Cuộc Sống Hằng Ngày Và Chuyện Tình Ái Của Một Tác Gia

Chương 17: Đột xuất phá đám và hẹn hò công khai ( lời mời 3- hết???)


Đọc truyện Cuộc Sống Hằng Ngày Và Chuyện Tình Ái Của Một Tác Gia – Chương 17: Đột xuất phá đám và hẹn hò công khai ( lời mời 3- hết???)

Đột xuất phá đám và hẹn hò công khai ( lời mời 3- hết???)

“Mau uống”_nam nhân đặt xuống ly nước cùng đĩa nhỏ đầy thuốc xuống trước mặt nữ nhân đang nằm dài trên sopha, khoanh tay chờ người kia uống thuốc.

“Thôi, không uống, trước sau gì cũng hết bệnh, cũng có ra ngoài đâu mà sợ”_tác giả chán nản vươn tay đẩy đĩa thuốc ra xa xa một chút

“Uống thuốc”

“Anh làm gì mà vội như thế!. Có việc bận thì mau đi làm, thuốc lát sẽ uống, đừng lo”_nữ nhân cứ nằm úp người xuống sopha, cánh tay chìa ra ngoài cứ ngoắt qua ngoắt lại xua đuổi nam nhân

“Không bận, nhưng em phải uống thuốc đúng giờ”

“Đã tới giờ đâu, không phải sáng vừa uống mà. Uống đến nổi lúc nào cũng thấy xót ruột cả!!”

“Không phải đều ăn rồi mới uống sao??”

“Cho ăn bánh ngọt thì sẽ no liền. Đảm bảo luôn!!!”

“Mau uống thuốc”

Thấy nam nhân cứ hối thúc, nữ nhân mới chịu ngồi dậy, vuốt lại mớ tóc bù xù, ngạc nhiên nhìn đĩa thuốc trước mắt_“Thuốc cảm gì mà tận mười bốn viên!!!!”

“Lúc sáng em không ý kiến”

“Em lúc đó là không để ý. Đảm bảo kê sai!!! Chỉ bị sốt nhẹ, cảm thường thì làm gì tới mười bốn viên. Gọi trúng lang băm rồi!!! Chắc chắn luôn!!”_nữ nhân chu môi, tay chỉ đĩa thuốc kiến nghị

“Thuốc của bác sĩ Minh”

(Ôi mẹ ơi!?!? Cái tên đầu tiên trong truyện của tui!!!. Tôi đã cố suy nghĩ ra cách né tránh để khỏi phải gọi tên nhân vật nhưng bất lực thiệt. Não đóng băng cả rồi)

“Anh khai bệnh hay bác ấy đến khám???”_nữ nhân ánh mắt hoài nghi nhìn đại nam nhân trước mặt

Nam nhân ngó lơ sang chỗ khác_“Khám hay khai thì vẫn bấy nhiêu thuốc, ngoan, mau uống hết”

“Nhưng mà lần trước cũng chỉ có tám viên. Được rồi, uống bảy viên, tối uống bảy viên còn lại!!!”

Nữ nhân lầm bầm, kéo đĩa thuốc ra trước mặt, lựa ra bảy viên mình cảm thấy ưng mắt nhất. Đối với việc nữ nhân uống thuốc, nam nhân bỗng nhiên cố chấp đến lạ thường. Thấy nữ nhân định uống bảy viên thật, nam nhân nhìn qua liền chau mày, lấy lại mấy viên thuốc trên tay nữ nhân bỏ lại vào đĩa,mặt đối mặt_“Tin tôi nghiền thành bột cho em uống không??”

Nữ nhân nghe vậy, vẻ mặt liền hiển nhiên cho là đúng, lại lăn ra sopha, ôm gối vào người_“Cũng được, nghiền mỏng mỏng ra một chút, rắc lên cơm hay canh rồi đưa em cũng được”

“Được”_nam nhân cầm lên đĩa thuốc rồi biến mất dạng trong phòng bếp

“…”

Lát sau nam nhân bưng ra bát cháo thịt bò, tác giá lờ đờ chống tay ngồi dậy, chuyển xuống ngổi hẳn dưới thảm lót sàn, kéo bát cháo đến trước mặt

“Sao còn có màu đỏ, màu xanh màu vàng thế này??”

Nam nhân mặc kệ, chuyển sang xem tivi, nữ nhân khuấy khuấy bát cháo đủ màu trước mắt mình

“Này, nghe bảo thuốc làm như vậy sẽ không còn giá trị gì đâu, cũng như không à!!!”_nói thì nói, bắt bẻ lảm nhảm vẫn tiếp tục nhưng tác giả ngửi một hồi vẫn là chậm chậm ăn trước một muỗng

“Ù ÔI!!! Cứ như việc ăn cơm với cát ấy, ghê quá!!! Vị thì vừa chát vừa đắng”_nữ nhân vẻ mặt phong phú, né tránh bát cháo hắc ám, tay vẫn khuấy, mắt khẽ liếc nam nhân nhưng là ác nam vẫn làm ngơ, nằm dài trên sopha, tai cắm tai nghe, tay gác trán như đang ngủ

Nữ nhân trề môi, một mình chán nản ăn bát cháo thuốc. Ăn xong thì đẩy bát ra tận tít xa góc bàn, ngả đầu ra sopha nam nhân đang nằm đằng sau, rồi nghiên đầu, vươn tay thử xem nam nhân đã ngủ hay chưa.

“Này, anh ngủ rồi à??”

“…”

Người kia không trả lời, tác giả chép miệng, tay chống gối, tay chống đất để đứng lên. Vừa đứng lên đầu óc liền muốn thăng hoa, lại nghiên người cầm bát cháo đem xuống bếp, tìm nước uống…sẵn tiện, ăn thêm phần cháo bình thường.

Xong xuôi mọi chuyện lại đi ra phòng khách, trèo lên sopha, nằm trên ngực nam nhân, thoả mãn ôm gối nhỏ ra trước bụng, kéo luôn chăn mỏng, thở ra thoải mái rồi lim dim ngủ.

Đến chiều thì mơ màng tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong phòng ngủ từ khi nào, còn ngoài cửa lại là tiếng chuông cửa inh ỏi vang lên liên tục, điện thoại đầu giường cũng đang rung lên.

Bực dọc vươn tay cầm lấy điện thoại, nheo mắt để nhìn thấy ai gọi đến. Vừa nhìn đến cái tên đang được hiện lên , nữ nhân liền chau mày, xỏ dép bông vừa nghe điện thoại vừa bước ra ngoài mở cửa nhà.

Cửa vừa mở thì liền có người xông vào nhà. Cô bạn làm ở đài truyền hình vẻ mặt hăm hở, hành động vội vàng chạy vào nhà

“Mau thay quần áo, tớ dẫn cậu đi chơi!!!”_cô bạn chạy tới chạy lui, vươn tay nắm chốt định mở cửa phòng thì bị tác giả cản lại

“Đi đâu??”

“Công viên”

“Hôm khác được không??”

“Không được, tớ lâu lâu mới rảnh, cậu nhất định phải đi cùng??”

“Từ chối”

“Đi mà, đi cùng tớ đi”

“Hôm nay mệt lắm”


“Đi đi mà, tớ có nhiều chuyện muốn nói, muốn làm cùng cậu lắm đó, đi mà”

Hai người cứ như vậy đứng ở bậc thềm mà năn nỉ, ỉ ôi nhau.

“Ở nhà nói cũng được”

“Thôi mà, đi chung đi”

“Mệt thiệt đó!!!”

“Gì nhìn mặt cậu có thấy gì bất thường đâu?? Đừng có giả vờ!!!”

Cô bạn nói quả thật đúng. Dù cho tác giả có sốt đến bốn mươi độ, vừa chạy hoặc đi bộ đến muốn đứt thở thì vẻ mặt vẫn ngơ và đơ. Không hề biểu hiện chút gì là_”Tôi đang rất mệt, tôi vừa lao lực”.

Làn da thì ít khi nào đỏ ửng lên rất phối hợp để biểu thị cho bàn dân thiên hạ nghĩ rằng: Người này vẫn ổn.

Không có chút gì gọi là đau đớn hay khó chịu dù thật sự người này đang rất là mệt, chỉ muốn nghĩ ngơi.

“Tớ làm sao mới có thể cho cậu biết là tớ đang mệt??”_tác giả vô cùng mệt mỏi, ngồi hẳn xuống bậc tam cấp nhỏ, nheo mắt ngước nhìn cô bạn

“Có làm cũng không ai biết đâu!!! Đi, mau thay đồ đi cùng tớ đi mà”_người này vậy mà lại ngó lơ, kéo tay tác giả, tiếp tục nài nỉ.

“Cậu làm tớ lại thấy hối hận”

“Biết rồi, biết rồi, đồ để ở đâu, tớ lấy ra dùm rồi thay cho cậu”

“Thôi, để ngọ tự xử”

Nữ nhân lắc đầu chán nản đi thay đồ, rồi lửng thửng, chậm chạp ra xe để cô bạn chở đi mà vẫn chưa ngộ ra một điều, tiền hay điện thoại bản thân cũng đều không có mang theo.

Cả hai dừng chân trước khu giải trí ở trung tâm thành phố, mọi người ra vào cũng khá đông và vô cùng nhộn nhịp

“Chiều rồi, đến công viên làm gì??”

Tác giả khó chịu nhìn sang cô bạn vẫn đang phải nhón chân trái ngóng nhìn tìm kiếm ai đó. Đang lúc định đánh con người đang ghét trước mắt một cái thì cô ấy lại hét lớn lên, tay còn vẫy qua vậy lại hứng thú vô ngần_“Kia rồi, ở đây, đàn anh, em ở đây!!!”

Tác giả đưa mắt nhìn theo hướng của cô bạn, đồng tử từ nhỏ lại hoá to, vẻ mặt không tin nổi nhìn về phía hai người nam nhân đang bước đến. Một là người cô bạn thầm thương, người còn lại không ai khác chính là nam nhân đeo bám tác giả hôm họp nhóm lớp.

Nữ nhân không tin nổi nhìn qua bạn mình, kéo mạnh tay áo cô ta khiến người kia chao đảo, khó hiểu nhìn tác giả_”Đi công viên cùng cậu là đây???”

“Ừ, hẹn hò cặp đôi, tớ đi một mình thì ngại lắm, kéo cậu theo, bạn thân mà”

“Tớ có nam nhân của mình, chắc chắn không phải anh ta. Nếu cậu nói, tớ hiển nhiên đưa người của mình tới”

“Hai người có công khai đâu nào!!”

“….”

“Sao đâu, tôi thấy anh ấy rất quan tâm đến cậu mà”_cô bạn huých vai, nháy mắt với tác giả, còn mỉm cười thắng lợi bước đến bên cạnh đàn anh, vô cùng tự tin khoát tay anh ta. Tác giả xoay lưng, xoa lấy trán vuốt mặt từ trên xuống rồi ngước nhìn trời

“Kiếp trước tôi nên tội tình gì đây??”

Phía trước là cặp đôi nói cười tíu tít không ngừng nghĩ, bên cạnh lại là nam nhân luôn mỉm cười không lý do, lâu lâu lại nhìn sang nữ nhân đầy yêu mến. Bản thân nữ chính cũng không biết nên làm sao mới đúng phép tắt đây~~~

Vừa qua cổng chính được vài bước, tác giả nhớ ra vài điều liền nhanh chóng cho tay vào túi tìm kiếm. Bước chân bỗng dưng ngừng lại, tay trái cũng nhanh chóng kiểm tra túi trái, rồi lại chau mày thử kiểm tra lại túi trong, lục cả túi quần. Nam nhân bên cạnh cũng dừng bước, yên lặng quan sát tác giả. Sau đó hắn mỉm cười kéo tay tác giả đi

“Đừng lo nhóc con, hôm nay anh chăm em”

“…”

[Anh nghĩ tôi cần loại nam nhân như anh chăm à???]

Đi được một đoạn nhỏ, hai cặp kéo nhau lên tàu điện để đi đến khu B. Nam nhân không cần hỏi ý kiến hay sự đồng ý của người bên cạnh, chỉ mỉm cười vui vẻ nhìn nữ nhân vội vàng nắm tay kéo người đi

“Cùng đi nào”

Bốn người đi đến khu của xe điện đụng, định là sẽ mỗi cặp một chiếc. Nhưng vừa đến nơi, thấy được trò phải chơi thì tác giả liền rùng mình, lắc đầu không chịu cùng đi vào. Nam nhân cạnh bên cũng không ép, chỉ yên lặng đứng bên cạnh nữ nhân

“Xin lỗi, nhưng không đi đâu”_tác giả cả người khó chịu, đến băng ghế gần đó ngồi xuống, xua tay_”Hai người cùng chơi đi, anh cũng vậy, cứ tự nhiên”

“Hai người cứ tự nhiên đi, tôi ở đây cùng em ấy”_nam nhân mỉm cười ngồi cạnh tác giả, hai người kia gật đầu rồi vui vẻ nắm tay nhau đi mất.

Tác giả ngồi đây, trong đầu cứ có cảm giác lắc lư qua lại, nam nhân ngồi bên cạnh hít sâu, mỉm cười nhìn nữ nhân_”Em muốn chơi trò gì nào??”

“Không tham gia được không??”

“Đã đến thì phải tham gia chứ?? Nhóc con, đêm qua em mất ngủ à??”_nam nhân nhướn mày hứng thú nhìn nữ nhân cứ nho nhỏ lắc lư đầu, nghe nam nhân nói, liền dùng tay dụi mắt

“Không, ngủ rất ngon”

“Hahaha, muốn ăn gì không, tôi mua cho em”

Nữ nhân thở dài, lắc đầu từ chối, vậy mà nam nhân bên cạnh lại đột nhiên không nói trước, nắm tay tác giả kéo đi

“Đi đâu??”


“Không phải thích bánh crepe sao?? Cùng đi ăn, tôi cũng vừa nhớ đến”

Vừa nghe đến đó, nữ nhân mắt liền dáng lấp lánh_”Có kẹo dẻo marshmallow chứ??”

“Đương nhiên”

“Còn chocolate raspberry crepes??”

“Được”

“Ha, ghê vậy?? Tiệm bình thường ít có loại đó lắm, toàn nhà làm”

“Em cũng biết nấu nướng??”

“Không, nam nhân ở nhà làm”

Nghe đến đây, nam nhân bỗng lại dừng chân, chau mày nói nhỏ_“Nam nhân?”

Bởi vì anh ta dừng bước, cái nắm tay cũng nới lỏng, nữ nhân bởi vì đồ ăn trước mắt mà đi thẳng, mặc kệ người bên cạnh ra sao, có lạc mất hay chưa!. Nữ chính chỉ có thể tròn mắt, to miệng chỉ vào bản tiệm hào hứng nhìn nam nhân vẫn đang ngơ ngác phía sau

“Tiệm này à??”

(Nầy nên nói cô ta vô tâm vô tình hay là ngu ngốc, vì đồ ăn mà mờ mắt???)

Nam nhân được người phía trước hỏi mới tỉnh táo lại một chút, nhìn lên bản tiệm rồi quay lại vẻ mặt mỉm cười ấm áp, đến nắm tay nữ nhân nhưng lại bị từ chối. Vẻ mặt nam nhân có chút ngưng đọng nhưng sau đó thì vẫn cười tươi_”Cùng vào đi”

Cứ như vậy cả hai chỉ sóng vai cùng nhau bước vào cửa tiệm, chọm một bàn ở cuối tiệm, gần nơi cửa kính để ngồi xuống. Tác giả nhìn menu mà ánh mắt sáng rực, gọi ra bốn phần cho mình rồi tự vui vẻ nhìn ra bên ngoài, lắc lư theo bài nhạc đang được phát trong tiệm

{Anh sẽ trao cho em tình yêu và nhiệt huyết chứ??}

“Nhóc con”

“Nè, anh hơn tôi có hai tuổi thôi, đừng gọi nhóc con này nọ nữa. Tôi không thích.”

“Em có người yêu chưa??”_nam nhân vẻ mặt chờ mong, ánh mắt vô cùng trìu mến mà nhìn nữ nhân

“Không có”_nữ nhân rất tỉnh táo, vô cùng hồn nhiên nhanh nhẹn trả lời rồi vui vẻ kéo phần crepe của mình đến bắt đầu ăn, chân lại đong đưa khẽ theo bài hát

{Tiến thẳng tới địa ngục, phục tùng mệnh lệnh

Nếu anh muốn em sẵn sàng hy sinh tấm thân này

Đi thẳng một mạch, không có điểm dừng

Thật dễ chịu làm sao!

Lời chúc phúc lành này, dành cho đấng tối cao của em

Mệnh lệnh đã ban, em sẽ trung thành theo sau_”Đấng tối cao”

Mệnh lệnh của anh, em sẽ không trao ai hết

Sự tồn tại của anh là vô giá!}

“Nhóc con, hiện tại em đang làm gì??”_nam nhân chỉ nhăm nhi tách cafe, nhẹ nhàng đặt ly xuống nhìn nữ nhân vẫn rất chăm chú vào thức ăn.

Vừa nghe nam nhân hỏi, nĩa trong tay khẽ dừng rồi sau đó vẫn linh hoạt cắt ra một mẩu nhỏ của phần bánh, cười nhẹ nhìn nam nhân_”Thư kí”

“Hôm trước tôi thấy em cùng cô bạn vào đài truyền hình, cứ tưởng em đi xin việc”

“Anh ở đó à??”

“Ừ”

“Chung phòng với bạn tôi sao??”

“Không, em thật sự không biết à??”

“Biết gì??”_tác giả nghiêng đầu, có chút khó hiểu nhìn nam nhân cứ mãi úp mở không rõ ràng trước mặt

Nhưng rồi anh ta chỉ thở dài, nhìn ra ngoài cửa kính_“Nhóc còn, em thật vô tình”

Tác giả cũng chán, không nghĩ nhiều, vẫn là chân thức đối diện với đồ ăn, nhún vai bình thản_“Không nói làm sao biết được”

{Em không biết sao anh lại khóc

Em sẽ mãi trung thành

Em muốn mình là bất diệt, không muốn rơi lệ!

Ghen tuông mù quán, am đang phát điên lên đây!}


“Nhóc con, em không coi thời sự à??”

“….”

[Ể, mấy cái này toàn nam nhân coi mình sao phải coi chứ!!! Mà nói, mấy lần cũng muốn tò mò xem nam nhân xem gì, nhưng vừa đến thì liền chuyển sang đài mình thích. Quá ưng ý còn gì. Giờ nghĩ lại nam nhân nhà mình vẫn còn tốt chán]

Trong tiệm bánh, bài hát vừa vang lên lại một lần nữa được lặp lại, thể hiện rất rõ ràng sự yêu thích cùng cố chấp của chủ tiệm đối với bài hát này.

“Em cuối tuần này có rảnh không??”

Nữ nhân bỗng dưng trầm ngâm suy nghĩ, miệng ngậm nĩa. Một hồi sau mới nhìn nam nhân lắc đầu_”Công việc nhiều lắm”

“Vậy chiều mai??”

“Không được đâu, tôi lười lắm. Hôm nay là nhỏ kia vô lý đến kéo tôi đi thôi”

“Vậy lát tôi đưa em về được không??”

“Tôi từ chối tiếp được không? “

Nữ nhân thở dài, buông nĩa không muốn ăn nữa, cuộc trò chuyện như lâm vào ngõ chết, nam nhân có chút khó xử nhấp ngụm cafe, rồi bỗng dưng ánh mắt lại sáng lên, hào hứng nhìn tác giả_“Em làm ở công ty nào??”

Nữ nhân nhướn mày nhìn anh, vươn tay cầm lên ly nước của mình_“Làm gì??”

“Chỉ cần cho tôi biết tên công ty”_nam nhân vẫn không bỏ cuộc, vô cùng kiên trì thu thập thông tin

{Em đứng trong bóng tối, chẳng thể nhìn thấy anh!

Tối quá, em chẳng thấy gì cả!

Em muốn song hành cùng anh, nhưng không còn thời gian nữa!

Cảm giác nghẹt thở này đau đớn quá

Anh sẽ đến và ôm chặt lấy em chứ

Những bi kịch đó như đang kích thích từng mô tế bào

Ngươi không hiểu sao anh ấy khóc ư??

Em sẽ mãi trung thành

Ôm chặt em đi}

Tác giả chau mày, cúi đầu nhìn đĩa bánh dang dở trước mặt, lại nhìn đến nam nhân kia liền quyết định không uống ly nước đang đưa đến miệng, chỉ nhẹ nhàng đặt xuống, đứng lên, kéo nhẹ tay áo anh ta_”Không phải muốn đi chơi trò chơi sao?? Cùng đi nào”

Nam nhân vẫn chưa xoay sở kịp thì tác giả đã đi thẳng ra đến cửa, định tìm hướng đi thẳng ra cổng. Nhưng nghĩ lại bản thân một xu dính túi cũng không có, mà như vậy cũng không lịch sự, nên lại thôi. Đành phải quyết định đứng yên chờ nam nhân. Lại bỗng nhiên nghĩ đến việc hẹn hò cặp vốn như dự tính của cô bạn hiện tại lại thành hẹn riêng từng cặp, quả thực nữ nhân liền có chút tức giận.

[Chắc nhỏ đó thích lắm, được đi cùng người yêu cơ mà. Vì sắc quên bạn!!! Quá mức xấu xa!!! Nam nhân kia, anh ở đâu!!! Chán chết rồi đây. ]

Nam nhân vội mở cửa đã thấy người kia vẫn đang đứng chờ. Nam nhân đã rất ngạc nhiên bởi cứ tưởng nữ nhân trước mắt này sẽ nhân thời cơ mà cong chân chạy mất cũng như lúc xưa. Đến lúc nữ nhân trước mắt quay lại nhìn anh thì nam nhân liền nhanh chóng giấu đi vẻ vội vàng trước đó của mình, nhanh chóng thay vào là nụ cười nhẹ, dù trong lòng vẫn còn đôi chút sợ hãi và chút gấp rút.

“Đi tàu lượn cùng anh”_nam nhân mỉm cười, vươn tay luồn vào lòng bàn tay nhỏ của nữ nhân định nắm lấy nhưng người kia lại bước ngang, cách xa anh một chút rồi đi về hướng tàu lượn. Khiến tay nằm yên giữa không trung.

Nam nhân vừa mua vé xong cũng là lúc tàu lượn dừng lại, nhân cơ hội thì nắm tay người kia kéo đi. Tác giả lại cảm thấy bản thân rất không ổn nên lơ là cho qua cái năm tay kia.

Nam nhân vui vẻ kéo người lên tàu, ngồi tại bên cạnh mình, tác giả từ đầu đến cuối vẫn bộ dạng không cảm xúc tuỳ ý người khác bày bố. Nhưng hiện tại trong tâm lại trăm lần cầu, vạn lần niệm

[Xong nhanh đi, xong nhanh về nhanh, ngủ cho nhanh. Hy vọng lúc xuống tàu mình sẽ không ói!!! Sao bỗng dưng lại bất an như vậy chứ?!?]

Nhưng mà thử tượng tượng xem, khi bạn đang bệnh nhưng lại phải làm việc thì cảm giác sẽ ra sao?Đằng này nữ chính lại được ưu ái hẳn hoi cho ngồi tàu. Tôi hiện tại có chút tò mò với mớ cháu nữ chính ăn lúc trưa cùng mớ bánh lúc nãy liệu có tiêu hoá hết hay chưa nha~~~

Một vòng lượn thật sự là rất nhanh và thú vị với một người mang tâm trạng vui chơi, nhưng lại là những giây phút cực hình với người bệnh. Cứ một giây, cứ mỗi tiếng xình xịch vang lên thì đầu đau nhứt, người mỏi nhừ, tay chân phát lạnh. Tất cả đều đồng loạt rủ nhau run lên…

[Bản thân không lẽ già thiệt rồi hả ta??]

Tàu vừa dừng, tác giả liền gấp gáp kéo ra thanh chắn, bụm miệng chạy ra ngoài bỏ mặc nam nhân đang ngơ ngác ngồi trên tàu.

Đang lúc kịch liệt đấu tranh với gốc cây thì lại có người ngồi xuống bên cạnh, còn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng. Nữ nhân vừa định quay qua mắng nhiết này nọ thì lại thấy gương mặt của nam nhân nhà mình. Cứ như vậy bất động, tròn mắt nhìn người ta, để nam nhân lau miệng

Ác nam vừa lòng, cất khăn, cười mỉm chi_“Đi chơi lén”

“Đâu có”_nữ nhân liền lắc đầu từ chối, vươn tay lấy chai nước nam nhân đưa qua, uống xong liền oan ức nói_”Tưởng anh đi làm rồi!!! Nếu anh còn ở nhà em có phải đi đâu!!!”

“Ví hay điện thoại sao lại không mang theo?”

“Vừa đến đây em mới phát hiện ra việc đó luôn đấy!!! Mà phát hiện thì muộn rồi còn gì. Sao anh biết mà tới vậy??”

“Không tới thì ai đưa em về??”

Nghe vậy nữ nhân liền ngây ngô mà gật gù_“Cũng đúng”

(Tôi lại nghĩ đến ác nam nhà nữ chính bỗng dưng cứ như một điệp viên không không thấy đi rình vợ nhỏ của mình ấy!!!)

Vừa bước ra đường chính thì đã thấy nam nhân kia đã đứng yên ở đó từ bao giờ, mắt nhìn thẳng về phía hai người, trên tay là khăn nhỏ. Nữ nhân định nhìn nam nhân nhà mình cầu cứu vậy mà người kia lại bỏ đi ra đằng xa, không quan tâm gì thêm.

[Qủa đúng ác nam!!!]

Thấy nam nhân bên cạnh tác giả rời đi, anh ta bước đến, mỉm cười vô cùng gượng nghịu_”Anh trai của em??”

Nữ nhân vừa nghe vậy liền tròn mắt nhìn nam nhân trước mặt, lắc đầu_”Chồng chưa cưới, đang nuôi ở nhà!!!”

(Ờ, nói thì hay, chứ không biết ai nuôi ai nha~~~)

Nam nhân nghe vậy thì vô cùng bất ngờ, nắm chặt vai tác giả_”Nhưng trước đó em đâu nói gì!! Em cũng bảo chưa có người yêu!! Em đang nói đùa đúng không?”

“Chưa cưới thì sao mà thông báo, với lại quả thật chúng tôi không có bước gọi là người yêu. Bộ người yêu quan trọng lắm à???”


Nam nhân rất khó xử nhìn nữ nhân vẻ mặt hồn nhiên đang đứng trước mặt anh. Anh hít thở sâu, chuyển sang nắm chặt hai tay nữ nhân, mạnh dạng đánh cược_”Cho anh cơ hội”

Nữ nhân vậy mà không cần hai giây suy nghĩ, liền nhanh miệng trả lời cùng luôn mặt lạnh lùng nhất_“Xin lỗi, thứ đó tôi không có”

“Anh sẽ che nắng che mưa cho em suốt cuộc đời này!”

Ấy vậy mà lúc này nữ nhân lại chẳng có gì gọi là ngạc nhiên, chỉ dửng dưng, nhún vai, rút bàn tay ra khỏi cái nắm của nam nhân_“Xin lỗi, tôi có ngôi nhà của riêng mình rồi. Còn nữa, tiền quà vặt hôm nay nhỏ bạn tôi sẽ hoàn trả lại cho anh. Thành thật xin lỗi vì làm tốn thời gian của anh.”

Tác giả khẽ cúi đầu, rồi xoay người, ngó nghiêng tìm kiếm bóng dáng ác nam nhà mình. Vừa nhìn thấy dáng người kia thì vẻ mặt liền đổi sang vui vẻ chạy đến chỗ nam nhân đứng, bỏ mặc người ở đây.

Thấy nam nhân nhà mình đang khom người chăm chú làm gì đó thì tác giả liền chạy tới, nhìn nghiêng ngó dọc_“Ể, anh gấp được mấy con rồi??”

Vừa hỏi xong cũng vừa lúc nam nhân lỡ tay làm rơi con thú vừa gắp lên khỏi đống thú.

Tác giả liền bụm miệng, cong mắt cười. Dĩ nhiên, một con nam nhân cũng không gắp được.

Nam nhân nhìn sang nữ nhân nhà mình, nhếch môi_”Muốn chơi thêm trò gì không? Cũng đã tới nơi rồi”

“ Về nhà đi”

“Được”_nam nhân xoay người đi, tác giả cũng vui vẻ đi cùng, hai người cứ song song nhau bước đi

“Anh tới đây lúc nào vậy???”

“…”

“Nè, đừng nói lúc em vừa vào cổng thì anh cũng theo sau nha”

“Không, mới tới”

“Vậy sau liền biết em ở đây??”

“Trùng hợp”_nam nhân mặt không biến sắc, thẳng tắp đường nhìn, cao ngạo bước đi

“…..”

Đi được một lúc sao thì cả hai tình cờ gặp nhỏ bạn cùng đàn anh vẫn đang thân ái quàng tay nhau,ăn kem cùng nhau, bầu không khí chung quanh hai người vẫn rất hào hứng, nồng nhiệt. Vừa nhìn thấy tác giả cùng nam nhân, cô bạn liền ngạc nhiên vô cùng, kéo người bên cạnh vẻ mặt tò mò chạy đến chỗ tác giả.

“Cậu thế này rồi anh ta thì sao??”_cô bạn vẻ mặt lo lắng, chau mày, giơ tay định đánh lên vai tác giả thì lại bị nam nhân bên người tác giả chắn nữa đường khiến cô có chút ngập ngừng rút tay lại, cũng không dám nhìn ác nam thêm chút nữa

Nữ nhân thấy mình có lá chắn liền nhún vai_”Cậu mang anh ta đến, không phải tớ, là cậu thích làm theo ý mình. Nên trách nhiệm là của cậu”

“Vậy anh ta ở đâu??”

“Chắc ở tàu lượn, cũng có thể về rồi chăng??”

“Haizz, để tớ gọi điện. Mà cậu định về luôn à??”

“Ừ”

“Vậy chào nhé”

“Bye bye”_tác giả vẫy tay chào, nhấc chân bước đi. Nam nhân từ đầu đến cuối cũng không nhìn đến hai người kia. chỉ chăm chú nhìn nữ nhân nhà mình.

Nữ chính cùng nam chính quay lưng thì nữ phụ cũng đi đường ngược lại.

Thấy nữ nhân bên cạnh bước đi, đàn anh cũng nhấc chân theo cùng, vẻ mặt tò mò hỏi người yêu mới quen_“Ai vậy??”

“Chồng chưa cưới của nhỏ”_cô bạn vẫn không kiềm được, quay đầu nhìn theo dáng của hai người, vẻ mặt hâm mộ vô cùng

“Hahaha, tốt tốt, như vậy mới đúng lẽ phải. Nào, mau đi thôi”

~~~~

“Công nhận, ói xong khoẻ lại liền!!!”

Nam nhân vẫn là quá mức quen mặt đối với kiểu vô tư của nữ nhân nhà mình, chỉ bình thản nói_”Lát về uống thuốc”

“Hả?! Kì vậy, nói thiệt em cảm thấy mình đều tiêu hoá hết rồi, hiện tại cũng rất khoẻ, không cần uống thêm đâu. Về ngủ một giấc là được rồi”

“….”

Nữ nhân bắt đầu líu lo đi cạnh nam nhân_“Này, lúc nãy anh ta đã hỏi em có người yêu chưa”

Nhưng nam nhân chỉ thong thả cầm tay người bên cạnh, nhét tay nữ nhân trong tay mình vào túi áo bản thân, xong rồi lại mỉm cười hài lòng bước đi cùng người kia

“Em đã trả lời không”_nữ nhân tự mình nói chuyện nhưng lại không để ý nam nhân bên cạnh bước chân khẽ lỗi nhịp_”Em lúc đó đã suy nghĩ khá nhiều về việc anh có phải người yêu em không. Nhưng kết quả em vẫn không nghĩ ra”

“Tôi không phải người yêu của em”

“Bởi, em trả lời đúng còn gì”

“Tôi là chồng em”

“Đúng thế, em đã trả lời như vậy, anh ta liền bày ra vẻ mặt không tin nổi nhìn em. Em nói đúng mà!!!”

“Hahahahahaha, ừ, không sai.”

Nam nhân mỉm cười tự tin nói, còn nữ nhân nghe xong vẻ mặt từ vui vẻ, tự hào lại chuyển sang đăm chiêu vẻ không tin nổi còn đầu óc lúc này đã rủ nhau xoắn quẩy thành một đống lớn_”Nhưng mà hình như người yêu cũng quan trọng lắm…Mà cảm thấy bản thân hình như vừa nói sai gì đó thì phải??”

Nam nhân dừng bước, kéo theo người bên cạnh cũng dừng theo anh, dù tâm hồn vẫn vắt ngược cành cây. Nam nhân thấy vậy liền mỉm cười, búng trán người kia

“Sao lại búng người ta, buồn à!!!”_bị búng, nữ nhân giật mình,chau mày, quạo quọ xoa trán nhìn nam nhân.

Nam nhân vậy mà lại ngó lơ, đi ra phía sau nữnhân, hai tay cho vào túi áo khoát nữ nhân, cằm gác lên đỉnh đầu nữ nhân, mỉm cười_”Về nhà nào”

Nữ nhân cũng rất phối hợp, đưa hai tay vào túi áo của mình, nắm lấy tay nam nhân

Hai người cứ với tư thế buồn cười trông cứ như cánh cụt mẹ cùng cánh cụt con, cùng nhau bước ra khỏi công viên. Có đôi lúc, tác giả lại giở trò, đừng hẳn lên chân nam nhân để anh phải khó khăn mà chậm chạp kéo chân đi tới, trong túi áo thì ngắt, nhéo tay nam nhân.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.