Đọc truyện Cuộc Sống Hằng Ngày Và Chuyện Tình Ái Của Một Tác Gia – Chương 10: LƯU VONG (3-kết thúc)
CHƯƠNG 10
LƯU VONG (3-kết thúc)
Cách chữa lành vết thương trái tim tốt nhất là có một khởi đầu mới. (Ashita, Mama ga Inai)
(Chắc mấy vị đại nhân còn nhớ việc nhờ tiễn người đi của viện trưởng giao cho tác giả-nhân vật chính của truyện chứ!!!. Nếu không nhớ, đọc lại [Lưu vong 2] ~~~~Mà khỏi đọc cũng được, tiêu đề có hết rồi còn gì ~~~ Haizzzz, sầu hết biết à!!!)~~~~~
Tại phòng kiểm tra đặc biệt, có bốn người lớn và một trẻ nhỏ đến hẹn lại gặp, cùng nhau dõi theo chuyện sắp xảy ra thông qua tấm kính của phòng khám. Bên trong phòng thì lại có thêm ba người lớn, một nam đang đứng khoanh tay xem xét, một nữ thì đang vui vẻ ăn snack trong tay, còn người cuối cùng thì lại hôn mê và đang bị trói chặt vào ghế.
“Làm đi”
“Làm gì cơ?”_tác giả giơ ra bộ mặt ngây thơ không biết gì của mình nhìn viện trưởng, tay vẫn cố nhét bánh vào miệng
“Gọi cô ấy ra”
“Nếu tôi đánh cô ta thì sao???…Tôi chưa có cơ hội thử chuyện đó”
“Có trầy xước thì cô chịu, gia đình cô ta rất cưng con gái”
“Vậy tôi bóp cổ ai??”
“Ai cũng được, xung quanh đây đâu thiếu người”
Nghe viện trưởng nói vậy, tác giả xoay đầu, nhìn ra ngoài tấm kính lớn của phòng. Vợ viện trưởng, bé con, còn có bộ ba tâm thần trá hình đang chăm chú hóng chuyện. Tác giả quay đầu, kéo ghế lại, bắt đầu tiếp tục ngồi ngược, cắn cắn ngón tay cái, e dè nhìn người bị trói trước mắt
“Nhưng mà….tôi sợ”
“Sợ?!?!”
“Ông biết cảm giác nữa đêm còn bị quăng vào đài phun nước giá lạnh là sao không??. Có khi tỉnh dậy lại thấy mình đang nằm cạnh một cô y tá hay mấy người kia. Hoặc đơn giản là từ ngủ trên giường mà sáng ra đã nằm trên đất, mắt đối diện với bầu trời. Nhớ lại thôi đã thấy não mình phải hay không cũng có vấn đề!!!”
Viện trưởng nghiêm túc, đẩy kính hỏi_“Ai làm??”
“Đó”_tác giả chỉ hai ngón trỏ về phía bộ ba kia, ngầu nữ nhân thì đang đứng xoay dao, thanh niên nghiêm túc thì nhìn vào phòng khám thông qua chiếc ống nhòm của ai đó. Còn tên kia – tên mà ai cũng biết là ai, người mà sáng nay tác giả vừa mở mắt đã thấy khuôn mặt hắn ở đối diện thì lại đang điên cuồng đấu mắt với bé con.
~~~~
À…nói tới chuyện sáng này (đây luôn là tiết mục cần được ưu tiên mừ)
Cũng không có gì ghê gớm lắm. Vẫn như bao ngày, tác giả mở mắt lúc mười giờ trưa và hoảng hồn với thứ đối diện mình. Nhưng rất nhanh thì bắt đầu thở ra nhẹ nhàng.
Nhưng là…
“Thích không??”_bỗng có một giọng nói trầm ấm thì thầm phía sau, bên tai tác giả, nhân vật chính rùng mình liền lăn sang chỗ khác, không để ý liền nằm xấp luôn dưới đất rồi ‘cốp’
[Mợ….~~~]
Tác giả chống người dậy, à phải nói từ ‘sốc’ nó mới hợp.
Trên giường, có nên gọi là giường không đây?? Haizz, kệ.
Trên giường có rất nhiều gối ôm, gối nằm và ba tấm chăn dày. Nếu là thông thường thì mỗi thứ một cái thôi. Nhưng mà hôm nay, lại bỗng dưng xuất hiện rất nhiều gối, thậm chí thứ tác giả nằm lên không phải là niệm mà là mấy cái gối ôm dài và dày tạo thành.
Tất cả đều in hình của bốn người kia, còn cái thứ tác giả sáng nay vừa thấy là cái gối in nguyên người của nam nhân háo sắc kia, và hiển nhiên tác giả vừa mở mắt thì liền thấy gương mặt tươi cười của hắn khiến cho thần hồn chới với~~~~
(Này có phải biến thái không ta?!?!)
Ngẩng đầu lên, nhìn quanh thì lại thấy, trong phòng mình bốn người đó đang rất tự do làm này làm nọ, vui vẻ lục lọi mấy thứ xung quanh
“Làm gì đấy?”_tác giả chuẩn bị bùng nổ, bực dọc hỏi mấy người trong phòng
“Làm gì?”
“Phòng tôi mà!!!”
“Nhìn lại đi”_đại tướng quân nói xong, cũng không nhìn tác giả nữa, chuyển qua nhập hội với mấy người kia.
Nghe vậy tác giả lại sốc, đưa mắt nhìn quanh.
[Ừ, không phải phòng mình. Ủa, nhưng mà…sao thấy ngộ ngộ ta?!?!]
Rồi, giờ tóm gọn lại hén!!!
Chuyện là mấy người kia rũ nhau đóng một cái hộp rồi nhét mấy cái gối ôm dài và dày kia vào làm nệm, rồi lót qua một tấm mềnh, kê gối nằm, gối ôm lên, rồi mang tác giả lên.
Đó~~~Rồi đắp chăn lại cho người ta. Đó~~~Là vậy đó. Mà nhớ nhé. Tất cả gối đều có hình của bốn người kia. Còn có mỗi người đều có loại gối với màu sắc khác nhau. Giả như mà hồng của yểu điệu thục nữ, hay xanh dương của thanh niên tri thức. Sao nào!?!. Tưởng tượng được chưa??
Kế tiếp thì sao à??. Mấy người kia cùng nhau ăn ý, ngủ hết tại phòng này, chờ xem phản ứng của tác giả.
Sau đó thì sau à!!. Thì chung quy là lại rủ nhau chơi đập gối, lấy gối có hình người này rồi đập vào gối có hình người kia. Còn tác giả ấy mà, tách ra một góc, lấy bút lông đen đậm và lớn, bắt đầu vẽ chi tiết cho từng khuôn mặt trên mỗi cái gối~~~
Sáng nào cũng vui phải biết~~~~
~~~~~~Lượn tới lượn lui không bằng vào vấn đề chính~~~~
“Xem ra cô ta không thích cô cho lắm!!!”_viện trưởng xem xét mớ tài liệu, khẽ nhìn qua tác giả đang hứng thú xoay ghế qua lại.
“Tôi cũng thử soi gương rồi, nhìn đâu có chỗ nào đáng đánh đâu”_vừa nói xong, tác giả lôi ra gương từ túi áo, săm soi gương mặt mình
“…..”
“Nhưng mà này, không phải mấy lần trước, tôi gọi cô ta đều đâu có ra, toàn ra lúc dở người”
“Vậy thử đánh cô ta đi”
“Không được đâu. Tôi không muốn nữa đêm tỉnh dậy tại vỡ mạch máu đâu!!!. Treo ngược cành cây không có vui đâu!!!”
“Vậy cô tính sao?”
“Không biết đâu, còn vài ngày nữa tôi về rồi, tha tôi đi”
“…”
“Được rồi, được rồi, coi như số tôi đen, đi đâu cũng gặp ác…à, được rồi, làm liền đây!!”_bị viện trưởng nhìn bằng ánh mắt nguy hiểm, tác giả chán nản kéo tóc, bước đến gần người kia.
Đầu tiên là thử giật nhè nhẹ tóc người ta.
“Này, hết thuốc mê chưa vậy, tôi không muốn mình làm trò hề với người đang ngủ say đâu”
“…”_viện trưởng đang khoanh tay trầm ngâm nghe tác giả nói vậy thì chỉ nhướn một bên mày, tay chỉ về phía nữ nhân, ý bảo tác giả cứ tiếp tục.
Tác giả khẽ cắn môi, bất ngờ vạch mí mắt người ta. Nhưng vẫn chưa tỉnh,lại vỗ vỗ mặt vài cái thì người ta vẫn lì như cũ. Bỗng nhiên thì tất cả dây đai đều tự động tháo ra, nữ nhân kia sắp chuẩn bị mặt tiếp đất thì tác giả lại đỡ lấy, rồi nguyên một bàn tay nhanh chóng hướng cổ tác giả…xiết!!!.
Đưa mắt nhìn sang bên cạnh, viện trưởng từ lúc nào đã không thấy, nhìn lại thì thấy ánh mắt đỏ ngầu của yểu điệu trá hình nữ nhân. Nhìn xung quanh thì lại chẳng có thứ gì tác giả sử dụng được, lại còn tư trang lại bị cất hết~~
[Thôi xong~~~Mình giả chết được hông ta???. Hay là đợi bị bóp chết???. Hay là khóc lóc van xin~~~]_tác giả bắt đầu màn lảm nhảm trong đầu, nhưng nhanh chóng liền xụi lơ, giả đò té xỉu..rồi cổ liền được buông tha, xung quanh tự nhiên yên ắng hẳn.
“Bé cưng!!. Cưng sao vậy, sao tự nhiên lại xỉu, đừng làm chị sợ!!”_nhân cách thứ ba cuối cùng lại xuất hiện, ôm lên tác giả vỗ vỗ mặt, người kia vẫn tiếp tục đóng kịch
“Bé không tĩnh thì chị sẽ ở đây luôn đấy!!. Tỉnh đi mà~~”
Nhân cách này từ ngày xuất hiện cũng không thường xuyên. Nhưng mỗi lần xuất hiện đều như đứa trẻ vô âu vô lo và kế đến là tìm tác giả chơi, bán đồ hàng~~~
“Tỉnh rồi nè, chị tính sao?”_tác giả mở mắt ra, khó khăn nói chuyện
“Cưng muốn chị biến mất lắm sao??”
“À, nói muốn cũng không phải, nhưng mà chị phải đi thì tôi mới được về nhà”
“Chị nuôi em được mà”
“Thôi, cảm ơn!. Tôi có nam nhân của mình rồi”
“Em không thích chị à?”
Nữ nhân chau mày, mặt đối mặt khiến tác giả lắc đầu lia lịa
“Đâu có!!”
“Vậy em thích chị”
“Ờ, chút ít”_tác giả nhanh chóng gật đầu, người thì cố gắng nhích xa nữ nhân một chút.
“Vậy nhớ lời em nói đấy”
“Hả!?!. Nói gì cơ???”
“Hi con người này yếu đuối lắm, rụt rè lắm. Nhưng là cô ta lại rất ngưỡng mộ em”
“……”_tác giả rất biết điều yên lặng nghe người kia nói tiếp.
“Cô ấy nói không dám kết thân với em, không dám cùng em nói chuyện nhưng thực sự lại rất muốn. Cho nên tôi xuất hiện, làm thay cô ấy”
“Tôi thấy cô ấy cùng mọi người rất vui vẻ”_tác giả vô cùng hoài nghi lời nói của con người hễ cứ xuất hiện thì cười này
“Bên ngoài là vậy, nhưng mỗi khi về phòng thì lại lo lắng xem hôm nay làm vậy có đúng không, có mất lòng ai không. Rồi cô ấy tự mình bó mình bằng suy nghĩ”
“..”_tác giả nghe vậy lắc đầu lia lịa,
“Tôi nói hết rồi, ngoài đây cũng thú vị lắm, chào em”_nữ nhân khẽ vỗ vai tác giả mỉm cười gồi gục đầu. Vừa lúc tác giả định chạm vai cô ấy thì lại bị chính cô ta cản lại
“Muốn làm gì?”
“Ờ,bên kia có bịch bánh, định lấy”
“Vỏ bánh mà!!!”
“Ừ đó, lấy đem đi bỏ, để đó mất thẩm mĩ lắm”_tác giả rất tỉnh, mặt không biểu cảm, gọi tắt là ngơ!!
“Cô làm cách nào mà tống con nhỏ khó chịu đó đi được vậy”
“Kể chuyện”_tác giả cắn ngón trỏ, ngây ngô trả lời
“Giỡn hả!!”
“Thiệt mà!!!”_gương mặt tác giả cứ như đúng rồi!!!
“Tôi nghe nói, cô là một trong những nạn nhân của vụ bắt cóc lần đó”
“Chị cũng vậy à?”
Tác giả chỉ vô tình, vô ý noi bâng quơ nhưng lại thu được đáp án khó chịu, không thể nào ngờ được từ nữ nhân trước mắt.
“Không, cô ta là con của người chủ mưu”
“….”
“Giờ biết tại sao cô ta không dám tới gần rồi chứ gì”_cô ta nhướn mày nhìn tác giả, thấy vậy tác giả cũng gật đầu đồng tình
“Nghe vậy cô ghét cô ta không?”
Tác giả lắc đầu từ chối nhưng khuôn mặt thì ngơ tả không nổi~~~
(Đoả~~~Nữ chính của tui đoả~~~~ Chướng mắt không!!!)
“Tôi không ghét, ghét của nào trời trao của nấy, phiền lắm. Với lại tôi vừa phát hiện, mình lại có thêm một phiền phức lớn khác”
“Cứ chờ đã cứ nghe hết đi. Để đánh lừa mọi người thì ông ta cũng để con gái mình cũng bị bắt rồi chịu đủ mọi thứ giống như vậy, chí ít là không bị bán đi thôi”
“….”
“Cô ta bởi vì sốc mà lẫn trốn, đem tôi ra thay, chịu hết thảy. Về sao thì ngu ngốc làm con ngoan. Rồi khi mà biết được sự thật, tinh thần của cô ta đã không ổn đinh, tôi được dịp ra thay, mấy lần tôi định giết ông ta rồi, nhưng đều thất bại bởi cô ta, tôi chỉ có thể đánh lầm người.”
“Tôi không biết ông ta có con gái. Nhưng mà giờ biết thì cũng chả thay đổi gì, mà lại còn kéo theo nhiều hệ luỵ bất ngờ”
“Tôi từ lúc thấy cô thì đã đề phòng. Nhưng có lẽ đề phòng cũng vô ích. Cô ngốc tới không ngờ nổi”
Nữ nhân nhếch môi nhìn xem phản ứng của tác giả. Nhưng đã bảo, nhân vật chính không bình à nhầm..là không tầm thường.Nghe người ta mắng ngốc vẫn trơ mặt ngồi yên, không mải may dù chỉ là nhướn mày. Nữ nhân thấy thế mất hứng, thở dài, lại tiếp tục nói
“ Trong căn phòng tăm tối, cô cùng đứa bé trai kia luôn là người tôi chú ý nhất. Chúng bình tĩnh, không lo sợ hay gào khóc. Tôi còn nghĩ chúng cũng như tôi, nhân cách thứ hai xuất hiện để chịu đựng mọi thứ xấu xa. Nhưng mà không ngờ trái đất tròn, cuối cùng cũng được thấy nhau. Và có vẻ, cô không có gì khác cả, vẫn rất thú vị.Tôi rất ghét ông ta, việc tôi đề phòng chỉ là sợ cô làm bị thương cô ta. Nếu cô thật sự tổn thương cô ấy, tôi cùng lắm sẽ tuồn tin ra ngoài. Nhắc nhở nhỏ, hiện tại ông ta không biết có người còn sót ngoại trừ con gái ông ta đâu.”
“Này!!”
“Sao?”
“Nói ra không sợ chết à?!?”
“Cô đã ở đây thì tôi làm gì phải sợ”
“Không phải cô còn đề cập đến đứa bé trai sao, lộ tin thì lộ cho hết, giết tôi rồi cô nghĩ được yên thân?. Có lẽ chúng ta đã đi đến ngõ cụt. Nhưng mà nếu cô đồng ý tôi sẽ mở đường một chút”
Tác giả khẽ nhếch môi tạo độ cong hoàn hảo, liếc sang nữ nhân rồi nhanh chóng chuyển sang thờ ơ, khẽ nhún vai khi bắt gặp ánh mắt khó chịu của người đối diện_“Đừng nhìn tôi như vậy, sống chết với tôi không quan trọng đâu, tôi chỉ hành động để cuộc sống thêm màu mè chút thôi”
Cô ta quay đi, không quan tâm đến biến chuyển trên khuôn mặt tác giả, không tiêu cự nhìn xuống đất, ngoắc ngoắc chân_“Tôi không quan tâm nhiều, tôi sinh ra là để chứa đựng đau khổ của cô ta, vậy nên hiện tại tôi đã trút bỏ được nó. Thậm chí còn tìm thêm được người giống mình, lại còn sống tốt hơn mình. Vậy nên tôi cũng thoải mái một chút”
“Cô không suy nghĩ đến tác hại việc mình làm à?”
“Haha tôi không phải người giỏi tính toán, thích gì làm đó thôi…còn lại thì cô cứ nói chuyện với người kia, tôi chắc chắn một điều cô sẽ có thứ mình muốn”
“Sao tôi phải tin?.Này!!!”
“Tôi nói trước, tôi có thể biến mất, nhưng chỉ cần con người này vì sụp đỗ mà gọi tôi về thì cô chết chắc đấy”_cô ta chỉ mỉm chi, nhưng đôi mắt ấy, nó chất chứa một nụ cười rạng rỡ rồi nữ nhân gục đầu, để bản chính lên sân.
Tác giả vẫn thu người, gác cằm lên gối, một tay vòng qua, tay kia lại vẽ vẽ gì đó dưới nên đất chờ con người nằm dài dưới đất kia tỉnh lại
~~~~
“….”_yểu điệu nữ nhân lờ mờ tỉnh và ngồi dậy, ngơ ngác nhìn quanh rồi bắt gặp gương mặt với ánh nhìn chăm chú của tác giả nhìn mình
“Này”_tác giả dùng ngón trỏ chọc vào vai cô ấy
“Vâng”
“Ừm, vậy cô có nhiều anh chị em chứ?”
“Không có, tôi chỉ có một mình”
“Ầy, buồn nhỉ, tôi có em gái nè, cũng vui lắm đấy”
“Sao, sao thế nào?”
“À, có người để mắng nhiết, có người để đánh nhau. Lâu lâu chơi cùng nhau một chút cũng vui lắm”
“Ừ, gia đình thật thú vị nhỉ.”
“Đúng vậy, gia đình càng đông thì càng vui. Thỉnh thoảng gia đình còn rủ nhau đi chơi đây đó nữa, vui cực kì…”
“Ừm, hay thật.”
Nữ nhân lặng lẽ cúi đầu, tác giả vẫn miên man lãi nhãi mà không nghĩ tới nữ nhân chỉ mới tỉnh nên chỉ trả lời cho có lệ!!!
“Còn nữa còn nữa, ba tôi cũng vui tính lắm, ông ấy…”
“Sao lại nói với tôi chuyện này?”_nữ nhân với vẻ mặt không thoải mái, chau mày liễu với tác giả, vậy mà nhân vật chính chỉ nhún vai, vẽ mặt hiển nhiên vô cùng, mỉm cười.
“Bạn bè phải chia sẽ mà.”
“Bạn??”_nữ nhân vì câu nói của tác giả mà tỉnh hẳn người, ngạc nhiên nhìn tác giả
“Ừ,là bạn bè, ra khỏi đây được thì lâu lâu tôi với cô hẹn nhau đi chơi đâu đó đi.”
“Ừ ừ, như vậy thì thật tuyệt. Nhưng dù gì cô cũng sắp rời đi, tôi cũng có chuyện muốn nói”_nữ nhân ấp úng khó khăn
“Sao?”
“À, chắc cô vẫn còn nhớ lúc nhỏ có lần bị bắt cóc chứ??”
“Có nhớ!!!”_tác giả vẫn mỉm cười nhưng trong đầu đã như tên bắn trúng hòng tâm, đạt đúng yêu cầu mình mong muốn
“Ba tôi chính là người đứng sau tất cả. Tôi xin lỗi.”
“Sao lại phải xin lỗi?”
Tác giả trưng ra gương mặt ngây thơ, nghiên đầu nhìn nữ nhân khiến cô ta lắp bắp không nên lời, mặt lại hơi đỏ_“Tôi..”
“Cô đâu có lỗi!”_tác giả đôi mắt bỗng nhiên sắc lại , lạnh băng tiến gần đến đặt tay lên vai nữ nhân tạo sự tin tưởng, thân thiện, bắt đầu mỉm cười nhẹ nhàng, nói lời êm ả, đầu độc tư tưởng_”Lỗi là ở người kia, người dồn cả tôi và cô vào góc tường kìa. Cô không có lỗi, cô chỉ sai vì đã chịu đựng mọi thứ mà không phản kháng!!!”
“Tôi…”
“Cô nghĩ xem!. Cô vốn nên có cuộc sống tự do, mỉm cười, không toan tính, không sợ hãi, không cô độc, không lo sợ, không dày xéo. Nghĩ thử xem.”
“Tôi sẽ không cho ông ấy biết là cô còn sống đâu. Tôi hứa mà”
“Sao tôi đảm bảo được?”
“Tôi…”
“Vậy nhé, tôi hỏi trước! Cô chắc biết mọi người ông ta đã làm chứ”_tác giả vẫn mỉm cười, nhưng là mày nhướn, đầu nghiên góc nhỏ cho thấy như một đứa bé đăng thắc mắc chuyện vặt vãnh
Rồi khi thấy nữ nhân kia gật đầu, nụ cười lại thêm sâu_“Được!. Vậy cô sẽ cảm thấy ra sao nếu ông ta bỗng nhiên biến mất???”_thấy nữ nhân bỗng nhiên giật mình, tác giả nhanh chóng nói thêm_”Tôi chỉ giả sử thôi.”
“Tôi không hận, không ghét, cũng không thương ông ta. Tôi vốn không phải con ruột của ông ấy.”
“À, xin lỗi”_tác giả nhíu mày, giả đò ăn năn, hối hận
[Chết tiệt!. Lão viện trưởng dám hù mình đây là con cưng, khiến mình cứ e dè. Chết tiệt. Lỗ quá rồi]_tác giả thầm nghiến răng suy nghĩ, bên ngoài thì có người mỉm cười khoái trá.
“Không đâu không đâu, tôi mới là người phải xin lỗi cơ!”_nữ nhân khó khăn yếu ớt mở lời, nhưng đột nhiên lại nhìn tác giả, đồng từ co lại_”Nhưng…cô sẽ giết ông ta??”
Bị nữ nhân bất ngờ hỏi, tác giả nhẹ nhàng vỗ vai cô, mỉm cười, ngồi ngay ngắn nhìn trần nhà_”Không, tôi và cô, chúng ta không nên tiếp tục bị vấy bẩn”
Nghe tác giả nói, mặt nữ nhân bỗng nhiên ngơ ngác, đồng tử mở lớn như bừng tỉnh, cầm lấy cánh tay tác giả_“Nhưng nếu được, cô đừng giết ông ấy được không?. Tôi…tôi không muốn ông ta chết..cô hứa đi!!!”
“Đã nói rồi, tôi không và sẽ không giết ông ta. Lời hứa là xa xỉ, thực tại và tương lai vốn vạn biến, tôi không hứa”_nhìn thấy vẻ thất vọng của nữ nhân, tác giả mỉm cười nhợt nhạt
” Nhưng dù sao cũng phải chờ xem mạng ông ta là lớn hay bé, không phải ông ta làm nhiều việc không tốt sao?? Với lại chúng ta là bạn bè, tôi dù không muốn làm cô thất vọng thật. Nhưng dù là nói dối thì tôi cũng không hứa được”_tác giả một lần cuối chốt lại cụm từ quan trọng để bảo vệ sự an toàn tuyệt đối cho mình, mỉm cười nhìn nữ nhân cúi đầu.
“Cảm ơn”_nữ nhân buông thõng hay tay xuống đất, khẽ khàng nói
“Này, trị bệnh đi, lúc được ra ngoài, tôi lại cùng cô đi chơi”_bỏ qua không khí trầm mặc, quá mức yên tĩnh lạnh lẽo này, tác giả bắt đầu gợi chuyện
“Thật sự”_nữ nhân nghe vậy, gương mặt lại có chút thần thái
“Ừ,tôi sẽ tặng cô một chiếc váy màu xanh trời nhạt, một chiếc nón rộng vành với dây nơ cùng màu váy, lắc tay nho nhỏ rồi cùng tôi đến cánh đồng hoa nhé!. Chỗ bí mật của tôi sẽ cùng cô chia sẽ, thấy sao nào??”_tác giả mỉm cười, huých nhẹ vai nữ nhân, cô ta ngẩng đầu nhìn tác giả bật khóc như một đứa bé
“Cảm ơn”
“Biết gì không, tôi cũng rất ngưỡng mộ cô, mọi thứ của cô đều khiến mọi người phải ngưỡng mộ nên đừng ngại ngầng”_tác giả mỉm cười khuyến khích con người rụt rè ấy, tất cả chỉ bằng một nụ cười và ánh mắt thân thiện ấy.
“Tôi liệu có xứng đáng ??”
“Xứng đáng “
Nữ nhân đưa gương mặt đẫm nước mắt, ngạc nhiên nhìn tác giả, một tay níu chặt tay áo tác giả, mỉm cười trong nước mắt_”Cảm ơn…cảm ơn…cảm ơn cô”
Chờ đến lúc nữ nhân bởi vì khóc mệt mà ngủ quên, khẽ khàng dời người kia khỏi người mình, cứng nhắc xương cốt, lảo đảo đứng lên, cửa lúc này mới được mở, mấy khuôn mặt bởi vì ngủ gục bắt đầu chép chép miệng, mắt lờ mờ, lú đầu vào. Viện trưởng chỉ đứng bên ngoài, mặc cho mấy người kia vào trong bắt đầu dùng bút vẽ lên mặt của nữ nhân, tác giả cũng bước ra ngoài, đứng bên cạnh ông duỗi người.
“Viện trưởng đại nhân, tôi muốn nhờ ông một điều”
“Có lẽ tôi biết điều đó, chắc cần lắp máy giám sát”
“Ừm, tôi sẽ về xem xét nếu thúc đẩy nhanh một chút xem sao, giải quyết càng sớm càng tốt, đêm dài lắm mộng”
“Người lắm mộng là cô mới đúng”
“Uầy, dễ gì”_tác giả lười nhát vừa đi vừa đá đá chân, vặn lưng khiến xương sống các khớp rủ nhau kêu răng rắc, bàn tay thì xiết lại các khớp cũng kêu, viện trưởng nheo mắt nhìn theo bóng người cô độc của tác giả đang bị bóng tối nuốt dần rồi xoay vào trong.
~~~~~~
Dùng tay che lại ánh nắng gắt của buổi xế chiều, nhưng chúng vẫn có thể lọt qua kẽ bàn tay, lười nhát chuyển đến gốc cây gần đó, nằm ra cỏ.
“Chị nhìn ngốc vậy mà nguy hiểm ghê nhỉ”
“Này, nếu như vậy thì nữ nhân kia không thể ra ngoài đúng không?”
“Không chỉ một mà là cả hai, một người thì chết, một người phát điên, cả hai đều phải ở bên dưới”
“Cô ta chắc còn việc chưa hoàn thành nên mới cố chấp nhỉ?”
“Chị nói ai?”_thanh niên tri thức yên lặng ngồi bên cạnh tác giả, nam nhân háo sắc kia cũng từ đâu chạy tới, vui vẻ như cún nằm bên cạnh tác giả, xoay người nhìn tác giả chăm chú
“Người chết” _tác giả nheo mắt nguy hiểm nhìn nam nhân, rồi đưa tầm mắt nhìn mái che bằng kính một chiều đang dần dần khép lại, kẽ hở ngày một nhỏ rồi biến mất
Hiện tại họ có hai tiếng rãnh rỗi không bị giám sát. Nhưng hôm nay thì có lẽ hơn, cũng vì sự kiện kia, hiện tại những thứ hoạt động để đảm bảo an toàn đều hoạt động mức tối đa.
“Cũng không có gì, chị ta làm cho một tổ chức, rồi chuyện hiển nhiên xảy ra”
“Yêu cảnh sát hay yêu người trong tổ chức??”_tác giả xoay đầu nhìn thanh niên tri thức
“Vế thứ hai”
“Ừ ừ”
“Anh ta tài năng nhưng định lật đổ chế độ chị ấy cũng theo phe cùng, chưa kịp thì bị phản bội rồi giết chết, tên phản bội được lên thay chức, bắt đầu truy lùng người còn sót”
“Đơn giản như vậy thì tôi không tin đâu”
“….”_thanh niên nhướn mày nhìn tác giả vẽ mặt suy tư, đưa tay gối đầu.
“Tôi thích đơn giản, nhưng cậu nghĩ xem ,sự thật rành rành ra đó, đảm bảo tổ chức đó đã giết hại người thân của cô ấy, rồi mới dẫn đến chuỗi hành động về sao”
“Ừ, sự thật là vậy”
“Biết mà!. Cuối cùng vẫn là trả thù, thật không thú vị gì cả.”_tác giả dửng dưng trước khẳng định của thanh niên, liếc mắt qua thì thấy nam nhân kia lại đang ngủ ngon lành
“Này cậu có viết không?”
“Không xoá được đấy”
“Đưa đây”_ tác giả nhẹ nhàng vẽ hai chấm tròn to lên mi mắt đang nhắm của hắn, vẽ thêm mi, ở cánh mũi cũng vẽ thêm chấm to làm nốt ruồi địa chủ, cằm cũng có một cái, rồi ở nhân trung mắt đầu vẽ râu, hai bên má vẽ xoắn ốc trán thêm nếp nhăn, dưới mắt thì chấm li ti nhỏ làm mụn.
“Không phải chị cũng định trả thù sao?”
“Không hề, tôi chỉ muốn một cuộc sống bình đạm,đó là tiền đề để phấn đấu cho tương lai”
“Tôi không rõ!!”
“Haha, mà cậu mới mười bảy nhỉ??”
“Đã”
“À, đã mười bảy. Xem xem, vậy cậu có lý do hay lý tưởng sống vĩ đại nào đó không?”
Tác giả vui vẻ nhìn lên khuôn mặt non choẹt kia,thì phát hiện ánh mắt ấy không tập trung, chắc đang suy nghĩ_”Cậu nghĩ xem tình trạng sức khoẻ của tôi và cậu khác gì nhau nào”
“Chị thật nhiều chuyện!!!”
“Ầy, thằng nhỏ này khó ưa thật. Nghĩ thử xem,cùng lắm bệnh tôi không nặng thôi, trả lời tôi, hiện tại cậu có lý do sống không?”
“Đã có!!!”
“Gì !! Ghê vậy!!!..À không, đúng đó, nên có lý do, dù lớn dù nhỏ thì vẫn phải có lý do haha”_tác giả ngồi dậy, bất ngờ nhìn tiểu nam nhân trước mắt, thằng nhóc chỉ liếc qua tác giả rồi mỉm chi, tác giả bĩu môi, thảy qua cây viết trả khổ chủ rồi đi mất.
Tiểu nam nhân cứ nhìn theo tác giả mà không cảm giác có một ánh mắt chăm chú nhìn vào cây viết trên tay mình, đến lúc quay lại, nhìn thấy gương mặt kia, tiểu nam nhân dường như thấy gương mặt kia đang chớp mắt cực chậm. Dù đóng hay mở đều thấy con ngươi thật giả lẫn lộn khiến con người quặn ruột kia~~~
“Muốn gì?”
“Cậu trẻ, cậu vẽ lên mặt tôi à??”
“Nữ nhân kia vẽ”_tiểu nam nhân bình tĩnh đối đáp với gương mặt lãnh lẽo mà hung tợn trước mắt
“….”_đại nam nhân liền lôi gương từ túi quần ra, săm soi mặt mình một chút, sau đó gật đầu, bỏ lại vào túi, vác gương mặt đem đi diễu hành
~~~~~~
Bốp…lạch cạch
“Khục…à, làm gì vậy, không xài thì cho tôi, tội gì quăng như vậy, biết không, tiền bây giờ kiếm rất khó”_tác giả khó khăn, né tránh gương mặt với đôi mắt thật giả lẫn lộn kia, định cúi người định nhặt chiếc điện thoại đã vỡ nát, nằm yên dưới đất thì bị nam nhân mạnh tay, kéo ngược trở lại, tác giả tiếc nuối nhìn màn hình điện thoại rơi lả tả vài mảnh nhỏ ra.
“Nếu đã nói tiền khó kiếm thì đến ở với tôi, muốn gì cũng có!!!”_nam nhân khuôn mặt bỗng nhiên dữ tợn, ánh mắt nguy hiểm, lạnh lùng nhìn tác giả
“Xề, kiếm tiền thì khó nhưng tôi đâu có thiếu, không biết tiếc của thì nghèo có ngày”_tác giả trề môi, nhướn mày phản bác, tiếp tục cúi người hướng về cái điện thoại kia, nam nhân bất lực nhìn theo tác giả.
Nhân vật chính ngồi xuống, đối diện điện thoại không nhúc nhích, tay lâu lâu chọc chọc vào nó
“Làm gì vậy?”_nam nhân trở lại bình thường, cũng đến ngồi như tác giả
“Tôi thử xem có bị giật không!. Nghe bảo trong điện thoại có một bộ phận nhỏ được làm bằng vàng”_tác giả nhanh tay rút ra chiếc gương đã xuất hiện ngoài túi quần hơn một nữa, đến lật ngược điện thoại lên
“Tôi sắp phải đi”_hắn nghiên mặt sang nhìn tác giả vẫn đang lật qua lật lại điện thoại
“Liên quan gì tôi?!?”
“….”
“….”
“Cô định chừng nào mới ra ngoài”
“Tôi thích chỗ này, định ở luôn!!!”_tác giả nhanh chóng đánh phủ đầu nam nhân. Nhưng là núi cao còn có núi cao hơn
“Cũng được, tôi sẽ thường đến thăm.”
Tác giả trán giật nhẹ_“Anh đại à!!!”
Bỗng nhiên quay qua nhìn nam nhân chau mày khiến hắn hứng thú mà nhướn mày, cong miệng_“Hử?”
“Rảnh nhỉ?!?!”
“Cô biết tôi là ai??”
“Trẻ dậy thì muộn, hay còn gọi là tuổi nổi loạn tới muộn.”_tác giả chống cằm bằng ngón trỏ, mắt nhìn trần nhà suy nghĩ một chút
“….”
“Đừng có mà đập đồ như con nít vậy”_tác giả chán nản thả rơi chiếc gương xuống đất nhẹ nhàng nằm bên cạnh điện thoại
“Vậy cô muốn ra sao??”
“Anh nghĩ xem, khi anh tức giận liền rút tiểu liên ra, tạch tạch tạch tạch vào người lính của mình, thế có vẻ vui hơn đấy!!!”_tác giả không những tượng hình mà còn tượng thanh, miêu tả cực dữ dội, nam nhân nghe xong thì bật cười
“Cô cũng có khi chất đó”
“Tôi mới không thèm, bởi vì bản thân cũng có lần nóng giận, lúc nhìn lại thì thấy mọi người đều sợ sệt. Sau này đều giữ khoảng cách, nói chuyện cẩn thận cả, tôi thấy bình thường, còn cảm thấy kinh ngạc bởi sự khủng khiếp của bản thân. Nhưng dù sao kiềm chế thì vẫn tốt hơn, sẽ nghĩ ra nhiều cách khác”
“Cô đã làm gì?”
“Thôi, không nói !”
“Hahaha, còn nhiều cách khác sao???”
“Đúng vậy, cũng như…”_tác giả định nói đến việc mình đã vẽ bừa lên mặt người ta…nhưng do bản tính bị nam nhân huấn luyện hai mươi mấy năm nên thôi, chỉ có thể ngắt ngứ.._”À thôi, nếu anh đi thì chúc bình an, tương lai thuận buồn xuôi gió, còn nếu không xuôi thì bẻ buồn, láy tàu hoặc chuyển luôn hướng gió. Đến lúc vừa lòng thì tính tiếp. Ok không?”
“Hahaha. Được, tôi chấp nhận lời chúc của cô.”
(Vậy đấy. Nhìn từ phía sau xem. Đoả, hai tấm lưng. Mà….ể ….ể!!!…ể!!!!. Các người định ngồi đó ngó điện thoại bể tới chừng nào hả??. Quay lại, quay lại, mau quay lại diễn tiếp gì đó đi chứ…ê…ê….đi đâu thế..ê…chời ơi!!!~~~ Thật bất lực mà….)