Bạn đang đọc Cuộc Sống Hàng Ngày Của Một Tên Lười Không Thiết Sống – Chương 13: Trẫm Đau Bụng
Edit: Ryal
Lúc Khương Ngộ tỉnh lại, nửa ngày đã trôi qua.
Y vẫn cứ thế nằm trên giường chờ mình đói bụng.
Có lẽ vì không cử động và không tiêu hao quá nhiều sức lực, nên y ngày càng thấy đói chậm hơn.
Khương Ngộ chuẩn bị tu luyện tăng cao sức chịu đựng đây, tốt nhất là kiên trì đến mức một ngày hoặc hai ngày mới ăn một lần.
Màn giường được vén lên, y nhắm một mắt lại trước ánh sáng chói mắt từ ngoài chiếu vào, nghe thấy Ân Vô Chấp nói: “Nếu người tỉnh rồi thì dậy dùng bữa đi”.
Mấy ngày không gặp, nếu không phải có Tề Hãn Miểu trông coi thì Khương Ngộ còn hoài nghi hắn đã chạy mất.
Giờ thì xuất hiện rồi đấy, lại còn tỏ vẻ rõ là ung dung bình tĩnh trước mặt y, chắc cũng kiến thiết tâm lí đủ rồi.
Suy cho cùng thì Ân Vô Chấp vẫn còn trẻ quá, thiếu niên mới mười chín xuân xanh, chắc còn chưa chạm tay con gái bao giờ.
Cũng chỉ có mấy tên nhóc chưa trải sự đời mới xấu hổ khóc nhè vì chuyện như thế thôi.
Tang Phê từ từ mở mắt.
Ngược sáng, y không thấy được biểu cảm trên khuôn mặt người kia.
Ân Vô Chấp vẫn chưa đi, có phải là muốn ẩn mình tính kế hành thích vua không?
Khương Ngộ chưa kịp nói gì đã thấy hắn khom lưng, cánh tay khỏe khoắn xốc vai y dậy: “Người đâu, lại đây rửa mặt cho bệ hạ”.
“Trẫm muốn ngủ tiếp”.
“Phải ăn cơm thôi”.
Giọng Ân Vô Chấp nhạt nhẽo, chẳng biết đang có tâm trạng gì.
Công cuộc tu luyện bị ép gián đoạn, đành chờ thời cơ khác vậy.
Khương Ngộ nhũn người tựa vào ngực Ân Vô Chấp.
Cung nữ nhanh chóng cầm khăn mặt đã được dấp ướt tới, hắn nhẹ nhàng trượt một đường theo cánh tay y, nâng lên.
Tay áo được kéo ra sau, cánh tay nhỏ gầy rơi vào lòng bàn tay hắn.
Ân Vô Chấp vờ vịt siết tay lại, chỉ thấy nơi cổ tay kia trắng bóc mà yếu ớt làm sao, như thể dùng lực hơi mạnh đôi chút là sẽ gãy lìa.
Hắn như bị quỷ thần xui khiến mà đón lấy chiếc khăn vải từ tay cung nữ, vừa thoáng giơ ra đã rụt về như thoáng tỉnh cả người, để họ lau sạch mặt mũi tay chân cho Khương Ngộ.
Đến khi đã rửa mặt xong xuôi, Khương Ngộ vẫn dựa trong lòng hắn nhũn nhùn nhùn, nói: “Trẫm không muốn cử động”.
Ngươi đã bao giờ muốn cử động rồi à?
Ân Vô Chấp ôm y tới bàn: “Thần đã chuẩn bị cho bệ hạ chút đồ ăn”.
Khương Ngộ nói chậm rì rì: “Không thích”.
Ân Vô Chấp chẳng thèm để ý tới chút kháng nghị ấy, thẳng thừng mở nắp mấy cái bát gốm trên bàn, hương thịt bay ra, Khương Ngộ lại càng chống cự: “Không”.
“Đây là canh gà”.
Hắn đính chính.
“Lâu rồi bệ hạ không ăn thức ăn mặn, nên lát nữa hẵng uống để tránh cơ thể thấy khó chịu”.
“Đây là canh thịt”.
Ân Vô Chấp nói tiếp.
“Thần đã tự tay dùng dao băm nát rồi, mềm lắm, vì bệ hạ đã lâu không ăn đồ mặn nên không dùng mỡ để xào mà chỉ chưng một lúc thôi”.
Khương Ngộ: “?”.
“Còn đây là bánh trứng”.
Ân Vô Chấp nói, càng nói càng thấy mình giống đồ xu nịnh uốn gối hầu người.
Hắn sầm mặt múc bánh ra bát: “Bắt đầu từ món này đi”.
Trên bánh trứng có rưới dầu vừng để trung hòa chút mùi tanh, rất thơm, quan trọng nhất là màu sắc vàng tươi, nằm gọn trong thìa núng na núng nính, chắc chắn ăn vào không tốn sức.
Khương Ngộ từng thấy món này rồi nhưng không biết cách làm, bởi không phải lúc nào y cũng tìm hiểu về thế giới này.
Lúc chán nản đến tột cùng, y sẽ hoàn toàn thả lỏng mặc kệ mọi thứ, có lúc tình trạng ấy kéo dài đến vài năm hoặc thậm chí là vài chục năm.
Y không quan tâm liệu mình có bỏ lỡ những biến chuyển trên thế giới, hay những người hay sự vật đáng yêu nào hay không.
Đối với thế giới này y bé nhỏ tới mức không đáng kể, và đối với y mọi thứ cũng nhỏ bé không đáng kể.
Không có ý nghĩa gì với nhau.
Y hỏi: “Sao ngươi phải làm những thứ này?”.
Ân Vô Chấp ngừng thổi, đưa thìa tới bên miệng y, nghiêm trang đáp: “Bệ hạ đừng hiểu lầm, không phải thần lo cho thân thể người đâu.
Chẳng qua do thân phụ thần nói rằng bệ hạ ăn cháo bữa nào thì thần phải ăn theo bữa ấy, thần đang chăm sóc bản thân thôi”.
Hắn giải thích rất rõ ràng.
Khương Ngộ băn khoăn, rồi nhắc: “Lẽ ra ngươi phải nói là thần chăm sóc bệ hạ, mong bệ hạ sẽ dùng nhiều món hơn một chút”.
Mặt Ân Vô Chấp dần đỏ lên, hắn nhìn Khương Ngộ chằm chằm, gằn từng chữ một: “Không có chuyện đó đâu”.
Với Ân Vô Chấp thì đối xử tốt với y hẳn là khó lắm nhỉ.
Khương Ngộ không để lỡ cơ hội ra oai, bắt đầu đè ép hắn: “Bắt đầu từ hôm nay, trẫm chỉ muốn nghe những lời dễ nghe từ miệng ngươi thôi.
Nói cách khác, không cần biết trong lòng ngươi nghĩ gì, ngoài miệng là phải nịnh hót trẫm, a dua theo trẫm, dỗ cho trẫm vui”.
“Người…”.
“Nếu không trẫm hạ thuốc ngươi đấy”.
Tang Phê chậm rãi nói.
“Trẫm sẽ biến ngươi thành một tên chó đực, chỉ biết thị tẩm thôi”.
Sắc mặt Ân Vô Chấp tái đi.
“A…”.
Tang Phê hạ nhục hắn xong xuôi thì há mồm, đợi đút.
Mu bàn tay Ân Vô Chấp nổi gân xanh.
Nhịn.
Sau này, sẽ có ngày hắn bắt hôn quân quỳ xuống trước mặt mình, dập đầu nhận sai.
Bánh trứng trôi xuống cổ họng.
Đây là lần đầu tiên Khương Ngộ ăn thứ này, rất mềm, vừa vào miệng đã trượt xuống theo cuống họng.
Gần như chẳng cần nuốt.
Y nhìn cái bát trong tay Ân Vô Chấp, hắn đang sầm mặt thổi thìa cho nguội, thấy bị ngó thì hằm hằm liếc lại.
Tang Phê: “A”.
truyện kiếm hiệp hay
Ân Vô Chấp đút thìa thứ hai, bánh trứng trôi xuống, Tang Phê há mồm lần thứ ba.
“…”.
Hắn vừa đút vừa nhíu mày, hỏi: “Ngon không?”.
“Ừm”.
Thực ra cháo trắng vẫn hơi lợn cợn, lúc nuốt xuống không được trơn tru như bánh trứng, ăn cái này đúng là thích thật.
Chẳng hiểu sao tiếng ừm này lại xua tan hết thảy những ấm ức và giận dữ trong lòng Ân Vô Chấp, rốt cuộc hắn cũng không phí sức khổ sở cả buổi sáng.
Ăn xong nửa phần bánh trứng, Ân Vô Chấp thả bát xuống: “Đổi món nhé”.
“…”.
Thôi được.
“Đây là cháo đậu đỏ, cũng không tốn sức đâu”.
Ân Vô Chấp khuấy đều rồi thổi nguội, bắt đầu đưa vào miệng y, Khương Ngộ ăn được một miếng là ngậm chặt.
Ân Vô Chấp: “Sao thế, không ngon à?”.
Ngon hay không thì quan trọng gì, quan trọng là…!dễ nuốt.
Khương Ngộ nói: “Thích bánh trứng”.
“Người không thể ăn mỗi món đó được”.
“Thích bánh trứng cơ”.
“Thử chút canh thịt trước nhé?”.
Trong canh thịt có thêm bột nếp, dùng thìa khuấy rất dễ, thoải mái ấn thế nào cũng được.
Mặt trên còn rắc thêm chút muối sệt, lúc đưa vào miệng thì thịt băm sẽ trôi thẳng xuống họng, muối lại trở thành dư vị, khiến người ta chỉ muốn ăn thêm miếng nữa.
Ân Vô Chấp dỗ dành: “Nhai một chút sẽ ngon hơn đấy”.
Hỗn hợp thịt băm và tinh bột hơi dai mà không dắt răng, có thể nói là tuyệt phẩm.
Hắn nhìn khuôn mặt Tang Phê, thăm dò: “Thêm miếng nữa nhé?”.
“Không”.
Ân Vô Chấp vẫn đưa thìa tới bên miệng y.
Tang Phê chẳng còn cách nào ngoài ngậm lấy, hắn lại nói: “Nhai chút đi”.
Y nuốt thẳng xuống: “Thích bánh trứng cơ”.
Ân Vô Chấp đút thìa thứ ba, không cho y chống cự: “Người nhai một chút đi, rồi thần cho ăn bánh trứng”.
Hắn không tin có ai chống cự được hương vị thế này.
Khương Ngộ bị ép nhai hai lần.
Ân Vô Chấp theo dõi y, căng thẳng hồi hộp: “Ngon không?”.
“Ngon”.
Hắn nhếch miệng, rồi lại nghe Tang Phê nói: “Thích bánh trứng cơ”.
Khóe miệng vừa thoáng giương cao đã bị đè xuống, Ân Vô Chấp mặt không đổi sắc nhét thêm một thìa nữa vào miệng y, Tang Phê vẫn bị ép nuốt xuống: “Thích bánh trứng cơ”.
Sắc mặt Ân Vô Chấp ngày càng sầm xuống, hắn không chút do dự mà đút thêm một thìa canh thịt nữa cho y.
Tang Phê: “…”.
Y quay mặt đi muốn tìm một người hầu khác ngoan hơn, nhưng mà không có.
Ầy, nếu chống cự không có tác dụng thì đành chịu thôi chứ biết sao giờ.
Ân Vô Chấp đút liên tục nửa bát canh thịt, chợt nghe y nấc một cái.
Hắn dừng lại nhìn Khương Ngộ.
Khương Ngộ lại nấc thêm cái nữa.
“…”.
Hình như đút hơi quá rồi.
Ân Vô Chấp lấy nước trà cho y uống vài ngụm, rồi lại nói: “Người ngồi thẳng dậy đi, đừng ườn ra nữa, đồ ăn không xuống được dạ dày thì dễ nghẹn lắm”.
Tang Phê thà chết chứ không muốn động đậy.
Ân Vô Chấp đành phải ôm y lên.
Tang Phê bị dựng lên ghế, đúng là hết nấc thật.
Y nhớ lại, cái hồi còn là du hồn mình từng đi ngang qua một căn nhà, trông thấy cái máy giặt đang rung lắc không ngừng.
Khi ấy y còn ngồi xổm xuống ngó nó rõ là lâu, tò mò muốn biết khi nào thì nó dừng lại.
Sau đó y mới biết là tại người ta chưa bỏ quần áo vào trong.
Hóa ra cấu tạo dạ dày của con người cũng giống máy giặt.
Ân Vô Chấp ngồi phía đối diện, nhìn Tang Phê rũ rượi trên ghế như con búp bê vải, tỉnh lại từ sự thật rằng mình đã đút người ta ăn đến nỗi phát nghẹn, dần có cảm giác áy náy: “Người ăn bánh trứng nhé?”.
“Không”.
Số lần há miệng của Tang Phê hôm nay đã hết rồi, không thèm ăn nữa đâu.
Cái thìa được đưa tới bên miệng, Ân Vô Chấp nhẹ giọng: “Người ăn thêm chút nữa đi”.
“Không”.
“Thôi được”.
Ân Vô Chấp đặt thìa xuống, nói: “Nếu bệ hạ đã dùng bữa xong rồi thì theo thần tới ngự thư phòng nhé, duyệt tấu chương một chút”.
Tang Phê hỏi: “Chuẩn bị xong cả rồi à?”.
“Cũng tương đối rồi, nhưng có vài thứ phải nhờ bệ hạ đích thân xem, vài yêu cầu đợi người đưa ra ý kiến…”.
“Trẫm muốn ăn nữa”.
Ân Vô Chấp yên lặng nhìn y chằm chằm: “Ăn gì ạ?”.
“Bánh trứng”.
Hắn lại bưng bát lên.
Hiếm khi Tang Phê mới ợ một cái trông rõ no thế này.
Ân Vô Chấp vừa bắt đầu ăn vừa nghiêng đầu nhìn y, dường như nhất định phải yên tâm mới được.
Tang Phê không nấc nữa.
Ân Vô Chấp ăn rất nhanh và rất yên tĩnh, hắn nhanh chóng xử lí hết những món còn lại.
Hắn dùng trà thơm súc miệng, rồi ôm Khương Ngộ lên xe lăn.
Khương Ngộ không muốn đi ngự thư phòng, y lên tiếng: “Trẫm muốn ra ngự hoa viên”.
“Tại sao?”.
“Ngươi với ta ai là Hoàng đế?”.
Ân Vô Chấp dừng lại, nói: “Bệ hạ tự đi đi”.
“Không”.
“Thế thì đành đi ngự thư phòng vậy”.
Đến cả bước đi cũng không chịu, chắc chắn kiếp trước tên này chết vì lười.
Hắn tiếp tục đẩy Khương Ngộ về phía trước, lúc sắp tới ngự thư phòng, y đột nhiên nói gì đó.
Ân Vô Chấp không nghe rõ câu ấy: “Hở?”.
“Trẫm…”.
Khương Ngộ vờ vịt đặt tay trên bụng, quyết làm đến cùng: “Đau bụng”.
Ân Vô Chấp vòng ra phía trước, nhìn gương mặt tái nhợt của y: “Người sao vậy?”.
Mồ hôi lạnh trượt xuống từ trên trán, Tang Phê yếu ớt đáp: “Đau”.
Tề Hãn Miểu nhanh chóng phát hiện, thuần thục kêu lên một tiếng đầy sợ hãi: “Người đâu! Truyền Thái y!!”.
Một bóng người lóe sáng trước mắt, Tề Hãn Miểu sửng sốt: “Thế tử điện hạ, ngài, ngài muốn đưa bệ hạ đi đâu?!”.
Mặt Ân Vô Chấp còn nhợt nhạt hơn mặt Khương Ngộ nữa.
Chẳng lẽ là do thức ăn?
“…!Ân Vô Chấp”.
“Để thần đưa bệ hạ đi tìm Thái y”.
“Không…”.
Khương Ngộ bình tĩnh nói: “Trẫm muốn, đi ngoài”.
“Đã đến nước này rồi mà người còn đòi xuất cung à?”.
“Đi ngoài”.
Tang Phê thấy tuyệt vọng, tại sao con người phải ăn, không ăn thì cũng không phải chịu nỗi khổ này: “Trẫm muốn đi nhà xí”.
“Chuyện này…”.
Ân Vô Chấp thắng gấp lại, đột nhiên thấy áy náy: “Xin thứ tội cho thần, thần không giúp được”.
“Trẫm biết”.
Khương Ngộ níu chéo áo hắn, đau thương rơi lệ.
“Ái khanh đừng tự trách mình”.
Lời tác giả:
Ân Vô Chấp: Khỉ thật.
Tang Phê: TwT.