Đọc truyện Cuộc Sống Hằng Ngày Và Chuyện Tình Ái Của Một Tác Gia – Chương 4: Thích là một chuyện, làm được lại là chuyện khác
CHƯƠNG 4
Thích là một chuyện, làm được lại là chuyện khác.
Và câu chuyện cúp điện.
Hôm nay tác giả phát điên, ngủ lúc ba giờ và dậy lúc năm giờ, đem đôi mắt đầy tơ máu, mở không nổi và bị rát, khuôn mặt nóng giận của mình mà đi lòng vòng trong căn hộ.
Nam nhân tám giờ mới dậy, tác giả không dám làm liều mà gây rối, bởi nam nhân mà bị phá rối giấc ngủ sẽ khủng bố gấp trăm gấp ngàn lần.
Dù quạo quọ rất nhiều, nhưng lại không dám phá phách này nọ.
Chỉ có thể đi ra, đi vào từ phòng khách thẳng xuống phòng bếp, đi tiếp ra ban công lạnh ngắt, đầy sương của buổi sáng và trượt ngã ngoài đó.
Tác giả thở dài nằm bất động ở ban công.
[Thật thảm hại!!!]
Sao không đi tập thể dục à?!?.
Tác giả có bệnh lười kinh niên, chỉ tưởng tượng tới việc đi lại cũng khiến tác giả mệt mỏi từ tâm hồn tới thể xác. Với lại nếu lú mặt ra ngoài thì sẽ phải nói chuyện.
Mà sáng sớm bắt tác gia mở miệng thì là điều rất khó khăn. Bởi nếu mở miệng chắc chắc sẽ toàn mắng chửi, hoặc những từ ngữ không được tốt đẹp. Nên nữ chính không dám ra ngoài, sẽ mất hình tượng ngoan hiền bấy lâu!!!
“Mẹ nó!! thật ức chế”_ tác giả vô cùng chán nản mà phán cho đời.
Lúc này, tia sáng của hừng đông bắt đầu xuất hiện, rất nhiệt tình soi rọi những tia sáng chỉ có màu sắc là có vẻ ấm áp của mình đi khắp xung quanh.
Kế đến thì nhanh chóng nhường chỗ cho mặt trời với những tia nắng nóng, chói chang và rực rỡ chiếu thẳng vào khuôn mặt già nua buổi sáng của tác giả.
Đang khó khăn nheo mắt thì lại nghe được tiếng đóng cửa phòng vang lên.
Rất nhanh chóng ngóc đầu, chồm người ngồi dậy, lén lút đưa mắt qua tấm kính thì liền thấy được ác nam mang gương mặt băng lãnh đang đưa mắt nhìn xung quanh, rồi đi thẳng đến phòng tác giả mở cửa. Không thấy người bên trong thì đóng lại cửa phòng.
Nam nhân bỗng nhiên đưa khuôn mặt ác ma cùng tia nhìn chết chốc nhìn thẳng vào phía tác giả đang ở ngoài ban công, khiến người kia chỉ có thể trợn mắt, giật mình nhưng không dám di chuyển.
Ác nam vô cùng khi thế đi đến, đẩy mạnh cửa qua một bên, chăm chăm nhìn tác giả.
Nhân vật chính đang rất ‘quíu’ với tình cảnh buổi sáng. Mặt trời hiện tại dù đã mọc nhưng với tác giả thì ông ấy chỉ có thể chói chang chứ chả có ấm áp. Xung quanh lúc này cứ như đang được đóng băng, lạnh lẽo vô cùng.
Tác giả co rúm, hai tay đặt trên đầu gối trong tư thế quỳ,lén nhìn nam nhân, xua khẽ tay đuổi người, nho nhỏ nói_“Ngủ tiếp đi”
“Làm gì?”
“Ngủ không được…hứa mà sẽ không gây chuyện đâu”
“…”_nam nhân tới, vác tác giả qua vai.
Người kia không dám nhúc nhích, để yên cho nam nhân vác mình đi thẳng về phòng của hắn và kế đó thì mất ba tiếng đồng hồ phải trợn mắt nhìn trần nhà, đầu thì nghĩ lung tung còn thân thì thành gối ôm miễn phí cho ác nam, bên cổ là hơi thở…chết chóc!!!
Cứ thế buổi sáng trôi qua thật êm đềm!!.
Ác nam đi làm, tác giả lại lăn lóc khắp nhà cùng cơ thể mỏi nhừ của mình, lăn tới chán thì buồn phiền chui thẳng vào phòng nam nhân vẫn còn hơi ấm mà tiếp tục ngủ.
~~~~~~ Không có gì nhanh bằng thời gian. Cho nên cứ xài cho xả lán nếu bạn thích~~~
Hiện tại đã ba giờ chiều, tác giả ôm cơ thể nhức mỏi vì ngủ nhiều của mình đi ra phòng khách và tiếp tục nằm vật vạ ra đó.
Lăn tới lăn lui thì dùng chân quắp lấy đồ điều khiển, bật tivi và tiếp tục lười biếng nằm trườn trên sopha, nhìn quanh nhà thì chả thấy nam nhân hay về sớm đâu, cũng không nghe tiếng động này nọ.
Tác giả bỗng dưng hớn hở vô cùng, vội vàng bật dậy, rữa mặt thay đồ ăn uống cho nhanh rồi bắt đầu ngày mới của mình.
Hôm nay rảnh rỗi không có gì làm cả…thiệt!!!
Thật sự là dối lòng, vì đang bí ý tưởng nên nhân vật chính không biết nên làm gì, bởi vậy chỉ có thểbắt đầu tìm thứ khác mà làm.
Nam nhân hiện vắng mặt, nên tác giả sẽ được dịp tiếp tục thói lười biếng muôn thuở của mình.
Vô cùng bá đạo, mở tay nắm, đá ra cửa phòng, bước vào rồi lôi từ phòng nam nhân ra xấp giấy A4 dày cộm. Tác giả đâu có ngốc mà lấy giấy từ phòng mình, phí lắm!!!
Đúng chuẩn thanh niên tiết kiệm của năm rồi!!!.
Lôi giấy ra, chống cằm. Lúc này nhìn có vẻ suy nghĩ nghiêm túc lắm, nhưng sự thật thì bắt đầu thả hồn trên mây rồi, tay không quên cầm cây viết vẽ ra một thứ gì đó không có hình dạng đặc thù lên giấy.
Tác giả thích vẽ lắm, thích cực kì luôn. Nhưng điểm vẽ không hiểu lý do tại sao luôn rất thấp.
Còn nhớ cuối năm mười hai tác giả sẽ thi vào đại học, gia đình sẽ cùng học sinh đến gặp giáo viên để tư vấn.
Ngay khi tác giả vừa đề xuất mình muốn thi vào trường mỹ thuật thì giáo viên liền trợn mắt, sao đó nhận ra bản thân luống cuống liền cười trừ.
Tác giả biết hết, sách tâm lý tác giả có đọc qua mà. Với lại tác giả cũng khá nhạy cảm với những biểu hiện cảm xúc nhỏ của người khác…chỉ là nếu không quan trọng hay không ảnh hưởng đến bản thân, tác giả sẽ liền lờ đi.
Dù khá thất vọng nhưng vẫn mang tâm trạng chờ mong mà nhìn giáo viên rồi nhìn sang ba và mẹ.
Giáo viên bảo tác giả thử tưởng tượng và vẽ ra một ngôi nhà.
Tác giả đã rất vui vẽ, gì chứ thứ đó dễ ẹc, ngày nào chả vẽ.
Vậy là bắt đầu múa bút. Này thì một hình chữ nhật thật to này, một tam giác thật lớn nằm trên hình chữ nhật, rồi lại vẽ thêm ba hình vuông nho nhỏ, xinh xinh làm hai cửa sổ và một cửa ra vào, tác giả đã rất tỉ mỹ khi vẽ thêm ống khói và rèm treo cửa cho ngôi nhà, còn cẩn thận vẽ thêm cây xanh, mặt trời nữa.
Vừa vẽ xong, ánh mắt thật lấp lánh nhìn sang ba và mẹ.
Ba mẹ khen ghê lắm, khen tới tấp luôn, tác giả rất vui vì điều đó. Qủa thật, chỉ có ba mẹ là hiểu con mình nhất mà thôi.
Ba, mẹ khen tác giả cực kì thật tế, không thích cầu kì, chỉ vẽ những thứ cần thiết và điều đó thì rất tốt!!!.
Tác giả thương ba mẹ lắm, nên ba mẹ nói gì cũng tin hết.
Và kết quả là tác giả đã chọn hai trường kinh tế và văn học để thi vào!!!
Ba mẹ bảo, làm hai nghề trên đều có thể phát huy trí tưởng tượng và sở thích vẽ vời ong bướm của con mình.
Kinh tế thì học thêm khóa marketing, văn học thì cũng phát triển sức tưởng tượng để vẽ ra suy nghĩ, hình ảnh trong đầu thông qua con chữ.
Nếu tác giả thích, còn có thể tự thiết kế hình vẽ bìa cho sách và từng hình vẽ cho mấy trang sách. Nghe thế tác giả thích lắm.
Hôm nay để cảm ơn công sức của ba và mẹ, cuối cùng tác giả quyết định vẽ hai bức tranh, mỗi người tặng một bức.
Bắt đầu cằm viết và vẽ.
Một hình tròn to là khuôn mặt này, hai đường gạch song song thẳng xuống sẽ là cổ này, kế đến là hình chữ nhật thật to thẳng đứng làm thân, rồi đến bốn hình chữ nhật nhỏ làm tứ chi này, à còn có hình tròn nhỏ làm hai bàn tay rồi vài nét ở trên đầu làm tóc….
Sau một hồi vất vả thì tác giả cầm lên bức hình, thử nhớ lại chuẩn dáng của ba và mẹ, thấy bức vẽ của mình hình như rất không đúng ở chỗ nào đó. Nhưng là…sau vài phút vẫn không biết mình sai chỗ nào!!!
(Không đúng, rất không đúng…con người sau có thể khiếm khuyết đến mức độ này cơ chứ!!!..thật không thể tưởng tượng nổi!!!)
~~~~~~
Sau nữa tiếng suy ngẫm, cuối cùng tác giả hạ bút, hài lòng với điểm chỉnh sữa cuối cùng của mình.
Nhìn đi !!!. Tác giả đã vẽ thêm hai hình tròn nhỏ cũng tam giác ngược để làm mắt và miệng, không quên gạch thêm đường thẳng làm mũi…!!!
[Thật kinh điển!!!]_tác giả quả quyết với bức tranh của mình, đặt nó trên bàn rồi đi vào bếp tìm đồ ăn vặt, định là sẽ trở ra sơn màu cho bức tranh.
Nhưng lúc trở ra lại không thấy tấm tranh đâu, dù đã cố gắng tìm kiếm.
(Tôi lấy đấy, tôi lấy và thủ tiêu nó rồi, nhân vật chính của tôi phải hoàn hảo!!!)
Cuối cùng, quyết định không tưởng tượng nữa. Cái gì tác giả đã tưởng tượng và vẽ ra thì rất khó để có thể lập tức vẽ lại giống y như vậy. Nên việc vẽ một tác phẩm kinh điển như vừa nãy là không thể nào.
Chốt hạ một câu: Tác giả vẫn vẽ thêm một bức.
Đem ra hình của ba, mẹ và em gái lén lút đánh lẻ chụp chung, rồi vừa nhìn vừa phát thảo ra giấy, tác giả vô cùng chú tâm vào bức vẽ của mình, rất tỉ mĩ, cẩn thận đo đếm từng phần.
Vẽ xong cả rồi lại thấy thiếu thiếu!!!. Có ba, có mẹ, có cả em gái…nhưng mà lại không có tác giả.
Bắt đầu đưa mắt tìm kiếm ảnh của mình chụp cùng nam nhân, lục luôn trong điện thoại, chạy sang căn hộ của mình cũng đều không có.
Lúc này tác giả mới tự mắng cho cái bản tính không thích chụp hình cũng như không thích để ảnh trong nhà, trong điện thoại của mình.
Hết cách rồi, giờ mà đưa mặt mình ra tấm gương, rồi ngồi nhìn nhìn, vẽ vẽ theo thì tác giả không làm được.
Nên cuối cùng đành phải phát huy tài năng tự tưởng tượng vô biên của mình để vẽ ra chính khuôn mặt, dáng người của bản thân.
Gì chứ tưởng tưởng thì tác giả tự hào lắm!!!
Đang vẽ rất hăng hái thì bỗng đèn trong phòng đều tắt hết.
[Cúp điện rồi à…nhà cao cấp mà cũng cúp điện sao…trêu ngươi à]_vô cùng nóng giận mở lên điện thoại của mình, nhưng tìm mãi cũng không thấy điện thoại đâu.
Cố chờ một chút để điện mở hoặc ít nhất là máy phát điện hoạt động..nhưng vẫn không có thay đổi gì cả.
Tác giả bắt đầu nghĩ bậy..nghĩ bậy xong thì tự làm bản thân hoảng sợ, quơ quào lấy trên bàn nguyên xấp giấy rồi bắt đầu mò đường mà ra ngoài…
Nhưng mà cửa xài mật khẩu, vậy khi cúp điện thì mở kiểu gì?!?. Hết cách, tác giả đành phải run run lo sợ mà mò trở lại vào phòng ngủ, lấy cái ví để trên bàn mà lấy chìa khóa, đi được một chút chân liền đá trúng bàn, đi thêm chút nữa thì trượt phải cây bút rơi ở sàn nhà, té lăn ra sàn.
Lúc này thì hồn vía tác giả sắp rủ nhau lên mây hết rồi!!!.
Sau một hồi vật lộn thì cũng ra được khỏi nhà, cửa ải một đã bước qua nhưng cửa ải hai thì có lẽ là hơi khó.
Cả hành lang đen kịt, không một bóng người. Vào đúng lúc này thì niềm vui bé nhỏ của tác giả ở chỗ nào đó bắt đầu kêu:
“Meow~~~”
Chỉ nhiêu đó thôi cũng khiên tác giả ngồi thụp xuống vì sợ rồi.
Ngày thường nghe tiếng này thì mừng lắm, vui lắm, rộn ràng lắm. Nhưng giờ thì ngược lại hoàn toàn, không muốn nhìn cũng không muốn nghe thấy.
Cũng may, vẫn còn người ở đây, cũng đồng dạng mở cửa bộ dáng sợ sệt không thua thì tác giả, lại may mắn thêm vì đã thuê nhà chỉ ở tầng tám chứ không phải tầng mười tám.
Nhờ người thanh niên kia mang theo đèn pin cỡ lớn, cứ như vậy cả hai cuốc bộ xuống tám tầng lầu để xuống được khuôn viên phần sân vườn chung của khu.
Cũng phải nhắc đến thái độ cảnh giác khi nghe thấy bất cứ âm thanh bất ngờ nào đó từ tác giả, mồ hôi rịn ra không ngừng, phải cố gắng mà hít thở cùng suy nghĩ bình tĩnh nhất và khi đi thì cứ dựa sát vào tường.
Xuống đến nơi thì gần như muốn tắt thở.
Có vài người cũng ra đây bắt đầu ngồi với nhau trò chuyện này nọ, tác giả hỏi xem đã mấy giờ rồi lăn tăn chạy ra ngoài cổng khu chung cư chờ nam nhân về.
Đợi đến mỏi chân, ngồi bệch luôn xuống cỏ, bác bảo vệ thấy vậy cũng mặc kệ, lờ đi cá thể kia, xem như chưa thấy gì và thẳng tiến đến chỗ đám người kia, ngồi xuống bắt đầu nghe ngóng này nọ.
Đúng lúc này xe của nam nhân chầm chậm chạy vào, tác giả liền nhanh chóng chạy đến, đu bám vào cửa kính rồi chờ xe dừng thì phóng lên, vui vẻ nói
“Đi, đi ăn, mua thiệp nữa”
Sau khi đã lựa thiệp xong, nam nhân chở tác giả đến nhà hàng đã được chuẩn bị phòng riêng cho hai người.
Vui vẻ ngồi vào bàn, bắt đầu vẽ tiếp phần còn lại, nam nhân thì cầm lấy tấm thiệp tác giả đã mua bắt đầu xem xét
“Gởi cho ai?”
“Ba với mẹ”
“Dịp gì à?”
“Không có, hứng thú nhất thời thôi…này,xem xem đẹp không”_tác giả đưa qua bức vẽ của mình cho nam nhân.
Nó rất đẹp. Bức tranh vẽ chì có ba người là nhìn y như thật, anh có thể biết đó là ai. Nhưng còn người thứ tư kia anh có thể đoán, nhưng lại không chắc chắn cho lắm.
Nam nhân nhìn gương mặt tác giả, rồi lại nhìn bức vẻ, giơ ngược tấm tranh về hướng tác giả, chỉ thẳng mặt người thứ tư.
“Ai?”
“Em đó”
“Không có hình hay sao?”
“Ừ không có, chỉ có thể ngồi tưởng tượng…sao đẹp không, nhìn em thật nổi bật đúng không hahahaha”
“…..”
Đồ ăn đã được dọn ra, tác giả rất hạnh phúc, rất chăm chú ăn, còn nam nhân thì vẫn nhìn bức tranh rồi mỉm cười. Tác giả vẽ rất đẹp, thực sự là rất đẹp. Nhưng chỉ đẹp khi . Còn về phương diện tưởng tượng thì không hề ổn chút nào.
Trong đầu tác giả dù cảnh có đẹp có thơ mộng, lung linh bao nhiêu, con người có hoản hảo đến đâu đi chăng nữa thì khi vẽ ra thì khái niệm chỉ xoay quanh hình khối, những đường thẳng và đường không thẳng!!!.
Một khiếm khuyếtkhông thể tin nổi!!!
Bởi vậy bạn có thể tưởng tượng rằng: Bức tranh có bốn người được vẽ rất đẹp, rất tỉ mỉ, ba và mẹ ngồi bên cạnh, em gái đứng sau lưng choàng tay qua vai mẹ mỉm cười. Còn người kia là tác giả với cái đầu hình tròn, thân người thì hình que. Hai cọng que được gọi là tay thì khoát lên vai ba, khuôn mặt thì có hai chấm tròn là mắt, một đường thẳng nhỏ là mũi và một đường cong là khuôn miệng đang cười.
Quả là một bức tranh dung hòa giữa sự bình thường và bất thường, giữa đơn giản và kinh điển. Thật sự là quá mức ” hài hòa” đi tôi ơi !!!.
Nam nhân gấp lại bức vẽ, bỏ vào phong thư, đợi người kia ăn xong mới lên tiếng_“Vẽ trang trí sách nhé”
Vừa nghe nam nhân nói vậy, tác giả buông ra nĩa đang được chuẩn bị cắm vào phần bánh nhỏ, ngạc nhiên nhìn nam nhân_“Được à?”
“Ừ, lần này nhờ em chọn hết”
“Này, giận gì rồi à? Em làm gì sai à? Sao lại đưa em làm?”
“Làm không?”
“Làm!!!”
“Cho bớt rảnh!!!”
“Em bận lắm chứ bộ!!!”_định gân cổ chống chế tiếp nhưng thấy người kia nhìn mình nghiêm túc, tác giả chỉ có thể ậm ừ
”Được rồi, lần này em làm!! Làm là được chứ gì”
“Sao lại chạy ra ngoài?”
“Bỗng dưng cúp điện”
“Có té không?”
“Mua đèn dự phòng đi, đèn pin cũng được”
“Anh để ở phòng thay đồ”
“Em đâu biết đâu!!!”
“Phải nói là em không nhớ”
“Mai mốt để ở phòng khách đi”
“Đèn pin em sẽ đá chúng đi lung tung, còn đèn dự phòng cỡ lớn thì em sẽ bỏ ở chỗ anh không biết và em cũng không nhớ”
“….”
“Ăn thêm gì không?”
“Kem”
Kế đến thì tác giả cũng nam nhân đi dạo phố đêm, trên tay một bên là kem tươi một bên là bánh ngọt, tung tăng vô cùng.
~~~~
Bức tranh vẫn được gởi đến nhà của ba mẹ tác giả, và ngay sau khi thấy được tác phẩm kinh điển của con gái thân yêu, bà chỉ có thể nói một câu với chồng mình.
“Cho con bé học kinh tế với văn học là chính xác!!!”