Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Tiểu Nương Tử

Chương 72


Đọc truyện Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Tiểu Nương Tử – Chương 72

“Họ Tần kia quả thật là cùng tổ tiên với súc sinh. Rõ ràng tháng sau mới tới sinh nhật, cố tình làm trước vào hôm nay để đối nghịch với chúng ta!” Trương Bác Hưng tức giận nói. Sáng sớm hắn đi ngang qua phủ Tả thừa tướng, thấy trước cổng người ngựa tấp nập, bèn nghe ngóng thử, khi biết sự thật suýt nữa đã phun một búng máu ngay tại chỗ.

Phạm Trường An và Đỗ Thu Nương vẫn ôm tâm lý may mắn, ráng đợi thêm một khắc nữa. Cuối cùng cũng có người tới, nhưng hầu hết chỉ vội vàng tặng chút quà rồi vội vàng đi ngay, cả chút thời gian ngồi xuống uống một ngụm trà cũng không có. Chuẩn bị khoảng mười bàn tiệc, rốt cuộc chỉ ngồi đủ một bàn.

Đỗ lão hán hút một hơi thuốc xong, nói, “Ta nói này lão Phạm, lão làm vậy là không được rồi! Ở thôn An Bình của bọn ta, nhà nào có việc vui là phải mở tiệc mời cả thôn tới ăn mừng, chớ nói chi là việc lớn như là nhi tử đậu Trạng Nguyên! Lão xem, giờ nào rồi, chỉ có bấy nhiêu đây người mà coi được à?”

Mấy lời này chẳng khác gì dao nhọn cắm vào tim Phạm Trọng Lương, lão muốn phản bác nhưng mấy lần há miệng đều không thể thốt nên lời. Quan lại xưa giờ luôn là gió chiều nào theo chiều nấy đâu phải lão không biết, nhưng đối mặt với một bữa tiệc trống rỗng thế này vẫn không thể không buồn bực, sắc mặt càng trở nên khó coi.

Không khí bỗng trở nên vô cùng xấu hổ, Đỗ Thu Nương vội kéo tay Đỗ lão hán nói, “Phụ thân, ngài bớt nói đi mà!”

“Sợ gì mà không nói!” Đỗ lão hán lập tức phản bác, “Người ta thường nói trong quan trường không có bằng hữu thật sự, nay coi như được chứng thật rồi đó! Ta nói này lão Phạm, gặp hoạn nạn mới biết lòng nhau. Lão xem, còn một bàn kia kìa, đó mới là bằng hữu bằng hữu thật sự! Mấy tên tiểu nhân khác không đến thì đã sao? Nữ tế của ta đậu Trạng Nguyên, hai nhà được thơm lây, tự mình vui thì chết à? Đi, chúng ta khai tiệc thôi! Khách nhân đã tới đủ, không đi chiêu đãi coi sao đặng?”

Đỗ lão hán nói xong lập tức kéo Phạm Trọng Lương ra ngoài. Hai người mới đi hai bước đã thấy Tần Viễn nghênh ngang bước vào, nhiên như chốn không người. Đầu tiên, hắn vái Phạm Trọng Lương một cái, sau đó móc ra một tấm thiệp mạ vàng, nói, “Phụ thân đặc biệt sai chất nhi tới đưa thiệp mời cho bá phụ….” Tần Viễn vừa nói vừa nhếch miệng cười, nhìn lướt qua bữa tiệc lạnh tanh, rồi tiếp, “Hôm nay là đại thọ của phụ thân, hai người là bằng hữu nhiều năm, Phạm bá phụ đã giúp đỡ phụ thân nhiều, vì vậy rất mong Phạm bá phụ có thể tới một chuyện chia vui với phụ thân…. A, tiểu chất không biết hôm nay bá phụ tổ chức tiệc mừng cho Tử Chính huynh, nên không chuẩn bị quà tặng. Thôi vầy đi….” Tần Viễn cười khinh miệt nói, “Hiện giờ tất cả quan lớn trong triều đều đang tập trung ở Tần phủ, e rằng không tới đây đâu…. Nếu bá phụ không ngại thì cứ dẫn hết già trẻ lớn bé trong nhà tới Tần phủ ăn uống luôn đi cho tiện!”

Dứt lời, Tần Viễn cười rất hả hê, nhìn mọi người với tư thái thương hại, cứ hất hàm lên khiến người ta nhìn thấy hận không thể bẻ gãy cái cằm của hắn luôn cho rồi! Đỗ Thu Nương cứ nhìn chằm chằm cằm của Tần Viễn, trong đầu tưởng tượng cảnh nàng cầm gậy gõ lên đó mấy trăm lần, có điều phụ mẫu hai bên đều ở đây, không tới phiên nàng ra mặt. 


Đúng lúc này, Đỗ lão hán bước tới gần Tần Viễn, nói, “Này, lão Phạm, lão kiếm ở đâu ra một đứa chất tử vô lễ thế này vậy? Có nhận lầm họ hàng không vậy?” Đỗ lão hán rít một hơi thuốc rồi híp mắt quan sát Tần Viễn từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên xong mới thong thả nói tiếp, “Ồ, bản mặt nó không giống khuôn nhà lão lắm à! Ta thấy người nhà họ Phạm đều là mắt to mày rậm, khuôn mặt đoan chính! Còn tên này, mắt như mắt chuột, miệng lại nhọt hoắt chẳng khác gì bọn trộm cướp…. Ôi trời, hay là huynh đệ nhà lão ôm nhầm hài tử vậy?” Đỗ lão hán vừa nói vừa đi vòng quanh Tần Viễn, phun toàn bộ khói thuốc lên mặt hắn.

Tần Viễn nhìn mắt của Đỗ lão hán đã có dự cảm không lành, đang muốn lui về sau thì đã bị khói hun sặc liên tục.

Lúc này, Phạm Trọng Lương hừ nói, “Tên này không phải chất tử gì của ta hết! Có điều ta biết phụ thân hắn, cả nhà hắn đều mắt nhỏ như vậy hết á!”

“À…. Thì ra là vậy!” Vóc người Đỗ lão hán nhỏ hơn Tần Viễn, nhưng khi ngẩng đầu liếc xéo Tần Viễn thì lại rất có phong thái của một lão thái gia.

Tần Viễn bị Đỗ lão hán liếc một cái đã cảm thấy không thoải mái cả người, lại thêm Đỗ lão hán cứ liên tục phun khói thuốc vào người khiến hắn hắt xì một cái thật to, suýt nữa bắn cả nước mũi vào người Đỗ lão hán, may mà Đỗ lão hán né kịp. Đỗ lão hán lộ vẻ mặt ghét bỏ nói với Phạm Trọng Lương, “Chất tử của lão thật là không biết lễ nghĩa gì hết, nhảy mũi cũng không biết lấy tay che hay là né qua một bên, suýt nữa phun hết lên người ta rồi này! Y phục của ta là do nữ tế Trạng Nguyên tự tay chọn, rồi nữ nhi ta tự tay khâu, nếu bị làm dơ, bồi thường nổi không?”

Đỗ lão hán nói hai câu này lộ ý ghét bỏ hết sức xong lại trực tiếp rút cái thiệp mời trong tay Tần Viễn, liếc sơ qua một lần, không quan tâm đọc có hiểu hay không, đã nói, “Ây da, ngươi không thấy bá phụ của ngươi đang bận rộn hay sao? Thiệp này bọn ta thu, quà thì không có đâu! Không phải ta ỷ trưởng bối mà nói chứ, ngươi đến nhà người ta cũng không biết mang một phần lễ tới, thiếu giáo dưỡng quá rồi! Đúng là tiểu tử miệng còn hôi sữa….”

Đỗ lão hán vừa nói vừa vươn tay vỗ thật mạnh một cái lên mông Tần Viễn. Tần Viễn tức đến mặt đỏ bừng, chỉ tay vào người Đỗ lão hán nói không ra lời, suýt nữa chửi tục, xách cổ áo Đỗ lão hán muốn đánh.

“Tần Viễn, trước khi ra tay thì ngươi nên xem lại chỗ này là chỗ nào thì hơn! Nếu ngươi dám động đến dù chỉ một sợi tóc của nhạc phụ ta, ta nhất định sẽ khiến ngươi tìm không thấy lối ra khỏi Phạm phủ!” Phạm Trường An bắt lấy tay Tần Viễn, bẻ quặp mấy ngón tay xuống.


Tần Viễn cảm thấy đau như đứt từng khúc, phải rên ra tiếng. Phạm Trường An xô hắn ra, đang định đá thêm hai cái thì Đỗ Thu Nương đã kéo lại nói, “Hôm nay là ngày vui, chàng chớ làm bẩn tay mình!”

Tần Viễn đứng dậy, phủi bụi đất trên người, rồi nhổ một ngụm nước bọt, hừ nói, “Ta có ý tốt mời các ngươi đi ăn, các ngươi không thích thì thôi! Phạm Trường An, ta cho ngươi biết, hôm nay dù các ngươi có đợi đến tối khuya cũng không có thêm một người nào tới nữa đâu! Ngươi cho rằng ngươi đậu Trạng Nguyên là sẽ lên như diều gặp gió? Hừ, chỉ là hư danh thôi! Ngươi muốn trở mình? Không có cửa đâu!”

Thái độ của Tần Viễn cực kỳ phách lối, vừa lui về sau vừa ngửa mặt lên trời cười dài. diếgn.n/lê,o[.độkn Phạm Tử Ngọc thừa dịp hắn không để ý đã chuyển xe lăn tới phía sau hắn. Tần Viễn cứ lùi về sau không chịu chú ý, vấp phải xe lăn của Phạm Tử Ngọc, ngã ngửa một cái, đập cái ót thật mạnh xuống đất. 

Tần Viễn đau tới mức choáng váng, phải một lúc sau mới nhìn thấy như thường lại. Trước mặt hắn đã xuất hiện hai thiếu niên chừng mười mấy tuổi từ lúc nào không biết, một trong đó nói, “Đồng Bảo, ca từng gặp kẻ nào cứ thích tự rước lấy nhục chưa?” Đỗ Ngân Bảo híp mắt cười hỏi.

“Chưa. Ngu đến thế này lần đầu tiên ta thấy đó!” Đỗ Đồng Bảo, nghiêm túc nói, vẻ mặt như là không thể tin nổi.

“Các ngươi….” Tần Viễn lồm cồm bò dậy, sau một hồi choáng váng trời đất quay cuồng, mới miễn cưỡng đứng vững, chỉ tay vào mọi người, miệng run run nói không ra lời. Một hồi sau, hắn giận quá, quyết định xoay người bỏ đi. Nhưng Tần Viễn chưa đi được hai bước, Đỗ Kim Bảo đã đuổi theo, “Tần công tử, Tần công tử! Nếu ngài không chê thì dẫn ta theo với, ta muốn đi tham gia tiệc mừng thọ của Tả thừa tướng!”

“Ngươi là….” Tần Viễn đỡ ót, giận đùng đùng hỏi.


“Ta là Đại cữu tử của Phạm Tử Chính.” Đỗ Kim Bảo cười nịnh nói, “Trạng Nguyên thì có gì ghê gớm đâu! Nếu công tử không chê, thì dẫn ta về phủ với!”

Tần Viễn bị nhục nhã một phen, nay thấy thái độ nịnh nọt của Đỗ Kim Bảo đột nhiên cảm giác được cân bằng một chút. Hắn quay đầu nhìn Phạm Trường An nói, “Phạm Trường An, Đại cữu tử của ngươi muốn đi theo ta đấy!”

“Đúng vậy, đúng vậy.…” Đỗ Kim Bảo vội gật đầu như gà mổ thóc, nói với mấy người còn lại, “Nghe nói Tần công tử có một tùy tùng vô cùng ái mộ ngài, cả kinh thành đều biết chuyện của hai người, nên ta muốn tới Tần phủ xem thử tùy tùng kia có xinh đẹp giống như lời đồn không ấy mà!”

“Phốc….” Chỉ một câu này đã khiến Đỗ Thu Nương thấy hả giận hết sức.

“Nói đúng lắm! Chúng ta tự đi ăn cơm thì có gì thú vị chứ, không bằng đến nhà Tả thừa tướng hết đi, xem tùy tùng trung thành của Tần công tử ái mộ chủ tử mình đến mức nào!” Đỗ Thu Nương cười không khép được miệng, nói với Phạm Trường An, “Tướng công, có khi nào các đại thần trong triều cũng đang ở trong phủ Tả thừa tướng bàn về chuyện này không? Chúng ta không đi cũng không được rồi, phải qua góp vui chứ!”

“Ngươi….” Tần Viễn hít một hơi thật sâu, cố nén cơn giận, mặt trướng đỏ như màu gan heo, phẩy tay áo bỏ đi.

Mọi người cười ngả nghiêng một trận, tâm tình đặc biệt thoải mái. Phạm Trọng Lương vung tay lên, nói với mọi người, “Một người vui không bằng nhiều người vui, chúng ta đổi chỗ bày tiệc thôi!”

Ngày đó, Tả thừa tướng muốn nhà họ Phạm thành trò cười đã phải thất vọng bởi vì tuy không có bá quan trong triều tới dự, tiệc mừng vẫn vô cùng náo nhiệt. Phạm Trọng Lương cho bày bàn tiệc ngay trên đường phố, ai muốn uống một ly chúc mừng thì cứ thoải mái ngồi vào bàn. Lúc đầu, mọi người đều ngại không dám ngồi, Phạm Trọng Lương đã đích thân qua nhà hàng xóm mời, họ mới dám tới. Cứ thế một truyền mười, mười truyền trăm, tin này lan khắp kinh thành như một cơn gió. Về sau, người qua đường cũng lục tục ngồi xuống góp vui. Càng ngày càng nhiều người tới với mong mỏi được chiêm ngưỡng phong thái của nguyên Hữu thừa tướng và tân khoa Trạng Nguyên. Mười bàn tất nhiên không đủ chỗ, vì vậy đành ghép tiếp ghép tiếp vào, rốt cuộc thành một hàng dài hết cả con phố.


Đồ ăn và rượu không quan trọng, hết có thể đặt thêm, nhưng người phục vụ tiếp đón lại thiếu trầm trọng, cuối cùng hàng xóm láng giềng chủ động giúp một tay mới miễn cưỡng coi như đủ. diễvvn.đcbn./lê.quaý.đôvn Có mấy chủ quán rượu đầu óc linh hoạt đã thừa dịp này cung cấp miễn phí rượu và đồ ăn cho Phạm phủ, chỉ mong được tân khoa Trạng Nguyên viết vài chữ lưu niệm cho tiệm mình. Mấy sạp hàng lưu động thường ngày bày bán ở chợ phía đông, nay thấy phía tây náo nhiệt cũng ùn ùn dời sạp sang. Lúc này, hầu như mọi người đều đổ xô ra đường, không khí cực kỳ náo nhiệt. 

Lúc ấy, Phạm Trọng Lương chỉ quyết định theo cảm tính, thật không ngờ là mọi việc lại thuận lợi thế kia. Đỗ lão hán lại rất bình thản, cười híp mắt, nói một câu đầy ẩn ý, “Nhìn đi, coi ta nói có đúng không? Vẫn là hàng xóm láng giềng mới là đáng tin nhất!”

Cứ vậy, bữa tiệc ‘cơ động’ của Phạm phủ kéo dài tới tận ba bốn ngày liên tục.

Đến ngày thứ tư, một lão nhân quần áo lam lũ xuất hiện trong bữa tiệc, với bộ râu cực dài và mái tóc trắng xóa, nhưng trông vẫn rất khỏe mạnh dẻo dai. Lão nhân thản nhiên ngồi xuống ghế, kêu Phạm Trường An, “Trạng Nguyên lang, cho ở đây năm cân thịt bò, năm cân rượu ngon!” Thái độ kia, rõ ràng là xem Phạm Trường An như gã sai vặt!

Phạm Trường An nhìn cơ bắp rắn chắc và bàn tay to lão nhân, sửng sốt một chút, thầm nghĩ: người này là ai?

“Vâng!” Phạm Trường An hồi hồn, chạy nhanh đi lấy mười cân thịt bò thượng hạng và mười cân rượu Thiêu Đao Tử không tính là mắc tới trước mặt lão nhân.

“Tốt! Rất hợp khẩu vị của ta!” Lão nhân kia uống một ngụm đã hơn nửa vò Thiêu Đao Tử, hà một hơi, vỗ đùi nói, “Sảng khoái!”

Đỗ Thu Nương nhìn thấy mà rùng cả mình, bởi vì Thiêu Đao Tử nổi tiếng là loại rượu mạnh nhất trong các loại rượu mạnh, chỉ cần bỏ một mồi lửa vào cũng có thể cháy bùng lên, lão nhân lại uống như uống nước lã…. Lão nhân này không muốn sống nữa à?

Đỗ Thu Nương đang định khuyên thì lão nhân đột nhiên đứng dậy, duỗi năm ngón tay ra, hướng về phía cổ Phạm Trường An. Đỗ Thu Nương kinh hãi, la to “Trường An, cẩn thận!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.