Cuộc Sống Hằng Ngày Của Thiên Kim Hàng Thật Củ Cải Tinh

Chương 4


Đọc truyện Cuộc Sống Hằng Ngày Của Thiên Kim Hàng Thật Củ Cải Tinh – Chương 4


Edit: Linh KimLa Mạt tuy rằng là yêu quái, nhưng thật ra kiến thức cũng không nhiều lắm.

Tuy rằng cô cũng là trọng sinh, nhưng lại trải qua những ngày tháng đáng thương.Kiếp trước khi cô tỉnh lại còn chưa rõ mình ở hoàn cảnh nào, ngực đột nhiên đau xót, đây là liên hệ giữa cô cùng La Tiểu Muội.Ngực cô đau, chứng tỏ La Tiểu Muội đã xảy ra chuyện.Cho nên, cô đang ở nơi nào? Sao lại ở đây? Lúc trước bị con thỏ tinh đả thương, ai đã cứu cô? Hết thảy cô đều chưa điều tra rõ, liền vội vàng đi tìm La Tiểu Muội.Sau này, cô cùng La Tiểu Muội cùng chết, hồn xuyên về quá khứ, như vậy, kiếp trước đều như một giấc mơ.

Thậm chí kiếp này, đã không có cách nào biết được đáp án.Cho dù có ký ức của hai đời, nhưng những gì La Mạt trải qua, trừ bỏ tu luyện thì chính là độ kiếp, sau đó chính là dưỡng thương.

Ngay cả lần này trở về, trước lúc xuất phát, rất nhiều chuyện cũng đều là La Tiểu Muội dặn dò cô.Cho nên, đừng nhìn khí thế của cô lớn cỡ nào, kỳ thực, cô còn chưa thấy qua nhiều đồ vật lắm đâu!Tỷ như, bàn tràn đầy mỹ thực trước mắt này, khiến cô đặc biệt vui vẻ.Sau khi ăn sáng xong, La Mặc Hàm đi làm, mẹ La lôi kéo hai con gái đi ra phòng khách.Đầu tiên là bà quan tâm La Mạt có quen hay không một chút, sau đó mới đi vào trọng tâm nói: “Đêm này ông nội tổ chức tiệc rượu ở Hồng Hải Lâu, chủ yếu là hoan nghênh Tiểu Muội con trở về La gia.”La Mạt tùy ý gật đầu nói: “Ông nội cũng đã thông báo với con.”Trên mặt mẹ La lập tức thoáng xấu hổ, lão thái gia là đang phòng bị ai vậy! Thế nhưng còn tự mình thông báo cho La Tiểu Muội.Nếu mẹ La có tâm tư khác, chỉ nhìn việc bà nói La Tiểu Muội đến từ nông thôn không muốn tham gia tiệc rượu nói với lão thái gia, chỉ sợ cũng không lừa gạt được lão thái gia cùng La Tiểu Muội.Đương nhiên, nếu La Tiểu Muội thật sự giống như trong tư liệu thì còn có thể, còn hiện tại thì bà biết làm sao bây giờ?La Tiểu Muội chẳng những xinh đẹp tựa tiên nữ trên trời, tính cách cũng nhất định không chịu thua thiệt.


Người như vậy, nếu không mang cô đi cùng, chỉ sợ sau này bản thân bà cũng không chiếm được chỗ tốt.Nghĩ đến đây, mẹ La ho khan một tiếng, lại hỏi: “Con có quần áo chưa?”La Mạt: “Câu hỏi này không phải vô nghĩa sao?”Mẹ La: “……….” Ai mới là người tức giận đây? Thật là thẹn đến đau ngực.Cứ như vậy, mẹ La càng thêm khó thở, nhịn không được dùng tay vỗ ngực nhuận khí.La Ninh Hạm biết La Mạt thích dùng miệng lưỡi thắng người khác, nhưng lúc này cô đột nhiên sinh ra cảm giác ưu việt hơn.

Vì thế, cô hơi mỉm cười nói: “Ý của mẹ là, cô có lễ phục chưa?”La Mạt quay đầu nhìn về phía La Ninh Hạm, cũng hơi mỉm cười: “Cô châm chọc tôi không có kiến thức sao?”La Ninh Hạm: “……..

Tôi không có.”La Mạt: “Không có thì không thể câm miệng lại sao?”La Ninh Hạm: “………”Thật sự La Ninh Hạm không phải là đối thủ của La Mạt, nghe xong lời nói của La Mạt, cô bày ra bộ dạng ủy khuất vạn phần nhìn về phía mẹ La.Mẹ La đau lòng nhìn cô, một bên trấn an vỗ vỗ vai cô, một bên bất mãn nói với La Mạt: “Con đừng có luôn bắt nạt Ninh Ninh, hiện giờ con cũng đã trở lại cái nhà này, mọi việc cũng nên nhượng bộ một chút.”La Mạt chỉ lãnh đạm cười: “Con cho rằng mẹ để cô ta ở lại, chính là muốn con trút giận.”Mẹ La kinh hãi: “Sao có thể!!!”La Mạt: “Nếu không phải giữ lại trong nhà để con bắt nạt, vậy giữ lại làm gì?”Mẹ La: “………” Đây là đang nói cái gì vậy?La Mạt thấy mẹ La không đáp, lại cười: “Nếu không dùng đến, vậy thì dứt khoát tiễn đi đi!”Mẹ La càng thêm chấn kinh rồi: “Tiễn đi? Đưa đi đâu?”La Ninh Hạm nắm chặt tay mẹ La, vẻ mặt khẩn trương.La Mạt cười nói: “Không phải cô ta cũng có gia đình của mình sao? Con cũng đã trở lại, cô ta cũng nên trở về đi, ai về nhà nấy tìm mẹ của mình, theo lẽ thường hẳn nên như vậy.”Mẹ La khiếp sợ nhìn La Mạt, chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, đứa nhỏ này sao lại vô tình vô nghĩa như vậy?Giọng nói của bà lạnh đi: “Lời con nói…….

Là tiếng người nói sao?”La Mạt cũng “Khiếp sợ”: “Việc này mẹ làm được…….


các người không phải cũng làm vậy sao?”Mẹ La: “……”@#¥Hiển nhiên, nếu đứa con gái nuôi dưỡng bên người 20 năm đưa đến nhà người khác, chính là moi tim của họ, bây giờ đem La Tiểu Muội trở về, đối với La gia ở nông thôn mà nói, không phải cũng là tàn nhẫn tương tự sao?Ngày đó cha mẹ La ở nông thôn chính là khóc như mưa, nhưng La gia hào môn ở thành phố có quan tâm đến sao? Nhìn cảnh nông thôn nghèo hèn, bọn họ chỉ cảm thấy La gia ở nông thôn nên cảm thấy hoan hỉ mà ăn mừng đi!La Ninh Hạm nhíu mày, mắt hạnh trừng lên bất mãn: “Nếu cô đã hiếu thuận như vậy, còn trở về làm cái gì?”Lời này nếu là người khác chất vấn, ít nhiều còn có thể nghe lọt.

Nhưng mà, từ trong miệng La Ninh Hạm nói ra, chính là nực cười.La Mạt: “Tôi trở về làm cái gì?”La Mạt hỏi lại cô, đôi mắt hơi nheo lại mang theo một tia lạnh lẽo không nói nên lời.Cho dù là mẹ La, người đã trải qua nhiều mưa gió của cuộc đời, lúc này nhìn đến ánh mắt này cũng toát mồ hôi lạnh.Một hồi lâu, cô gái đối diện mới dùng giọng nói lạnh như băng, mang theo ý kiên định nói: “Tôi trở về…… Là muốn đòi lại công bằng.”Mẹ La sửng sốt, công bằng cái gì? Năm đó là ôm sai đứa trẻ, chẳng lẽ bà muốn vậy sao? La Ninh Hạm khi đó cũng chỉ là một đứa trẻ, cô có thể quyết định sao?Mẹ La năm đó hoài thai La Mạt, liền mắc bệnh trầm cảm tiền sản, mỗi ngày lại càng nghiêm trọng hơn, cha La thấy vậy liền ở lúc mẹ La gần tới ngày sinh nở đưa bà đi ngắm cảnh hóng gió.Tâm trạng của bà mới chậm rãi tốt lên, cha La thấy có hiệu quả, liền dẫn bà tới nơi xa hơn.Chính là địa phương La Mạt sinh sống 20 năm, một vùng nông thôn nghèo nàn lạc hậu.Nhưng trên trấn cách thôn cô ở không xa khi ấy vừa khai phá ra một địa điểm du lịch nổi danh cả nước, đặc biệt là bãi bùn ven biển, các học viện mỹ thuật, cùng nhóm người quay phim đều yêu thích mà tìm đến.Mỗi khi hoàng hôn buông xuống, mặt trời sắp lặn, mây bay che lấp mặt trời, cảnh đẹp vô cùng…..Loại cảnh đẹp này, đều có cảm giác xông thẳng vào linh hồn mỗi khi ngắm nhìn.

Cha La nhanh chóng quyết định mang vợ xuất phát, nhưng ai có thể nghĩ đến, còn cách ngày dự sinh nửa tháng mà bà liền phát động đâu?Càng không ngờ đến nữa chính là, trong bệnh viện cũng có một sản phụ khác họ La.Bệnh viện khi đó không giống hiện tại, đứa trẻ sinh ra liền nằm ở phòng trẻ, thời điểm ôm đi thì đúng là con mình, nhưng tới khi trao về thì không nhất định.Huống chi cả hai nhà đều là họ La, sợi dây viết tên trên tay đứa trẻ khi tắm rửa đều gỡ xuống.

Như vậy, liền nhầm lẫn.Nhưng việc này, không phải là sai lầm của hai nhà, càng không phải do hai đứa trẻ.


La Mạt nói như vậy quả thực không thể hiểu được, đây chính là vô cớ gây rối.Thấy La Mạt không biết tốt xấu, mẹ La đối với cô càng thêm bất mãn.

Càng nghĩ càng thấy, đứa nhỏ này chính là ở lâu ở nông thôn, rốt cuộc bị hỏng rồi, cùng người trong nhà không có khả năng có tình cảm.Tuy rằng, màn nói chuyện tan rã trong không vui, nhưng buổi yến tiệc do đích thân ông nội La tổ chức, tự nhiên không thể vắng mặt.Bởi vậy, mẹ La nhịn xuống cảm giác tức muốn hộc máu, vẫn mang theo La Mạt đi ra ngoài.***Mẹ La sống ở Diệu Thành nhiều năm, tự nhiên cũng có cửa hàng quen của riêng mình.Ở lầu hai trung tâm thương mại Thiên Minh, có một gian hàng chuyên cung cấp lễ phục.Cửa hàng này tuy rằng không quá rộng, nhưng lại chứa đầy hàng cao cấp.

Một đôi vớ cũng có thể đạt tới một ngàn, một kiện áo khoác da giá hơn 10 vạn cũng là bình thường.Mẹ La chính là mang La Mạt tới nơi này, cũng là cho cô thấy rõ mình cùng La gia chênh lệch lớn thế nào.Từ nông thôn đến, chỉ có mồm mép là lợi hại, tầm mắt hẳn vẫn hạn hẹp không thay đổi đi?Mẹ La cùng La Ninh Hạm đi trước, hai người hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà vào tiệm.

Bên trong cửa hàng, quản lý cửa hàng lực mau tiến lên chào đón: “Ai da, đây không phải là La phu nhân cùng La tiểu thư sao? Hôm nay hai vị muốn món đồ nào?”La Ninh Hạm trộm liếc nhìn La Mạt một cái, giờ khắc này, chính là lúc ra vẻ La tiểu thư sống trong nhung lụa 20 năm là thế nào.Cô nâng cằm, nhẹ nhàng chỉ về phía La Mạt nói: “Tôi muốn mua lễ phục cho em gái.”Mẹ La cũng nhìn về phía La Mạt, muốn nhìn cảnh cô lúc này đang choáng váng, hoa mắt đi.Kết quả, chỉ nhìn thấy La Mạt vẻ mặt lãnh đạm, ánh mắt chỉ quét quay cửa hàng một vòng, liền thu hồi tầm mắt.Mẹ La: “………” Hẳn là đang giả bộ đi, tôi không tin trong lòng cô không khiếp sợ!Quản lý cửa hàng nghe xong, lập tức quay đầu nhìn về phía La Mạt, thầm đánh giá một chút.Quản lý cửa hàng: “Vị này là La tiểu thư nhỏ?”La Ninh Hạm: “Phụt” Cô không nhịn được, thiếu chút nữa bật cười.La Mạt liếc xéo quản lý cửa hàng, giọng nói lãnh đạm: “Không thể nói chuyện thì đừng mở miệng.”Quản lý cửa hàng nghẹn một cục, tự nhiên là biết mình đã chọc vào khách, nhưng cũng không thể bộc lộ ra ngoài.

Cô có chút nhỏ giọng hỏi: “……….


Xin hỏi nên xưng hô thế nào?”La Mạt nhấc chân đi vào tiệm, tùy ý nói: “Chị La là được rồi.”Quản lý cửa hàng thấy tuổi cô còn nhỏ, nhưng khí thế không nhỏ, chỉ có thể cười hỏi: “…….

Vậy chị La, cô muốn mua cái gì?”La Mạt đi đằng trước, liền đem mẹ La cùng La Ninh Hạm đi phía sau, hai người muốn cô mất mặt, vì vậy cũng không hề vượt qua cô.

Từ nông thôn đến, để xem lát nữa xem giá có bị hù chết không, đến lúc đó cũng nên biết mình cùng La gia chênh lệch bao nhiêu.La Mạt dừng bước, nhanh nhẹn quay đầu nhìn mẹ La hỏi: “Phu nhân, hôm nay là mẹ mời?”Mẹ La: “……..Đương nhiên.” Còn biết hỏi trước một chút, cũng không quá ngu ngốc.La Mạt lộ ra một nụ cười hiền lành, nụ cười này làm mẹ La hoa mắt, trong lòng có điểm lâng lâng.

Đột nhiên liền nghe La Mạt nói một câu: “Các người liền mang lễ phục cao cấp nhất của cửa hàng tới đây!”Quản lý cửa hàng càng nhanh nhẹn: “Được rồi! Chị La mau ngồi xuống, cô chờ ở đây một lát, tôi liền lấy đến cho cô.”Tay mẹ La cứng đờ giữa không trung, vẻ mặt tê dại nhìn về phía La Mạt, liền có cảm giác đang thấy một ác ma.Mẹ La: “……” Được rồi tôi thua! @#¥%……La Mạt như cũ nghiêng đầu mỉm cười với bà, vừa đáng yêu lại xinh đẹp…….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.