Đọc truyện Cuộc Sống Hằng Ngày Và Chuyện Tình Ái Của Một Tác Gia – Chương 32: Họp mặt đại gia đình
CHƯƠNG 33
Họp mặt đại gia đình
Cuốn nhật kí này đã được viết rất nhiều vậy mà bản thân vẫn chưa giới thiệu rõ.
Được rồi, hôm nay làm một chương lảm nhảm không chịu nổi đi.
Xin chào, sau đây tôi sẽ giới thiệu cho các bạn biết về sơ đồ chung của gia đình tôi. Chỉ gia đình tôi thôi nhé, không có bao gồm họ hàng tôi đâu.
Theo như tiêu chí thì tôi sẽ lảm nhảm bằng mọi cách để có thể đủ hơn bốn ngàn chữ. Nói thì ghê lắm chứ xèo xèo là hết rồi. Tôi nghĩ thế.
Dù sao thì tính cách của tôi cũng được thừa hưởng, tinh luyện qua nhiều mặt trận nên có chút quái..lạ. Cho nên vẫn mong mọi người và bản thân tôi kiên trì một chút.
Trong gia tộc họ Dương này có ba người con trai. Bác cả bởi một vài lý do nào đó đã chỉ còn là tấm ảnh trong gia phả. Bác hai hiện tại đang có một gia đình được xem như là náo nhiệt vô cùng với hai cô con gái là Dương Minh Thùy và Dương Minh Thanh.
Tôi cũng thích chị Thùy lắm, ngưỡng mộ ở sức tung hoành, sát phạt không ngừng nghĩ một giây phút nào của chị ấy. Nhưng ngặt nỗi, tôi chỉ có thể xem chị ấy như một trưởng bối chứ không thể là chị họ được.
Thiệt.
Khoảng cách địa cầu và sao hỏa luôn rất xa.
Ây da, đã hứa không được kể chuyện bà con dòng họ mà giờ lôi ra rồi. Cáo lỗi, cáo lỗi.
Ừm, để đếm xem. Tôi là con của người con trai thứ ba của gia tộc họ Dương này. Vâng, ba tôi đứng thứ ba.
Gia tộc họ Dương kinh doanh ở khá nhiều hạng mục. Tôi có lúc nghĩ, nếu bác cả còn sống thì có phải hay không gia tộc này sẽ từ chính trị, đi tới kinh doanh rồi chạy hẳn luôn sang mặt trận ngầm không. Một sự liên thông thật khủng khiếp.
Mà nói cho cùng, anh trời ấy mà, anh ấy công bằng ghê lắm. Đến tôi còn phải bái phục. Có lúc còn muốn trải chiếu, bày nhang đèn, kẹo bánh ra khấn thần, lạy phật.
Ôi, sao anh linh thiêng thế!!
Bà nội là thương nhân, nhưng ông nội lại là quân nhân. Vân cũng cùng chữ nhân nhưng mà lại ở hai thái cực quá mức đối lập nhau.
Mọi người nghĩ xem. Từ cổ chí kim, thương nhân luôn được mệnh danh là tính toán như thần, liệu việc như tiên, toan tính như ác quỷ. Họ được ‘anh trời’ phú cho bộ óc tính kế vô hạn độ, sự quan sát nhạy bén khiếp người cùng dây thanh quản và giọng nói thu phục nhân tâm lý tính của khách hàng. Dù bạn thân tàn ma dại chỉ cần bạn có đủ yếu tố trên thì chắc chắn anh trời tạo ra bạn để làm trùm gian thương hoặc đại loại mấy thứ tương tự rồi đó. Chúc mừng a.
Còn quân nhân, nói trắng là khác biệt so với thương nhân ở chổ người chuyên phát huy não bộ, người chuyên sử dụng tay chân. Ở tùy cấp độ mà não bộ, sự mưu tính của quân nhân cũng khác. Nhưng mà chỉ đúng với hiện tại.
Chứ khi xưa…ầy, tự nhiên nói ra thì trong não bộ thần thánh của tôi lại xuất hiện nhiều lí do phản biện. Nếu tính tới mấy vị tướng quân trong doanh, vừa biết dùng người, dùng mưu lại có sức đánh trận thì cũng không hẳn.Mà lại nói ở mặt khác cho một ví dụ cụ thể thì cũng có kha khá vị anh hùng…ờ, ở đâu thì tôi nghĩ ra rất nhiều nhưng không nên viết vẫn tốt hơn.
Họ là loài sinh vật có tứ chi và sức khỏe hoàn thiện. Nhưng được cái, cả IQ hay EQ của họ đều thấp ở mức thần kì diệu.
Thiệt. Nói chứ điều tôi nói chỉ là mặt phiến diện. Dù mấy hôm trước có xem một bộ của chị Thùy đưa thì đúng như tôi thấy. Tứ chi và não bộ, hai mặt tách biệt. Não bộ luôn thắng cơ bắp. Nhưng được cái não lúc nào cũng chết trước tứ chi. Chết đau chết đớn là đằng khác.
Ôi, thẩm thấu tâm can.
Nhưng mà xét cho cùng. Đấu trí thì thua người dùng mưu còn đấu sức thì thua…người dùng tứ chi!!
Thế thôi. Nhiều từ nhiều ngữ quá, đọc đâm ra quạo. Cứ lấy đại một chữ tương tự phan vào đi.
Trở lại chủ đề sự khác biệt giữa não là cơ, theo tôi thấy thì khác nhau cho lắm thì cũng có chung một loại điểm chung chí mạng
Lì. Tôi nói thế thôi, chứ theo cách văn hoa, ong bướm thì dùng từ ờ… kiên cường, cần cù, gan góc, hay dai như đĩa ’đói’ thì cũng thế thôi.
Lì. Chính nó. Một từ mà biểu thị được mọi thứ, mọi cảm xúc. Quá hàm súc tích rồi. Hahaha.
Giải thích hay quá chứ gì. Tôi biết mà. Từ ngôn từ cho tới suy nghĩ và hành động của tôi đều khiến người người ngưỡng mộ, nhà nhà khen hay mà…hahaha.
Mà…đĩa đói với đĩa không đói hay đĩa lưng lửng khác nhau chỗ nào nhể?? Không phải cuối cùng cũng là hút máu sao??? Răng mô chi rữa ah, từ ngữ thật quá phong phú đi.
Quay lại chuyện cũ.
Không biết bằng sự thần kì của tạo hóa, sự uốn nắn linh hoạt của đấng tối cao, sự lồng ghép trái ngang của thần tình ái hay ông tơ bà nguyệt hoặc sợ chỉ hồng mà…ông nội cưới bà nội.
Thế thôi, hiển nhiên quá mà. Dài dòng mệt lớm người ơi.
Tôi hiểu, tôi thông minh quá mà.
Tôi biết, nhắc tới ông nội làm quân nhân chắc mấy đồng chí nghĩ ông ấy chắc hẳn là chức cao vọng trọng mà. Cái đó thì là đương nhiên rồi. Sự thật rành rành, kể hoàng tráng vậy mà.
Ông nội tôi làm lính.
Chức quyền không, gia thế không, gia đình cũng mất. Nghe chị Thùy kể lại và dưới sự im lặng của mọi người trong gia đình thì tôi mới biết được rằng. Ông nội là do quá…ờm, túng nên mới vào quân đội.
Bởi tôi mới đề cặp. Chính định mệnh diệu kì đã giúp ông nội đến gần bà nội. Kéo hai người đến gần nhau hơn và ‘Close up’ hân hạnh tài trợ chương trình này.
Cũng dưới sự kể chuyện của chị Thùy, tôi mới biết rằng. Bà nội tốt lắm. Cưới thêm cho ông hai người vợ để…ờm, mở rộng thị trường, tăng trưởng cổ phiếu, đầu thu, chi đều rộng mở ( 0.0!!).
Rồi ông nội lên hình, nằm mãi trong gia phả. Sau đó vì lí do nào đó mà bác cả cũng vào chung với ông nội, nằm đó và chìm trong im lặng cùng cuốn gia phả. Chị thùy được lên làm người đứng đầu dòng họ. Tất nhiên phản đối cũng chỉ có bà nội. Bởi vì bà đưa cho bác hai, bác hai ngồi được vài năm liền thảy qua cho chị.
Tôi có lần thắc mắc với người trong nhà. Dù chị Thùy là con trưởng của bác hai nhưng vẫn còn ba tôi hay các anh trai tôi, họ đều lớn hơn, kinh nghiệm cũng nhiều vậy mà khi chị lên thì chẳng ai lên tiếng phản đối cả. Họ hàng xa nữa thì xem như…dẹp quách đi.
Tôi không có ý tranh giành, đây chỉ đơn giản là sự thắc mắc của một đứa nhỏ mà không ai thèm đói hoài giải đáp cho đứa bé tội nghiệp là tôi đây thôi.
Tôi nhỏ hơn chị Thanh một tuổi. Chị Thanh là em gái ruột của chị Thùy, cũng là con thứ của bác hai. Chị ấy là người đã giải đáp thắc mắc của tôi chỉ gồm bốn chữ, gói gọn mọi ý tứ, mọi hành động từ trước đến giờ của chị Thùy_”Chị ta bá đạo!”
Ờ, bá đạo thiệt. Nhưng mà, tôi thắc mắc về chị ấy cũng nhiều vô vàn lắm. Dù lúc nào cũng nhận được mấy đáp án củ chuối nhưng tôi vẫn cứ lì đầu thắc mắc mãi.
Hiện tại thì cả dòng họ đồng lòng có chung một mong ước. Chị Thùy mau gả cho anh trai hàng xóm họ Lý tên Dương kia đi.
Quen nhau đã hai mươi mấy năm, từ lúc ở trong bụng mẹ cho tới tung hoành bên ngoài mà vẫn chưa chịu cưới nhau. Người lớn thật lạ.
Thôi dài dòng toàn chuyện gia đình người ta.
Trở lại vấn đề từ chính trị cho tới mặt trận ngầm ở trên. Vốn ông nội chỉ làm…lính hậu cần năm năm cho nên vấn đề chính trị chỉ được làm lòe, làm màu thôi. Lại thêm bác cả chỉ còn hình nên việc chính trị càng phi thực tế hơn.
Nếu đã bỏ chính trị thì chỉ còn kinh doanh và mặt trận ngầm. Hai mặt trận được cưa đôi và chia kém đồng đều cho hai gia đình. Vốn là thế, à quên mất, còn phần của dòng họ xa nữa. Tính ra thì thật là khủng khiếp.
Nhưng chủ gia tộc, Dương Minh Thùy lại không biết vì lí do nào đó, đẩy hết mặt trận ngầm qua cho gia đình tôi kèm thêm vài khoảng kinh doanh này nọ. Còn lại chị ấy đổ hết cho chị Thanh, em gái chị ấy. Những thứ vốn đã nằm trong tay hoặc thuộc quyền quản lý của họ hàng thì chị ấy cũng không tính toán động chạm hay tác động đến.
Và bởi vì thế, không ai lên tiếng ý kiến.
Nữ quyền muôn năm. Hại người thân vạn tuế!!
Tôi biết các người sẽ hỏi tôi hay thắc mắc thế còn cái thể loại dung hòa, chứa chấp, tổ hợp, cộng dồn của não và cơ là gì. Đừng trách tôi nhảy chủ đề. Chỉ là nêu ra cái gì thì giải quyết cái đó. Còn việc nó có liên thông hay không thì..mặc kệ.
Đây, có ví dụ thực tế, điển hình cả thôi.
Tôi có một anh cả. Anh ấy là Dương Minh Khải. Chỉ cần là lúc tôi thấy anh cả thì đều thấy anh ấy cười. Tôi tò mò có phải hay không cả ngày lẫn đêm anh ấy đều cười. Nét mặt anh ấy cũng là nét cười, đôi mắt cũng cong cong biết cười khiến cho người ta có cái nhìn thân thiện, hòa ái vô cùng.
Nhưng cái gì cũng có mặt trái đớn đau con tim chim sẻ của nó.
Anh cả toàn làm mặt nghiêm túc với chị Thùy, con gái bác hai trong khi chị ấy lúc đó toàn cười toe toét.
Sao thế hả?? Sao mà đối xử ghê gớm vậy hả?? Dù là bàn chuyện cũng không cần có cái biểu thị trái với bình thường đạo lí như vậy chứ!!!
Tôi không phải em gái của anh cả tôi.
Thế thôi. Anh cả tôi có bấy nhiêu thôi. Và tôi lại xen chuyện của chị họ vào.
Tự dằn lòng rồi. Đừng có hứa, đừng có nói trước. Làm không nổi đâu. Thiệt.
Tôi có một anh hai. Anh ấy là Dương Minh Thành. Anh ấy cũng cười, trừ cười lớn và không thường xuyên như anh cả thôi.
Giờ ngẫm lại, gia tộc này, càng lớn, con người ta càng thích cười. Ai cũng cười nhưng mở miệng trò chuyện ra đều khiến người ta lạnh lưng.
Và anh hai tôi là người như vậy. Anh ấy lười nói, chỉ những thứ cần thiết, quan trọng với anh ấy thì chính anh ấy sẽ lên tiếng. Cho nên nói chuyện với anh hai sẽ cảm thấy rất mệt mỏi, rất tổn thương.
Và anh hai lại rất hợp với chị Thùy. Có lần tôi chợt thấy và tình cờ nghe được đoạn đối thoại này
“Này Minh Thành, có người yêu chưa??”
“…”
“Nhìn kiểu này thì chắc chưa rồi”
“…”
Dừng ở đây thôi, nói nhiều mệt lắm. Hợp ở chỗ người nói mãi, người thì im lặng mãi.
Chị Thùy được cái ưu việt ở chỗ là chị ấy có thể tự nói và tự biện hộ, tự giải vây, giải quyết mọi vấn đề cho mình. Nhưng bạn nghĩ xem, ngồi lảm nhảm một mình thì nó sai sai nhiều chỗ. Cho nên có một pho tượng tự nguyện ngồi nghe bạn tán nhảm, không đi bát quái, lại trông hợp lí để bạn tự sự thì phải tận dụng thôi.
Và tôi không phải em gái của anh hai tôi. Thế thôi.
Tôi có một thằng…ây, nói tới con người này tôi lại rất là bức xúc. Hắn tên Dương Minh Viễn. Hắn may mắn. Tôi và hắn là song sinh. Tôi mắng hắn may mắn bởi vì hắn sinh trước tôi mười phút và được vinh dự làm anh tôi.
Trong mười mấy năm cuộc đời tôi thì lí do củ chuối này được đem ra chọc bể bong bóng nhiều nhất.
Hắn cũng thích cười, nhưng được cái trở mặt như lật trang kế của quyển sách vậy đó. Và Minh Viễn là người trái với bộ luật của chị Thùy. Cậu ta và chị Thùy rất không hợp với nhau.
Tôi nghĩ vậy, cho tới một ngày tôi hỏi hắn
“Thần tượng anh trai nào??”
“Chủ hiện tại của gia tộc”
Thôi, phim buồn kết thúc tại đây là được rồi. Đau đớn lắm. Toàn tự tôi làm bản thân đa tâm thôi. Tôi cũng chả có máu mủ gì với tên này đâu.
Ba, mẹ tôi ấy à, khỏi phải bàn luôn. Hai ông bà nắm tay nhau tạo ra bốn đứa con và sau đó là một cái kết tốt đẹp cho cả gia đình này.
Mẹ ôm chị Thùy vào lòng_”Đứa nhỏ đáng yêu, tối nay ở đây nha, sẽ nấu món con thích”
Ba vỗ vai chị Thùy_”Làm tốt lắm, nhưng về sau cẩn thận vẫn hơn”
Tôi đã thử xem nhiều lần biểu cảm của mấy anh trai nhà tôi và dĩ nhiên tất cả những biểu hiện được qui chụp bằng: Bất chấp, không quan tâm, chẳng liên quan, sao cũng được.
Mà thậm chí…ba người đó cũng chiều chị ấy nữa chứ!!!
Con nhà người ta, cái gì cũng tốt. Mà nói thế cũng khiến tôi đau lòng. Chị Thùy ở nhà của chính mình cũng như bảo bối vậy đấy.
Không phải là ghen tị hay ngưỡng mộ. Tư tưởng, câu hỏi này chỉ đơn thuần xuất hiện, khiến tôi thắc mắc và sau đó là biến mất một cách nhanh chóng.
Sao càng kể càng giống tôi đang kể chuyện của người khác vậy ta???
Tôi, đứa út của gia đình này, tên là Dương Minh Hạ. Ngay từ lúc còn tấm bé thì tôi đã thấy cái tên này rất rất có vấn đề, cũng khiến tôi phải suy nghĩ rất nhiều. Người phát hiện và dám chọc tôi cũng chỉ có một người. Chị Thùy. Và sau này nó được truyền qua vài người nữa.
Ôi đắng.
Quay lại hiện tại của ngày hôm nay. Hiện tại ngồi trong phòng nhưng tôi vẫn không giấu nổi cảm xúc trong lòng mình.
Hôm nay bỗng dưng ba bảo bà nội muốn họp đại gia đình. Vậy là anh cả đang định ôm cặp táp đi công tác thì cũng đình chỉ. Anh hai vừa đánh xe đi mất thì ba giây sau đã quành về. Việc học hôm đó của tôi cùng tên sinh đôi cũng bị dừng.
Cứ như vậy một nhà sáu người cùng nhau lên đường về nhà chính của gia tộc họ Dương.
Tôi rất thích nơi đó. Chỉ là tôi thích nhà chính khi nhà chính không có bà nội.
Đó là những gì tôi kết luận khi trải qua hết ngày hôm nay.
Tôi chỉ mới về đây được vài năm. Việc họp mặt thì chỉ có những người ở nhà chính mới làm. Còn việc họp mặt đại gia đình thì chỉ theo yêu cầu của bà nội mà thôi. Lúc đó tất cả mọi người từ các nhánh của dòng họ đều sẽ tụ về.
Đây là lần đầu tiên tôi được họp mặt đại gia đình.
Nhưng có một điều khác lạ là từ khi chị Thùy lên làm chủ gia tộc thì ngày mừng năm mới mỗi năm, gia đình bác hai và gia đình tôi sẽ cùng ở nhà chính. Lúc đó sẽ rất vui, sẽ thấy được nhiều khoảnh khắc không đỡ nổi của các thành viên.
Chỉ là năm nay lại có vài thứ không như thông lệ. Tin tức đưa tin cô cả của gia tộc vì bệnh mà chết. Lúc nghe tin đó tôi đã rất sợ, sợ gia tộc này sẽ rối loạn đến không tưởng tượng nổi. Bởi tôi biết, chị ấy nắm trong tay rất nhiều mấu chốt kinh hoàng và còn có lực lượng khủng khiếp sau lưng chị ấy.
Tôi cũng không thể hỏi bất cứ ai trong nhà bởi tôi không được quyền can dự vào chuyện trong gia đình hoặc nói đau hơn là tôi không biết gì từ trước đến nay nên không có quyền được biết chuyện của hiện tại và tương lai cũng vậy và càng không thể tự mình đi đến nhà chính.
Nó cứ như một kết giới liên tục mời gọi nhưng lại không được xâm phạm vậy.
Vào đến nhà chính, tôi bỗng dưng cảm thấy lạ lẫm. Tôi nhớ lần đầu tiên bước vào nhà chính, lúc ấy chị Thùy đã là chủ gia tộc. Mọi thứ lúc đó đều rất thân thiện, rất ấm áp. Ngay cả người hầu dù vẫn giữ nguyên sự tôn trọng và lịch sự nhưng cũng có thể vui vẻ mà trò chuyện hoặc bày trò cùng.
Lần này, tất cả người hầu đều lạ lẫm, toàn những gương mặt mới. Ngay cả bác quản gia tên Thịnh cũng không thấy đâu. Tất cả được thay vào những người hầu nhất mực phép tắc và thật lạnh lùng. Xung quanh là vài nhóm người tôi nghĩ là người của dòng họ đang vui vẻ hướng đến ba mẹ, các anh tôi chào hỏi. Tôi bỗng thấy chơi vơi, không kiềm nổi đứng sát vào tên song sinh cạnh mình
Ba với mẹ tách bọn tôi đi đâu mất, anh cả cùng anh hai cũng tách ra. Tên song sinh bên cạnh tôi vẻ mặt rất thong thả, điềm tĩnh trong như một thiếu gia, nhìn tôi nhếch môi cười_”Em gái, không cần sợ, bà nội ra ngoài rồi, hiện tại chưa về đâu. Đừng sợ”
“Em gái…”_tôi vừa định mắng nhưng liền bị hắn giơ ngón tay chặn môi
Hắn lén lút làm ra vẻ mặt hối hả trái ngược với bộ dáng hướng tôi nhắc nhở_“Cẩn thận một chút tiểu thư, em hiện tại ra dáng tiểu thư một chút đi dù tôi biết với em chuyện đó là khó có thể nhưng cố dùm đi”
Tôi vừa định hỏi thì liền nghe thấy tiếng nói rất quen thuộc phát ra từ phía sau, lại nhìn đến ánh mắt tập trung của mọi người cùng bầu không khí im lặng bao trùm
“A, đây không phải là Dương Minh Viễn và cô nhóc U Minh Hạ song sinh đây sao?? Về khi nào, ăn uống gì chưa??”
Không ai khác chính là chị Thùy. Chị ấy lúc nào cũng cười hòa nhã với mọi người. Bên cạnh chị ấy là chị Thanh vẻ mặt luôn cười tựa như anh cả của tôi vậy. Chị ấy gật đầu chào tổng thể người bên trong sau đó rất nhanh liền xoay qua, đối mặt với song sinh bọn tôi mỉm cười.
“Em vừa về, đã ăn rồi. Chị vừa đi đâu về sao??”_Minh Viễn bước lên, gật đầu chào chị Thùy, rất vui vẻ trò chuyện thay tôi
“A, đứa nhỏ ngày một đẹp trai nha. Chị định sẽ cắm trại bên nhà anh Dương nhưng là bị mẹ triệu về haha”
“Hôm nay tụi em còn phải nghỉ học kìa”_Minh Viễn bĩu môi, bộ dạng ủy khuất gợi đòn vô cùng
“Sơ xuất, là sơ xuất của chị haha. Thật xin lỗi”
Cứ như vậy, bọn họ luôn trò chuyện với nhau bằng những câu khó hiểu. Tôi mặc kệ, nhón chân nhìn ra anh trai tên Dương phía sau. Anh ấy vẫn vậy, vẫn luôn là bộ mặt không biểu cảm rõ ràng kia và ánh mắt chăm chăm nhìn chị Thùy.
“Không đâu. Đầu năm nay nghe tin sốc, còn lo lắng cho chị rất nhiều ,lại không được ba mẹ cho đến thăm. Hiện tại thấy chị như vầy, có chút an tâm”
Chị Thùy giơ tay, mỉm cười với Minh Viễn_“ Cảm ơn em. À, chờ chị một chút”
Sau đó chị ấy xoay người nói gì đó với anh Dương, anh ấy chỉ gật đầu còn hôn trán chị ấy một cái rồi mới rời đi. Thật đáng ngưỡng mộ mà.
Chỉ là chị Thanh vẫn một câu không nói, không như lúc trước cứ huyên thuyên chọc ghẹo chị mình, chị ấy lúc này cứ lẽo đẻo theo sau chị Thùy, một dạng từ trước ra sau không muốn nói chuyện chỉ cười cười cho có lệ.
Cả bốn người chúng tôi vào phòng ăn, người hầu dọn lên vài món nhưng chị Thùy cũng không động. Còn chị Thanh lại lặng lẽ đi tới tủ lạnh rót sữa ra mang đến cho chị Thùy khiến tôi lại được một phen ngưỡng mộ đến tròn xoe mắt.
Chị ấy nói chuyện rất vui khiến tôi có cảm giác mình như tâm điểm vậy. Vừa dùng xong thì lúc ấy mẹ và ba tôi vào và tâm điểm đều dồn qua cho chị Thùy.
Hai ông bà cũng ngạc nhiên như bọn tôi khi nhìn thấy băng gạc trên trán chị. Tôi đã hy vọng mẹ hoặc ba sẽ hỏi nhưng cuối cùng đề tài ấy cũng không được chọn.
Chị Thùy cùng chị Thanh rời đi, tôi bỗng nhiên có một suy nghĩ, bất giác nắm lấy tay mẹ_”Mẹ, con cảm thấy con giống chị Thanh”
Mẹ ngạc nhiên nhìn tôi, sau đó rướn người ôm tôi vào lòng, vỗ vỗ lưng_”Con là đứa nhỏ nhất, lại là con gái mẹ thương nhất, ba quý nhất, các anh trân trọng nhất. Không muốn con vây vào chuyện gia tộc này. Nó quá phức tạp. Tốt hơn vẫn là một cuộc sống đơn giản, vui vẻ mà con hiện có”
Trái tim tôi lỗi nhịp, tôi nhìn mẹ, chỉ mỉm cười_”Cảm ơn mẹ”
Tôi chạy theo hai chị em nhà bác hai, thấy họ đi vào phòng sách chính, nơi mà chỉ có yêu cầu thì mới có người được tiến vào. Cả hai cũng không ai đóng cửa còn tôi không biết sao liền nấp vào một bên tường bên ngoài.
Lần đầu tiên, tôi thấy người nhà cãi nhau.
Chị Thanh lớn tiếng mắng, tay đẩy vai chị Thùy khiến chị ấy ngã sàn nhà_”Chị nghĩ chị là ai hả?? Tôi cho chị vẽ cuộc đời tôi, muốn vẽ sao cũng được. Nhưng tại sao đến giờ những chuyện tôi hỏi đều không trả lời hả. Đừng tưởng tôi không biết chị sau lưng tôi âm thầm cho người cắt hết tin tức không cho tôi biết”
Chị Thùy ngồi khoanh chân dưới đất, nheo mắt, ngẩng đầu nhìn chị Thanh, mỉm cười_”Sao chị đây phải cho mày biết?? Không phải mày thấy thỏa mãn với cuộc sống hiện tại sao??”
Chị Thanh xiết chặt tay, nắm lên cổ áo chị Thùy định đánh. Tôi đã định chạy ra nhưng lại nghe thấy chị Thùy bật cười_”Sao?? Cho mày học võ để đánh chị đây hả??”
Chị Thanh trừng mắt, nghiến răng_”Đừng có chọc tôi”
“Thì sao?? Đã chọc tới Thanh tiểu thư cao quý của dòng họ rồi sao??”_từ giọng nữa vui nữa đùa, bỗng nhiên gương mặt chị ấy nghiêm túc lại hẳn_” Biết chữ an phận viết ra sao không?? Không phải mụ mị đến mức chính tả cũng viết sai chứ??”
Chị Thanh mím môi, thả ra cổ áo chị Thùy ra, xoay người vươn tay cầm sách, đồ vật lên bắt đầu ném. Còn chị Thùy thì chống tay đứng dậy, chậm rãi kéo đến cho mình một chiếc ghế, một tay chống trán, một tay gác lên thành ghế, đầu ngón tay khẽ nhịp.
Lần đầu tiên tôi cảm thấy sợ hãi khi nhìn bộ dáng hiện tại của chị ấy, chủ gia tộc. Cảm giác này giống như khi thấy anh cả đang cười mà bỗng dưng trở nên nghiêm túc vậy.
“Về đây bằng cách nào?”
“Nếu tôi không về thì chuyện còn tới đâu hả??”_chị Thanh với đôi mắt đỏ ngầu quay lại nhìn chị Thùy
Chị ấy xoa trán, cũng không nhìn đến chị Thanh, thở dài_“Mày về thì mới chính là phiền phức. Không biết suy nghĩ à?? Không phải mỗi lần đều gọi người nhà đi đón mày sao?? Lần này người lạ đón cũng dám về. Ngay lúc này, về lại chỗ của mày đi, đừng có ngán đường”
Tôi cảm thấy sợ. Chị Thùy với giọng điệu vô cùng bình thản không quan tâm đến vẻ mặt tổn thương đến đáng thương của chị Thanh. Chị ấy gồng mình nhưng vẫn không kiềm được nước mắt rơi, bước đến trước mặt chị mình, chỉ tay thẳng vào bông băng trên trán chị Thùy
“Ai làm?”
“Biết làm gì??”
Chị Thanh hít vào một hơi thật sâu, ngữa mặt lên trần nhà một lúc, sau đó trở lại bình thường, nhìn chị Thùy_”Được rồi, đi là được chứ gì!”
“Đúng vậy”
“Đi thì đi!”
“Đi từ cửa sau, chị đây đã đưa người và xe chờ sẵn. Đừng nghĩ dùng xe của mày hay gia đình mà chạy đi mất”
Chị Thanh cũng không trả lời, cứ như vậy bước ra. Tôi giật mình, nhanh chóng nép vào hết cỡ. Cũng may chị ấy cứ thế bước đi cũng không nhìn lại sau lưng. Đang lúc thở phào
“U Minh Hạ”
Tôi giật mình, tất cả lông tơ trên người đều dựng lên, không khỏi đổ ra một lớp mồ hôi, gấp gáp trả lời, bước ra đứng ở cửa, cúi đầu_”V vâng”
“Mau chạy ra sau xem Minh Thanh có lên xe của quản gia Thịnh không dùm chị, cảm ơn em”
Tôi ngỡ ngàng nhìn vẻ mặt mỉm cười mệt mỏi của chị Thùy, đến khi chị ấy phất tay tôi mới hồi thần chạy đi xác minh.
Trong nhà ai cũng biết chỉ trừ tôi và chị Thanh. Nhưng giờ đây, tôi cũng đã biết khái quát mọi chuyện qua lời kể của Minh Viễn lúc trên đường đến nhà chính này.
Bà nội không thích chị Thùy. Điều này tôi có thể đoán được bởi có lần Minh Viễn cũng tức giận việc bà nội phản đối chị Thùy là gia chủ dù sau đó mọi việc cũng không có gì đáng nói. Nên tôi nghĩ, có phải hay không vết thương trên trán kia cũng do bà ấy gây ra.
Nhưng lúc nghe hai người cãi nhau, tôi vẫn không hiểu sao chị Thùy lại giấu chị Thanh. Nhưng giờ nhớ lại mấy lời của mẹ thì tôi đã hiểu rồi.
Ngoài mặt thì nhìn như đùn đẩy hết cho nhau nhưng cuối cùng vẫn là muốn tốt cho nhau cả thôi.
Tôi đã cắt giảm khá nhiều. Qủa thật hôm nay có rất nhiều bất ngờ, dù sau cũng đủ bốn ngàn chữ, tay cũng mỏi nên chuyện này từ từ tôi sẽ viết tiếp.
Dù sao thì tôi hài lòng với cuộc sống này và cảm ơn gia đình đã giúp tôi, góp phần cho tôi tạo nên nó.
Trích : Nhật kí nông nổi của Dương Minh Hạ trang xy- Một ngày của chị em Thùy, Thanh