc bị cánh tay hắn quét dồn thành đống, rồi dường như động tác đó đã rút hết toàn bộ sức lực của hắn, hắn bỏ mặc những lọn tóc màu đen vốn đã bắt đầu khá sạch sẽ và gọn gàng che khuất tầm mắt, trầm lặng ngồi trong căn phòng làm việc ngổn ngang, hắn siết chặt nắm đấm của mình, không hề lên tiếng, không phát ra nổi một tiếng động…

Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm vẫn luôn quấn chặt lấy giáo sư Snape, đến lúc này mới có thể từ từ nhúc nhích, động tác với kiểu cường độ như thế không ném luôn cả cô đi thì đúng là kỳ tích! Ôi, Merlin phù hộ ——


Nhưng rồi, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm hiển nhiên cũng chẳng còn tâm trạng để tiếp tục suy nghĩ chuyện này, cô chậm rãi bò dọc theo cánh tay của chủ nhân lên mặt bàn làm việc, dùng cái đầu bé tẹo nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay nắm chặt, gần như bị móng tay đâm chảy máu của giáo sư Snape.

Dường như ý thức được hành động của con thú cưng của mình, giáo sư Snape dần dần thả lỏng bàn tay, ngẩng đầu nhìn con rắn đang dùng cặp mắt hạt đậu ngốc nghếch nhìn hắn qua mái tóc đen lòa xòa trước mặt, có chút thô lỗ xoa xoa cái đầu của con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm —— động tác này tất nhiên khiến Ngụy Nhiễm cảm thấy rất không thoải mái, chẳng qua vì cân nhắc đến cảm xúc của chủ nhân cô, nên cô vẫn cứ quyết định nhẫn nại.

Sau hồi lâu, giáo sư Snape mới chầm chậm đứng lên, thở một tiếng thật dài, rút ra đũa phép, niệm câu thần chú thu hồi mọi vật về lại chỗ cũ. Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm vặn vẹo cơ thể nhanh chóng bò xuống dưới bàn, ngoan ngoãn nỗ lực giúp đỡ dọn dẹp, có điều, làm một con rắn, cô rõ ràng hoàn toàn không có loại kỹ năng đó, hơn nữa chẳng biết nên nói là cô ngốc hay chỉ là không có sự nhanh nhẹn, mà cô cứ thế ngã lăn ra đất, bị miếng thủy tinh bể nát cứa xước cả da…

Giáo sư Snape ngồi xổm người xuống, ôm con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm lên tay, xem xét vết thương không lớn lắm trên cơ thể nó, nhíu mày một cái, vỗ vỗ đầu nó: “Zoey, mi cũng thật là con rắn ngốc nghếch…” Nói xong, hắn nhẹ nhàng dùng thần chú chữa lành, làm những vết thương trên người con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm dần dần khép miệng.

Trông thấy chủ nhân mình đã lấy lại vẻ mặt bình tĩnh, tuy rằng có lẽ hắn vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cơn phẫn nộ kia, nhưng Ngụy Nhiễm tin tưởng, bằng tính kiên cường của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không để cho kẻ khác nhìn ra cảm xúc thật sự của mình…

Tầm mắt chuyển dời từ khuôn mặt chủ nhân đến vết thương đã được chữa trị trên cơ thể, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm len lén cười cười, dĩ nhiên cô biết phép thuật chữa trị cũng không thể nào chữa lành triệt để đến vậy, có lẽ vài ngày sắp tới sẽ không bò được linh hoạt như cũ, nhưng mà thế thì cô lại có cớ ở lì bên cạnh chủ nhân, theo dõi hắn để hắn không làm mấy chuyện tự ngược đãi kia rồi nhỉ?

Ừ ừ, hai ba ngày này phải tiến hành giám sát nghiêm ngặt —— ăn, ngủ, tắm, một thứ cũng không được lơi lỏng!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.