Bạn đang đọc Cuộc Sống Hàng Ngày Của Một Tên Lười Không Thiết Sống – Chương 5: Thế Mà Hắn Lại Sợ Đến Mức Này
Edit: Ryal
Tang Phê nằm trên giường như đống bùn nhão.
Y nhíu mày thật chặt, môi mím lại, hàng mi dài ướt đẫm, khóe mắt như vương lệ, ngay cả cái mũi run run cũng đỏ ửng.
Biểu cảm như đang chịu đựng nỗi khổ cuộc đời.
Ân Vô Chấp quay sang nhìn Tề Hãn Miểu
Lão nói: “Hình như là, một khắc nữa…!Bệ hạ bảo vậy”.
Thêm một khắc nữa thì hết giờ Mão rồi.
Ân Vô Chấp nhìn cái đồng hồ cát trên bàn, lại nhớ tới những đại thần đang đứng đợi trong mưa, sắc mặt ngày càng tối sầm lại.
Hôn quân đúng là đáng ghét.
Mưa thế này, nhiều người như thế đến đây chờ từ khi trời còn chưa sáng, y lại nằm ườn ra ở đây chẳng chút vướng bận, chẳng lẽ không thèm quan tâm đến các bề tôi hay sao?
Lòng Tề Hãn Miểu cũng nóng như lửa đốt.
Lão thực sự không hiểu, sao thiên tử vẫn còn ngủ ngon lành được thế kia? Y không lo cho những vị quan đủ phẩm cấp đang đứng chờ chút nào hay sao? Giang sơn này sắp lâm nguy ư?
Một khắc ấy với Ân Vô Chấp và Tề Hãn Miểu đúng là dài dằng dặc.
Ân Vô Chấp bước ra cửa nhìn sắc trời, vì mưa nên tất thảy khuất sau màn mây đen, thi thoảng chớp chợt lóe.
Khi hắn quay lại nhìn Khương Ngộ, khuôn mặt nhăn nhó của y đã tĩnh lặng như lúc đầu, có lẽ do vừa thiếp đi.
Hắn bước tới cạnh giường, nhìn y chằm chằm.
Đúng một khắc sau, Ân Vô Chấp lập tức vén chăn lên, lạnh nhạt nói: “Hết giờ rồi”.
Nếu không phải cha và thầy mình còn đang đứng trong mưa, hắn cũng chẳng thèm quan tâm Khương Ngộ còn định vô liêm sỉ đến lúc nào.
Tên vô liêm sỉ mất chăn cuộn mình trên long sàng.
Rõ ràng y nhớ mình dậy rồi mà, còn rửa mặt xong xuôi đi thiết triều rồi nữa cơ, sao vẫn còn nằm trên giường thế này.
Tang Phê ngơ ngác, cứ thấy nghi rằng đây không phải thực tại, rõ ràng y đã dậy một lần rồi mà.
“Bệ, hạ”.
Giọng Ân Vô Chấp vừa âm u vừa đáng sợ, từng thanh âm đập thẳng vào người y.
Thôi được, đây mới là thật, còn ban nãy là mơ.
Hàng mi Khương Ngộ run rẩy, y cất lời: “Ân ái khanh, trẫm ra lệnh cho ngươi đại diện trẫm thiết triều”.
“Hoang đường!”.
“…”.
Khương Ngộ lại nhắm mắt một chốc, cuối cùng cũng ủ rũ chấp nhận hiện thực: “Dìu trẫm dậy”.
Ân Thế tử không ở không được giây nào mãi mới có chuyện để làm, bèn lập tức tới bên long sàng nâng y dậy.
Tang Phê cứ rũ rượi tựa vào người hắn như không xương, bị Ân Vô Chấp nghiêm mặt đẩy một cái thì mềm oặt ngã sấp về phía trước.
Hắn chỉ đành giơ tay túm chặt lấy vai y mà níu lại.
Những cung nô đợi bên ngoài nối đuôi nhau bước vào, có người dâng chậu nước, có người dâng khăn mặt, có người dâng trà, có người ôm long bào, có người cầm mũ ngọc…!Họ cùng quỳ gối trước long sàng.
Tề Hãn Miểu dâng chén trà lên: “Mời bệ hạ súc miệng bằng trà thơm”.
Tang Phê gục đầu xuống, há miệng.
Tề Hãn Miểu: “…”.
Thế thì đút kiểu gì đây.
Đôi mày Ân Vô Chấp gần như xoắn cả vào nhau, không nhìn nổi nữa, chỉ đành cố nhịn nỗi bực dọc mà đỡ lấy tay Tang Phê.
Quả nhiên y thuận theo đó mà ngả ra sau tựa vào ngực hắn, khuôn mặt ngẩng lên, dễ rót trà hơn nhiều.
“Bệ hạ, bệ hạ ơi, không nuốt vào được đâu”.
Sau đó đến rửa mặt, lau tay, đến lúc mặc long bào Ân Vô Chấp lại không thể không xốc y dậy thêm vài lần nữa, vất vả lắm mới mặc xong xiêm y cho người này để còn bắt đầu vấn tóc.
Suốt quãng thời gian ấy Tang Phê cứ rũ ra như con rối chẳng chút sự sống, để mọi người làm gì thì làm.
Mái tóc dài rối tung được chải gọn lên đỉnh đầu, đến khi thấy có người đội mũ ngọc lên cho mình, y mới lầm bầm cất tiếng: “Nặng”.
Nặng quá.
Y không hiểu nổi tại sao con người lại bắt hoàng đế mặc nhiều thứ lỉnh kỉnh thế này.
Ví dụ, long bào được thêu nổi, chẳng biết mất bao nhiêu thời gian để làm ra mà lần nào mặc cũng nặng trình trịch như giáp sắt.
Mũ ngọc đội đầu cũng được làm từ vàng và đá quý, đội một cái thì khỏi ngẩng lên luôn.
Ăn vận xong xuôi rồi, Khương Ngộ đúng là ngồi chẳng vững mà đứng cũng không xong, trong đầu y chỉ nghĩ: Nặng, nặng quá, nặng chết mất.
“Bệ hạ chịu khó chút đi ạ, buổi chầu sẽ kết thúc nhanh thôi”.
Tề Hãn Miểu xót xa dỗ dành, nhưng giọng Khương Ngộ vẫn lí nhí vì sức nặng của đống trang phục: “Trẫm không muốn nhúc nhích”.
“Để nô tài gọi thị vệ tới bế người lên loan giá”.
Tai Ân Vô Chấp hơi động đậy, ánh mắt trở nên hung hãn trong phút chốc.
Một người áo đen im hơi lặng tiếng xuất hiện trong phòng.
Tề Hãn Miểu chẳng có vẻ gì là kinh ngạc, chỉ nói: “Nhanh nào Thập Lục, đừng để bệ hạ lỡ triều”.
Người áo đen tự giác bước tới chỗ Khương Ngộ, bế y lên loan giá.
Trên đỉnh loan giá có mái che, vì trời còn lạnh nên hai bên có màn chắn gió, hôn quân miễn cưỡng làm ổ bên trong, bóng dáng hơi mờ.
Ân Vô Chấp che dù bước ngay bên cạnh.
Mặt đất trong cung bằng phẳng, nhưng vì trời mưa không ngớt nên vẫn có nước đọng lại.
Đôi giày đạp lên làn nước ấy, ươn ướt, lòng bàn chân con người cũng thấy ẩm ướt và lạnh lẽo.
Nhưng chỉ Ân Vô Chấp thấy vậy mà thôi.
Trước sau gì Khương Ngộ vẫn sạch sẽ, chẳng dính lấy một hạt bụi.
Y chầm chậm mở mắt.
Xuyên qua lớp màn lung lay theo gió, có thể thấy sắc trời vẫn ảm đạm, tuy mặt trời không chiếu nổi qua tầng mây nhưng dù sao vẫn có ánh sáng.
Khương Ngộ giơ tay muốn dụi mắt, nhưng thấy nặng trĩu nên lại chỉ chớp mi hai lần.
Về mặt sinh lí y vẫn thấy buồn ngủ, huyệt thái dương sưng ê ẩm, nhưng về mặt tinh thần thì đã tỉnh táo hơn chút ít.
Tiếng ủng và giày giẫm trên nước lẹp nhẹp, những người khuân kiệu chắc cũng đã được huấn luyện nên bước đi vừa nhanh vừa vững vàng, thậm chí Khương Ngộ còn chẳng hề thấy xóc nảy.
Loan giá nhanh chóng dừng lại trước long môn của điện Thừa Đức.
Tề Hãn Miểu vén màn che, Khương Ngộ nhìn thấy ngai vàng quen thuộc – nó làm bằng vàng ròng, mọi hoa văn đều được khắc bởi những thợ thủ công lành nghề, tinh tế mà trác tuyệt.
Hoàng cung còn nuôi một nhóm thợ giỏi chuyên để sửa sang định kì cho cái ghế này, đảm bảo nó bao giờ cũng cao quý và chói mắt.
Nhưng thực ra chỗ ngồi ấy cũng chẳng tốt đẹp là bao.
Chẳng biết người nước Hạ nghĩ thế nào mà không cho trải thảm len hay vải dệt gì đó trên ngai, tuy Khương Ngộ mới chỉ ngồi ba lần nhưng cũng biết nó lạnh lẽo và cứng rắn đến mức nào, chắc chỉ khá khẩm hơn một tảng băng đôi chút.
Nhưng tầm nhìn thì tốt thật.
Ngồi trên ngai là có thể quan sát được từng vị quan bên dưới, những tài tử hô mưa gọi gió ngoài kia giờ lại quỳ lạy dưới chân y, nghe theo mọi lời y nói, có vẻ thích thú đấy.
Nhưng nếu gió Nam hay gió Bắc nổi lên thì khí lạnh sẽ thổi vào từ cửa chính, người ngồi ở chỗ cao nhất rét run.
Nếu là gió Đông hoặc gió Tây thì sẽ lùa vào từ cửa hông, cũng là Khương Ngộ hứng trọn…!buốt cóng đến tận xương.
Nói chung là, dù thế nào thì y cũng chẳng thấy cái ghế này có gì tốt.
Khương Ngộ liếc Ân Vô Chấp một cái.
Không biết nếu kẻ này leo lên long ỷ thì hắn sẽ nghĩ gì.
Người áo đen lại im hơi lặng tiếng xuất hiện bên Khương Ngộ, cúi xuống hành lễ thật sâu, rồi giơ tay định ôm y.
“Từ từ”.
Khương Ngộ ngăn hắn ta lại.
“Để Ân ái khanh làm đi”.
Người áo đen có vẻ sững sờ, rồi lại thi lễ một lần nữa, ngoan ngoãn biến mất.
Ân Vô Chấp xanh mặt.
Cha ruột và thầy giáo hắn còn đứng trong điện kia, cùng cả đồng nghiệp và bạn bè nữa, không chừng hôm nay họ sẽ tiếp tục mạnh mẽ lên án việc Khương Ngộ ép hắn vào cung trên điện Thừa Đức.
Nếu bây giờ hắn lại tỏ ý thuận theo Khương Ngộ, thì họ sẽ nghĩ gì?
“Ngươi”.
Khương Ngộ không cho phép hắn cự tuyệt.
“Ôm trẫm, lên đó”.
Ân Vô Chấp: “…”.
“Nếu không, ngay bây giờ trẫm sẽ…”.
Mắt y sóng sánh, lời nói chậm rì: “Nhốt Định Nam Vương vào ngục”.
Các quan vào triều không được phép mang vũ khí, hoàng cung này chính là thiên hạ của Khương Ngộ, nếu hắn thực sự hành xử ngu ngốc thì Định Nam Vương cũng chỉ có thể bó tay chịu trói.
Nhưng nếu Khương Ngộ làm thế, thì cũng có nghĩa là y chẳng cần giang sơn.
Những khiêu khích vô lí này khiến lòng Ân Vô Chấp trĩu nặng, hắn thực sự không hiểu rốt cuộc tại sao nhà họ Ân lại đắc tội với Khương Ngộ.
“Tại sao?”.
“Trẫm muốn bắt người mà cũng cần lí do à?”.
Khương Ngộ biếng nhác đáp.
“Dù có muốn giết, thì cũng là vì trẫm thích thế”.
Nếu y giết Định Nam Vương thật thì thiên hạ này tất sẽ loạn.
Ân Vô Chấp không tin chút nào: “Người không dám”.
Hai kẻ này mà đã giương cung bạt kiếm thì đúng là áp lực tỏa ra rất lớn, Tề Hãn Miểu và những người khác đều nín thở theo bản năng.
Hàng mi Khương Ngộ chẳng hề lay động.
Y chỉ lẳng lặng nhìn Ân Vô Chấp.
Từng hơi thở của hắn lạnh dần.
Đôi ngươi Khương Ngộ vô hồn, hệt như hai viên lưu ly hoặc thạch anh không chút sự sống – chẳng có lạnh nhạt, chẳng có tàn nhẫn, mà lại càng không có ý công kích hay đe dọa.
Hệt như cục đá ven đường vậy – y cứ thế mà sống, chẳng cần biết ta có trút giận lên y hay chẳng thèm để tâm, cứ thế mà sống một cách bình thản, thậm chí chỉ đơn thuần là tồn tại.
Dường như Khương Ngộ chẳng sợ gì, không sợ non sông sụp đổ và cũng không sợ nhà tan cửa nát, không sợ giết người, không sợ phải gánh chịu hậu quả.
Ân Vô Chấp từng chinh chiến nơi sa trường, đã gặp rất nhiều kẻ không biết sợ.
Nhưng dù không sợ chết thì họ cũng sợ người nhà phải chịu tổn thương, sợ đồng bào phải chịu nhục, sợ thế hệ mai sau phải sống cảnh nước sôi lửa bỏng.
Nhưng Khương Ngộ lại không thèm để ý bất cứ thứ gì.
Những kẻ địch dữ tợn và hung ác trên chiến trường còn chẳng đáng sợ bằng một nửa vị thiên tử tuấn tú trước mặt hắn.
Ân Vô Chấp tin Khương Ngộ có thể làm được.
Hắn bước tới, bế y lên.
Khương Ngộ thuận theo đó mà đặt tay lên vai hắn, hết sức hài lòng với hiệu quả của những câu dọa dẫm Ân Vô Chấp vừa rồi.
Dĩ nhiên y sẽ không giết Định Nam Vương thật.
Ân Vô Chấp nghĩ cũng chẳng sai, y có thể giết Định Nam Vương, có thể thản nhiên đón nhận mọi hậu quả sau đó, y cũng không sợ non sông sụp đổ, nhà tan cửa nát.
Nhưng làm được thì không có nghĩa là sẽ làm.
Nhiều người có thể dễ dàng giết chết một con mèo mà không hề cảm thấy tội lỗi, nhưng làm vậy có ý nghĩa gì đâu?
Khương Ngộ nhìn khuôn mặt Ân Vô Chấp, những ngón tay trên bả vai hắn khẽ nhúc nhích, lần mò tới miết một cái bên vành tai.
Hắn nghiêng đầu né tránh.
Thật là, kiểu gì Định Nam Vương chẳng chết, chỉ có sớm hay muộn, bị giết hay chết già, khác nhau chỗ nào cơ chứ.
Thế mà hắn lại sợ đến mức này.
Cả điện Thừa Đức xôn xao khe khẽ.
Định Nam Vương biến sắc.
Hôn quân, hôn quân, hôn quân.
Y xem con ta là gì? Tay bốc vác ở bến tàu ư? Hay thái giám của phòng Kính sự [1]?
Chòm râu của ông khẽ run run, cố lắm mới ngăn được bản thân mình không thất thố ngay giữa điện Thừa Đức.
Ông quỳ xuống cùng mọi người theo bản năng, hô to: “Thần tham kiến bệ hạ…”.
“Các khanh hãy bình thân”.
Khương Ngộ ngồi xuống ngai vàng, khẽ cất tiếng, tiện thể túm lấy tay áo Ân Vô Chấp không cho đi.
Các quan lục tục đứng lên, Định Nam Vương vừa ngẩng đầu đã thấy hôn quân đang dò dẫm lần theo ống tay áo Ân Vô Chấp, mò đến chỗ ngón tay hắn.
Định Nam Vương: “…”.
Bực đến nỗi phải thổi râu một cái.
“Ân ái khanh”.
Khương Ngộ kéo tay Ân Vô Chấp, nghiêm trang nói: “Ngươi đứng ở đây đi”.
Nhìn những vị quan dưới quyền ngươi, điện Thừa Đức của ngươi, giang sơn tươi đẹp thuộc về ngươi.
“Nghe cho rõ đây, hôm nay phải nhớ hết mọi chuyện mà mọi người bẩm báo”.
“Lát nữa về,”.
Lát nữa về để ngươi làm việc.
“Kể lại cho trẫm nghe”.
Ân Vô Chấp: “?”.
Chú thích:
[1] Phòng Kính sự: phòng chuyên quản việc phòng the của vua..