Cuộc Sống Hàng Ngày Của Một Tên Lười Không Thiết Sống

Chương 103: Ngoại Truyện Những Tháng Ngày Lười Chảy Thây Ở Thời Hiện Đại - 13


Bạn đang đọc Cuộc Sống Hàng Ngày Của Một Tên Lười Không Thiết Sống – Chương 103: Ngoại Truyện Những Tháng Ngày Lười Chảy Thây Ở Thời Hiện Đại – 13


Khương Ngộ tựa đầu vào vai cậu, dần thấy an tâm: “Ba mẹ cậu có mắng không”.
“Không”.
“Thế họ gọi cậu vào phòng làm gì”.
“An ủi ấy mà, họ sợ tôi vì mấy điểm cỏn con đó mà trở nên cực đoan.

Coi thường tôi quá”.
Khương Ngộ cụp mi: “Ân Vô Chấp, cậu cố tình thi không tốt để vào trường thường với tôi à”.
“Dĩ nhiên là không rồi”.
Khương Ngộ lại hỏi: “Vậy sao cậu chỉ thi được chừng ấy điểm”.
“Vì hồi đó không phải lúc nào tôi cũng ở trạng thái tốt nhất, có khi còn nằm ra bàn ngủ mấy tiết liền”.
“Chứ không phải do thầy đổi chỗ hai đứa sang hai góc lớp nên cậu phải nằm ra bàn mới thấy được tôi à”.
“Vớ vẩn”.

Ân Vô Chấp không chịu nhân.

“Tôi cao thế này thì ngồi đâu chẳng nhìn thấy cậu”.
Khương Ngộ nói: “Tôi nhớ Hoàng hậu”.
Trọng tâm câu chuyện thay đổi quá nhanh, Ân Vô Chấp bèn thả y xuống giường, cau mày dạy dỗ: “Tôi đã bảo cậu rồi, nếu Hoàng hậu của cậu thực sự quan tâm đến cậu thì nhất định sẽ theo cậu tới học ở trường thường.

Đến cả bạn cậu là tôi đây còn làm được thì tại sao người đó không làm được?”.
“Cậu thừa nhận cậu vì tôi mà cố tình thi thấp rồi nhé”.
Ân Vô Chấp im lặng rót một cốc nước lạnh, ra ngồi trước ban công, uống hết cho bình tĩnh lại rồi mới đáp: “Không hẳn vậy”.
Chủ yếu là bởi trong học kì cuối cậu thực sự học không vào đầu, thời điểm kì thi diễn ra càng lúc càng gần, lại thêm cả thái độ học rất có thể không đỗ nổi của Khương Ngộ – tất cả những yếu tố ấy khiến cậu sẩy chân.
Cậu nói: “Tôi nghĩ cậu chắc chắn không thể thi đỗ được”.
“Cậu không tin tôi”.
“Cậu đâu có nói cậu sẽ thi vào trường trọng điểm”.
Dĩ nhiên Khương Ngộ không nói rồi, đứa như y mà thốt ra câu ấy thì chẳng khác nào đang pha trò.
Huống chi chính y cũng không chắc mình làm được.
Đương nhiên, quan trọng nhất là y muốn tặng cha mẹ cùng Ân Vô Chấp một bất ngờ.

Ai biết Ân Vô Chấp lại tặng y bất ngờ trước.
Ân Vô Chấp lại rót thêm một cốc nước lạnh.
Cậu ngồi trên sô pha ngoài ban công, đưa lưng về phía Khương Ngộ, gió biển thổi vào khiến rèm cửa hai bên bay phấp phới.

Khương Ngộ nghe thấy tiếng sụt sịt rất nhỏ.
Chẳng cần nghĩ y cũng biết Ân Vô Chấp đang buồn đến mức nào.
Khương Ngộ nhổm người dậy ra ngồi chung với Ân Vô Chấp, cậu lập tức dịch ra xa: “Những điều cần nói thì ba mẹ tôi đã nói cả rồi, không cần cậu nói nữa đâu”.
“Tôi không định khuyên can cậu”.

Khương Ngộ đáp.

“Tôi chỉ tò mò thôi, tại sao”.
Ân Vô Chấp cũng không biết rốt cuộc mình đang nghĩ gì.
Chỉ là cậu muốn ở bên Khương Ngộ thôi.

Nếu cậu đỗ trường trọng điểm mà vẫn học trường thường thì tất nhiên cha mẹ sẽ không đồng ý, vốn cậu mang tâm thế tùy duyên, đỗ được thì đỗ mà không thì thôi vậy.
Nhưng cậu không ngờ Khương Ngộ lại thi tốt đến thế.
Cảm giác của cậu khi nhìn thấy số điểm của Khương Ngộ rất khó tả – ngạc nhiên, ảo não, hối hận, thậm chí còn có đôi phần bực tức.
Từ trước tới nay cậu luôn nhìn Khương Ngộ với đôi mắt cao cao tại thượng, cậu luôn nghĩ Khương Ngộ không thể làm tốt được chuyện gì, ngay cả cha mẹ Khương Ngộ cũng nói sau này Khương Ngộ cần cậu giúp đỡ.

Nhưng đến hôm nay cậu mới phát hiện, không phải y không thể làm tốt mà là y lười làm thôi.
Cậu có cảm giác như bị chơi xỏ, nhưng rõ ràng tất cả đều do cậu tự làm tự chịu.
Vì cậu không nghiêm túc với cuộc đời mình và đánh giá thấp Khương Ngộ nên phải nhận quả báo.
“Ân Vô Chấp”.
“Ừ”.
“Học ở trường trọng điểm thì áp lực lớn lắm đúng không”.
“Áp lực chủ yếu là do năng lực của bản thân không đủ, nếu đặt một người chỉ được 60 điểm vào lớp toàn người 100 điểm thì áp lực là chuyện rất bình thường”.

Ân Vô Chấp đáp.

“Nhưng cậu thi đỗ bằng thực lực nên nhất định sẽ thuận lợi thôi”.
“Tôi sợ”.
Ân Vô Chấp thầm giật mình vì y bỗng tỏ ra yếu ớt: “Sợ gì?”.
“Chắc trong trường trọng điểm toàn học sinh ngoan vừa chăm chỉ vừa nỗ lực”.
“Cũng không hẳn”.

Ân Vô Chấp nói.


“Có người không cần nỗ lực cũng được điểm cao như tôi mà”.
Khương Ngộ bị bắn một mũi xuyên tim, cũng bắn trả lại: “Nhưng cậu có học trường trọng điểm đâu”.
Ân Vô Chấp: “.”.
Cậu đỏ mắt lườm Khương Ngộ, đứng dậy: “Tôi đi tắm”.
Khương Ngộ: “.”.
Y co chân ngồi trên ghế, kiên nhẫn chú ý mọi động tĩnh sau lưng, chẳng bao lâu Ân Vô Chấp đã gọi: “Giúp tôi lấy khăn tắm với áo ngủ đi”.
Dứt lời, dường như đoán chừng Khương Ngộ cũng chẳng lấy cho mình, cậu thẳng tay kéo cửa phòng tắm: “Cậu đừng có mà về…”.
Đúng lúc Khương Ngộ đang ôm áo ngủ đứng đối diện với cậu.
Ân Vô Chấp giơ tay: “Đưa tôi”.
Khương Ngộ ngoan ngoãn đưa cho cậu, đôi mắt sáng long lanh nhìn cậu từ đầu đến chân.
Ân Vô Chấp lùi lại, đóng sầm cửa.

Một lúc sau cậu mới thay xong quần áo rồi quay lại, vừa lau tóc vừa bò lên giường, nằm xuống, chợt nghe Khương Ngộ gọi: “Ân Vô Chấp”.
“Gì đấy”.
“Cậu đừng buồn”.
“.”.

Có buồn thì cũng hết rồi.

Ân Vô Chấp cau mày lườm Khương Ngộ, y nằm đối diện với cậu: “Hay tôi học trường thường cùng cậu nhé”.
“Khỏi cần”.

Ân Vô Chấp đáp.

“Tôi học trường thường cũng thi được vào đại học tốt, còn cậu thì sao, chẳng lẽ cứ thế mãi à”.
Đây là lí do cậu dám buông thả, với cậu học cấp ba ở trường nào cũng thế thôi.

Nhưng chuyện lần này giúp cậu hiểu rằng mai sau dù có thi cử gì thì cũng phải cẩn thận, nếu lại gặp một bất ngờ như bất ngờ của Khương Ngộ nữa khéo cậu không chịu nổi mất.
“Tôi vào trường trọng điểm mà ngủ thì mọi người có đánh tôi không”.
“…!Cậu đến trường để đi học cơ mà, sao phải ngủ”.
“Tôi sẽ theo đuổi Hoàng hậu”.

Ân Vô Chấp cau mày, nghiêm mặt: “Học cấp ba thì không được yêu sớm, nhất định phải đợi đến lúc đủ mười tám tuổi”.
Khương Ngộ: “.”.
“Cậu mà yêu sớm thì tôi mách mẹ cậu đấy”.
“Cậu có cùng trường với tôi đâu mà biết”.
Ân Vô Chấp bị y chọc tức đến nỗi sốt ruột, bèn quay đi, chốc lát sau lại trở mình rồi dùng một tay ôm Khương Ngộ vào lòng, y thì mềm oặt ra cho cậu làm gì tùy thích.

Cậu nói: “Cậu có chắc Hoàng hậu của cậu đỗ vào trường trọng điểm không?”.
Khương Ngộ: “.”.
Ân Vô Chấp mở mắt: “Cậu dùng tôi làm bia đỡ đạn chứ gì, đừng bảo người đó cũng trời xui đất khiến thế nào mà thi trượt như tôi nhé”.
Cả hai bên khóe miệng của Khương Ngộ đều cong lên: “Ừ”.
Ân Vô Chấp: “…”.
Cậu ôm Khương Ngộ vào lòng thật chặt, hung dữ xoa mặt y một lúc.
Khương Ngộ bị cậu xoa tròn bóp dẹt như cục bột.
Ân Vô Chấp bán tín bán nghi với chuyện Hoàng hậu của Khương Ngộ, nhưng chuyện quan trọng nhất bây giờ là thành tích thi cấp ba của cậu.

Khương Ngộ không ngờ Ân Vô Chấp lại được giáo viên chủ nhiệm cấp hai và giáo viên của trường trọng điểm cấp ba đích thân gọi tới gặp mặt.
Y không hứng thú với rất nhiều chuyện, có biết Ân Vô Chấp đã giành được giải thưởng của rất nhiều cuộc thi nhưng không quan tâm mấy.
Trong mắt y Ân Vô Chấp đã đủ giỏi giang rồi, những giải thưởng ấy chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.
Theo lời cha Ân kể, ban đầu học bạ của Ân Vô Chấp sẽ được để lại ở trường thường, còn cậu tới trường trọng điểm học.

Nhưng giáo viên của trường trọng điểm biết được thành tích của Ân Vô Chấp thì đánh giá lại, đồng ý cho cậu tới học ở trường trọng điểm, đồng thời còn đảm bảo nếu Ân Vô Chấp thể hiện thật tốt trong năm lớp mười thì sẽ cho phép cậu dời học bạ sang.
Khi ấy Khương Ngộ ngồi trên sô pha nhà mình, nghe chuyện xong thì thầm nghĩ: May quá, may là mình đã cố gắng.
Lẽ ra y phải biết rằng không một trường học nào có thể bỏ qua hạt giống tốt như Ân Vô Chấp trong thời đại khan hiếm nhân tài này.
Nếu đó là y thì căn bản sẽ không có cơ hội được đánh giá lại.
Ngày nào bạn trai cũ cũng đả kích y từ mọi góc độ.
Không hổ là Ân Vô Chấp.

Dù có đổi sang một thân xác khác, cậu vẫn là Ân Vô Chấp, vẫn là Ân Vô Chấp đã tìm kiếm khắp hư vô và chờ đợi đến khi núi mòn biển cạn.
Đúng như lời Ân Vô Chấp nói, dù hắn có mất kí ức bao nhiêu lần thì hắn vẫn sẽ thích Khương Ngộ.
Có trời mới biết Khương Ngộ đáng được thích ở điểm nào.
Chuyện trường lớp đã giải quyết xong, Ân Vô Chấp suốt ngày bóng gió hỏi về chuyện Hoàng hậu của Khương Ngộ, y cũng trả lời hết.

Theo những gì Ân Vô Chấp đã tìm hiểu được thì vị Hoàng hậu kia có mái tóc dài, lúc ngủ Khương Ngộ rất thích quấn tóc người đó bằng ngón tay; lại rất đẹp, Khương Ngộ hình dung bằng bốn chữ khuynh quốc khuynh thành; võ nghệ cực kì cao, hơn nữa lại có trí tuệ vô song.
Ân Vô Chấp không tin trên đời có kẻ hoàn mỹ đến thế.
Trong căn phòng tăm tối, người đang nằm bỗng ngồi dậy.
Một bóng người bước tới trước máy tính, những ngón tay thon dài gõ lạch cạch.
“Vợ của Hoàng đế Khương Ngộ triều Hậu Hạ tên gì?”.
Đáp án hiện ra hầu hết đều là: Thu Vô Trần.

Nhưng khoảng thời gian ấy đã là rất lâu về trước, gần như không thể biết dáng dấp Thu Vô Trần ra sao.
Ân Vô Chấp tiếp tục tìm kiếm, muốn thử xem có khung xương phác từ tranh vẽ hoặc gì đó tương tự hay không.
Cậu chợt nhìn thấy một bài đăng trong diễn đàn lịch sử.
[*Ảnh**Ảnh* Mọi người biết vụ gì chưa? Rốt cuộc là dã sử hay chính sử nhỉ, tại sao ở đây lại ghi Ân Vô Chấp là Hoàng hậu của hôn quân Khương Ngộ, mà sao danh tiếng của Khương Ngộ tốt đẹp thế?].
Bên dưới có người bình luận:
[Nghe nói hình ảnh theo thứ tự là sách sử khai quật được từ hai vị trí khác nhau, một đằng nói Khương Ngộ là hôn quân, bị Ân Vô Chấp giết chết, sau này Ân Vô Chấp diệt Triệu rồi thống nhất cả thiên hạ.

Còn một đằng lại nói Khương Ngộ cả đời anh minh, triều Hạ yên bình ấm no, Ân Vô Chấp trở thành Hoàng hậu và có ý định diệt Triệu để giúp Khương Ngộ thống nhất thiên hạ.

Tuy sách lịch sử cấp hai lúc nào cũng dạy rằng Khương Ngộ là hôn quân nhưng hình như sổ sách khai quật được mấy năm nay đang trắng trợn đính chính một vụ án oan giúp ông ấy, Ân Vô Chấp lại trở thành nhân vật làm nền].
[Chuyện này tôi cũng có nghe, hồi trước giáo viên lịch sử của tôi từng tới một buổi tọa đàm về những di vật được khai quật trong mấy năm gần đây, mà thông tin trong sách sử hai phía lại hoàn toàn trái ngược.

Dạo này mọi người đang tranh luận rất gắt gao về việc Khương Ngộ có thực sự giết các anh em cùng dòng máu và phản bội nước Hạ hay không].
[Lúc trước có người thắc mắc tại sao sách sử ở cả hai phía đều viết Ân Vô Chấp khăng khăng muốn diệt Triệu và giết Triệu Trừng, nguyên nhân có lẽ là bởi Khương Ngộ đã bị hãm hại, nhưng các thông tin khác thì xung đột với nhau nên rất khó để xác minh].
[Ối giời ơi! Không ngờ đọc lịch sử thôi mà cũng có couple để đu, gì ấy nhỉ? Chuyện của Khương Ngộ với Ân Vô Chấp là nghiêm túc thật à? Cả hai đều là Hoàng đế đấy!].
[Gửi lầu trên, trong sách sử mới thì Ân Vô Chấp không xưng đế mà là Hoàng hậu của Khương Ngộ đó~].
[Tui đọc miêu tả về Ân Vô Chấp trong sách sử rồi, nghe nói ông ấy đẹp trai lắm! Hai người đó là nhân vật yêu thích của tui dạo này đấy, hê hê hê hê đẹp lắm, tui nghiên cứu văn minh triều Hạ là để ngắm họ thôi!].
[Các sử gia vẫn đang khôi phục sách cổ, hi vọng các tin mới sẽ được công bố thật nhanh, đề tài nóng hổi tiếp theo là lịch sử triều Hạ đấy!].
[Ha ha ha ha đúng lúc cha tôi đang khôi phục sách này, để tôi bổ sung một chuyện nhé, dạo này họ phát hiện ra một cuốn sách ghi chép chuyện hàng ngày của đế hậu hài lắm cơ.

Nghe nói Khương Ngộ cực kì cực kì lười, lúc lên triều còn nằm ườn ra trên long ỷ, sau đó Ân Hoàng hậu nghĩ ra một cách là gắn móc bạc ở lưng ghế rồi treo ổng lên như treo thịt khô ấy.

Quần thần vốn đã quen với bộ dạng co quắp của Hoàng đế nhà mình, thấy ổng tự dưng ngồi thẳng thì ngạc nhiên lắm, thi nhau hô to bệ hạ anh minh thần võ…!Muốn quay lại quá khứ để xem biểu cảm ngơ ngác của họ lúc Khương Ngộ được gỡ xuống ghê].
[Tôi thấy mớ sách vừa được khai quật kia cứ như đùa ấy, cơ mà cách bảo quản thì lại rất mới, chuyện lạ thật…].

Con trỏ chuột lăn xuống dưới, bỗng một bình luận có đính kèm tệp văn bản: [Couple lịch sử Ngộ Chấp (hot)].
Ân Vô Chấp nhấn vào, chầm chậm lướt xuống cuối, lại thấy thêm một tệp văn bản: [Couple lịch sử Chấp Mê Bất Ngộ [1] (nhiều cảnh X I Ế C)].
[1] Tên couple của Ân Vô Chấp và Khương Ngộ, Chấp trong Ân Vô Chấp, Ngộ trong Khương Ngộ, cả cụm là thành ngữ ý nói sự cố chấp không biết tỉnh ngộ.
Đêm đó Ân Vô Chấp mơ một giấc mơ đầy màu sắc.
Sáng hôm sau, cậu tống hết khăn giấy vào túi rác rồi xách xuống tầng.
Đúng lúc chạm mặt ai đó đang tới trên chiếc xe cân bằng.
Bốn mắt nhìn nhau, Ân Vô Chấp mở thùng rác nhanh tay ném vào.
Cậu chột dạ: “Sao, sao mới sáng sớm cậu đã xuất hiện rồi thế”.
“Sắp khai giảng rồi, mẹ muốn đưa tôi đi cắt tóc”.
Ân Vô Chấp vô thức sờ tóc mình: “Hay chúng ta đi chung đi? Lớn rồi, đừng phiền cha mẹ nữa”.
Vẻ mặt Khương Ngộ rất ưu tư.
Lúc sinh thời, y muốn thấy Hoàng hậu để tóc dài đến eo..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.