Cuộc Sống Hàng Ngày Của Một Tên Lười Không Thiết Sống

Chương 82: Để Ta Hôn Người Đi


Bạn đang đọc Cuộc Sống Hàng Ngày Của Một Tên Lười Không Thiết Sống – Chương 82: Để Ta Hôn Người Đi


Bây giờ Khương Ngộ cũng được coi là làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, chỉ cần bị Ân Vô Chấp quấn lấy đòi nghỉ trưa thì nhất định y sẽ ngủ suốt mấy canh giờ.
Mỗi lần tỉnh lại là cơ thể nhẹ nhàng thư thái, quần áo cũng chỉnh tề.
Ân Vô Chấp bây giờ còn ân cần hơn xưa.
Khương Ngộ tỉnh lại từ giấc ngủ trưa, mắt còn chưa mở đã gọi: “Ân Vô Chấp”.
“Ngộ Nhi, con tỉnh rồi”.

Giọng Văn Thái hậu truyền đến, nàng kéo tấm màn che.

“A Chấp có việc bận trong quân nên về trước”.
Đi đột ngột quá nhỉ.

Khương Ngộ nói: “Bảo hắn tối nay vào cung”.
“Ngộ Nhi”.

Văn Thái hậu muốn nói rồi lại thôi, chốc lát sau mới mỉm cười.

“Con xem, dù sao Ân Vô Chấp cũng là đứa con độc đinh nhà Định Nam Vương, nếu cứ mãi ở trong cung thì khó tránh bị kẻ khác bàn tán.

Con tạm tha cho nó đi”.
Khương Ngộ không biết Ân Vô Chấp lại để tâm đến những lời bàn tán kia cơ đấy.
Y nói: “Trẫm muốn gặp hắn”.
Một bàn tay dằn chén trà xuống bàn, Văn Thái hậu lập tức quay đầu, ánh mắt đầy âu lo.

Thái hoàng thái hậu chỉ đành nói: “Dạo này hắn rất bận, có khi còn phải ra khỏi kinh thành một chuyến, lâu lắm mới về.

Chẳng bằng con hãy cứ nhân cơ hội này mà nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mai ai gia sẽ mở tiệc ở ngự hoa viên và mời các tiểu thư con quan tới, con có rảnh thì nhớ ghé qua”.
Văn Thái hậu đế thêm: “Ý hoàng tổ mẫu là con cũng không còn nhỏ nữa, đến lúc lập hậu rồi”.
Khương Ngộ đâu có bị ngu.
Y nghiêng đầu nhìn hoàng tổ mẫu ngồi trước bàn: “Bao giờ Ân Vô Chấp xuất phát”.
“Có chuyện gấp, hắn đã đi rồi”.
“Đi đâu”.
“Đi làm việc”.
Việc gì mà lại không thể để Hoàng đế là y biết cơ chứ.
Khương Ngộ: “Ồ”.
Văn Thái hậu và Thái hoàng thái hậu liếc nhau, cùng tỏ vẻ yên lòng.

Đứa bé này rầu rĩ cũng hay, lòng hiếu kì không quá lớn, hoàng tổ mẫu bước tới xoa đầu y: “Con nghỉ ngơi cho khỏe, đợi lúc nào hắn về hoàng tổ mẫu sẽ báo cho con”.

“Ừm”.

“Nếu rảnh rỗi thì hãy đi lại nhiều hơn một chút”.

Dứt lời, hoàng tổ mẫu lại nói: “Thôi, con mau mau lập hậu, sinh thằng chắt trai cho ai gia là tốt lắm rồi”.
Khương Ngộ nhắm hai mắt lại.
Y lười nói chuyện, hoàng tổ mẫu vẫn còn ngồi lại một chốc rồi lầm bầm gì đó, nhưng chẳng mấy chốc vẫn thấy chán nản rồi để Văn Thái hậu dìu đi.
Họ vừa đi chưa được bao lâu, Khương Ngộ mở mắt.
Đêm xuống.

Một chiếc xe ngựa tầm thường chạy khỏi cửa cung, Tề Hãn Miểu vừa đánh xe vừa lo lắng: “Bệ hạ, chúng ta thế này…”.
“Được”.
“Nếu Thái hoàng thái hậu mà biết…”.
“Trẫm bảo vệ ngươi”.
Tề Hãn Miểu hơi cảm động, lão nói: “Cũng không phải Thái hoàng thái hậu không thích Thế tử điện hạ, chỉ là hành động của Thế tử dạo trước khiến người rất lo, dĩ nhiên Thế tử điện hạ cũng không cố ý đâu, nhất định là do ngài ấy quá quan tâm tới bệ hạ nên mới bị kích thích”.
Cửa lớn phủ Định Nam Vương khóa chặt.

Tề Hãn Miểu bước ra gọi cửa, lính gác trông thấy lão thì trợn cả mắt, lại liếc nhìn cái vị đang bình tĩnh ngồi trong xe, đành mở cửa cho hai người vào trước rồi cuống cuồng chạy đi bẩm báo Định Nam Vương.
“Y còn dám đến, không biết ngượng à?”.

Định Nam Vương phi nổi giận.

“Bảo Ân Thú không ở nhà, đuổi y đi mau!”.
“Bệ hạ đã đích thân tới rồi mà”.

Định Nam Vương khoác áo đứng dậy với vẻ mặt phức tạp, bị vợ liếc xéo thì đành rụt lại một cái chân đang chuẩn bị đi giày, ngồi khoanh chân trên giường, phất tay ra lệnh cho quản gia đi tiếp chuyện trước rồi nói: “Sao nàng giận quá vậy”.

“Chàng bị gì thế, sao lại về phe Hoàng thượng, chàng chẳng nhẽ không biết tại sao con trai chàng thành ra thế kia? Y coi con trai thiếp là gì, một món đồ thích thì gọi đến, không thích thì đuổi đi sao?”.
“Nhưng, nhưng mấy ngày trước bệ hạ vừa tỉnh đã vội gọi A Chấp tới còn gì”.
“Thân phận của y ra sao, thân phận của A Chấp thế nào? Thiếp không tin y không biết.

Chàng nhìn xem hôm nay A Chấp mặc cái gì về nhà kia? Sao y có thể chà đạp người ta như thế?”.
Định Nam Vương thở dài: “Nhưng cũng đâu thể tránh mặt, đây là bệ hạ đấy”.
Thường Ngọc Tú im lặng không đáp.
Định Nam Vương nhìn con chó đen đang nằm ngoài cửa, đối diện với đôi mắt đen láy của nó.

Ngón tay ông khẽ giật, chỉ về một hướng, con chó lập tức đứng lên: “Gâu”.
Thường Ngọc Tú sững sờ, lập tức lên tiếng: “Mày dám đi à!”.

“Gâu, gâu”.

Con chó đen vẫy đuôi, bắt đầu sủa.

“Gâu gâu gâu gâu gâu”.
“Không được sủa nữa!”.

Định Nam Vương phi giận dữ cầm giày lên, A Quế nhanh nhẹn chạy ra ngoài, chẳng mấy chốc đã mất dạng.

Thường Ngọc Tú giận điên lên: “Mày mà dám đi gọi nó thì bà sẽ băm mày làm vằn thắn!”.
“Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu, gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu”.
Tiếng chó sủa liên miên không dứt, cuối cùng Ân Vô Chấp vẫn tỉnh.
Hắn nhìn nóc giường một chốc rồi ngồi dậy.
Áo bào đỏ khoác vội trên người, bàn chân trần bước ra cửa.

Con chó đen nhanh chóng ngậm giày tha vào cho hắn, ngoáy đuôi tít thò lò, bồn chồn sủa tới sủa lui.
Ân Vô Chấp đạp hờ lên chiếc giày nghe loẹt quẹt, ra ngoài theo nó.
Phủ Định Nam Vương rất lớn, sân rất rộng, những cánh cổng vòm xếp tầng tầng lớp lớp.
Cứ cách một đoạn là trong phủ lại có một cây đèn bằng đá, gió hạ thổi qua, ánh nến chập chờn.

Bước chân dần run run, vạt áo đỏ tung bay trước mũi giày, Ân Vô Chấp cầm theo một chiếc đèn lồng, đi xuyên qua vô số những ánh lửa khác, nối bước con chó đen, vượt qua hành lang dài mà ra tới đại sảnh.
Trong phòng đã đốt đèn, người ngồi trên xe lăn ủ rũ cụp mắt, dường như đang mỏi mệt lắm.
A Quế: “Gâu”.
Khương Ngộ nâng mi.
Y ngồi trong phòng, Ân Vô Chấp đứng sau cổng vòm hình bát giác, ánh mắt chạm nhau từ xa xa.
Phản ứng của Khương Ngộ có hơi chậm.

Y muộn màng cất tiếng: “Ân Vô Chấp”.
Ân Vô Chấp hoàn hồn, bước tới: “Sao bệ hạ lại tới đây”.
“Ôm”.
Ân Vô Chấp đặt đèn lồng xuống, mặc lại chiếc áo bào đang khoác hờ trên vai, tiếp đó mới bước đến ôm y dậy.

Khương Ngộ mỏi mệt giơ tay, chủ động quàng qua cổ hắn, hai má cọ vào bả vai hắn: “Buồn ngủ”.
“Bệ hạ tìm tới vào giờ này vì muốn ngủ cùng thần sao?”.
Hắn quay về theo con đường cũ, ánh nến chiếu trên mặt, con ngươi như tỏa sáng.

“Có chuyện”.
“Chuyện gì?”.
“Nhiều lắm”.

“Không sao, ngủ dậy rồi nói tiếp”.
Gian phòng của Ân Vô Chấp sạch sẽ gọn gàng, giường hơi cứng.

Khương Ngộ được đặt xuống đó, thấy hắn thổi tắt nến thì nói: “Thích sáng cơ”.
Ân Vô Chấp bèn châm lửa lại.
Hắn quay về giường, nằm xuống bên cạnh, ôm lấy y.
Khương Ngộ vốn rất buồn ngủ, nhưng nhìn thấy Ân Vô Chấp, y chợt tỉnh táo lại.
Y lười, lười hỏi.

Ân Vô Chấp đã thay đổi – dù y biết đó vẫn là Ân Vô Chấp ngày xưa, nhưng khi tỉnh lại vào chiều nay mà không thấy hắn, y đột nhiên thấy mình không thể tiếp tục lười biếng như xưa được nữa.
Y muốn nói rõ mọi chuyện với Ân Vô Chấp.
“Sao xuất cung mà không nói với ta”.
“Sự vụ bề bộn, nên…”.
“Lừa đảo”.
Ân Vô Chấp áp trán vào trán y: “Không thì tại sao cơ chứ”.
“Hoàng tổ mẫu đuổi ngươi”.
Hắn im lặng.
Trước khi xuất phát, Khương Ngộ đã gọi Tề Hãn Miểu tới hỏi rõ, cũng được biết những chuyện đã xảy ra sau khi mình mất đi ý thức ngày hôm ấy.
Y cất lời: “Hôm ấy ở hốc cây ngươi bảo muốn nghe chuyện xưa, ta mệt nên không nói”.
“Không nói cũng không sao”.
“Ta muốn nói”.
“Ta nghe”.

Khương Ngộ dụi mắt, ngón tay Ân Vô Chấp cọ qua hàng mi, giúp y đuổi tên đầu sỏ khiến y thấy buồn ngủ và mệt.
Khương Ngộ rúc vào ngực hắn gần thêm chút nữa rồi mới nói: “Ta là quỷ, nhưng hình như ngày trước cũng không phải quỷ”.
Y muốn tóm gọn câu chuyện lại nhưng phát hiện càng cố càng tốn sức, bèn kể tùy ý: “Trước đây ta không biết mình là gì, bởi ta không có năm giác quan, sau đó thì phát hiện bản thân có thể là một con quỷ”.
“Ta trôi mãi, trôi mãi…!tới một nơi tên là núi Ngộ Đạo”.
“Có một người đá quỳ đối diện vách núi, vách núi ấy rất cao, nên trước giờ mọi người chỉ có thể thấy bóng lưng hắn mà không thể tới trước mặt hắn”.
“Ta muốn biết dáng dấp hắn thế nào nên bay ra phía trước”.
Khi ấy đang là mùa thu, núi Ngộ Đạo rất đông du khách tới, đứng dưới chân núi là có thể thấy những tán cây nhòn nhọn và vô số người đứng sau lưng tượng đá đợi chụp ảnh lưu niệm.
Y ỷ vào cơ thể của một du hồn mà dễ dàng đi xuyên qua đám đông kia, bay thẳng lên trên, tới trước mặt người đá.
Chính vào khoảnh khắc ấy trời đất quay cuồng.

Tới khi mở mắt ra lần nữa, y phát hiện mình đã đi xuyên mấy ngàn năm, đến thế giới này, chui vào cơ thể của hôn quân Khương Ngộ trong lịch sử.
“Ta biết trong lịch sử ngươi đã giết Khương Ngộ, vì thế ta muốn ép ngươi giết ta để bước trên con đường mà ta nghĩ ngươi nên theo đuổi”.
Dù y có không giản lược thì cái lười cũng đã thấm vào xương tủy, lời kể không chút xúc cảm, chỉ có thông tin.
“Nhưng ta dần phát hiện Khương Ngộ hình như không giống với lịch sử.

Ta còn nằm mơ, mơ thấy ngươi và y rất hòa thuận thân thiết.


Ta không hiểu, ngươi nói ngươi thích ta, rốt cuộc là vì ta chiếm mất cơ thể mà ngươi vẫn luôn có cảm tình hay vì ngươi thực sự thích một kẻ bại hoại vô liêm sỉ chẳng có thứ gì như ta”.
Y ngước mắt, nhìn thẳng vào Ân Vô Chấp: “Nhất là khi giờ ngươi đã nhớ lại.

Hẳn ngươi nhớ rằng Hoàng đế bệ hạ của ngươi chết thế nào, nhớ rằng ngươi liệu có từng làm ra những chuyện điên rồ như Thu Vô Trần hay không, vì thế bây giờ ngươi không hôn ta nữa, Ân Vô Chấp thích ta đã không còn, ngươi của bây giờ chỉ còn lại chấp niệm với cơ thể này, phải không”.
Đồng tử Ân Vô Chấp khẽ lay động.
Đôi mắt Khương Ngộ bắt đầu nhòe hơi nước.
“Ân Vô Chấp thích ta không cần lí do đã không còn nữa”.

Y hỏi.

“Phải không”.
“Không phải”.

Ân Vô Chấp kề sát lại muốn hôn y, Khương Ngộ vẫn nằm im đó, nhưng miệng lại nói: “Không cho hôn”.
Hắn khựng lại, hầu kết lăn lăn: “Bệ hạ”.
“Gia gia”.
“Tổ tông”.
Ân Vô Chấp áp trán vào trán y, gian nan hỏi: “Người ghen sao?”.
“Không biết”.

Khương Ngộ rầu rĩ đáp.

“Ngực đau”.
Dạo này Khương Ngộ cứ mãi nói ngực y đau.
Ân Vô Chấp đột nhiên run rẩy vì sợ, hắn không kìm được mà thở dốc, biểu cảm như nổi điên, hắn nắm chặt cổ tay Khương Ngộ, không dằn lòng nổi, chỉ muốn hôn y…
“Không cho chạm vào ta”.
Ân Vô Chấp nằm cạnh Khương Ngộ, con ngươi run run, hầu kết lên xuống, ánh mắt như hóa thành thực thể để ve vuốt chóp mũi, gò má, hai tai và cần cổ y.
Hắn khao khát điên cuồng, nhưng lại cố sức kiềm chế.
Chẳng khác nào một con thú hoang đói khát giữa chốn rừng rậm, xao động, kìm nén, đôi mắt cũng đỏ rực lên.
“Bệ hạ…”.
“Không phải bệ hạ”.

ngôn tình hoàn
“Tổ tông”.
Gương mặt Khương Ngộ loang lổ ánh nước, rõ ràng cả người vẫn mềm oặt nhưng con ngươi lại đầy vẻ u ám: “Ngươi muốn hôn ta”.
“Muốn chứ”.
Sống mũi cao thẳng cọ lên gò má, lại dụi vào cần cổ.

Ân Vô Chấp cầm tay Khương Ngộ, dùng chóp mũi áp vào lòng bàn tay y, giọng khàn khàn vì nỗi khao khát: “Để ta hôn người đi”.
“Để ta hôn người đi, bệ hạ”.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.