Cuộc Sống Hàng Ngày Của Một Tên Lười Không Thiết Sống

Chương 8: Ân Vô Chấp Ngươi Đúng Là Người Tốt


Bạn đang đọc Cuộc Sống Hàng Ngày Của Một Tên Lười Không Thiết Sống – Chương 8: Ân Vô Chấp Ngươi Đúng Là Người Tốt


Edit: Ryal
Ngay giây phút y buông dây thừng và tung mình khỏi xích đu, những cảm giác chân thực và nặng nề đến từ thân thể đều tan biến hết.
Như thể linh hồn đã thoát khỏi xác thịt, cả người nhẹ bẫng.
Khương Ngộ bay vút lên.
Y thành công bay tới chỗ hòn non bộ cao cao và mái đình nghỉ chân, nhìn thấy một cây hoa to ở phía đối diện.
Trong mũi đầy mùi ngòn ngọt nhưng không nồng.
Đây chính là niềm vui sướng đơn giản nhất của y.
Chẳng biết một đoàn người đã xuất hiện nơi khúc quanh từ bao giờ, người đàn bà dẫn đầu ngơ ngác nhìn về phía trước: “Ngộ Nhi…”.
Xung quanh vang lên tiếng thét gào đầy kinh sợ.
Tề Hãn Miểu dang tay nhào về phía trước, lệ nóng tung bay, lão hô lên một tiếng đầy thê thảm: “Bệ hạ ơi…”.
Đồng tử Ân Vô Chấp co lại.

Trong khoảnh khắc phát hiện Khương Ngộ buông dây thừng, hắn còn đang nghĩ: tên hôn quân này định giở trò gì đây?
Nhưng khi cái xích đu thõng xuống mà Khương Ngộ thì lại không, hắn lại mất bình tĩnh.
Trái tim trong lồng ngực đập thật nhanh, Ân Vô Chấp dùng tốc độ chưa từng có để chạy về phía người trên không trung.
Một bóng đen cũng nhanh chóng lao tới chỗ Khương Ngộ.
Y bắt đầu rơi tự do, hưởng thụ cảm giác thư thái quen thuộc trong vô thức.
Ngày trước y có thể trôi giữa không trung, ngủ thật lâu, mà chẳng bị ai quấy rối.
Chẳng chiếc giường nào thoải mái bằng không trung cả.
Cánh tay bỗng bị người ta túm lấy, có ai kéo Khương Ngộ một cái thật mạnh, và rồi thân thể y đụng trúng lồng ngực một người, mùi thuốc choán hết hương hoa.
Ân Vô Chấp không có nhiều thời gian và dùng quá nhiều lực nên không dừng nổi, chỉ đành ôm Khương Ngộ lao về phía hòn non bộ cao cao, hắn rên một tiếng rồi dùng mũi chân mượn lực nhảy lên.
Thập Lục không đỡ được chủ nhân cũng vững vàng đáp xuống bên cạnh.
Mọi người xôn xao nhìn những kẻ trên hòn non bộ.
Khương Ngộ ngẩng đầu nhìn.

Mặt Ân Vô Chấp trắng bệch, môi không ngừng run run, trái tim đập điên cuồng trong lồng ngực, cơ bắp cả người căng cứng như sắt thép.
Hắn nhìn y chằm chằm, lúc mở miệng mới biết mình đã cắn phải lưỡi, môi răng toàn vị máu: “Người muốn thần chết đến vậy ư?”.
Y không tiếc cả mạng mình để hãm hại hắn.
Hắn là kẻ đẩy xích đu.
Hắn quả thực không dám tưởng tượng, nếu Khương Ngộ thực sự bị làm sao thì cả họ Định Nam Vương sẽ gặp chuyện gì.
Khương Ngộ không hiểu, nhưng tay Ân Vô Chấp quá cứng, y khó chịu.
Y ra lệnh: “Buông tay”.
Cái tên này, vừa xảy ra chuyện như thế mà vẫn còn bình tĩnh được.
Vành mắt Ân Vô Chấp đỏ ửng, đôi tay lại càng cứng ngắc tạm thời không nhúc nhích được.
Tề Hãn Miểu đã đi tới, thấy Ân Vô Chấp vẫn còn ôm Khương Ngộ thì nhân tiện cất lời: “Thưa Thế tử điện hạ, bệ hạ đã bình an rồi”.
Ân Vô Chấp muốn buông tay, nhưng không được.
Tang Phê nói: “Này Ân ái khanh, trẫm không thoải mái”.
“Bệ hạ không thoải mái…”.

Những ngấn thịt trên người Tề Hãn Miểu run run, lão vẫn chưa tỉnh hồn từ cảnh hiểm nguy ban nãy: “Mau, mau thả người ra đi”.
Ân Vô Chấp: “…!Tay ta bị chuột rút rồi”.
“Là chuột rút, hay là ngươi ỷ có bệ hạ cưng chiều nên nghĩ mình có thể làm gì thì làm dưới mắt thiên tử?”.
Một giọng nữ âm trầm vọng lại, mọi người dạt cả sang hai bên, nơm nớp hành lễ: “Diêu Thái hậu”.
Diêu Thái hậu là mẹ ruột của Khương Ngộ.


Thị vốn chỉ là một cung nữ bình thường, nhờ dung nhan tuyệt sắc mà được tiên đế chú ý, từ ấy được sủng ái triền miên.

Con trai thị cũng chẳng kém cỏi gì, rõ ràng không phải do Hoàng hậu sinh ra nhưng lại được rất nhiều đại thần và cả tiên đế chống lưng, sau khi Khương Ngộ lên ngôi thì theo lẽ dĩ nhiên, thị trở thành Thái hậu.
Trong mắt tất cả mọi người, đây là một người đàn bà may mắn đến kì lạ.
Đó là những gì Khương Ngộ biết về thị.
Diêu Cơ bước tới, lạnh lùng ngẩng đầu nhìn Ân Vô Chấp.

Thị chăm sóc bản thân rất tốt, nghe nói lớn hơn Văn Thái hậu những vài tuổi mà trông hai người gần như chẳng có gì cách biệt.
Trọng điểm là thị thực sự rất đẹp, tách phần nào trên gương mặt ra cũng đủ để làm tiêu chuẩn của cái đẹp.
Gần như mọi ưu điểm trên mặt Khương Ngộ là được di truyền từ thị.
Nếu thị và Khương Ngộ đứng cạnh nhau, chắc chắn không một ai dám nghi ngờ họ không phải mẹ con ruột thịt.
Cuối cùng Ân Vô Chấp cũng cử động được đôi tay cứng đờ, hắn thả Khương Ngộ xuống, khom người nói: “Vi thần tham kiến…”.
“Bốp!”.
Người đàn bà ấy tát một cái lên mặt hắn, chẳng chút nương tay.
Xung quanh tĩnh lặng.
Ngay cả Khương Ngộ cũng phải “?”.
Y không ngờ tới cảnh này.
“Nếu thiên tử có làm sao, ai gia sẽ băm ngươi cho chó ăn”.

Thị quát.

“Cút sang kia mà quỳ!”.
Ân Vô Chấp mím đôi môi đầy vị máu, im lặng quỳ bên cạnh.
Diêu Cơ bước đến chỗ Khương Ngộ, khuôn mặt lạnh lùng hơi dịu xuống, tự tay đỡ lấy y quan sát từ trên xuống dưới rồi mới nhẹ giọng hỏi: “Con có bị thương không?”.
Khương Ngộ: “Không”.
Diêu Cơ thở phào, dìu y bước xuống hòn non bộ.
Thập Lục cũng rời đi, nghiêng đầu liếc Ân Vô Chấp – Thế tử điện hạ quỳ trong đình nghỉ chân, khuôn mặt chìm trong bóng tối.
Khương Ngộ xuống khỏi hòn non bộ, cùng mẹ mình về điện Thái Cực.
Quãng đường ngắn ngủi ấy dài gấp nhiều lần những quãng đường y phải tự bước trong nửa tháng vừa qua, Khương Ngộ mệt tới nỗi ngồi sụp xuống đất.
Diêu Cơ kinh hãi, khom người muốn đỡ y dậy trong vô thức: “Ngộ Nhi à”.
“Sao ngươi dám đẩy trẫm?”.
Diêu Cơ ngẩn người: “Con, con nói gì?”.
“Nếu trẫm có làm sao, trẫm sẽ băm ngươi cho chó ăn”.
Sắc mặt Diêu Cơ trở nên cực kì khó coi trong nháy mắt.
Đám hạ nhân chỉ cúi đầu thật thấp, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không dám thở.
Chúng đều có mặt ở hòn non bộ ban nãy, nên ai cũng hiểu Khương Ngộ đang xả giận cho Thế tử Ân Vương.

Dù Ân Vô Chấp không ở đây, nhưng có đám hạ nhân là Thái hậu cũng đủ mất mặt rồi.
Diêu Cơ nghiến răng, thấp giọng: “Khương Ngộ, con có biết con đang nói gì không? Ai gia là…!mẹ con đấy”.
“Trẫm là thiên tử”.

Khương Ngộ nói.

“Dù có là mẹ ruột, muốn mưu hại thiên tử thì cũng phải bị trừng phạt”.
Y nghiêng đầu nhìn Tề Hãn Miểu: “Ngươi thấy có đúng không?”.
Tề Hãn Miểu: “…”.

Lão khổ sở nặn ra một nụ cười.
Khương Ngộ cũng chẳng làm khó lão nữa, chỉ tiếp tục nói với Diêu Cơ: “Đánh chó phải ngó mặt chủ.

Huống chi đó là bề tôi của trẫm, vị trí Thái hậu của ngươi là trẫm cho, trẫm có thể lấy lại bất cứ lúc nào, hiểu không?”.
Diêu Cơ sởn tóc gáy.
“Hiểu không?”.
Thị nhìn đôi ngươi quá mức bình thản ấy, chẳng tìm được chút xúc cảm thương yêu hay kính trọng.

Dù đứa bé này trước giờ vẫn muốn né tránh thị, thì thị vẫn cảm nhận được chút quan tâm từ thái độ lạ lẫm của nó; nhưng Khương Ngộ bây giờ…!dường như chỉ coi thị là một kẻ xa lạ bình thường, hoặc ngọn cỏ dại ven đường nó tình cờ thấy được.
Môi thị run run.
Bởi thị đã ép nó quá mức hay sao? Vì cớ gì kể từ lần bị thương ngày ấy, nó lại như biến thành một người khác?
Giọng Khương Ngộ vẫn thản nhiên và lạnh nhạt: “Mẫu hậu à, trẫm đang hỏi ngươi đấy, nghe rõ không?”.
Ba câu hỏi này có sắc thái giống hệt nhau.
Dường như không hề là uy hiếp, nhưng cũng không phải tức giận.
Nhưng Diêu Cơ không có gan thử xem nếu thị chẳng đáp thì hậu quả sẽ là gì.
Cảm giác chơi vơi này khiến thị sởn tóc gáy.
“Mẹ rõ rồi”.

Cuối cùng thị vẫn không cam lòng, phải nhấn mạnh rằng mình là mẹ ruột y, là người ban cho y sự sống.
“Đi thôi”.

Khương Ngộ nói.

“Trẫm chỉ tha lần này, lần sau đừng dùng cớ như vậy nữa”.
Y không dạy dỗ Diêu Cơ trước mặt Ân Vô Chấp là để hắn hận mình.

Còn về lí do ăn vạ với thị, thì bởi y đột nhiên nghĩ: bây giờ Ân Vô Chấp còn chưa hận nhiều tới mức muốn giết mình, nếu lấy cớ yêu thích để giữ hắn lại thì phải tiến lùi đúng mực, vừa bắt nạt vừa dỗ hắn làm việc.

Nếu giờ gấp gáp quá, Ân Vô Chấp chạy mất, thì chẳng phải tấu chương sẽ chất chồng như núi hay sao?
Dù sao bắt nạt Ân Vô Chấp cũng đơn giản, nhưng để đẩy hắn đến bước đường chém hôn quân rồi trở thành vị hoàng đế vĩ đại lưu danh thiên cổ mà mình vẫn được lười thì khó hơn nhiều.
Cơ thể nặng quá.
“Gọi Ân ái khanh tới đây”.
Diêu Cơ đi rồi, y mệt, ảm đạm thốt ra câu cuối cùng rồi ngả người về sau, nằm phịch xuống một phiến đá bên đường giữa ánh nhìn của tất cả mọi người.
Muốn bay nữa quá đi.
Hoàng đế nằm, mọi người dồn dập quỳ xuống.
Đằng kia, Tề Hãn Miểu chạy như bay tới đình nghỉ chân: “Thế tử điện hạ, Thế tử điện hạ ơi, bệ hạ cho gọi ngài đấy”.
Ân Vô Chấp lẳng lặng quỳ thẳng lưng, cụp mắt, không hề nhúc nhích.
Nét mừng vui trên mặt Tề Hãn Miểu bị ghìm lại, lão cũng hiểu hắn ấm ức.

Lão nhớ lại chuyện vừa rồi, nói: “Vừa rồi, bệ hạ khiển trách…!Diêu Thái hậu đấy ạ”.
Ân Vô Chấp chẳng hề lay động.
Thiên tử răn dạy Thái hậu, làm gì có ai tin chuyện ấy.
Dù là dân thường cũng chẳng mấy ai dám làm vậy, huống chi là người đại diện cho cả thiên hạ, dám làm có lẽ là chẳng cần lòng dân.
Tề Hãn Miểu biết mình không nên nhanh nhảu nhưng lão vẫn kể lại hết những chuyện vừa rồi cho Ân Vô Chấp, còn cố tình cường điệu mấy câu hỏi cuối cùng của Khương Ngộ: “Bệ hạ còn chẳng nổi nóng mà Diêu Thái hậu đã sợ rồi”.

…!Hình như đây là chuyện Khương Ngộ có thể làm ra.
Đúng là y không thích nổi nóng, lại có khí chất quyết đoán rất đáng sợ, tĩnh lặng như dòng nước sâu, khó dò lòng dạ.
Hàng mi Ân Vô Chấp hơi giật giật.
“Điện hạ ơi, bệ hạ vẫn còn ngồi dưới đất đấy, trời thu giá rét, lỡ người bị bệnh…”.
Ai thèm quan tâm đến y.
Ân Vô Chấp nhủ thầm, rõ ràng tên hôn quân kia chẳng sợ gì sất, lúc ngồi xích đu còn dám buông tay như thể biết chắc chắn sẽ có người đỡ được y.
Hắn thấy vai mình nhói buốt, lại bực.
Đình nghỉ chân được xây trên hòn non bộ cao cao, gió rét buốt.
Tề Hãn Miểu thở dài: “Ở đây gió lớn, dù Thế tử điện hạ có không để ý tới bệ hạ thì cũng phải nghĩ cho sức khỏe của chính mình chứ…!Hôm nay ngài đã chịu phạt roi, mà ban nãy đỡ bệ hạ chắc cũng bị thương đúng không?”.
Một lúc sau, cuối cùng Ân Vô Chấp cũng nghe lời khuyên mà xuống dưới, vừa đi chưa được trăm mét đã thấy bọn thái giám quỳ thành vòng tròn.
Tề Hãn Miểu hỏi: “Các ngươi làm gì đó?”.
Mọi người lùi lại, để lộ thiên tử nằm co quắp trên nền đất.
Tề Hãn Miểu hoảng sợ chạy tới: “Bệ hạ ơi, sao người lại nằm đây? Người mau đứng lên đi ạ, nếu bị cảm thì phải làm sao bây giờ?”.
Tang Phê được lão đỡ dậy, gạt cọng cỏ dại trên đầu xuống: “Trẫm vừa mơ thấy mình cưỡi ngựa…”.
Thực ra là do bị cộm bởi phiến đá trên đất, cả người thấy cực kì không thoải mái.
Tề Hãn Miểu nói: “Nhất định giấc mơ của bệ hạ sẽ trở thành sự thật”.
“…”.

Ân Vô Chấp lạnh mặt.
Trọng điểm chẳng lẽ không phải là, chưa được bao lâu mà hôn quân cũng có thể nằm ườn ra đất ngủ hay sao?
Khương Ngộ gật đầu, đôi mắt mờ mịt nhìn sang phía Ân Vô Chấp.
Mặt hắn trắng bệch, vết tay lại càng hiện rõ, trông sờ sợ.
Y hơi tỉnh hồn, định mở miệng trấn an thì lại chợt nhớ đến lịch sử, bèn gọi: “Ngựa lớn, lại đây nào”.
Ân Vô Chấp không thèm để ý tới y.
“Lại đây, chở trẫm sang ngọn núi bên kia”.
Ban nãy y thiếp đi một chốc, mơ thấy mình cưỡi ngựa, men theo một mùi hương ngọt ngào mà vui vẻ băng qua ngọn núi khổng lồ, tìm được biển hoa màu sắc rực rỡ.
“Nhanh lên”.
Tề Hãn Miểu lúng túng cúi đầu.
Khổ thân lão vừa tẩy não Ân Vô Chấp rằng Khương Ngộ tốt biết bao, vừa ngoảnh mặt đi y đã chứng nào tật nấy.
“Nhanh”.

Khương Ngộ sầm mặt: “Nếu không trẫm sẽ cho người lột xiêm y của ngươi, nhốt vào lồng sắt”.
Lại nữa rồi, chẳng hiểu tại sao Ân Vô Chấp lại thấy lời uy hiếp kia có vài phần ngây thơ.

Hắn bước tới chỗ Khương Ngộ, nói cho y biết: “Phía núi bên kia không có gì đâu”.
“Trẫm muốn thấy tận mắt”.
Ân Vô Chấp nhìn y một chốc, rồi khom lưng nhấc bổng y lên vai.
Tang Phê chúi đầu xuống đất: “…”.
Ân Vô Chấp thồ Tang Phê tới chỗ hòn non bộ.
Điều bất ngờ là hôn quân lại chẳng hề giãy giụa, chỉ ngoan ngoãn nằm im trên vai cho hắn vác như một bao tải bình thường.
Tất nhiên không phải Tang Phê im lặng.
Chỉ là y còn đang uể oải, giờ đại não lại thiếu dưỡng khí, không có sức lên tiếng.
Xét ra thì bị vác thế này hình như cũng chẳng có gì nghiêm trọng.
Y vẫn chịu được.
Ân Vô Chấp dừng trước hòn non bộ, nói: “Tới nơi rồi”.
Hai tay và mái tóc dài của Tang Phê rủ xuống đến eo hắn, không hề nhúc nhích.
Ân Vô Chấp liếc thứ trên vai mình một cái, khom lưng thả y xuống dưới.
“…”.

Tang Phê hít một hơi thật sâu.
Mùi hương ngòn ngọt tràn khắp xoang mũi, khuôn mặt ửng đỏ dịu lại nhờ những luồng khí mới trong lành.
Khương Ngộ ngẩng lên nhìn cây hoa quế khổng lồ trước mặt, rồi lại tiếp tục ngó trái ngó phải.
Y hít thêm một hơi sâu.

“Hoa quế, thơm quá”.
Khương Ngộ vừa nhìn cây quế vừa nói với Ân Vô Chấp: “Quỳ xuống”.
“Để làm gì?”.
“Nhận lệnh”.
…!Ân Vô Chấp quỳ xuống, mặt không đổi sắc.
Khương Ngộ cũng chẳng hề nhúc nhích: “Trẫm muốn cưỡi trên cổ ngươi”.
Ân Vô Chấp liếc đôi chân biếng nhác kia: “Người tự trèo lên đi”.
“Nhanh lên”.
Ân Vô Chấp cố tình không động đậy.
Đâu ra cái chuyện bị hạ nhục mà còn tuân theo, hắn nghĩ với khuông mặt vô cảm, khinh mình ngốc à?
Một khắc trôi qua, Tang Phê không nhúc nhích, Ân Vô Chấp cũng không cử động.
Lại một khắc trôi qua, Tang Phê ngồi xuống đất, Ân Vô Chấp vẫn không cử động.
Một nén nhang sau.
Chân Ân Vô Chấp đã tê rần vì quỳ mãi: “Rốt cuộc người có muốn cưỡi hay không?”.
“Muốn”.

Khương Ngộ đáp.

“Muốn cưỡi”.
Ân Vô Chấp cứng đờ người.
Chung quy vẫn không thoát được cái số phải cho người ta đè đầu cưỡi cổ…
Khương Ngộ được nâng lên cao từng chút một, thò đầu vào bụi quế ngàn năm, hít thật nhẹ, thật sâu, thật say sưa mùi hương từ đóa hoa vàng nhạt.
Ân Vô Chấp không muốn tò mò về hôn quân nữa, bởi vì lần nào hắn cũng gặp xui.
“…!Thơm đến thế cơ à?”.
“Ừm, ừm”.
“Người đã sống trong cung từ nhỏ, chẳng phải năm nào cũng ngửi thấy hay sao?”.
“Ừm, ừm”.
“…”.

Nói chuyện thì nói chuyện đàng hoàng coi.
Khương Ngộ đã thấy hoa quế nở rất nhiều lần, cũng từng nghe rất nhiều người đánh giá mùi hương ấy, cũng từng nương theo gió mà bay vào tán hoa, không dính lấy một phiến lá.
Y không chạm vào được, không ngửi được.
Đây là lần đầu tiên.
“Cao nữa đi, cao thêm chút nữa”.
Ân Vô Chấp kiễng chân, khuôn mặt chìm trong bóng râm: “Vật cực tất phản”.
“Nghĩa là gì?”.
“Cao tới một mức nào đó rồi sẽ thành thấp”.
“?”.

Khương Ngộ không hiểu.

“Ngươi không làm được à?”.
Một lúc sau, Ân Vô Chấp thỏa hiệp: “Người ngồi cho vững”.
Khương Ngộ dang hai tay ra thật vững: “Được”.
Ân Vô Chấp không nhìn thấy tư thế của y, nghe xong bèn buông hai tay đỡ lấy người kia, đột nhiên víu cành cây nhảy lên một cái.
Tầm nhìn của Khương Ngộ được mở rộng trong phút chốc, khắp nơi toàn hoa vàng, trong mũi toàn hương hoa ngọt mà không ngấy, những cành cây đen trong ánh sáng mờ mờ khi hoa che khuất cả mặt trời cũng có vẻ tao nhã và cổ điển.
Y khen ngợi: “Ân Vô Chấp, ngươi đúng là người tốt”.
Ân Vô Chấp cong môi, chưa kịp đáp đã nghe thấy một tiếng rất to: “Rầm”.
Tang Phê đụng đầu vào một cành cây to.
Y im lặng ngã xuống.
Ân Vô Chấp đỡ lấy y theo phản xạ có điều kiện, nhanh chóng lẩn vào một chùm quế nở dày.
Hắn vờ như chưa có gì xảy ra..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.