Bạn đang đọc Cuộc Sống Hàng Ngày Của Một Tên Lười Không Thiết Sống – Chương 31: Nhất Định Là Trẫm Sai Rồi
Nếu sở thích của Khương Ngộ được xếp hạng thì chắc chắn lúc nửa đêm sẽ đứng đầu bảng kể từ khi y xuyên vào cơ thể này.
Vì được ngủ chứ sao.
Trừ những tình huống đặc biệt, hễ trời tối là Khương Ngộ sẽ sai đầy tớ đưa mình lên giường, không cho bất cứ kẻ nào có cơ hội ép y làm việc nữa.
Hôm nay là trường hợp ngoài ý muốn.
“Bệ hạ có muốn tới thăm Ân Thế tử không?”.
Khi Thập Lục hỏi câu này, thực ra Khương Ngộ cũng đang nghĩ tới chuyện của Ân Vô Chấp – một chuyện hẳn là có liên quan tới Ân Vô Chấp.
Ngày trước y tuyên Ân Vô Chấp vào cung khiến hoàng tổ mẫu giận sôi máu, bà không ngừng phân tích lợi hại ở nhiều phương diện, chỉ sợ y chọc giận Định Nam Vương, ngôi vị Hoàng đế cũng rơi vào nguy hiểm.
Nhưng hôm nay bà hạ lệnh đánh Ân Vô Chấp còn tàn nhẫn hơn y.
Ngay cả y cũng chưa đánh Ân Vô Chấp ngất xỉu bao giờ.
Chẳng phải Văn Thái hậu là dì của Ân Vô Chấp ư? Nhưng nàng không hề ngăn cản.
“Bệ hạ?”.
“Cốc Thái y nói hắn không sao”.
“…!Không thăm?”.
“Sao phải thăm?”.
“Bởi Thế tử bị thương”.
Thập Lục kiên nhẫn đáp.
“Bị thương vì bệ hạ”.
“Trẫm tới thăm thì hắn sẽ khỏe lên à?”.
“…”.
Hình như cũng đúng.
Thập Lục yên lặng đặt y xuống long sàng, dém chăn, buông màn.
Truyện BJYX
Trước mắt tối đen.
Khương Ngộ cũng thích cảnh tăm tối thế này, tốt nhất là chỉ có mình y thôi, để y được đắm chìm trong trống rỗng.
Y nhắm mắt, ý nghĩ cũng chẳng bay xa mà chỉ rời khỏi điện Thái Cực, tới chỗ Ân Vô Chấp ở cạnh đó.
Sau chuyện hôm nay, Ân Vô Chấp sẽ hận y hay hận hoàng tổ mẫu? Thế này là thành công kết oán rồi đúng không?
Gần tới giờ Tý, Văn Thái hậu bước tới căn phòng nhỏ, Ân Vô Chấp vẫn còn đang hôn mê, Tề Hãn Miểu ngồi chăm sóc bên cạnh.
“Thái hậu ạ”.
Văn Thái hậu ra hiệu cho lão nhỏ tiếng, chậm rãi bước tới ngồi xuống cạnh giường, nhìn thiếu niên với khuôn mặt tái nhợt mà hỏi: “Thái y nói thế nào?”.
“Chủ yếu là do thể lực tiêu hao nhiều, Thái y bảo ngài ấy nghỉ ngơi là được ạ”.
Văn Thái hậu thở dài nhìn hắn một chốc, chợt ánh mắt ngưng lại nơi khóe mắt kia.
Đúng lúc này, lông mi Ân Vô Chấp run run.
Trong khoảnh khắc ý thức vừa khôi phục, hắn ngửi thấy hương hoa quế thoang thoảng, giữa lúc mông lung dường như trông thấy Khương Ngộ đang ngồi trên đầu giường.
Bệ hạ không lười nữa ư?
Thân ảnh trước mắt dần hiện rõ, giọng Văn Thái hậu vang lên: “A Chấp, con sao rồi?”.
Ân Vô Chấp mở mắt, phản ứng đầu tiên là nhìn sang bên cạnh – Khương Ngộ không có ở đây, mùi hoa quế phát ra từ lọ cao hương hắn để dưới gối đầu.
“A Chấp?”.
Văn Thái hậu tỏ vẻ lo lắng.
“Thái hoàng thái hậu chỉ muốn xem phản ứng của bệ hạ thôi.
Người đã dặn thái giám hành hình, lúc ra tay trông thì tàn nhẫn chứ thực ra đánh vào người không đau mấy, họ đều là những kẻ được huấn luyện cẩn thận, không làm hỏng chuyện đâu”.
Ân Vô Chấp tỉnh hẳn, chống tay muốn ngồi dậy, Văn Thái hậu bèn đè hắn xuống.
“Con không thoải mái thì cứ nằm đi”.
“Tạ ơn Thái hậu đã quan tâm”.
Ân Vô Chấp không quen nằm trước mặt người khác, ít nhiều gì cũng hơi thất lễ, hắn ngồi dậy dựa lưng vào đầu giường.
“Vi thần không sao, chỉ là hao hụt thể lực mà thôi”.
Từ khi nhát trượng đầu tiên hạ xuống là hắn đã hiểu dụng ý của Thái hoàng thái hậu, đúng như lời Văn Thái hậu nói, trông có vẻ tàn nhẫn chứ đánh chẳng đau.
Tuy vậy, dù sao vỗ năm mươi cái trên bất cứ vị trí nào thì vùng da ấy cũng sẽ ửng đỏ và sưng lên, nhưng bảo đó là cực hình thì hơi quá.
Bằng không, với trạng thái hoàn toàn kiệt sức của hắn khi ấy thì làm sao sống sót qua năm mươi trượng được.
Khi ấy bao nhiêu người nhìn, Khương Ngộ cũng đang xem, hắn không thể vạch trần chân tướng.
Huống chi lòng hắn hiểu rất rõ: lúc ấy Khương Ngộ đã đồng ý xuống, chính hắn biết mình kiệt sức mà còn cậy mạnh, kết quả khiến thiên tử ngã xuống từ nóc nhà.
Thái hoàng thái hậu có phạt năm mươi trượng thật thì cũng là đáng đời hắn thôi.
Văn Thái hậu thoáng yên lòng: “Con không sao thì tốt, thực ra ta tới thăm muộn thế này là muốn dành thời gian cho bệ hạ đến thăm con”.
Đôi ngươi Ân Vô Chấp khẽ động đậy, nhưng Văn Thái hậu nhẹ nhàng lắc đầu: “Không ngờ nó lại chẳng thèm để ý tới chuyện con bị thương”.
Sao mà không để ý cho được.
Khi hắn chịu đòn, Khương Ngộ cứ nhìn mãi, đôi mắt không hề chớp.
Ân Vô Chấp hiểu Khương Ngộ quá rồi: “Đã muộn, chắc bệ hạ mệt lắm, thần cũng đâu bị thương nặng là bao”.
“Hôm nay may mà ám vệ của bệ hạ và Cừu thủ lĩnh có mặt, nếu không con nhất định sẽ mất đầu”.
Văn Thái hậu nghĩ lại mà vẫn thấy sợ.
“Bệ hạ khác hẳn khi xưa, nếu nó có yêu cầu gì kì lạ thì con cứ từ chối, không cần làm theo để dỗ nó vui”.
“Thần cũng muốn…!dụ Diêu Thái hậu xuất hiện”.
Văn Thái hậu không đành lòng: “Dù sao cũng khổ cho con rồi…!Nếu con thực sự bị khó dễ thì cứ nói với dì con đây, ta sẽ tìm cơ hội để con được xuất cung”.
“Nếu đã được giao phó chuyện quan trọng, thần sẽ không bỏ dở giữa chừng”.
Văn Thái hậu gật đầu tán thưởng.
Ân Vô Chấp nhận ra nàng cứ liên tục nhìn chằm chằm nơi nào đó, bèn vô thức hỏi: “Trên mặt thần có dính gì chăng?”.
“Hình như…”.
Văn Thái hậu chậm rãi giơ tay, Ân Vô Chấp ngồi cứng ngắc, cảm nhận được ngón tay mềm mại khẽ cọ vào khóe mắt trái mình thì dùng ống tay áo lau qua: “Sao thế ạ?”.
“Không, có lẽ là ai gia hoa mặt”.
Văn Thái hậu rụt tay về, trước khi đi còn căn dặn: “Nếu bị thương nặng thì phải tỏ ra giống người bị thương nặng đấy”.
Ý là bảo hắn vờ bệnh, Ân Vô Chấp vô thức từ chối: “Bệ hạ cần có thần chăm sóc”.
“Bên cạnh nó thiếu gì người, chẳng cần tới con đâu”.
Văn Thái hậu nói.
“Nghỉ ngơi cho tốt, chịu năm mươi trượng thì ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng không xuống giường được”.
“…”.
Ân Vô Chấp thấy cùng lắm ba ngày nữa là hắn lại khỏe như vâm thôi.
Rõ ràng hành động của Thái hoàng thái hậu đã khiến kế hoạch của Khương Ngộ rối tung, y nằm nghĩ mãi tới hừng đông mới mơ màng thiếp đi, tuy cuối cùng cũng chẳng kết luận được điều gì.
Kết cục của việc nghĩ quá nhiều là hôm sau y ngủ rất lâu, đến khi tỉnh lại vì đói vẫn thấy mình chưa ngủ đủ.
Đôi mắt sưng húp, dù có cố trợn to vẫn không thấy rõ trước mặt.
Đầu nặng trịch, tuy bình thường Khương Ngộ đã thấy cơ thể rất nặng nên mới không muốn bước đi, nhưng hôm nay còn nặng hơn mọi khi gấp mấy lần.
Cảm giác nặng nề ấy cũng không hẳn là nặng, còn kèm theo chút lâng lâng như thể chân không chạm đất, nếu nhất định phải hình dung…!hệt như cõng lấy một ngọn núi nhỏ mà loạng choạng bay lên, rõ ràng đã cố hết sức để giữ thăng bằng nhưng vẫn lảo đảo chao liệng.
Khương Ngộ thẫn thờ ăn cơm, sau đó quen cửa quen nẻo rúc vào giường, nhắm hai mắt lại.
Hồi trước nhắm mắt một cái là ý thức cũng bay xa, nhưng hôm nay khác hẳn – ý thức y cứ đứng ì tại chỗ, đầu óc quánh lại như hồ, muốn khuấy lên cũng tốn bao nhiêu sức.
…!Ta sao thế này?
“Bệ hạ”.
Tề Hãn Miểu pha trà trái cây đặt lên bàn cho y, thử thăm dò: “Tối qua người ngủ không ngon ư?”.
Tang Phê phản ứng chậm nửa nhịp, mãi mới đáp: “Ngủ không ngon”.
“Nô tài gọi người tới bóp đầu cho bệ hạ nhé?”.
“Ừm”.
Tỳ nữ nhanh chóng bước tới giúp y xoa bóp tứ chi nặng nề, huyệt thái dương nhức ê ẩm cũng thuyên giảm đôi chút.
Tang Phê nhắm mắt lại, nhưng từ đầu đến cuối khuôn mặt chẳng hề thả lỏng.
Y vẫn không hiểu mình bị làm sao, sao tự dưng đang yên đang lành mà lại như sinh bệnh nặng.
Tề Hãn Miểu một chân chăm hai người, lại tới đưa trà cho Ân Vô Chấp, mặt mày hớn hở: “Văn Thái hậu sai rồi, bệ hạ làm gì không có phản ứng chứ.
Người phản ứng dữ dội là đằng khác”.
Ân Vô Chấp: “?”.
Lòng hắn khẽ rung động, nôn nóng muốn biết rốt cuộc Khương Ngộ có chuyện gì, nhưng lại thản nhiên nâng trà không hỏi.
Đằng nào Tề Hãn Miểu cũng kể thôi mà.
“Đêm qua bệ hạ mất ngủ đấy”.
Ân Vô Chấp: “!”.
Ấy, ấy thế mà y lại mất ngủ, vì mình bị đánh nên mới mất ngủ ư?
“Sao ông biết bệ hạ mất ngủ?”.
“Trông người uể oải khác hẳn khi trước”.
“Khi trước thì không uể oải chắc?”.
“Không chứ ạ, khi trước bệ hạ lười không muốn cử động, còn hôm nay rõ ràng người không thoải mái nên mới không muốn cử động”.
“…”.
Muốn xem thế là thế nào quá.
Các tỳ nữ xoa bóp xong thì hành lễ rời đi, Tề Hãn Miểu quay lại, bưng trà đút y hai ngụm rồi dò hỏi: “Bệ hạ có muốn tới thăm Thế tử không?”.
“Bao giờ hắn mới khỏe lại?”.
“Năm mươi trượng đó bệ hạ ơi”.
Tề Hãn Miểu thở dài.
“Tận năm mươi trượng, nếu là người có thể chất yếu hơn một chút chắc đã vong mạng luôn rồi”.
Khương Ngộ hoàn toàn không có khái niệm về việc ấy: “Ân Vô Chấp thì sao?”.
“Dù là Thế tử Ân Vương thì cũng phải mười ngày nửa tháng không xuống được khỏi giường”.
Nếu thế thì tấu chương ở ngự thư phòng chẳng có ai phê duyệt, lỡ có chuyện khẩn quan trọng thì làm sao đây.
Khương Ngộ ủ rũ cụp mắt, vẫn buồn ngủ quá, nhưng hình như không phải kiểu buồn ngủ cứ nằm xuống là thiếp đi ngay như ngày trước.
Y nói: “Đi xem xem”.
Ân Vô Chấp tò mò muốn thấy dáng vẻ của Khương Ngộ hiện giờ chết mất, hắn nhảy xuống giường, mặc quần áo, chuẩn bị lén lút tới điện Thái Cực.
Vừa định xỏ giày thì lại thấy bên ngoài có tiếng động: “Điện hạ ơi, bệ hạ tới thăm ngài”.
Đây cũng là một loại nhắc nhở.
Ân Vô Chấp quăng giày đi, cởi áo ngoài vứt lên bình phong, lên giường nằm xuống.
Khương Ngộ được đẩy tới trước giường hắn, Ân Vô Chấp vô thức nâng mắt nhìn y, cuối cùng cũng hiểu Tề Hãn Miểu có ý gì.
Đúng là khác với khi trước.
Khi trước y lạnh nhạt không biết giận, tươm tất như một con búp bê tinh xảo, giờ lại hơi uể oải, lại có vẻ buồn ngủ, dưới mắt có quầng xanh nhàn nhạt.
…!Thế này lại giống người sống hơn xưa.
“Bệ hạ, đêm qua người mất ngủ ư?”.
Hai người gặp mặt, Ân Vô Chấp nói một câu khiến con ngươi Khương Ngộ run run.
Cuối cùng y cũng biết mình bị sao rồi.
Mất ngủ…
Đây chính là căn bệnh trong lời đồn khiến con người ghét cay ghét đắng, bị giày vò biết bao nhiêu lần, rõ là rất khổ nhưng lại không giống những nỗi khổ dễ nhận biết khác, thành ra rất nhiều người trải qua mà không ý thức được nó cũng là một nỗi khổ…
Chứng mất ngủ.
Cả người Khương Ngộ như hóa đá.
Y đã làm gì cơ chứ.
Sao phải trải qua sự kiện đáng sợ thế này.
Cái thứ khổ mà không ra khổ, nỗi khổ âm thầm khó nhận ra, y mắc phải từ bao giờ vậy.
Tại sao, y chỉ là một du hồn thôi, sao phải trải qua nỗi khổ như thế.
“Bệ hạ?”.
Ân Vô Chấp suýt thì không nhịn được mà ngồi thẳng dậy, hắn ho khan một cái, yếu ớt nằm trên giuờng, lại hỏi: “Bệ hạ tới đây không phải để thăm thần hay sao?”.
Sao tự dưng lại ngơ ra thế, như vừa trải qua chuyện đáng sợ nhất trần gian vậy.
Khương Ngộ mãi mới hoàn hồn, nhìn Ân Vô Chấp một chốc rồi nói: “Trẫm mất ngủ”.
“…!Ừ”.
Ân Vô Chấp hỏi: “Sao bệ hạ lại mất ngủ?”.
“Trẫm…”.
Tang Phê yên lặng cụp mi, mái tóc đen dài như mực xõa xuống bờ vai, cả người bị bao phủ bởi vẻ u buồn – những u buồn ấy như dây leo xanh biếc leo lên tường cao, bọc quanh y.
“Nhất định là trẫm sai rồi”.
Trái tim Ân Vô Chấp lệch nhịp.
Khương Ngộ tự trách đấy ư? Có phải đêm qua y luôn tự trách vì vết thương của mình không?
“Bệ hạ, chuyện đó không liên quan tới bệ hạ đâu”.
Ân Vô Chấp nói.
“Cũng tại thần cả, thần không nên cậy mạnh dù biết mình không chống đỡ được”.
“Vậy tại sao trẫm lại bị trừng phạt cơ chứ?”.
Ân Vô Chấp đỏ mặt.
Y, y nghĩ hình phạt của Thái hoàng thái hậu với mình cũng là trừng phạt đối với y ư? Y đang nghĩ gì, có giống trong tiểu thuyết không: Hình phạt giáng xuống người y yêu…
Tai Ân Vô Chấp nóng bừng, hắn khô khốc nói: “Thật đấy, bệ hạ đừng tự trách bản thân, không liên quan tới bệ hạ đâu”.
“Nếu không liên quan tới trẫm,”.
Khương Ngộ vẫn chưa hiểu.
“Thì sao trẫm lại phải chịu nỗi khổ mất ngủ đây?”.
Ân Vô Chấp: “?”.
A???.