Cuộc Sống Hàng Ngày Của Một Tên Lười Không Thiết Sống

Chương 26: Trẫm Muốn Để Lại Tiếng Xấu Muôn Đời


Bạn đang đọc Cuộc Sống Hàng Ngày Của Một Tên Lười Không Thiết Sống – Chương 26: Trẫm Muốn Để Lại Tiếng Xấu Muôn Đời


Edit: Ryal
Khi rời khỏi Ung Nguyệt các, Định Nam Vương phi vẫn còn thất hồn lạc phách, giữa mày thoáng vẻ u sầu.

“Thực ra Thái hậu nhờ vả con cũng chỉ vì tư tâm thôi, dưới gối người không con, xưa nay vẫn thương yêu thiên tử như con ruột…!A Chấp à, nếu con thấy khó xử thì từ chối cũng được, nhà ta không nhảy vào vũng nước đục này”.

“Chuyện của thiên tử cũng là chuyện của xã tắc, con là thần tử, nếu đã dấn thân thì tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn”.

“Nhưng con đã gặp người đó bao giờ đâu…!Đang yên đang lành, sao người đó lại thấy con vừa mắt cơ chứ?”.

Sao mà Ân Vô Chấp biết được.

Mọi thứ liên quan tới Khương Ngộ trong ấn tượng của hắn đều được truyền lại từ miệng người khác, Ân Vô Chấp chỉ biết những gì cơ bản nhất về y – y là Tứ Hoàng tử, sau này ăn may trở thành Thái tử, rồi lại ăn may trở thành bệ hạ.

Dĩ nhiên hắn cũng chẳng biết Khương Ngộ để ý tới mình và thích mình tự bao giờ.

“Chẳng lẽ là từ hồi con còn nhỏ, tới Quốc Tử Giám đọc sách cùng người đó?”.

Ân Vô Chấp sinh ra ở Nam Cương, khi bảy tuổi có theo cha về kinh thành, đúng là hắn có học ở Quốc Tử Giám hai năm và cũng kết bạn với Trần Tử Diễm vào khoảng thời gian ấy.

Nhưng trong kí ức của hắn, rõ ràng không hề có Khương Ngộ.

“Người đó cũng tới Quốc Tử Giám ạ?”.

“Khi ấy người đó là Tứ Hoàng tử, sao lại không tới Quốc Tử Giám cho được”.

Định Nam Vương phi bật cười.

“Con sinh ra ở Nam Cương, lúc mới về kinh thì có nhiều chữ nói còn chẳng sõi, bao nhiêu kẻ gọi con là đồ Nam Man.

Ta vẫn nhớ người đó dạy con nói tiếng kinh thành, con còn khen người đó rất tốt bụng”.

“…”.

Có sao?
Thằng bé này làm sao thế, dạo này cứ nhắc tới chuyện liên quan đến bệ hạ là lại như bị mất trí nhớ vậy.

Mặt Ân Vô Chấp bỗng bị chạm nhẹ, hắn hoàn hồn, vô thức lùi về sau một bước: “Mẹ làm gì thế?”.

“Ta thấy hình như khóe mắt con dính thứ gì”.

Chẳng lẽ hắn rửa mặt chưa sạch hay sao.

Ân Vô Chấp nhớ lại cảnh Khương Ngộ bị chùi mắt, lập tức kéo tay áo lên cọ thật mạnh rồi xoa hai mắt thêm lần nữa, hỏi lại: “Sạch chưa ạ?”.

“…!Sạch rồi”.

Phản ứng mạnh quá nhỉ.

Ân Vô Chấp tự mình đưa mẹ ra cửa cung rồi quay về điện Thái Cực, trên đường đi còn thỉnh thoảng dùng ống tay áo lau khóe mắt.

Hắn vừa bước vào đã thấy Tang Phê ngủ dậy rồi, đang ngồi trước bàn há miệng chờ đút cơm.

Ân Vô Chấp thoắt cái bước lại gần, tiện thể chen chỗ của Tề Hãn Miểu, nhận việc đút cơm, hỏi: “Sao người ngủ ít thế?”.

“Bệ hạ đói bụng”.


Hôm nay Tang Phê vừa dậy đã bị đẩy tới tiệc thưởng quế, xong xuôi quay về cũng ngủ say luôn vì nghĩ nhiều, chưa kịp ăn gì.

Ân Vô Chấp nhíu mày: “Người cũng biết đói cơ đấy”.

Tang Phê vốn nhắm mắt, chăm chú há miệng – Tề Hãn Miểu khác với Ân Vô Chấp, lão không dám tự tiện để lẫn đậu xanh vào đồ ăn của y, nên y cực kì yên tâm mà lười biếng.

Phát hiện Ân Vô Chấp chen chỗ của Tề Hãn Miểu, y đành đổi sang vừa trợn tròn mắt vừa há miệng.

Nhưng Khương Ngộ mới mở mắt ra đã thấy hai mắt Ân Vô Chấp đỏ ngầu.

“…!Bệ hạ nhìn thần làm gì?”.

Ân Vô Chấp đưa thìa vào miệng y, nghiêm mặt.

“Không cho nhìn”.

Không nhìn, lỡ Ân Vô Chấp bỏ thứ gì kì quặc vào đồ ăn của y thì sao.

Tang Phê không nghe, ngược lại còn nghĩ xem ai đã khiến Ân Vô Chấp đỏ cả mắt.

Không chỉ đỏ mắt, mà mặt hắn cũng bắt đầu ửng đỏ.

“…”.

Sao lúc trước hắn không phát hiện ra nhỉ, tên hôn quân này chỉ mở mắt khi được hắn đút cơm thôi, y coi thường tất cả những người còn lại.

Trong mắt Khương Ngộ, hắn, thực sự đẹp đến mức ấy sao?
Mặt Ân Vô Chấp càng lúc càng đỏ.

Tang Phê cất tiếng: “Ngươi nóng lắm à?”.

“…!Không ạ”.

“Ồ”.

Ân Vô Chấp bắt đầu đổ mồ hôi.

Hắn thấy Khương Ngộ chăm chú quá rồi.

Y cứ mãi thích nhìn chằm chằm người ta như thế, ngày trước hắn chỉ nghĩ ánh mắt kia đúng là không biết xấu hổ, giờ mới hiểu được: đối với Khương Ngộ, so với một người còn quan trọng hơn tính mạng y, cái được gọi là lễ nghĩa liêm sỉ có lẽ căn bản không đáng nhắc tới.

“Điện hạ, điện hạ ơi”.

Tề Hãn Miểu nhẹ giọng nói.

“Nếu ngài thấy nóng thì cứ cởi áo khoác ra, nô tài sẽ treo lên cho”.

Tề công công giỏi đoán ý thiên tử thật, lão biết ngay y muốn gì.

Nhưng dù đã đồng ý giúp Thái hậu thì Ân Thế tử cũng tự có cách của Ân Thế tử, hắn sẽ không dùng những cách lấy lòng nông cạn đó đâu.

Nếu Khương Ngộ muốn nhìn cơ thể hắn, y phải thất vọng rồi.

“Ta đã bảo ta không nóng”.

Ân Vô Chấp đặt bát xuống bàn, lấy khăn lau miệng cho Tang Phê: “Không cho người có ý đồ xấu”.


Tang Phê đảo mắt.

Nếu trên đời này có con rối nào phỏng theo người thật giống như đúc, có lẽ nó cũng giống thế này – vô hồn mà tinh xảo, không tự ý thức được rằng mình rất đẹp, rõ là mang cái vẻ mặc người thưởng thức nhưng lại mâu thuẫn ở tính nhẫn tâm, coi trời bằng vung.

Như thể ta thích cũng được, ghét cũng chẳng sao, dù có đứng ở vị trí người thưởng thức mà tự cho mình là cao cao tại thượng để phán xét y, y cũng chẳng quan tâm.

Nhưng một người như thế lại đặt hắn trong lòng.

Ân Vô Chấp thở dồn dập: “Sao, sao người cứ nhìn thần mãi thế?”.

“Ngươi không nóng à?”.

“Không”.

“Thế tử…”.

Tề Hãn Miểu nói.

“Mồ hôi ngài đã rơi như mưa rồi, thế mà vẫn nói không nóng sao?”.

Ân Vô Chấp giơ tay lau mặt, toàn nước.

Hắn muộn màng nhớ ra rằng hình như mọi người hôm nay cũng không mặc gì nhiều.

Một phút sau, Ân Vô Chấp thay quần áo xong xuôi rồi bước ra khỏi tấm bình phong, Tề Hãn Miểu vẫn đang lải nhải: “Nô tài còn định đốt địa long thêm nửa tháng, mà suy cho cùng vẫn không chu đáo bằng Thế tử điện hạ.

Nghĩ lại thì có lẽ bệ hạ sợ lạnh nên mới không muốn rời giường, ngài nhìn thử đi, hôm nay người ăn nhiều hơn bình thường một chút, khuôn mặt cũng hồng hào, trông khỏe mạnh hơn xưa nhiều”.

Mặt Ân Vô Chấp sầm xuống: “Đã đốt địa long ở ngự thư phòng chưa?”.

“Dĩ nhiên là rồi ạ, chắc bây giờ đã đủ ấm rồi”.

Ân Vô Chấp bước tới cạnh Tang Phê đang thư giãn, y mở mắt, ngay giây sau đã thấy cả người mình bay lên.

“Nếu ở ngự thư phòng đã được đốt địa long thì bệ hạ đừng hòng lười nữa”.

Tang Phê: “Buông tay”.

“Người có thể tự nhảy xuống”.

“…”.

Ân Vô Chấp liếc y một cái.

Nếu y thực sự không muốn tới ngự thư phòng thì nhảy xuống, cũng có tốn sức mấy đâu, cứ có cảm giác lí do không muốn rời khỏi vòng tay hắn còn logic hơn là vì y lười.

Ngự thư phòng lót sàn thật dày, địa long đã được đốt đủ ấm, bước vào là thấy dễ chịu.

Tang Phê được thả xuống trước bàn.

Y vô thức ngả ra sau, cơ thể nhẹ bẫng, nhưng rồi lại được ôm lấy – lần này y ngồi thẳng trong lòng Ân Vô Chấp: “Những chuyện khác thần sẽ giúp người, nhưng chuyện này thì người phải tự lo, không trốn được đâu”.

Tang Phê ngước mặt, cằm ngẩng cao, nhìn Ân Vô Chấp sau lưng mình.


Gáy y tựa vào bả vai hắn, Ân Vô Chấp chỉ cần nhìn xuống là thấy rõ từng sợi lông mi, hàng mi rất dày.

“…”.

Lại làm nũng.

Ân Vô Chấp nâng đầu y lên: “Ngoan nào”.

Tang Phê xụ mặt.

Cứ đến lúc phải làm việc là y bắt đầu trì hoãn.

Khương Ngộ bị Ân Vô Chấp nhét bút vào trong tay nhưng không chịu cầm, thuận miệng tìm một chủ đề mà nói: “Sao hôm nay ngươi lại cản trẫm tuyển phi?”.

Thực ra y muốn hỏi từ lâu rồi, chẳng qua lười, đúng lúc này câu hỏi lại phát huy tác dụng.

Ân Vô Chấp đáp: “Vì người không xứng với người ta”.

Cũng đúng với tính cách của hắn, trong mắt hắn thì y là tên hôn quân lười như hủi, những cô nương kia mà tiến cung nhất định sẽ lỡ làng cả một đời.

Khương Ngộ hỏi, cái bút rơi xuống lần thứ hai rồi lại bị Ân Vô Chấp nhét vào trong tay: “Nói thế mà không sợ trẫm trị tội ngươi à?”.

Ân Vô Chấp thẳng thừng nắm lấy tay y, ép y cầm bút, tay kia mở tấu chương ra: “Viết nhanh nào”.

Tang Phê: “…”.

Ân Vô Chấp không sợ y nữa rồi.

Đỉnh đầu Khương Ngộ lại tỏa oán khí, y chậm rãi hỏi: “Viết cái gì?”.

“Đọc ở đây xem”.

Tang Phê nhắm hai mắt lại.

Ân Vô Chấp đành nhượng bộ: “Vậy thì thần đọc cho, người cứ viết đi”.

Hắn tựa cằm lên vai Khương Ngộ, đọc kĩ nội dung tấu chương, cân nhắc từ ngữ rồi chỉ vào một đoạn trong đó: “Ở đây viết, trẫm thấy thổ phỉ hoành hành trên đất Tề…”.

Cuối cùng Khương Ngộ cũng chịu ngồi thẳng, nghiêm túc nhìn chằm chằm ngòi bút, lại còn không quên trách móc: “Nhanh quá”.

“Thấy, thổ, phỉ, hoành, hành…”.

Ân Vô Chấp đọc thật chậm từng chữ một, nhưng đầu óc thì lại đang bay theo gió.

Chuyện hắn nói thiên tử không xứng với người khác ngay trước mặt y cứ thế mà được bỏ qua.

Khương Ngộ chỉ nói miệng thôi, chứ không hề có ý muốn hỏi tội.

Y lại còn bắt đầu ngoan ngoãn viết, hắn đọc gì là y viết đó, không hỏi câu nào.

Ân Vô Chấp ngắm nhìn gò má Khương Ngộ.

Mùi hoa quế ngọt lịm đã bị gột hết đi, trên người y chỉ còn mùi trầm hương thường được đốt trong điện Thái Cực, rất nhạt, lại hòa với mùi hương của bản thân y – nó len từ mũi vào phế phủ, quyến rũ và trong trẻo quá mức.

Ân Vô Chấp không kìm lòng được mà đặt mũi sát bên tai y, hít một hơi thật nhẹ và thật chậm, rồi lại hít thêm một hơi thật nhẹ và thật chậm nữa.

“Thấy thổ phỉ hoành hành, rồi sao nữa?”.

Khương Ngộ cất tiếng, giọng đầy miễn cưỡng, thấy không ai đáp lời thì quay lại nhìn.

Ân Vô Chấp tiến tới quá gần, cái quay đầu ấy khiến chóp mũi hắn sượt qua gò má y, ánh mắt hai người chạm nhau, chóp mũi kề chóp mũi, hơi thở cũng quấn quýt lấy nhau trong nháy mắt.

Tang Phê: “?”.


Ân Vô Chấp: “…”.

Trái tim bắt đầu tăng tốc trong lồng ngực.

Ân Vô Chấp lập tức quay mặt đi, nhìn tấu chương trong tay, hỏi: “Sao người không viết nữa?”.

“Viết xong rồi”.

“Phần sau vẫn còn mà”.

“Ngươi đã đọc đâu”.

“Sao trí nhớ người kém quá vậy”.

Ân Vô Chấp lặp lại câu vừa rồi thêm lần nữa.

“Mau viết đi”.

“Trẫm mệt”.

“Mới viết có vài chữ mà người đã kêu mệt?”.

Khương Ngộ chỉ đành lên dây cót tinh thần, nhưng nét bút khác hẳn những con chữ đẹp đẽ vừa rồi, bắt đầu nghiêng ngả vô lực.

Ân Vô Chấp không thể không đỡ tay y: “Viết tử tế chứ”.

“Mệt”.

“…”.

Ân Vô Chấp xòe năm ngón tay, bao lấy bàn tay y, thấp giọng: “Cầm bút cho thật chắc.

Thứ này sẽ được giữ lại tới mai sau, nếu để hậu nhân thấy lời chú giải được viết xiên xẹo thì kiểu gì họ cũng đồn đãi không ngừng, bảo người dốt đặc cán mai cho mà xem”.

Tang Phê để mặc cho hắn cầm tay mình, ngửa đầu tựa vào vai hắn, nâng hàng mi thật dài mà hỏi: “Thế thì sao?”.

“Sao cái gì?”.

“Bị đồn đãi ấy”.

Tang Phê dùng dằng chẳng muốn sống.

“Vậy thì có sao?”.

“Người muốn được lưu danh sử sách, hay để lại tiếng xấu muôn đời?”.

Ân Vô Chấp cầm tay y, vừa cố bắt chước theo nét chữ của Khương Ngộ vừa dọa dẫm.

“Nếu muốn để lại tiếng xấu muôn đời thì người thích làm gì cũng được”.

Tang Phê không hề do dự: “Trẫm muốn để lại tiếng xấu muôn đời”.

Ân Vô Chấp trách móc: “Nói vớ vẩn”.

“Trẫm muốn để lại tiếng xấu muôn đời”.

+
“Đừng quậy nữa”.

“Trẫm muốn để lại tiếng xấu muôn đời”.

“…”.

Sao có thể khác người đến mức này được cơ chứ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.