Bạn đang đọc Cuộc Sống Hàng Ngày Của Một Tên Lười Không Thiết Sống – Chương 76: Trẫm Nói Không Được Đụng Vào Hắn Nghe Không Hiểu À
Quả nhiên đây chính là cái hang mà y và Ân Vô Chấp đã trú tạm khi rơi xuống vực.
Lúc đó Ân Vô Chấp đã nói ở đây thông bốn phía, có vẻ giống một nơi trú ẩn tập thể, nhưng vì không được khỏe nên hắn không tiện tra xét xung quanh.
Hắn còn phát hiện cả những dấu chân trên nền hang động.
Ở đây cách kinh thành không xa, chỉ cần giục ngựa phi khoảng bốn năm canh giờ là có thể tới bên vách núi.
Nghĩ lại mới thấy, có thể lúc trước người của Triệu Trừng phát hiện nơi ẩn náu thiên nhiên này nên mới chuyển đến và thoát nạn.
Khương Ngộ bị người ta nhấc tới bên cái hồ gần vách núi, làn nước trong vắt ánh màu lam nhạt.
Giờ Tỵ ba khắc, ánh nắng ấm áp rọi xuống gương mặt y.
Triệu Trừng đứng phía sau nghiền ngẫm quan sát y, nhớ lại cuộc trò chuyện cùng Cốc Yến lúc trước.
Hắn ta hỏi: “Cô phải làm gì để chữa trị cho nó?”.
Cốc Yến đáp: “Khơi dậy ham muốn sống sót của ngài ấy, giúp ngài ấy hiểu thế giới này tươi đẹp và giàu thiện ý biết chừng nào”.
Phải làm sao để giúp một người cảm thấy thế giới này thật tươi đẹp và giàu thiện ý?
Một cái bóng xuất hiện bên người Khương Ngộ, y lại bị đẩy tới gần hồ hơn nữa, tiếp đến là một cái cần câu được nhét vào trong tay, Triệu Trừng ra lệnh: “Câu cá”.
Khương Ngộ: “?”.
Triệu Trừng sai người kê một băng ghế bên cạnh y, nhớ lại gương mặt thích thú của phụ hoàng khi câu cá, nói chắc: “Đến khi cá cắn câu, ngươi sẽ biết cảm giác thành công là gì”.
Khương Ngộ cầm một chốc là thấy nặng, y buông tay, cần câu rơi tõm xuống nước.
Triệu Trừng lập tức nhặt lên rồi ấn vào tay y thêm lần nữa: “Cầm chắc vào”.
Hắn ta cầm tay Khương Ngộ nắm lấy cái cần câu, buông ra, cái cần câu lại tuột xuống.
Triệu Trừng túm tay y, lườm một cái: “Bảo ngươi cầm chắc cơ mà”.
“Mệt”.
“Câu cá thì có gì mà mệt, bao nhiêu người muốn đi câu còn chẳng được kia kìa”.
Nhưng Tang Phê thì không muốn.
Hơn nữa, y lại càng không muốn ép mình nghe theo Triệu Trừng.
Triệu Trừng cầm tay y, cau mày, vẫn muốn buông tay nhưng chỉ cần thoáng lỏng khớp là cần câu lại tuột, đành cứ thế nắm mãi.
Một nén nhang sau, dây câu giật giật, Triệu Trừng lập tức giơ tay kéo.
Một con cá chép rất to quẫy đuôi trên không trung, nước văng tung tóe khắp nơi.
Triệu Trừng nhíu mày: “Thấy chưa…”.
Hắn ta muộn màng phát hiện Khương Ngộ đang ngủ, bèn cật lực lay y dậy, đợi đến khi Khương Ngộ mở đôi mắt mơ màng thì nói: “Thấy chưa, ngươi câu được một con cá này!”.
Hắn ta giơ tay dụi mắt cho y, lau sạch ghèn để y nhìn cho rõ: “Lát nữa sai người kho cho ngươi ăn nhé?”.
Khương Ngộ thấy rất ngưỡng mộ: “Con cá sắp chết rồi”.
Lúc nói y chẳng hề biến sắc, ánh mắt cũng không thay đổi, Triệu Trừng nhất thời chẳng biết y rốt cuộc đang nghĩ gì.
Hắn ta nhíu mày, nhìn con cá đã được những người hầu gỡ khỏi cần câu, nhớ lại lời khuyên “giúp ngài ấy hiểu thế giới này tươi đẹp và giàu thiện ý biết chừng nào”, bèn nói: “Thả nó đi”.
Người hầu trợn mắt: “Nhưng điện hạ mất cả một nén nhang để câu được con cá này mà”.
Triệu Trừng thấy ê cả răng.
Ngày bé hắn ta thường câu cá trong vương phủ với phụ hoàng nên cũng bắt đầu thích câu cá, đạt được cảm giác thành công rất rõ rệt mỗi lần câu được cá, nhưng bây giờ…
Hắn ta cố dằn lòng: “Phóng sinh”.
Vụ câu cá chẳng những không giúp Khương Ngộ cảm nhận được chút thiện ý nào của thế giới, mà trái lại còn khiến y thấy thế giới này tàn nhẫn hơn.
Triệu Trừng thất thểu đi qua đi lại sau lưng Khương Ngộ, nghĩ tới nghĩ lui: “Hay cô cho ngươi cưỡi ngựa dạo quanh rừng vài vòng nhé”.
Khương Ngộ: “Đồ điên”.
“Ngươi giờ đã là Hoàng đế, chắc lâu rồi không cưỡi ngựa”.
Dường như Triệu Trừng nhớ tới điều gì nên nâng y khỏi ghế, xốc thẳng lên lưng ngựa, thấy y lại bắt đầu lảo đảo thì lập tức trèo lên ngồi phía sau.
Hắn ta nghiêng đầu nhìn vách núi vẫn còn hơi ướt, đoán là người nước Hạ chắc chắn sẽ tới cứu Hoàng đế, rồi lại quay sang nhìn kẻ ngồi đằng trước mình: “Cô nhớ trước đây ngươi rất thích ra vùng ngoại ô cưỡi ngựa, hai ta còn từng đua với nhau vài lần.
Hôm nay chẳng mấy khi cô có hứng, thôi thì dẫn ngươi đi cảm nhận cái thú rong ruổi giữa làn gió vậy”.
Hắn ta vung roi, Khương Ngộ bị ép tiến về phía trước, cây cối trong rừng nhanh chóng bị bỏ lại đằng sau.
Cả cơ thể y bị Triệu Trừng giam lại, cái đầu cứ gục gặc hết trái rồi tới phải.
Triệu Trừng vốn đang rất vui, thấy y nằm úp sấp người về phía trước thì sắc mặt dần sầm xuống.
Con ngựa ô dừng vó, Khương Ngộ cứ thế gục sang một bên.
Triệu Trừng vội vàng đỡ lấy y, xuống ngựa rồi thì thẳng tay quăng y xuống đất, nổi giận: “Rốt cuộc ngươi sao thế, Khương Ngộ, ngươi thực sự không có cảm giác với bất cứ chuyện gì ư? Năm đó ngươi không biết thân phận của ta, lúc phân thắng bại trò đua ngựa ngươi vẫn còn vui vẻ lắm, mới mấy năm trôi qua mà tại sao ngươi lại thành ra thế này?”.
Khương Ngộ không nhúc nhích.
Y sắp nôn rồi.
Triệu Trừng cố nén cơn giận, bỗng túm y lại ấn vào một cây đại thụ gần đó, lại nâng cái cằm trắng nõn kia lên, nặng giọng: “Cái bộ dạng gì đây, ngươi có tư cách gì mà muốn chết? Ngươi có phụ thân cao quý và mẫu thân hiền từ cạnh bên, từ bé đã nhận hết cưng chiều ưu ái, lại có nước Triệu và mẫu thân hợp sức đưa ngươi lên ngai vàng.
Giờ ngươi đã đăng quang, ngồi trên ngôi cửu ngũ chí tôn, nắm hết quyền lực của thiên hạ này trong tay, cuộc sống ấy, bao người ước mong mà chẳng có được, ngươi còn gì không hài lòng nữa?”.
Khương Ngộ: “.”.
Triệu Trừng bóp mặt y: “Nói mau!”.
Miệng Khương Ngộ bị bóp chu ra, y rầu rầu lên tiếng: “Hoèng ca”.
(*Hoàng ca, chắc muốn gọi anh…)
Triệu Trừng hạ tay xuống.
Khương Ngộ không ngờ trong mắt hắn ta nguyên chủ lại là người hạnh phúc tới vậy.
Chỉ qua vài câu nói ngắn ngủn y đã hiểu, năm ấy hắn ta trà trộn vào kinh thành, có lẽ nguyên chủ và hắn ta cũng từng có tình nghĩa qua lại, nhưng sau này thân phận Triệu Trừng bại lộ thì mối quan hệ giữa đôi bên cũng vỡ tan.
Y nhìn Triệu Trừng, im lặng một lúc rồi mới nói: “Chắc không phải ngươi không nỡ giết ta đâu nhỉ”.
“Cô không giết ngươi là vì cô muốn dùng ngươi đổi lấy mẫu thân, ngươi tưởng cô quan tâm đến ngươi sao?”.
“Thế ngươi đòi chữa bệnh cho ta làm gì”.
Hầu kết Triệu Trừng lăn lăn.
Hắn ta nhớ lại lần đầu tiên mình gặp Khương Ngộ.
Khi ấy phụ thân chưa đăng cơ, Hoàng đế nước Triệu vẫn là Triệu Tĩnh, tên cầm thú đã làm nhục mẫu thân hắn ta.
Hắn ta không ngừng nỗ lực, cuối cùng cũng chiếm được lòng tin của tên cầm thú kia, được phái tới phụ trách cơ sở ngầm tại nước Hạ, và chỉ một ngày trước khi khởi hành Triệu Tĩnh mới nói cho hắn ta biết rằng mẫu thân của hắn ta cũng đang ở đó.
Tới tận giờ phút ấy, hắn ta mới hiểu, thì ra sau khi chịu nhục mẫu thân lại bị âm mưu đưa tới nước Hạ, cuối cùng thị trở thành tai mắt của nước Triệu mà chính thị cũng chẳng hay.
Từ lần đầu tiên trông thấy Khương Ngộ, hắn ta đã biết đó là người anh em cùng mẹ khác cha của mình.
Hắn ta cố tiếp cận y, muốn lợi dụng y, nhưng rồi nhanh chóng phát hiện – Khương Ngộ không hổ là có cái danh tiểu thánh nhân, y đối xử với ai cũng hết lòng hết dạ, chẳng màng tính mạng mình.
Nếu kẻ khác làm thế thì chỉ bị coi là cố sức lấy lòng, nhưng có thể vì Khương Ngộ hoàn hảo quá mức nên Triệu Trừng thường xuyên tự hỏi – phải là vùng đất ra sao mới nuôi nấng được một con người không tì vết thế này.
Được đối xử tốt bởi một người hoàn hảo như thế, sẽ chẳng ai nghĩ y đang có mưu đồ mà chỉ thấy hoảng hốt, nghi ngờ chẳng biết mình có xứng hay không, rồi nhanh chóng đắm chìm.
Khi ấy, mẫu thân nói với hắn ta rằng thị muốn đưa Khương Ngộ về nước Triệu.
Vì Khương Ngộ rất ưu tú nên phụ hoàng cũng chấp thuận.
Nhưng gã đã chẳng còn là Triệu Anh của ngày xưa, khi Diêu Cơ muốn gì là được nấy, gã thành thiên tử nước Triệu, vậy nên điều kiện để Khương Ngộ được tới đó là Diêu Cơ phải gia nhập cơ sở ngầm để hợp tác lật đổ nước Hạ.
Vì thế họ vẽ nên một kế hoạch, bắt đầu thêu dệt dần, mà Khương Ngộ chính là yếu điểm cần thiêt nhất trong kế hoạch đó.
Triệu Trừng cố đối xử tốt với y, hi vọng nếu ngày sau gặp lại, y có thể buông bỏ mọi thứ ở nước Hạ rồi về nhà cùng hắn ta và người mẹ chung dòng máu.
Nhưng Khương Ngộ phát hiện ra thân phận của hắn ta.
Triệu Trừng giao đấu với y, đôi bên cùng chịu tổn thất.
Khi bị Tề Vương bắt giữ, Triệu Trừng mang thương tích khắp người nhìn Khương Ngộ cũng mang thương tích khắp người, nói mỉa: “Ngươi thực sự rất hoàn hảo”.
Một người bạn hoàn hảo, một đứa em trai hoàn hảo, một kẻ địch hoàn hảo.
Việc đổi từ lập trường cực đoan này sang lập trường cực đoan khác dường như rất đơn giản với y, y chẳng hề có chút băn khoăn nào.
Khương Ngộ cũng không biết hắn ta là người anh ở nước Triệu của mình, nằm lẳng lặng và thoi thóp cạnh đó.
Hiểu được nghĩa bóng trong câu nói của Triệu Trừng, y chỉ nhạt giọng đáp: “Thân phận của ngươi là giả”.
Thân phận là giả, nên hết thảy đều là giả.
Thân phận là giả, nên hắn ta chẳng còn là người cùng đua ngựa với y ở vùng ngoại ô kia nữa.
Triệu Trừng nhận biết bao khổ sở trong ngục, sao có thể không hận y.
Lần này hắn ta quay lại là để trả thù Khương Ngộ.
Nếu Khương Ngộ có thể đổi lập trường nhanh tới vậy, hắn ta muốn biết, nếu y phát hiện mình thực ra là người nước Triệu thì sao? Nếu y phát hiện mình đã nhận giặc làm cha thì sao?
Vì thế Diêu Cơ lừa Khương Ngộ, nói y là con của Triệu Anh.
Một khoảng thời gian dài trôi qua, Khương Ngộ vẫn im hơi lặng tiếng, chuyện này cũng được giấu kín như bưng.
Triệu Trừng sung sướng khi trả được thù, hắn ta từng đoán suy nghĩ trong lòng Khương Ngộ chẳng biết bao nhiêu lần, y muốn ở lại nước Hạ và tiếp tục làm kẻ địch của nước Triệu, công khai chống đối “cha ruột” mình, hay quyết định từ bỏ nước Hạ, mặc kệ hết thảy và cùng mẫu thân quay về nước Triệu đây?
Hắn ta biết Khương Ngộ vẫn luôn nghe theo lời mẫu thân nên cược vế thứ hai cao hơn cả, nhưng có nằm mơ Triệu Trừng cũng không nghĩ Khương Ngộ lại tiết lộ những thông tin ấy cho người ngoài sau nửa năm tĩnh lặng.
Hơn nữa, y còn biến thành một kẻ như đã chết, không chút sức sống.
Đúng, thực ra nếu hắn ta chỉ muốn dùng Khương Ngộ để đổi lấy mẫu thân thì y có ra sao cũng được.
Nhưng Triệu Trừng lại muốn thấy gương mặt y có biểu cảm, hắn ta muốn biết Khương Ngộ nghĩ gì khi y phát hiện mình đã từng trải qua một trận tử chiến với chính người anh chung dòng máu là hắn ta.
Mãi một lúc lâu sau, hắn ta mới tìm lại được giọng nói: “Vì cô muốn ngươi sợ cô”.
Khương Ngộ: “Sợ quá”.
Triệu Trừng: “…”.
Ngay lúc hắn ta sắp không nhịn nổi mà bóp chết Khương Ngộ, một loạt tiếng vó ngựa vang lên: “Điện hạ, Ân Vô Chấp tới rồi”.
Tang Phê đang co quắp dưới tán cây cũng bị xách về.
Ân Vô Chấp tới một mình.
Ngay khi nắng lên, vách núi khô ráo trở lại, hắn đã một mình trèo xuống.
Hắn không mang theo bất cứ ai vì nơi này là chỗ trũng, nếu có mai phục bên dưới thì chắc chắn sẽ rất nhiều thương vong.
Đặc biệt, cái hang kia còn nằm ở vị trí khó công mà dễ thủ.
Khương Ngộ bị xách về, Triệu Trừng quăng y xuống đất.
Y gượng ngẩng đầu, phát hiện Ân Vô Chấp đang chiến đấu với kẻ nào đó, tên kia dùng kiếm còn hắn thì tay không tấc sắt, đang bị ép lùi dần từng bước một, trên người đã có vài vết thương.
Nội thương của Ân Vô Chấp chưa lành, nếu cứ tiếp tục thì chắc chắn tình hình sẽ xấu đi.
Khương Ngộ lên tiếng: “Dừng tay”.
Triệu Trừng bất ngờ: “Xem ra ngươi rất để tâm tới tên nam sủng này”.
“Bảo kẻ đó dừng tay”.
Triệu Trừng khoanh tay, nhíu mày: “Nam Cương năm ấy, Ân Vô Chấp có biệt danh là Diêm Vương mặt ngọc, lần trước ở đất Tề cô chưa kịp nhìn kĩ, giờ mới thấy quả nhiên là nhan sắc tuyệt trần…”.
Bên hông hắn ta bỗng bị níu lại, Triệu Trừng cúi đầu, phát hiện y đang túm chặt lấy đuôi của con rắn trắng nhỏ quấn quanh thắt lưng mình.
Hắn ta lập tức gỡ tay Khương Ngộ: “Nó độc lắm đấy! Ui da…”.
Con rắn trắng há miệng cắn, cắn đúng vào tay hắn ta.
Triệu Trừng: “…”.
Hắn ta bóp ngón tay ứa máu, nhìn Khương Ngộ chằm chằm với ánh mắt hung tợn.
Y nói: “Trẫm sẽ cắn lưỡi tự sát, để xem ngươi đưa mẫu thân về thế nào”.
Triệu Trừng ngậm ngón tay mút sạch vết máu, tiếp đó mới mở miệng: “Hạ Phàm, dừng tay”.
Thì ra là con của Hạ Uy, bảo sao vừa thấy Ân Vô Chấp đã lồng lên như chó dại.
Hạ Phàm cất kiếm, bàn tay hơi run rẩy vì thù hận.
Ân Vô Chấp đứng thẳng dậy, xé ống tay áo bị cắt nát: “Hạ tiểu tướng quân so ra vẫn ngông cuồng và trẻ tuổi hơn lệnh tôn một chút”.
“Ân Vô Chấp”.
Khương Ngộ gọi.
“Lại đây”.
Rốt cuộc y có biết bản thân đang ở nơi nào hay không mà lại nghênh ngang tới vậy.
Ân Vô Chấp liếc nhìn y, Khương Ngộ mẫn cảm nhận ra tâm trạng hắn không tốt.
Nhưng Ân Vô Chấp cũng nhanh chóng dời mắt, tiến lên, nói với Triệu Trừng: “Tham kiến Triệu Thái tử”.
“Xem ra Ân Thiếu tướng mang ý chỉ tới đây”.
“Đúng”.
Ân Vô Chấp đáp.
“Điện hạ mưu tính tất thảy cũng chỉ vì Diêu Thái hậu, nếu đã thế, chúng ta hẹn ngày giờ đi”.
“Ân Thú ơi là Ân Thú”.
Triệu Trừng bước lên mấy bước, nhìn hắn từ trên xuống dưới.
“Ngươi đã giết bao nhiêu đồng bào nước Triệu ta ở Nam Cương, giờ còn dám mạo hiểm tới đây một mình, đúng là không chỉ to gan bình thường thôi đâu”.
Hạ Phàm đứng phía sau chợt giơ roi, Ân Vô Chấp không né, phát quan trên đầu gãy nát, mái tóc dài buông xuống, lưng bắt đầu thấy đau.
Hạ Phàm nói: “Ngươi cũng oai phong thật, tưởng bọn ta không dám động đến bệ hạ của các ngươi thì cũng không dám động đến ngươi hay sao?”.
Triệu Trừng lên tiếng: “Nhẹ tay thôi, đây là tiểu tình nhân của Hạ hoàng, nếu hỏng thì nó sẽ giận đấy”.
Hạ Phàm được hắn ta ngầm đồng ý thì tiếp tục giơ roi, lại nghe Khương Ngộ nói: “Không được đụng vào hắn”.
Triệu Trừng bừng tỉnh: “Thì ra ngươi sợ Ân Vô Chấp bị thương”.
Ân Vô Chấp nhìn Khương Ngộ.
Hạ Phàm có vẻ rất hứng thú: “Vậy sao, thì ra Ân Thiếu tướng đổ máu ở tiền tuyến rồi lại phải về đổ mồ hôi trên gối nằm của thiên tử, đúng là xúc động…”.
Gã lại quất một roi vào Ân Vô Chấp, cười ha ha.
Triệu Trừng cũng khẽ cười, xung quanh cũng vang lên những tiếng cười đầy lạ lẫm.
“Sau này tiểu tướng quân có muốn theo hầu bọn ta không? Nhìn bệ hạ của ngươi thế này, chắc không thỏa mãn được ngươi rồi nhỉ?”.
“Đêm nay tiểu tướng quân ở lại nhé, huynh đệ bọn ta không chê ngươi đâu”.
Triệu Trừng sờ cằm, giơ tay vén mái tóc dài của Ân Vô Chấp: “Nếu các tướng sĩ nước Triệu bọn ta mà biết ngươi trèo lên giường thiên tử, thì cái biệt hiệu Diêm Vương mặt ngọc chắc phải đổi thành thiếu nữ mặt ngọc rồi”.
Hắn ta nghiêng đầu, thầm quan sát phản ứng của Khương Ngộ qua khóe mắt.
Ân Vô Chấp cũng đang nhìn Khương Ngộ.
Hạ Phàm càng lúc càng càn rỡ, gã đá vào khoeo chân Ân Vô Chấp để ép hắn quỳ xuống trước mặt Khương Ngộ, rồi nói: “Ban nãy còn hoạt bát lắm mà, vừa thấy bệ hạ của ngươi đã nhũn chân, đứng cũng chẳng vững nữa sao?”.
Khương Ngộ vẫn ngồi trên đất, đôi mắt long lanh chầm chậm nhìn gã.
Y nhìn đôi môi mấp máy, khóe miệng tươi cười, và cả phần xương quai hàm đang nhô ra vì đắc ý kia.
Kẻ thù giết cha quỳ dưới chân, Hạ Phàm đã hoàn toàn hưng phấn, mà Triệu Trừng cũng không có ý định ngăn cản.
Hắn ta tủm tỉm lùi về sau, mặc kệ gã làm nhục Thiếu tướng nước địch.
Hạ Phàm giơ tay túm tóc Ân Vô Chấp: “Có phải lúc trước ngươi cũng giơ đầu phụ thân ta thế này để trình lên tiên đế của ngươi không?”.
Gã đấm vào mặt Ân Vô Chấp, khóe miệng hắn rỉ máu.
Bàn tay Khương Ngộ đang mở bỗng nắm chặt, đồng tử y khẽ co lại.
Những đường cong lồ lộ trên nền đất, bùn đầy những kẽ móng tay.
Triệu Trừng quay sang nhìn y, ý cười thoáng phai: “Hạ Phàm, dừng lại”.
“Ân Vô Chấp, ngươi dùng gương mặt này để quyến rũ Hạ hoàng đúng không? Ngươi nói xem, nếu gương mặt này không còn nữa, liệu y còn để ý tới ngươi không? Ngươi nhìn cái vẻ èo uột của Hoàng đế ngươi đi, đến cả ăn cơm mà y cũng phải nhờ điện hạ bọn ta…”.
Hạ Phàm quay sang, đối diện với một đôi mắt trong trẻo.
Mái tóc dài của y xõa tung sau gáy, tóc đen môi đỏ, rõ ràng là gương mặt tuyệt sắc nhưng lại có khí chất như ma quỷ khiến người ta hãi sợ.
Gáy gã bị đập mạnh, cả người bị nhấc lên nhẹ như lông hồng, rồi bị dộng thật mạnh xuống đất.
Phế phủ chịu chấn thương, máu chảy ra từ khóe miệng.
Gã trợn mắt nhìn thiên tử Đại Hạ mới vừa ngồi im như sắp chết ban nãy.
Khương Ngộ giơ tay, tháo khớp hàm gã.
“Trẫm nói, không được đụng vào hắn”.
Y nghiêng đầu, đôi mắt u ám ngập đầy sát khí.
“Nghe không hiểu à”.
Lời tác giả:
Tang Phê: Quỷ hồn mệt chết mất.
A Chấp: “.”.
Ryals note: Cố lên mấy bòe.
Vùng dậy vì tình rồi đó.
Sắp iu nhau rồi đó.
Nhưng thương A Chấp lắm TTTT.