Bạn đang đọc Cuộc Sống Hàng Ngày Của Một Tên Lười Không Thiết Sống – Chương 16: Cũng Dễ Thương Đến Kì Lạ
Dĩ nhiên Khương Ngộ không thể mở mắt được rồi.
Nếu không có cái cơ thể ai cũng chạm được vào này, y có thể ngủ một mình đến lúc trời đất suy tàn cũng được.
Chỉ tiếc giờ y đã là người.
Diêu Cơ cố trợn to hai mắt, nước mắt sinh lí rưng rưng, thị ra sức dùng tay chùi chùi rồi lại hỏi: “Sao Ngộ Nhi vẫn chưa tỉnh?”.
Tề Hãn Miểu thở dài: “Dạo gần đây phải tới giữa trưa bệ hạ mới dậy ạ”.
Dường như Diêu Cơ nghe được chuyện gì đó vô cùng buồn cười: “Ngày bé bệ hạ rất chăm, ba tuổi đã quen với việc rời giường đọc sách từ giờ Mão, bảy tuổi bắt đầu tập võ, chưa bao giờ ngủ quá nửa giờ Dần.
Sau này tiên đế thấy đau lòng nên mới hạ chỉ ép nó mỗi buổi trưa phải nghỉ một canh giờ, đến nay muôn dân vẫn còn truyền tai nhau câu chuyện kia đấy!”.
Thị tiếp tục: “Nhưng bây giờ ngươi lại nói với ai gia, ngày nào nó cũng ngủ tới giữa trưa ư?!”.
“…!Dạo gần đây người mới có thói quen đó ạ”.
“Không thể nào”.
Diêu Cơ bước lên.
“Lúc mới vừa lên ngôi nó vẫn thường xuyên đến thỉnh an ta, dạo này…!Dạo này…”.
Con ngươi thị run run, chẳng dám nghĩ nữa.
Diêu Cơ chỉ nhào tới trước long sàng mà dịu giọng gọi: “Ngộ Nhi, Ngộ Nhi à, con tỉnh lại đi, đến giờ dậy rồi, Ngộ Nhi…”.
Cơ thể Khương Ngộ bị lay lay: “Ngộ Nhi, Ngộ Nhi ơi…”.
Giọng nói xuyên qua ý thức y như một cơn ác mộng.
…!Bà ta lại tới rồi, lại tới rồi, lại tới nữa rồi.
Rốt cuộc bà ta muốn gì cơ chứ.
Không nghe, không muốn nghe, không dậy, không dậy nổi, đáng ghét đáng ghét đáng ghét.
Phong, ấn, năm, giác, quan.
Đau.
Lại bị cấu rồi.
Tang Phê cảm thấy tuyệt vọng.
Y chưa từng ghét bất cứ điều gì, nhưng bắt đầu từ bây giờ, y quyết định mình sẽ ghét người đàn bà này.
“Thưa Thái hậu”.
Ân Vô Chấp nhìn vết thương vì bị cấu trên tay Khương Ngộ, cố kiềm chế.
“Ngày xưa người cũng gọi bệ hạ dậy thế này hay sao?”.
Diêu Cơ cúi đầu, chầm chậm thu tay.
“Sao nó vẫn còn ngủ?”.
Lúc trước đâu có thế này.
Nếu ngủ thì chỉ cần cấu hai lần thôi, nó sẽ tỉnh dậy theo phản xạ có điều kiện, ngoan ngoãn đọc sách, ngoan ngoãn tập võ, ngoan ngoãn nghe lời.
Cốc Yến bước đến, nói: “Thưa Thái hậu, hãy để thần xem thử”.
Diêu Cơ tiếc nuối nhường đường.
Trong nháy mắt, thị có cảm giác thứ mình vẫn luôn siết chặt trong tay đã trôi đi – đứa trẻ ấy tựa như một nắm cát, có siết chặt đến mấy thì cũng chẳng biết nó trôi đi nhanh hơn từ khi nào.
Bây giờ, chẳng còn lại tới một hạt.
Cốc Yến ngồi bên giường, đầu tiên kiểm tra mạch đập và hai mắt Khương Ngộ, rồi thở dài.
Hắn ta nhẹ nhàng xoa vết thương trên tay y: “Bệ hạ đã ngủ một đêm, giờ này chắc cũng dậy rồi”.
“Bệ hạ à, hôm qua mọi người đều sợ hãi, nếu người tỉnh rồi thì mở mắt ra nhìn thần được không?”.
Khương Ngộ không thèm để ý tới hắn ta.
Không ai có thể đánh thức Tang Phê đang phong ấn năm giác quan được.
“Thế tử điện hạ đã quỳ suốt đêm rồi”.
Khương Ngộ vẫn chưa phản ứng gì, Ân Vô Chấp khẽ nâng mi.
“Nếu người cứ ngủ mãi thì có khi Thế tử điện hạ sẽ bị Thái hoàng thái hậu đưa về phủ mất”.
Tang Phê bắt đầu do dự.
Đúng là y buồn ngủ lắm lắm, nhưng trực giác mách bảo đúng là Thái hoàng thái hậu có thể làm vậy thật.
Nếu Ân Vô Chấp rời đi thì lịch sử có thể bị thay đổi, rồi y phải nghĩ cách khác đưa hắn quay lại nữa chứ.
…! Dĩ nhiên lúc trước Tang Phê đâu có để ý cái gọi là lịch sử, dù sao y cũng chỉ là một linh hồn nhỏ bé thôi, lịch sử có ra sao thì cũng chẳng liên quan gì tới y.
Nhưng nếu giờ đây y cũng là một phần trong dòng lịch sử xưa cũ ấy, thì có không để ý cũng bắt buộc phải để ý.
Cơ mà không muốn tỉnh dậy, không muốn mở mắt, mệt lắm.
“Bệ hạ mở mắt cho thần nhìn đi, nhìn một cái thôi, xem có thật là bệ hạ không sao không? Được thế thì mọi người đều yên tâm cả, nếu Thái hoàng thái hậu biết bệ hạ đã tỉnh thì cũng không dám để Thế tử đi đâu”.
Kì tích xảy ra.
Ân Vô Chấp ngừng thở.
Cốc Yến hít một hơi thật nhẹ.
Tang Phê từ từ mở…!một mắt.
Con ngươi long lanh chẳng hề nhúc nhích, nhìn Cốc Yến độ hai giây rồi nhắm thật chặt.
Ân Vô Chấp không nhịn được mà cong cong khóe miệng.
Cốc Yến cười thành tiếng: “Thôi được, nếu bệ hạ tỉnh rồi thì chúng thần sẽ không quấy rầy nữa”.
Diêu Cơ không nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, nhưng thấy hắn ta đứng dậy thì hỏi: “Bệ hạ…”.
“Bệ hạ đã tỉnh, nhưng vẫn chưa ngủ đủ ạ”.
Cốc Yến đáp.
“Thái hậu cứ về nghỉ ngơi trước đi”.
“Nếu thế thì sao ban nãy nó không để ý tới ai gia?”.
Cốc Yến nhìn thị, lại cười: “Sao mà thần biết được?”.
Diêu Cơ lùi về sau, đôi mắt ửng đỏ.
Nghĩa là, Khương Ngộ cố ý ư?
Nó nghe được, cảm nhận được, nhưng không muốn đáp lại thị.
Chung quy nó vẫn hận thị, oán thị, ghét thị ư? Ngay cả chút tình cảm cuối cùng cũng chẳng còn nữa?
Diêu Thái hậu được dìu khỏi điện Thái Cực, Tề Hãn Miểu cũng lập tức cho người đi báo với Thái hoàng thái hậu rằng bệ hạ đã tỉnh, bà không cần lo lắng.
Cốc Yến dọn hòm thuốc, quay đầu nhìn Ân Vô Chấp rồi gọi: “Điện hạ”.
Một thứ bị ném qua, hắn giơ tay bắt được.
Cốc Yến nói: “Đây là dầu thuốc, có thể dùng cho cả cánh tay và đầu gối”.
Cánh tay là của Khương Ngộ, còn đầu gối thì chắc chắn là của Ân Vô Chấp rồi.
Hắn nói: “Đa tạ”.
“Bệ hạ quan tâm điện hạ như thế, ngày sau chúng ta khó mà không giao thiệp nhiều với nhau”.
Cốc Yến xách hòm thuốc, gật đầu: “Tại hạ xin cáo lui”.
“Phiền ngươi quá”.
Mọi người đã đi hết, Tề Hãn Miểu lập tức đỡ Ân Vô Chấp đứng dậy.
Hắn hơi duỗi chân, nói: “Công công đi nghỉ đi, để ta chăm sóc bệ hạ”.
“Sao mà được ạ, điện hạ đã quỳ cả đêm rồi, ngài mới cần nghỉ ngơi nhất chứ”.
“Không sao, ta cũng quen rồi, trước đây trong quân đội ta cũng thường bị cha phạt quỳ”.
Tề Hãn Miểu vẫn còn muốn nói tiếp, nhưng Ân Vô Chấp đã hạ lệnh: “Mau lên”.
Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Ân Vô Chấp giơ tay xoa đôi mắt mỏi nhừ, sai người bưng nước sạch tới, đầu tiên là rửa sạch vết thương ở nhân trung và hổ khẩu cho Khương Ngộ rồi thoa thuốc, lại đổ dầu thuốc ra lòng bàn tay.
Hắn học theo động tác mát xa cho Khương Ngộ của Cốc Thái y lúc trước, chăm sóc cho vết ứ bầm kia.
Ngày ấy hắn hơi bóp tay Khương Ngộ có chút chút mà y đã đau tới mức ứa mồ hôi lạnh, hôm nay Diêu Cơ còn ra tay khủng khiếp hơn mà y lại chẳng nói tiếng nào.
Thế là sao cơ chứ.
Có lẽ vì hôm qua ngủ sớm nên từ lúc tỉnh dậy Khương Ngộ không thấy quá buồn ngủ nữa, lại được xoa bóp thoải mái nên càng thấy tỉnh táo hơn.
Y lại mở một mắt.
Ân Vô Chấp nhìn y: “Mở nốt bên kia đi”.
Khương Ngộ không nói gì, chỉ nhìn hắn.
Một mắt nhắm, một mắt mở.
Bên mắt mở có hàng mi cong cong, con ngươi trong vắt, từng sợi mi mảnh dài và tao nhã như vầng trăng đêm vắt qua bầu trời.
Trái tim Ân Vô Chấp lại vô thức đập mạnh thêm hai nhịp.
Hắn cố phá vỡ bầu không khí kì lạ này, ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Nói thật đi, hôm qua người giả vờ đúng không?”.
“Là phong ấn năm giác quan”.
“Nghĩa là giả chết chứ gì”.
“Không phải”.
“Sao người giả vờ giống thế nhỉ? Không đau à?”.
“Đau”.
“Đau thì sao không kêu?”.
Kêu thì lại phải nghe cái bà kia làm ầm lên, lúc ấy Khương Ngộ ngâm mình xong đã mệt rũ rồi, trời đất bao la ngủ là to nhất, được ngủ thì y nhịn gì cũng được.
Nhưng y lười giải thích chừng ấy thứ với Ân Vô Chấp.
“Hôm qua, nếu không nhờ có thần”.
Y im lặng nên Ân Vô Chấp lại không nhịn được mà tìm đề tài.
“Thái hậu sẽ cứ thế bấu người tiếp, người nhịn được thật à?”.
Cái này thì đúng là phải cảm ơn Ân Vô Chấp rồi.
Khương Ngộ thầm nói trong lòng, cảm ơn ngươi.
Chứ còn lâu y mới nói ra miệng.
Y phải cho Ân Vô Chấp biết mình là một tên tiểu nhân hèn hạ, một kẻ đáng chết, vong ân bội nghĩa.
Mãi không thấy người kia đáp lời, Ân Vô Chấp hơi buồn bực, không tự chủ được mà tăng lực tay…
“Đau”.
Khương Ngộ nói.
“Nhẹ thôi”.
“Thế mà đau?”.
Ân Vô Chấp lại có cái để nói.
“Đúng là thần chiều người quá rồi”.
Con mắt kia chớp chớp, lông mi Khương Ngộ ướt đẫm.
“…!Khóc cái gì mà khóc?”.
Ân Vô Chấp hỏi.
“Biết rồi, thần sẽ nhẹ tay.
Thật là, sao lúc bị Thái hậu cấu người không khóc đi”.
Không phải Khương Ngộ muốn khóc mà là cái cơ thể này muốn khóc.
Từ lúc bị cấu hôm qua y đã muốn khóc rồi, chẳng qua Tang Phê dùng ý chí đè lại mà thôi.
Khương Ngộ mở nốt bên mắt còn lại, bắt đầu rơi lệ.
Ân Vô Chấp: “…”.
Cả người hắn cứng đờ.
Nước mắt y nhanh chóng thấm ướt cả chóp mũi và thái dương, kể cả chiếc gối dưới đầu cũng ướt.
Ân Vô Chấp: “.”.
Hoàn toàn không biết nên làm gì.
“Lau đi”.
“…?”.
Khương Ngộ khóc đã đời thì ra lệnh: “Lau đi”.
Cuối cùng Ân Vô Chấp cũng hoàn hồn, nhìn xung quanh mà chẳng tìm thấy vải vóc gì, chỉ đành dùng tay áo mình.
Đương lúc nghiêng người định lau cho y, hắn lại phát hiện mặt ngoài có nét thêu nổi – có thể sẽ khiến người kia bị xước mất, nên lại xắn tay áo ngoài lên, để lộ phần áo trong mềm mại, cẩn thận thấm từng chút một.
Khương Ngộ nhắm mắt, thả lỏng cho hắn hầu hạ.
Dù Khương Ngộ có nghĩ thế nào thì giờ này y cũng đang dùng thể xác con người, khóc xong, cả đuôi mắt cùng chóp mũi và hai má đều không khống chế được mà ửng đỏ lên, trông rõ là đáng thương.
Cũng dễ thương đến kì lạ.
Ân Vô Chấp yên lặng thu tay áo về.
Khương Ngộ lại hít mũi, giọng ồm ồm: “Lau đi”.
Hắn đành kéo tay áo lên thêm lần nữa, chặn mũi cho y xì hết ra.
Sạch sẽ rồi thì cái mũi lại càng đỏ, càng đáng thương, càng dễ thương hơn nữa.
Ân Vô Chấp dời mắt đi: “Người còn ngủ nữa không, không ngủ thì dậy ăn thôi”.
“Trời sáng chưa?”.
“Sáng rồi”.
Ân Vô Chấp lừa y.
Khương Ngộ hỏi: “Giờ là lúc nào?”.
“Buổi trưa”.
Ân Vô Chấp lại lừa y.
Khương Ngộ không nhận biết được thời gian, chẳng trách lúc này không buồn ngủ.
Y miễn cưỡng nói: “Thế thì hầu trẫm rời giường đi”.
Ân Vô Chấp nhận lấy chiếc khăn trong tay thị nữ, cẩn thận lau mặt cho y rồi chủ động đề nghị: “Người dùng bữa trên giường nhé”.
Câu nói ấy đúng là hợp ý Tang Phê, y gật đầu chẳng chút do dự: “Ừm”.
Đồ ăn sáng thì không cần mỡ quá, cũng chẳng cần được chuẩn bị đặc biệt.
Tang Phê được đút một bát cháo bột đậu đỏ, từ đầu đến cuối cực kì thoải mái, vì Ân Vô Chấp không hề nhắc tới mấy thứ y nghe là muốn nằm ngửa ra như phê tấu chương vân vân.
Hiếm khi Tang Phê dùng bữa mà vui thế này.
Ăn xong Ân Vô Chấp lau miệng cho y, giúp y súc miệng, lại hỏi: “Lát nữa thần ôm bệ hạ ra ngoài hóng gió nhé, được không?”.
Sao mà không được, chỉ cần y không phải làm việc thì thế nào cũng được.
Ân Vô Chấp cũng trải qua khoảng thời gian dùng bữa sáng vui vẻ, ung dung ăn no rồi súc miệng, sau đó hỏi Khương Ngộ: “Giờ mình ra ngoài nhé?”.
Khương Ngộ gật gật đầu, chủ động giơ hai tay.
Đợi ôm.
Ân Vô Chấp nói: “Hôm nay trời gió to, bệ hạ đội mũ nhé”.
Hắn trùm mũ lên đầu Tang Phê, vành mũ xù lông che đi tầm nhìn.
“?”.
Trực giác bảo là không ổn.
Nhưng cơ thể y đã bay lên trời, Ân Vô Chấp bước thật nhanh, tới khi được thả xuống Tang Phê đã ngửi thấy mùi mực tràn khắp phòng.
Chiếc mũ được cởi ra, trước mắt là tấu chương đợi duyệt xếp từng chồng.
Giọng Ân Vô Chấp dịu dàng: “Bệ hạ ngồi nhé, để thần lật cho người xem”.
Tang Phê: “…”.
Y không hề biến sắc…
Nhắm hai mắt lại.
Gục đầu xuống.
Thõng hai vai.
Sau đó…
Co quắp ngửa ra sau như chết máy.
Một cánh tay quàng eo y, vững vàng ôm y vào lòng, giọng nói trầm thấp cố nén ý cười.
“Bắt đầu nào”..