Đọc truyện Cuộc Sống Hàng Ngày Của Một Tên Lười Không Thiết Sống – Chương 111: Ngoại Truyện Những Tháng Ngày Lười Chảy Thây Ở Thời Hiện Đại – 21
Phòng Khương Ngộ lại trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng ngòi bút lướt qua trang giấy sột soạt.
Cả năng lực suy nghĩ và năng lực hành động của Ân Vô Chấp đều rất mạnh, hắn có thể làm liên tục mười mấy tờ đề mà không cần nghỉ ngơi.
Một con người thích ứng với hoàn cảnh rất tốt.
Nói chung, hắn có thể hoàn thành một cách rất dễ dàng những việc mà Khương Ngộ ít có khả năng hoàn thành được.
Khương Ngộ nằm bò ra bàn, vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện hôm qua.
Y thực sự không ngờ Ân Vô Chấp vẫn chịu giúp mình làm bài tập và còn chủ động sang tìm mình.
Có lẽ Ân Vô Chấp chú ý tới ánh mắt y, hắn bỗng hỏi: “Dì Văn đã nói gì với cậu chưa?”.
“Chưa”.
“Chú tài xế bảo bọn mình đều khóc lên khóc xuống”.
Ân Vô Chấp có hơi cạn lời với chính mình.
“Kiểu gì mẹ cậu cũng sẽ hỏi cậu cho coi”.
Giờ chưa hỏi vì sự việc chỉ vừa mới trôi qua, cha mẹ Khương vẫn còn đang lo cho tâm trạng của Khương Ngộ.
“Cậu bảo sao rồi”.
“Tôi chưa hơi đâu mà nói chuyện với họ”.
Ân Vô Chấp nhìn y.
“Hôm qua tôi cũng chật vật lắm đấy”.
Hắn suýt tưởng Khương Ngộ thực sự nghĩ mình phiền phức, muốn chia tay, sợ đến mức mơ thấy cả kiếp trước.
Trong tiềm thức của hắn, Khương Ngộ được đặt trên tất thảy.
Khương Ngộ cụp mắt, ngón tay thoáng đè lên sách bài tập rồi chầm chậm mò sang từng tí một, mò đến chỗ bàn tay đang cầm bút kia.
Dù đã lấy lại kí ức nhưng trái tim Ân Vô Chấp vẫn không kìm được mà nảy lên từng nhịp mỗi khi Khương Ngộ chủ động chạm vào hắn.
Hắn để mặc cho bàn tay ấy đặt trên mu bàn tay mình, tai nong nóng: “Làm gì đấy”.
Khương Ngộ theo đà nghiêng sang phía Ân Vô Chấp, hắn bèn giơ một chân ra khều ghế y lại gần mình, hai đứa bỗng chốc dính lấy nhau, y tựa đầu lên vai hắn.
Ân Vô Chấp nhìn mái tóc đen nhánh, giọng nhẹ hơn đôi phần: “Sao thế?”.
“Xin lỗi”.
Lúc nói chuyện y rất ít khi bộc lộ cảm xúc, ít nhất trong mắt mọi người xung quanh thì là thế.
Y vốn cứ bình thản vậy, lúc ấm ức trông chẳng giống đang ấm ức, lúc xin lỗi cũng chẳng giống đang xin lỗi, cứ như một cái máy không cảm xúc đang phát ra âm thanh.
Nhưng Ân Vô Chấp luôn phân biệt được chút cảm xúc bé nhỏ vụn vặt từ giọng nói chẳng mấy biến điệu kia.
Khương Ngộ không thích sống, không thích cử động, dường như cũng chẳng biết hỉ nộ ái ố là gì.
Y không xấu hổ, cũng chẳng tự ti, không kiêu ngạo, không ngạc nhiên, không sợ hãi vì bất cứ thứ gì, không có dục vọng, không giận dữ.
Nếu bắt buộc phải chỉ ra một đặc điểm của y, thì đó là không có đặc điểm nào.
Nhìn từ góc độ con người, mọi mặt của y đều bình thường chẳng có gì mới lạ.
Cứ như một cơn gió, hay một đám mây, nhạt nhẽo và không đáng nhắc tới.
Một người như thế, một người dường như chẳng biết áy náy là gì, lại xin lỗi hắn.
Ân Vô Chấp giơ tay còn lại lên xoa đầu y.
“Sao lại xin lỗi?”.
“Vì chọc giận cậu, khiến cậu buồn”.
“Hôm qua cậu có buồn không?”.
“Buồn”.
“Cậu cũng buồn, tôi cũng buồn, thế là huề nhau rồi, còn xin lỗi làm gì nữa?”.
“Muốn cậu vui”.
“Tôi đâu có không vui”.
Cằm Khương Ngộ gác trên vai hắn trượt xuống từng chút một, cổ y nhanh chóng trở thành vị trí bị chẹn lên, Ân Vô Chấp sợ y không thở được nên đành rụt tay lại, đổi tư thế để y nằm úp sấp trước ngực mình.
“Nếu biết cậu lười thế này thì tôi đã chẳng rủ cậu ra ngoài rồi”.
“Ừ”.
“Lại còn ừ nữa chứ…”.
Ân Vô Chấp lại nhớ ra, nếu mình lúc trước có kí ức thì đúng là sẽ không làm như thế.
Khương Ngộ ừ, nghĩa là y muốn nói: Đúng là cậu không nên rủ tôi ra ngoài.
Y không nói hắn sai, chỉ là đang trần thuật lại sự thực thôi.
Ân Vô Chấp chẳng giận, chỉ đuổi y đi như đuổi một con mèo: “Sang kia mà nằm đi”.
Nửa người trên của Khương Ngộ bị hắn nhấc lên thả xuống bàn.
Ân Vô Chấp chỉnh lại ống tay áo, tiếp tục múa bút thành văn.
Khương Ngộ ngắm hắn một lúc rồi lại gọi: “Ân Vô Chấp”.
“Nói đi”.
“Cậu thích tôi ở điểm nào”.
Tuy Ân Vô Chấp kiếp trước đã cho y đáp án, nhưng Ân Vô Chấp không có kí ức của bây giờ hoàn toàn có thể đưa ra một đáp án khác.
Đương nhiên, Khương Ngộ hỏi chủ yếu là vì y hôm qua thực sự rất quá đáng – dường như y không xứng được Ân Vô Chấp thích đến mức này.
Thế Ân Vô Chấp học cấp ba thích y ở điểm nào?
“Thích cậu là thích cậu, cần gì lí do”.
Ân Vô Chấp đáp.
“Thôi đừng nói nữa không mạch suy nghĩ của tôi đứt mất”.
Khương Ngộ: “.”.
Y lật cuốn sổ của mình ra.
Ân Vô Chấp giơ tay đè lại, đối diện với ánh mắt ngờ vực của Khương Ngộ thì phụng phịu: “Nằm im không hơn à, sao cứ phải mệt tay”.
Khương Ngộ nói: “Gạch một nét đã”.
Ân Vô Chấp cầm lên xem, phát hiện trang sổ đã chằng chịt vết bút thì hai mắt tối sầm, cố bình tĩnh lại: “Tôi thêm mấy nét hộ cậu nhé”.
Khương Ngộ đáp: “Không bẻ cong sự thật”.
“…”.
Cũng có nguyên tắc ra phết đấy nhỉ.
Ân Vô Chấp cầm quyển sổ lên với tâm trạng phức tạp, nhìn những chữ “chính” viết đầy phía trên, dần hồi tưởng lại – chính tay Khương Ngộ đã viết từng nét một, mỗi lần viết lại phải mở sổ ra nữa chứ.
Khương Ngộ thực sự rất yêu hắn.
Khương Ngộ phát hiện một điều kì lạ, Ân Vô Chấp bỗng chốc trưởng thành hơn rất nhiều.
Ví dụ như hôm nay hắn coi việc xách theo Khương Ngộ là chuyện thường, không quan tâm ai đang nhìn hay họ đang ở tình huống ra sao.
Khương Ngộ vừa vắt vẻo trên tay Ân Vô Chấp làm đai an toàn hình người, vừa thầm nghĩ: Ân Vô Chấp lớp mười sao tự dưng lại rũ bỏ được nỗi ngượng ngùng tuổi niên thiếu thế, hồi trước lúc xách Khương Ngộ hắn còn phải trốn tránh người khác cơ mà.
“Chào thầy ạ”.
Xem đi, hắn còn chào hỏi giáo viên nữa kìa.
Thầy giáo nhìn vật thể hình người trên tay hắn, có vẻ hơi giật mình.
Chuyện này nhanh chóng lan ra khắp trường học, dù sao bộ dạng hai vai đeo hai cái cặp, trong tay còn xách theo người khác của Ân Vô Chấp cũng rất thu hút ánh nhìn.
Trừ lượng vận động bắt buộc mỗi ngày, hắn rất ít khi để Khương Ngộ phải tự mình động tay động chân.
Mỗi sáng hắn vệ sinh cá nhân cho mình trước rồi chạy sang phòng Khương Ngộ gọi y dậy, tiếp đó xách y vào trong xe, xe dừng ở trường, hắn lại xách y lên tầng, thả y xuống trước bàn học, cuối cùng mới giúp y lấy sách vở ra rồi bắt đầu bận rộn học hành.
Đến giờ ra chơi, hắn còn giúp Khương Ngộ lật sách, thay vở, lừa giáo viên để y ngủ cho thỏa thích.
Có điều Khương Ngộ cũng không ngủ cả ngày.
Đa số những việc tiêu hao thể lực đều được Ân Vô Chấp thực hiện hết, vậy là y có sức nghiêm túc nghe giảng.
Thành tích thi tháng của Khương Ngộ từ vị trí áp chót tăng thêm hai bậc.
Khi nhận được phiếu điểm, mẹ Khương kinh hãi: “Thành tích của nó vẫn còn tăng thêm được ư?”.
Ân Vô Chấp tỏ ra chín chắn: “Trước khi thi cậu ấy được nghỉ ngơi đầy đủ nên cũng đồng ý làm thêm mấy tờ đề ạ”.
Dứt lời, hắn lại nghĩ, chẳng trách Khương Ngộ ghi thù.
Ngày trước bị Ân Vô Chấp mặc kệ, y phải tự leo cầu thang, tự cầm đề, sau đó lại nỗ lực giữ cho thành tích của mình đạt tiêu chuẩn để được học cùng Ân Vô Chấp.
Khương Ngộ thực sự rất yêu hắn.
Cha Khương thấy thế này không ổn lắm: “A Chấp à, cháu cũng đâu thể giúp nó mãi được, hay cứ để nó tự làm chút ít đi?”.
“Cũng không hẳn là giúp hết đâu ạ”.
Ân Vô Chấp giải thích.
“Cháu nghĩ cứ để cậu ấy dành sức cho những chuyện có ích cũng hay, sắp tới chúng cháu còn muốn vào cùng một trường đại học nữa”.
Cha mẹ Khương Ngộ cũng hỏi chuyện y, y rầu rĩ đáp: “Cậu ấy nhất quyết phải thế, con cũng hết cách rồi”.
Y vốn là một tên lười, cãi cọ thực sự quá tốn sức mà phía Ân Vô Chấp cũng chẳng khá khẩm hơn, chẳng thà từ đầu đã nằm ườn ra để hắn thích làm gì thì làm.
Nhà nhà đều vui.
Cái đai an toàn hình người mang tên Khương Ngộ thực sự rất nổi bật, các bạn trong tổ báo tường nhanh chóng bị thu hút và tìm tới để phỏng vấn họ.
“Chào bạn Khương Ngộ, bạn có hài lòng với cuộc sống học đường hiện giờ không?”.
“Hài lòng”.
“Về tin đồn mọi người đang truyền tai nhau, rằng thành tích thi tháng của bạn nhờ Ân Vô Chấp nên mới tăng thêm, bạn thấy thế nào?”.
“Chưa nghe”.
“Bình thường ở nhà bạn hay làm gì?”.
“Ở nhà”.
“Xin hỏi lúc học cấp hai bạn cũng thế này sao?”.
Cuối cùng Khương Ngộ cũng trả lời bằng một câu dài: “Hồi học cấp hai Ân Vô Chấp không để ý tới tôi”.
Ân Vô Chấp lập tức nhìn y, thành viên tổ báo tường như vừa phát hiện ra bí mật nào đó, đang định hỏi thêm đã nghe hắn ho khẽ: “Không phải đâu”.
Ân Vô Chấp là học sinh xuất sắc nổi tiếng trong trường, vốn đã rất cá tính, thành viên tổ báo tường lập tức chuyển micro sang phía hắn: “Khương Ngộ nói hồi học cấp hai bạn không để ý đến bạn ấy, bạn có thể giải thích nguyên nhân được không?”.
“Không phải mình không để ý tới cậu ấy, chỉ là lúc đó tôi tương đối bận rộn thôi”.
Bận chơi điện tử cùng đám bạn xấu, Ân Vô Chấp yên lặng khinh bỉ bản thân: “Nói đúng hơn là không rảnh để quan tâm cậu ấy”.
Hắn liếc nhìn Khương Ngộ.
Khương Ngộ không có biểu cảm gì, tư thế ngồi bắt đầu xiêu vẹo, gò má trắng nõn áp lên lan can.
Người chịu trách nhiệm quay chụp lập tức giơ máy lên chụp một kiểu, người phỏng vấn lại hỏi tiếp: “Nghe nói hai bạn cùng lớn lên từ nhỏ, Khương Ngộ đã thế này từ khi ấy sao?”.
“Đúng thế, không hẳn là lười mà khá ngoan”.
“Sao bạn phải giúp đỡ bạn Khương Ngộ nhiều đến thế?”.
“Đại hội thể dục thể thao của trường sắp tới, mình đã đăng kí môn bóng ném nên muốn luyện lực tay thôi”.
Người phỏng vấn có vẻ rất thất vọng: “Nghe nói trên lớp cậu thường bao che cho Khương Ngộ bằng cách lừa giáo viên để bạn ấy ngủ, cũng vì thế mà giáo viên từng gọi cậu lên nói chuyện, khi ấy cậu đã làm gì để thuyết phục giáo viên mặc kệ bạn ấy?”.
Ân Vô Chấp kiên trì đợi cô nàng nói hết rồi mới trả lời: “Chỉ là tin đồn thôi, Khương Ngộ chưa bao giờ ngủ trong tiết học”.
Người quay chụp lại chụp thêm một tấm nữa, Khương Ngộ đang tì mặt vào lan can đã nhắm mắt lại.
Lúc ra khỏi cửa, Ân Vô Chấp ôm eo Khương Ngộ dậy, cánh tay thoáng dùng sức, thản nhiên xách y lên.
Người phỏng vấn len lén hóng hớt: “Có người cảm thấy hai bạn đã vượt quá phạm vi bạn bè, bạn nghĩ sao?”.
Ân Vô Chấp giả vờ ngạc nhiên, cũng thấp giọng: “Rõ đến thế à?”.
Cô nàng kia: “!!!”.
Khương Ngộ cũng nghe thấy.
Y vừa được xách đi vừa tự hỏi.
Ân Vô Chấp bây giờ to gan đến vậy ư?
Không ngờ hắn muốn công khai mối quan hệ của họ trong trường.
Sao cứ, cứ thấy sai sai.
Y nằm gục ra bàn, ngậm túi thạch trái cây Ân Vô Chấp đút vào miệng, vừa mút vừa nhìn hắn.
Ân Vô Chấp nói: “Tôi tới văn phòng giáo viên lấy bài tập nhé”.
“Ừm”.
Ân Vô Chấp ra khỏi cửa, quả nhiên nghe được tiếng xì xào nói hai người là một đôi trên đường.
Thế nhưng ai cũng dè dặt lén lút, không dám nói trước mặt chính chủ, hắn phải vểnh tai lên mới nghe rõ được.
Có người khen Khương Ngộ đẹp, có người khen hắn có khí chất Alpha, còn có người nói, Khương Ngộ thật hạnh phúc vì được Ân Vô Chấp chiều chuộng thế này.
Ân Vô Chấp thầm nghĩ: Thế vẫn còn chưa đúng đâu, mối quan hệ giữa hắn và Khương Ngộ đâu thể chỉ được miêu tả qua loa bằng hai chữ chiều chuộng.
“Có phải Khương Ngộ có bệnh tật gì không…”.
Giọng ai đó lọt vào tai, Ân Vô Chấp nheo mắt.
“Như kiểu ung thư giai đoạn cuối ấy, đúng là chẳng bình thường chút nào”.
Cổ áo người kia bị xốc lên.
Ân Vô Chấp giơ một tay, những đường nét đẹp đẽ lại càng thêm nổi bật dưới ánh mắt của tất cả mọi người, hắn nhìn phía trước nhưng lời nói lại hướng về xung quanh: “Đừng tự tiện gán chuyện này chuyện nọ cho người khác, cẩn thận bị đánh đấy”.
Người kia quay mặt đi, hắn vỗ nhẹ lên đầu cậu ta.
Hắn đã dời mắt, nhưng sát khí sinh ra từ núi thây biển lửa vẫn khiến kẻ khác sợ hãi khôn cùng.
Ân Vô Chấp đã quen xua tan những lời đồn đãi về Khương Ngộ, đã quen khống chế mọi thứ liên quan tới y.
Chửi mắng hắn thì cũng được thôi, nhưng không một ai được phép nói Khương Ngộ không tốt.
Khương Ngộ có lười biếng đến đâu thì cũng chỉ mình hắn được chê, huống chi hắn còn chẳng chê.
Y không quen với cuộc sống này, với Khương Ngộ, trời cao và gió lộng mới là nơi y thuộc về.
Y có thể vẫy vùng trong gió, trôi nổi trong mây, nhưng y lại chọn ở bên Ân Vô Chấp hết lần này đến lần khác.
Có lẽ trong mắt con người y quá biếng nhác, chỉ trách thế giới này không thể khiến cảm xúc của y dao động mà thôi.
…!Dù sao trong mắt con người y cũng chỉ mắc hội chứng rối mà thôi, không phải lười nhác.
Tối đến, Ân Vô Chấp về nhà, mở máy tính lên tạo ra một từ khóa: Hội chứng rối.
Hắn truy cập một trang web nào đó, ấn vào chuyên mục lịch sử triều Hạ, hơi ngẫm nghĩ rồi bắt đầu đánh máy.
Có thể hắn khi không có kí ức không hiểu tại sao lại có hai tuyến lịch sử khác biệt cùng tồn tại trên thế giới này, nhưng hắn của bây giờ dường như đã biết.
Một tuyến thời gian mới vốn được mở ra nhờ chấp niệm của hắn, hẳn nó phải thuộc về thế giới song song.
Theo lí thuyết thì kiếp sau của hắn và Khương Ngộ nên được kéo dài từ thế giới song song đó, nhưng…
Đôi tay Ân Vô Chấp thoáng dừng lại.
Khi hắn đạt được mong muốn là ước hẹn kiếp sau, Khương Ngộ từng hỏi:
“Chuyện gì đã xảy ra với chúng ta trước núi Ngộ Đạo?”.
Trước núi Ngộ Đạo, tượng đá cứ mãi quỳ và ngọn gió phiêu bạt kia.
Họ tiếp tục cuộc đời ở thế giới song song cũng có nghĩa Ân Vô Chấp ở thế giới thực sẽ mãi mãi là tượng đá, sẽ mãi mãi quỳ trước núi Ngộ Đạo, suốt đời không được giải thoát.
Ân Vô Chấp nói: “Giờ đã đủ rồi”.
Nhưng với kẻ đang quỳ trước núi Ngộ Đạo kia, mong cầu đã được thỏa mãn ở kiếp này cũng chỉ như một ảo ảnh.
Bởi hắn vẫn đang quỳ đó, đau nỗi đau mất người thương, cầu xin trọn đời.
Khương Ngộ nói: “Ta luyến tiếc”.
Y luyến tiếc không muốn để bất cứ Ân Vô Chấp nào phải khổ.
“Ân Vô Chấp, ngươi nghĩ thế giới của chúng ta nhờ đâu mà được kéo dài?”.
“Thời gian?”.
“Ngươi thấy được thời gian ư”.
Không ai có thể thấy được thời gian, họ chỉ có thể thấy được những thứ thời gian để lại – ví dụ như cơ thể không ngừng lớn lên, cành cây gãy rụng, thùng nước được đổ đầy, ngọn nến đã cháy hết…
Thời hiện đại có nhiều công cụ tính thời gian hơn, họ dùng giây, phút, giờ.
“Chấp niệm của ngươi có thể tạo ra thế giới này, cũng có thể giúp chúng ta quay lại”.
Khương Ngộ nói.
“Ngươi phải phá vỡ nhận thức của bản thân về thế giới chứ không thể dùng thời gian để định nghĩa thế giới này”.
“Ý người là…”.
Ân Vô Chấp nhanh chóng hiểu rõ.
Thiên tử với mái tóc dài xõa tung nhìn hắn không chớp mắt, rồi y giơ tay níu cổ Ân Vô Chấp, tặng hắn một nụ hôn: “Không sai”.
Thế giới kéo dài không phải nhờ thời gian, mà là nhờ nhân quả.
Nếu Ân Vô Chấp coi đây là một cuộc đời viên mãn thì họ sẽ mãi mãi bị giam cầm trong thế giới song song này, nói chính xác hơn, thế giới kia chỉ như một thế giới giả tưởng.
Chí ít cảm nhận của hắn đối với thế giới đầu tiên là vậy.
Khi ấy họ sẽ kéo dài thế giới mới, là Ân Vô Chấp mới và Khương Ngộ mới, tất cả mọi người không ai nhớ Ân Vô Chấp là vị Hoàng đế ngàn năm có một, cũng chẳng ai cho rằng Khương Ngộ là một hôn quân.
Có vẻ hoàn hảo biết bao, nhưng với Ân Vô Chấp kia mà nói thì bi ai quá mức.
Khương Ngộ không để tâm tới những điều bi ai, nhưng y để tâm tới Ân Vô Chấp.
Một định nghĩa đơn giản về sự tồn tại khả dĩ của thế giới này là “tuyến thời gian”.
Trong một thế giới có thể có song song hai “tuyến thời gian” cùng tồn tại, miễn chúng có quan hệ nhân quả.
Y giúp Ân Vô Chấp phá vỡ nhận thức thông thường, buông tay khỏi thế giới tạo ra từ chấp niệm, đưa hắn quay về.
Bởi y muốn lần nữa được nhìn thấy Ân Vô Chấp đã trải qua bao gió táp mưa sa kia, Ân Vô Chấp thương tích đầy mình kia.
Y muốn một lần ôm lấy Ân Vô Chấp đó.
Không ai biết chuyện đã xảy ra thế nào.
Rõ ràng phương pháp này có trăm ngàn lỗ hổng, nhưng khi hai người nắm tay rời khỏi thế giới kia, mọi thứ đã hiển hiện rõ ràng ngay khi vừa mở mắt.
Khung cảnh núi Ngộ Đạo chân thật vô cùng.
Mọi chuyện đã xảy ra với họ cứ như một giấc mơ, một giấc mơ sang trọng và lộng lẫy – trong khoảnh khắc đó, Ân Vô Chấp hối hận, bởi hắn quan tâm Khương Ngộ hơn chính mình.
Hắn chỉ mong tất cả mọi người biết được Khương Ngộ mới là vị đế vương thánh nhân thực sự.
Nhưng một cơn gió thoáng chốc bao quanh hắn.
Linh hồn đã cứng ngắc thành đá kia, linh hồn đã ngưng đọng chẳng biết bao nhiêu năm kia, sống động trở lại trong nháy mắt.
“Ngươi có thấy không, Ân Vô Chấp”.
Khương Ngộ kéo tay hắn, hai linh hồn xoay tròn giữa không trung, y của khoảnh khắc ấy cực kì vui vẻ, hắn chưa bao giờ thấy y vui tới vậy.
“Đây là thật, là chúng ta chân thật”.
Bất động cả ngàn năm, hắn dùng chấp niệm đổi lấy một kiếp người.
Hắn quá tham lam.
Sau khi kiếp ấy kết thúc, hắn vẫn muốn thêm kiếp sau, kiếp sau nữa.
Nếu có thể, hắn muốn mãi mãi, mãi mãi ở lại thế giới kia.
Hắn có thể quỳ mãi không dậy, sa vào giấc mơ ấy.
Hắn cho rằng đó là thật.
Nhưng Khương Ngộ vẫn nhớ hắn chân thật.
Y đã phiêu bạt bao năm, mọi suy nghĩ từ lâu đã xa khỏi trí óc loài người.
Hắn thay đổi Khương Ngộ, Khương Ngộ cứu vớt hắn.
Nhưng hắn biết Khương Ngộ vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn dù đã đánh thức mình, nếu không y cũng chẳng đồng ý chuyện kiếp sau.
Y căn bản không biết mình và Ân Vô Chấp có thể quay lại trạng thái linh hồn, chỉ muốn vượt qua Lan Hải đã khô cạn, quay về với quỹ đạo của kiếp đầu, đắc đạo thành tiên.
Họ chưa vui sướng được bao lâu đã có người hô lên: “Tượng đá, tượng đá biến mất rồi!!”.
Khương Ngộ du hồn rất nhanh nhạy, y nắm tay Ân Vô Chấp: “Bị phát hiện rồi, chạy mau”.
Nhưng họ nhanh chóng bị tách ra, nhập vào cơ thể mới.
Thế giới không chỉ có một định nghĩa, nó không chỉ vận hành nhờ thời gian mà còn nhờ nhân quả.
Nếu mang suy nghĩ hạn hẹp và phiến diện thì cũng chỉ có thể bị giam hãm trong phiến diện.
Những ngón tay lơ lửng của Ân Vô Chấp đè xuống bàn phím.
Họ là chân thật.
Dù là tổn thương của kiếp đầu hay sự cứu rỗi của kiếp thứ hai, họ đều đã tự mình trải qua.
Không ai hiểu rõ hơn họ.
Hắn phải tiếp tục cho thế giới này biết Khương Ngộ không phải hôn quân, hắn muốn cho tất cả mọi người biết y đã từng tốt đẹp đến mức nào.
Còn cả hắn nữa, hắn đâu phải Hoàng đế ngàn năm có một, hắn chỉ là một oan hồn ích kỉ lòng đầy thù hận đang sống tạm bợ giữa trần gian.
Cái gì mà thống nhất thiên hạ, cái gì mà bách tính dân sinh, nếu không phải vì Khương Ngộ đã không còn nữa, nếu không phải vì…!thân phận Hoàng đế có rất nhiều quyền lực, việc tìm kiếm người ấy sẽ trở nên dễ dàng hơn…
Hắn cũng chỉ là một hạt muối giữa biển cả.
A.
Hay thôi nhỉ.
Hình như hắn không xứng với Khương Ngộ..