Cuộc Sống Hàng Ngày Của Một Tên Lười Không Thiết Sống

Chương 23: Vứt Cao Hương


Bạn đang đọc Cuộc Sống Hàng Ngày Của Một Tên Lười Không Thiết Sống – Chương 23: Vứt Cao Hương


Edit: Ryal
Chắc chắn hương hoa quế trên người Khương Ngộ có ẩn giấu điều gì đó.
Khi Ân Vô Chấp chống hai tay trên tay vịn, cụp mắt nhìn y, mùi hương thoang thoảng ấy lại bắt đầu tỏa ra để làm hắn rối loạn.
Trên gương mặt trắng nõn, đôi môi cong cong rất nhạt màu, nhạt màu nhưng đầy đặn, khiến người ta chỉ muốn biến nó thành màu đỏ thắm, dát thêm một tầng bóng loáng như nước phủ.
Ân Vô Chấp từng thấy cảnh đó rồi.
Chính vì từng thấy nên mới biết nó quyến rũ biết bao nhiêu, muốn được nhìn lại, được ngắm nghía mỗi giờ mỗi khắc.
Nhưng hắn dằn lòng, vẫn duy trì sự bình tĩnh, vừa nhìn xuống từ trên cao vừa nói tới sự tình chẳng liên quan: “Hoặc là bây giờ đi ngự thư phòng, hoặc là mai cùng đi tiệc thưởng quế”.
Ân Vô Chấp không sao ngờ được rằng Khương Ngộ sẽ hỏi: “Ân Vô Chấp, ngươi lại muốn hôn trẫm đúng không?”.
Khoảnh khắc ấy, đầu hắn trống rỗng.
Rõ ràng đến thế sao?
Rõ ràng hắn chẳng làm gì cả, hắn chỉ nhìn, chỉ nghĩ, hắn cứ tưởng mình đã che giấu rất tốt.
Vậy mà người kia chỉ liếc một cái đã xem thấu tất cả rồi.
Ân Vô Chấp bỗng lùi lại mấy bước, không thể phủ nhận, một lúc lâu sau mới hỏi: “Bao giờ người tắm rửa?”.
Tắm để gột sạch mùi hương ấy đi, thứ thuốc mê ấy biến mất rồi thì hắn sẽ không bị tên hôn quân này nắm thóp nữa.
Đánh trống lảng ghê thật.
Nhưng đây là đề tài Khương Ngộ thích.

Y nhìn thoáng ra sắc trời, bèn gật đầu: “Bây giờ đi”.
Ân Vô Chấp không đợi nổi mà muốn gột sạch mùi hương kia, nhận được sự đồng ý của Khương Ngộ rồi thì bế y lên, im lặng đưa tới chiếc giường nhỏ trong noãn các.
Mấy cô tì nữ bưng khay nối đuôi nhau bước vào.

Ân Vô Chấp liếc nhìn cao hương trong tay một người, bèn gọi cô gái ấy lại: “Hôm nay không cần dùng thứ này”.
Khương Ngộ nghiêng đầu ngó sang: “Gì đấy?”.
“Bẩm bệ hạ”.

Tì nữ phúc thân.

“Là cao hoa quế ạ”.
“Trẫm muốn”.
Ân Vô Chấp quay đầu lại với ánh mắt tìm tòi, miệng nói: “Không cần”.
“Trẫm muốn”.
“Thần không muốn”.
“Trẫm thích”.
“Thần không thích”.

Y càng đòi thì Ân Vô Chấp càng hoài nghi, chắc chắn là thứ cao hương này rồi, hắn nói mà chẳng cần suy nghĩ: “Đổi đi”.
Khương Ngộ nhìn hắn: “Trẫm muốn”.

“…”.

Không được mềm lòng, Ân Vô Chấp đưa mắt sang phía khác, cầm lấy hộp cao hương kia: “Mùi ngọt quá, không thơm”.
Hắn quay người bước đi, lúc quay về thì trong tay đã trống rỗng.
Tang Phê nhìn hắn chằm chằm.
Ân Vô Chấp lạnh lùng nói: “Vứt rồi”.
“…”.
Tang Phê phải nổi giận thôi.
Nhưng nổi giận thì tốn sức quá.
Thôi.

Tang Phê miễn cưỡng ra lệnh: “Tắm rửa”.
Tuy rất muốn nhưng cũng không phải là không chấp nhận được, chẳng qua y không hiểu tại sao Ân Vô Chấp phải làm thế.
Không hiểu, mà vẫn lười hỏi.
Thôi cứ để vậy đi.
Chuyện không cản được thì đành kệ vậy.
Tang Phê cất tiếng: “Tắm xong thì tự đi lĩnh hai mươi roi”.
Ân Vô Chấp không nói gì.

Chịu đòn cũng chẳng sao, chỉ cần có thể xác định được Khương Ngộ hạ thuốc cho hắn và thoát khỏi sự khống chế của y, hắn sẽ biết cách đối phó hết thảy.
Bây giờ hắn như đang rời ra thành từng mảnh, căn bản chẳng biết nên làm gì cho đúng.
Ngày nào Tang Phê cũng phải thả mình trong làn nước một hồi lâu.

Lần này Ân Vô Chấp không nhìn y chăm chăm như trước nữa, chỉ cụp mắt ngồi cạnh ao, đợi đến khi Tang Phê bắt đầu chìm xuống mới nhanh nhẹn vớt y lên.
Không chỉ mỗi cao hoa quế, mà Ân Vô Chấp cũng lặng lẽ đẩy cả những thứ huân hương khác ra xa.
Tắm xong, trên người Tang Phê chỉ còn mùi xà phòng nhạt hòa với hơi nước mát.
Ân Vô Chấp mặc quần áo chỉnh tề cho y, thẳng thừng vác về điện Thái Cực, đặt xuống cạnh lò sưởi ấm áp mà hít một hơi sâu.
Mùi hoa quế ngọt ngào đã biến mất, hắn cảm giác tâm trí mình thanh tịnh lại, nỗi muộn phiền ấp ủ trong lòng cũng tan đi.
Quả nhiên, hắn nhìn tên hôn quân với mái tóc dài rối tung và ướt đẫm đang nhắm mắt tựa vào ghế.
Quả nhiên là do tác dụng mê hoặc của thứ cao hương kia.

Kẻ này thực sự vừa đê tiện vừa vô liêm sỉ, vì dục vọng cá nhân mà hạ thuốc hắn, khiến hắn suýt lầm tưởng rằng mình thích y.
Thấy cái vẻ bối rối chật vật của mình, chắc hôn quân thích thú lắm nhỉ.
Ân Vô Chấp sầm mặt đứng lên, chậm rãi bước tới chỗ Khương Ngộ.
Tên hôn quân này đúng là rất đẹp, nhưng có đẹp đến đâu thì cũng chỉ là lớp vỏ thôi mà?
Y nghễnh ngãng, vô dụng, lười biếng, lề mề, chỉ giỏi làm phiền người khác, đến ngồi cũng đợi móc lên mới chịu được.
Liên tục không thiết triều chỉ vì không thích dậy sớm? Sao trên đời lại có loại người thế này nhỉ? Thậm chí y còn rõ vô tâm, dám ngủ say như chết trên long ỷ trước mặt bá quan văn võ.

Hoang đường biết bao, quả là trò cười của cả thiên hạ!
Dùng danh nghĩa yêu thích mà giam cầm bạn tốt của hắn, cưỡng ép hắn, làm nhục hắn, nhiều lần lôi người nhà ra uy hiếp hắn, thứ vô liêm sỉ thế này căn bản không xứng làm thiên tử!
Thậm chí đến cả tấu chương y cũng lười xem! Gọi người đọc giúp cũng lười nghe!
Người như thế, sao có thể trở thành thiên tử, có thể thống gì mà cai quản thiên hạ cho đàng hoàng, nhờ đâu mà lại để văn võ bá quan hô vạn tuế?
Y có xứng không?
Y đâu chỉ không xứng làm thiên tử, mà quả thực còn không xứng làm người!
“Sao còn chưa đi lĩnh roi?”.
Ân Vô Chấp khựng lại.
Tang Phê mở mắt nhìn hắn, giọng đầy miễn cưỡng: “Ngươi vứt cao hương của trẫm mà vẫn không đi chịu phạt à?”.
“Tại sao thần phải vứt cao hương, chẳng lẽ bệ hạ không hiểu?”.
“Không quan trọng”.

Khương Ngộ nhạt giọng.

“Đi lĩnh roi đi, đừng để trẫm nói lần thứ hai”.
“Lĩnh roi?”.

Ân Vô Chấp không muốn ở lại đây thêm chút nào nữa, hắn nói thật chậm: “Đêm nay thần sẽ xuất cung, quay về phủ Định Nam Vương”.
Khương Ngộ: “?”.
“Thần sẽ rút khỏi trò chơi này, bệ hạ tìm người khác đi”.
Hắn xoay người, nhưng giọng Khương Ngộ lại vang lên: “Nếu ngươi dám bước ra khỏi cung, trẫm sẽ đảm bảo cả phủ Định Nam Vương không còn được thấy mặt trời ngày mai nữa”.
Ân Vô Chấp dừng bước, hơi thở buốt giá.

Hắn quay đầu nhìn Khương Ngộ với vẻ dữ tợn: “Vì sao? Ta đã trêu gì đến ngươi?”.
Y nhìn thẳng vào mắt hắn: “Có trách, thì trách vẻ ngoài của ngươi khiến trẫm động lòng yêu thích”.
Đồng tử Ân Vô Chấp giãn to.
Đây không phải lần đầu tiên Khương Ngộ nói thích hắn.
Nhưng lần này hắn nghe rõ hơn bao giờ hết, rằng Khương Ngộ chỉ thích vẻ ngoài của hắn mà thôi.
“Trẫm muốn ngươi ở lại, ngươi nhất định phải ở lại”.

Khương Ngộ chậm rãi nói.

“Trẫm là chủ thiên hạ, ở ngôi cửu ngũ, mà ngươi, và cả dòng tộc nhà ngươi, đều chỉ là hạng giun dế trong mắt trẫm”.
Vậy nên hãy mau mau trưởng thành đi, hãy bước lên con đường của ngươi lúc ban đầu, để Hậu Hạ được tái xuất trong dòng lịch sử.
Trái tim Ân Vô Chấp chợt bị đâm một nhát đẫm máu.

Rất khó để hình dung, rốt cuộc là bởi lòng tự tôn hay một thứ gì khác mà hắn đột nhiên thấy đau đớn vô cùng.
Hắn siết chặt bàn tay, giọng nói đầy ý hận: “Ngươi ức hiếp ta như thế mà còn muốn giữ ta lại, không sợ sẽ có ngày chết trong tay ta ư?”.
Khương Ngộ mỉm cười.
Mắt y đong đầy khích lệ: “Ngươi có thể thử xem”.
Không có sợ hãi, không có tức giận, nét khích lệ ấy với Ân Vô Chấp lúc này chẳng khác nào miệt thị.
Ngực hắn phập phồng.
“Thôi, quậy thế đủ rồi”.

Mặt Khương Ngộ lại vô cảm như cũ.

“Đi lĩnh roi đi”.
“Không”.
“Đi đi”.
“Không đi”.

Ân Vô Chấp trầm giọng.

“Ta không sai, ta sẽ không để ngươi thích làm gì thì làm đâu”.
Không nghe lời.
Khương Ngộ đơ người một chốc, rồi lại lôi kĩ năng tất sát ra: “Ngươi lại muốn hôn trẫm đúng không?”.
“…”.
Sau một khoảnh khắc yên lặng ngắn ngủi: “!”.
Ân Vô Chấp bỗng quay mặt đi.
Tim, tim lại, bắt đầu, đập nhanh hơn rồi.
Không có hương hoa quế, không có thuốc, nhưng vẫn, đập nhanh.
Lẽ nào hắn, thực sự thích hôn quân…
Khương Ngộ nhìn bóng lưng hắn.
Ghét à?
Quả nhiên, đối phó với kiểu da dày thịt béo như Ân Vô Chấp thì tấn công vào tinh thần vẫn là thượng sách.
“Không chịu đòn cũng được, ngươi hôn trẫm một chút, trẫm vui thì sẽ tạm tha cho ngươi”.
Đôi môi đỏ thắm chợt lóe lên trong trí nhớ…
Ân Vô Chấp: “.”.
Cả người hắn như bị sét đánh.
Khương Ngộ vẫn ung dung: “Ân Vô Chấp, ngươi…”.
Một cơn gió vụt qua, Ân Vô Chấp không thèm quay lại mà xông ra ngoài.
Ăn đánh mới tỉnh ra được.
Chắc chắn nơi đó có vấn đề, vẫn còn thứ mê hương nào hắn chưa phát hiện, lỡ đâu không nhất định phải là mùi hoa quế thì sao, tất nhiên sẽ còn những thứ khác rồi.
Chịu roi xong, Ân Vô Chấp biến mất không thấy tăm hơi.
Đến khi tóc Khương Ngộ đã khô ráo, sắp đi ngủ tới nơi, y vẫn chưa thấy hắn quay về.
“Phái người đi tìm”.

Khương Ngộ dặn.


“Nếu chưa xuất cung thì bám theo hắn”.
Đêm lạnh, trong mái đình cạnh hòn non bộ nơi ngự hoa viên, có người mặc nguyên quần áo chỉnh tề nằm đó.

Ánh trăng chiếu xuống gương mặt hắn, chợt hắn trở mình trên ghế dựa, nhấc tay áo che đi.
Khi Tề Hãn Miểu cầm lồng đèn tìm tới, hắn đã ngồi dậy, đang lẳng lặng nhìn vầng trăng trong trẻo mà vô tình phía cuối chân trời.
“Điện hạ, cuối cùng cũng tìm được ngài rồi, bệ hạ lo lắm đấy”.
Ân Vô Chấp lạnh lùng nói: “Công công khỏi cần gạt ta, chắc chắn người đó ngủ rồi”.
“…!Bệ hạ vẫn quan tâm tới thế tử mà”.
Quan tâm? Nếu quan tâm thật, y sẽ không nhất quyết đòi đánh hắn.
Ân Vô Chấp rủ mi, gương mặt vẫn đượm nét niên thiếu khó nén vẻ cô đơn.
Tề Hãn Miểu nhìn hắn một chốc, lắp bắp: “Điện hạ đừng buồn, chắc chẳng bao lâu nữa bệ hạ sẽ cho ngài xuất cung thôi”.
Ân Vô Chấp hỏi: “Sao ông biết?”.
“Thực ra tiệc thưởng quế ngày mai được Thái hậu cử hành để triệu tập các cô gái nhà quan, đến khi ấy những nàng tiểu thư xinh đẹp đều có mặt cả, chắc chắn bệ hạ sẽ tìm được người vừa ý thôi”.
Ân Vô Chấp: “…!Thật không?”.
“Tất nhiên rồi.

Điện hạ thử ngẫm lại xem, dù ngài có đẹp đến mấy thì cũng là thân nam tử, lại không thể sinh con cho bệ hạ, cũng không thể quang minh chính đại trở thành người bên gối của bệ hạ.

Giờ bệ hạ chỉ đang thấy mới mẻ thôi, ngài biết Thái hoàng thái hậu cũng không ép uổng bệ hạ mà”.

Tề Hãn Miểu tủm tỉm cười.

“Cả người ấy và Thái hậu đều tận mắt nhìn bệ hạ lớn lên, tính nết bệ hạ ra sao họ là những người hiểu rõ nhất, giờ người chỉ đang giận dỗi bậc trưởng bối thôi.

Thế tử điện hạ hãy cứ chịu ấm ức vài ngày, đợi đến khi hậu cung có người rồi thì chắc chắn Thái hoàng thái hậu sẽ ra mặt giúp ngài về phủ”.
Ân Vô Chấp càng nghe, sắc mặt càng khó coi: “Người đó giận dỗi ư?”.
“…! Bệ hạ ấy à, ngày trước bị quản thúc quá chặt, dạo gần đây người mới hơn buông thả đôi chút.

Thái hoàng thái hậu cũng đang nghĩ cách, có lẽ bệ hạ sẽ nhanh chóng tháo gỡ được khúc mắc mà nghĩ thông thôi”.
Ân Vô Chấp bỗng đứng lên, nhảy xuống từ hòn non bộ.
Tề Hãn Miểu không biết võ công nên đành xách lồng đèn chạy theo bằng cầu thang: “Điện hạ ơi, điện hạ đợi nô tài chút với”.
Khi lão thở hồng hộc quay về điện Thái Cực, Thế tử Ân Vương đã đứng thẳng nơi cửa chính.

Vóc dáng chàng thiếu niên kiên cường như một cây bạch dương, trông hệt như thanh kiếm vừa được tuốt khỏi vỏ.
Tề Hãn Miểu hớp từng hơi một, cất lời: “Điện hạ ơi, mai ngài chỉ cần khuyên bệ hạ tới tiệc thưởng quế là được, phần còn lại Thái hoàng thái hậu sẽ lo”.
Khuôn mặt Ân Vô Chấp không chút xúc cảm.
Tề Hãn Miểu: “Điện hạ à?”.
“Ta biết rồi”.
“Làm phiền điện hạ”.

Tề Hãn Miểu mãi mới yên tâm.
Bệ hạ coi trọng Thế tử Ân Vương, có ngài ấy khuyên thì chắc chắn tiệc thưởng quế sẽ diễn ra thuận lợi thôi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.