Đọc truyện Cuộc Sống Đơn Giản – Chương 74: Ngoại truyện: Kiếp trước
“Đồ ranh con, cánh mày cứng cáp rồi, có năng lực rồi đúng không?! Bây giờ ba mày nói mà không thèm nghe là sao?!”
Ba Tôn tức giận nhìn đứa con trai tước mắt, không thể phủ nhận, con nhà mình quả thực rất ưu tú. Nhưng vừa rồi, không ngờ nó lại nói nó không muốn lăn lộn trong quân đội!
Ba Tôn từ nhỏ đã lớn lên sưới sự quả lý quân sự hóa của ông nội Tôn, theo thời gian trôi qua, nhiệt huyết với quân đội đã sớm dung nhập vào cốt tủy. Nhưng sau đó vì phổi bị chấn thương, ông không thể hoạt động quá mạnh, cũng không thể bùng cháy nhiệt huyết tràn đầy trong lồng ngực!
Ba Tôn đau lòng, đưa mắt nhìn con trai mình. Ông muốn con trai công thực hiện ước mơ của bản thân, ước mơ ông đã bỏ lỡ!
Kể từ khi đưa con vào quân đội, ông đặt toàn bộ tinh lực trên người con trai, nhìn nó dần dần bộc lộ tài năng, nở rộ hào quang. Ba Tôn tự hào dõi theo. Nhìn xem, đó là con trai của ông!
Mắt thấy con trai dần dần hướng đến gần lý tưởng của mình, nhưng nó lại chạy tới nói với ông nó không muốn làm, một khắ kia, ba Tôn cảm giấy tức giận vì tâm huyết của mình bị uổng phí, nó khiến tâm trạng hiện giờ của ba Tôn hết sức không yên.
Thân hình ba Tôn rất cân xứng, bắp thịt toàn thân rắn chắc có lực, bởi vì tức giận mà gân xanh nổi lên, vì từng ra chiến trường, ba Tôn có hơi thở hung hãn chết chóc, giờ đây ông hoàn toán phát cơn giận lên con trai mình.
Thật vất vả mới thấy mặt một lần, kết quả vừa thấy mặt, thằng nhóc này lại nói gì vậy…
Dám nói câu khốn khiếp đến thế!
Tôn Đông Mặc đứng ở nơi đó một câu nói cũng không nói, lại dùng thái độ trầm mặc biểu đạt lập trường của mình.
Nhưng ba Tôn vừa nhìn thấy bộ dạng mặt than của con trai, tức giận cũng không phải là lần đầu.
“Nếu sau này không phát triển trong quân đội, vậy con nghĩ đi chỗ nào?” Ba Tôn nói hơi gấp gáp, ho khan một tiếng.
“Ta là ba con, chẳng lẽ ta có thể hại con sao? Khụ khụ! Con không hài lòng chỗ nào, trong quân đội có chỗ nào không tốt, hôm nay con không nói được, ta lập tức cắt đứt gân chân con!”
Trong đại sảnh, ba Tôn nhắm khẩu pháo ngay con trai mình, dừng lại chính là nhẫn tâm.
Tiếng quát truyền đến tai ông nội Tôn, ông nội Tôn ở trên lầu nghe thấy, bèn mở miệng cắt đứt lời ba Tôn: “Đông Măc, cháu qua đây, nói chuyện với ông nội một lát.”
Câu phản bác của ba Tôn bị cái trừng mắt của ông nội Tôn nuốt vào bụng. Trơ mắt nhìn thằng con trai, đi qua trước mặt, một câu cũng không nói nên lời.
Ông nội Tôn mang theo Tôn Đông Mặc vào phòng sách, ngồi xuống trước bàn, trên bàn có một bức tranh thủy mặc, ông nội Tôn chậm rãi cuốn bức tranh lên, nói với Tôn Đông Mặc:: “Đông Mặc à, ba cháu có phần cố chấp, chung quy vẫn là muốn tốt cho cháu. Giờ cháu cũng đã trưởng thành rồi, có có lý tưởng của riêng mình, có thể nói với lão già đây chút không?”
Tôn Đông Mặc không lên tiếng, mặc dù cuộc sống trong quân đội không thay đổi được lý tưởng trong lòng anh, nhưng ít nhất trong quân đội, anh học được cách khống chế cảm xúc của mình, như vậy mới có thể tránh khỏi trường hợp bại lộ tin tức vì biểu lộ nội tâm.
“Cháu nói cháu không thích làm lính?”
Ông khẽ cười, đặt bức họa qua một bên, đôi tay trống lấy một chồng giấy từ ngăn kéo dưới bàn, sửa sang lại, đưa cho Tôn Đông Mặc, nói với anh: “Cháu xem, đây là tư liệu năm đó khi cháu vừa mới bị đưa vào bộ đội dã chiến, ha ha, rất kém cỏi đúng không. Nhìn lại cái này một chút, đây là cháu của ba năm sau, cũng chính là tài liệu bây giờ. Bên trong còn có đánh giá về cháu của huấn luyện viên nơi đó.”
Ánh mắt ông nội Tôn nhìn Tôn Đông Mặc tràn đầy kiêu ngạo, ông nói tiếp: “Từ nhỏ cháu đã có cái tính này, thứ không thích, bắt ép cũng không được, một khi có mục tiêu, nhất định sẽ toàn tâm toàn ý lao vào. Đừng bảo là cháu không thích quân đội, đừng dối lòng mình.”
Tôn Đông Mặc im lặng, không có ai hiểu mình hơn bản thân mình, thực ra từ khi vừa bắt đầu, bởi vì anh là lính nhảy dù, huấn luyện viên và các đội viên khác không chút nào che giấu sự khinh thường và khi dễ với anh.
Tôn Đông Mặc là kẻ kiêu ngạo bực nào, anh tài trí hơn người, cho dù sống trong môi trường như thế ba năm, bằng vào năng lực của chính mình, anh trôi qua cũng rất tốt, anh không cho rằng mình kém hơn người khác! Lúc nào anh cũng bị người ta dùng loại ánh mắt này dõi theo.
Ở quân đội, tất cả đều nói chuyện ằng thực lực, bắt đầu từ đó, anh không thể không bức bách chính bản thân, không ngừng luyện tập, anh không ngừng tiến bộ từng ly từng tí, ánh mắt đồng đội, từ kinh thường ban đầu chuyển thành khẳng định, rồi khâm phục.
Không ai biết trong khoảng thời gian ngắn ngủi 3 năm đó, Tôn Đông Mặc anh đã bỏ ra bao nhiêu cố gắng. Mặc dù anh thực sự thích cảm giác chỉ cần cố gằng sẽ bội thu.
Không phải là không có lưu luyến, thực ra anh không muốn nghĩ nhiều như vậy, anh còn chưa suy nghĩ đến tương lai của mình, nhưng, anh đã quyết định thoát khỏi mối ràng buộc này. Anh không muốn lưng đeo ước nguyện của ba mình sống hết quãng đời còn lại, anh muốn vì chính mình mà cố gắng một lần, cho dù anh thực sự ưa thích môi trường trong quân đội.
“Cháu từ nhỏ đã nghịch ngợm, luôn có chủ kiến của mình, lần trước cháu đánh cuộc rời nhà trốn đi, không ngờ vừa đi là ba năm, nếu như không phải là ba cháu bị thương quá nặng, có phải hay cháu cứ định ở bên ngoài thêm ba năm nữa?!”
Nghe thấy ông nội nói đến chuyện này, Tôn Đông Mặc không khỏi nhớ tới ba năm trước,nhớ tới cô gái mình từng muốn tỏ tình. Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn, có thể mọi chuyện đã xảy ra theo dự tính của anh.
Đó là một cô gái rất bình thường, không xinh đẹp, nhưng lại thật đáng yêu, khiến người ra cảm thấy thoải mái, bộ dáng thanh thoát trong sáng, đôi mắt như đáy hồ trong suốt, chỉ liếc mắt một cái đã khắc sâu ấn tượng với anh.
Đến cùng anh cũng không biết cô hấp dẫn anh điểm nào, nhưng sau này, anh cảm thấy mình thực sự thích cô, cô có nụ cười ngây thơ, khiến anh suy nghĩ bao năm.
Thi thoảng cô có chút ngây ngô, nhưng vĩnh viễn đều trong sáng tự nhiên như thế, định ra mục tiêu sẽ kiên định hoàn thành.
Anh nhớ đến mỗi lần dùng xong cơm trưa, lúc trở về trường nghỉ trưa, cô luôn nhướn mày, che bụng mình, tự cho là không ai nghe được, nhỏ giọng nói: “Ai, hôm nay lại ăn no quá rồi, phải tiêu hết bao nhiêu tế bào não mới có thể dùng hết đống năng lượng này đây!”
Cô khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, bĩu môi, hai má trắng nõn non mềm như hai cái bánh bao, ngón tay anh bắt đầu ngứa ngáy. Sau đó, cuối cùng cũng như ý nguyện véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Nhìn bộ mặt muốn cười mà không cười được của cô, lúc ấy, trong lòng anh lại hưng phấn không hiểu.
Anh từng nhìn thấy cuốn tiểu thuyết dấu dưới bàn mà cô lén đọc khi đến trường. Anh thích nhìn vẻ mặt đau khổ của cô lúc xin anh không được mách với thầy giáo, thích cảm giác thoải mái khi được ngồi bên cạnh cô nhìn cô học tập.
Tôn Đông Mặc cười rất tà ác, đa số lúc ở lớp đều trêu chọc cô: “Giúp mình chép bài tập, bằng không mình sẽ méc với thầy giáo cậu đọc tiểu thuyết trong lớp!”
“Mình không có, mình không đọc tiểu thuyết trong lớp, đó là sách Ngữ văn, hơn nữa, mình mới chỉ liếc qua một lần thôi!” Thật là kỳ quái, dáng vẻ chột dạ của cô cũng có thể khiến anh vui vẻ đến vậy.
“Chép bài giùm mình, nếu cậu giúp mình, mình sẽ không mách với thầy giáo!” Nhìn vẻ mặt rối rắm của cô gái trước mắt, Tôn Đông Mặc cũng biết cô đang suy nghĩ gì, nhất định là đang đắn đo chuyện mình giúp bạn chép bài là lừa dối giáo viên, trong lòng không thoải mái…, cảm thấy áy náy.
Tôn Đông Mặc rất thích bộ dáng rối rắm của cô, nhưng lại không thể không dựa theo lời anh làm, thật sự, thật sự khiến anh muốn tiếp tục trêu chọc cô.
Lúc anh trốn nhà rời đi, gặp một Lâm Dương cũng rời nhà trốn đi, bởi vì cha anh ta bắt anh ta học đủ loại kinh tế học, cổ phiếu… Anh ta không nhịn được mới tìm cách chuồn khỏi nhà. Hai chảng trai cứ như vậy kết thành tình hữu nghị.
Đáng tiếc, cuối cùng Lâm Dương vẫn bị bắt về, nhưng từ đó về sau, giữa hai người thường xuyên liên lạc, Lâm Dương bắt đầu chơi cổ phiếu, học kinh tế… Hai người chia ra, Lâm Dương bỏ tiền, Tôn Đông Mặc bỏ đầu óc, không ngờ kiếm được không ít.
Thực ra Lâm Dương rất khó hiểu khi anh cứ vùi đầu vào cái trường học nho nhỏ đó làm gì, thực ra anh cũng không hiểu, anh rất ít khi cảm thấy hứng thú với cái gì, nhưng một sinh nảy sinh hứng thú, như vậy nhất định sẽ làm tốt nhất, nhưng nếu đổi vật thành người thì sao?
Anh nhất định phải khiến cô ở lại bên cạnh mình.
Thực ra trong lúc vô tình, Tôn Đông Mặc đã dẫn đầu cả lớp. Chỉ có những người phản ứng chậm lụt, ví dụ như cô nhóc béo ú Trương Thiến.
Đối với chuyện xung quanh cô không hề quan tâm, cô không thấy hàng hiệu anh mặc, trong mắt cô chỉ cần quần áo và sách là được rồi, cô không nghe được những lời tán dương của những người chung quanh khen anh đẹp trai, bởi vì cô biết anh không thuộc về cô.
Có vẻ như cái gì cô cũng hiểu, nhưng tại sao lại không nhận ra sự quan tâm trong đôi mắt anh khi nhìn cô. Anh để ý cô!
Có lúc anh rất ghét cách cô lựa chọn theo trực giác, lựa chọn, với cô mà nói là sự tổn thương. Mặc dù dường như loại trực giác này là do rèn luyện mà có, nhưng anh vẫn không thoải mái.
Sắp tốt nghiệp, học sinh sơ trung anh còn có thể ứng phó, nhưng sang cao trung, dù anh có thể ở bên cạnh cô đi nữa, nhưng, cấp 3 rồi, nếu như cô có mối tình đầu, bị nam sinh nào đó cầu hôn thì vậy làm sao bây giờ.
Tôn Đông Mặc quyết định tỏ tình với cô, anh cố ý đến hiệu sách rất được học sinh yêu thích, mua giấy viết thư, dùng nét chữ đẹp mắt nhất từng viết nắn nót ghi từng chữ: Sau khi tan học, chờ cậu ở hàng cây ngô đồng sau trường học, không gặp không về.
Theo lời đàn em, nơi đó phong cảnh rất đẹp, được đánh giá là đứng đầu trong những địa điểm tỏ tình, tỷ lệ thành công cao gần 100%.
Thật ra, chủ yếu tất cả mọi người rõ ràng, chỉ cần hẹn đến nơi đó, nhất định là muốn tỏ tình , đi, dĩ nhiên đại biểu đã đồng ý, không đi, vậy thì bày tỏ cự tuyệt. Cho nên, trước mắt ở nơi này, tỷ lệ tỏ tình thành công là 100%.
Tôn Đông Mặc không biết, nhưng, Trương Thiến biết!
Tôn Đông Mặc là thừa dịp Trương Thiến làm trực nhật, trịnh trọng đặt tờ giấy ngay chính giữa bàn cô, bởi vì thấy Trương Thiến sắp trở lại, anh chỉ tùy tiện dùng một cây bút chặn lại, nhanh chóng đi ra ngoài, sau đó làm bộ như cái gì cũng không xảy ra tán gẫu với mấy nam sinh đáp án bài tập.
Lúc Trương Thiến nhận được tờ giấy, thực ra đã vô cùng vui vẻ, thậm chí là hơi kinh sợ , cô rất hoài nghi thật giả của tờ giấy, nhưng thường chép bài hộ anh, thường bắt chước nét chữ của anh, Trương Thiến có thể khẳng định đây là anh viết. Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cô vẫn quyết định đi, mang theo tâm trạng thấp thỏm và trái tim nhỏ bé ngượng ngùng.
Sau đó, anh không đến, người cũng đi, ai cũng không chào hỏi, Trương Thiến cảm thấy lòng mình nghẹn lại, chặn một khối.
Cô đã từng hoài nghi Tôn Đông Mặc gửi sau người, dù sao tấm thiệp xinh đẹp như vậy lại đặt lên bàn cô, có lẽ người nào làm rơi, được ai đó nhặt lên, đặt ở trên bàn cô?
Cô vụng trộm điều tra thật lâu, cũng không có kết quả gì, dù sao người đã đi, đi nơi nào cũng không biết, sau này có thể gặp mặt hay không cũng không biết, cô nhìn Hứa Hoan và Lý Đan Đan mấy ngày vẫn thay nhau trêu chọc cô, muốn cô cười đùa như nước. Nhưng rồi… cô cười, vẫn là nụ cười trong suốt ấu, nhưng lại lppj ra nhàn nhạt u buồn.
**********
Ông nội hứa hẹn cho anh hai năm tự do, thực ra Tôn Đông Mặc cũng hiểu ý tứ của người trong nhà, không phải cho không anh hai năm, nói không chừng sau này không còn cơ hội đó nữa.
Thực ra Tôn Đông Mặc không cần mấy ngày nghỉ này để làm gì, chỉ cần ba Tôn nghĩ thoáng chuyện này, anh cũng sẽ làm, mặc dù trong lòng hai cha con đều có đối phương, nhưng từ nhỏ đã không cùng chiến tuyến, nhưng đều là muốn tốt cho anh.
Lúc này rời đi thôi, trong đầu Tôn Đông Mặc lóe lên bóng dáng một cô gái, dừng một chút, cuối cùng anh bước lên xe tới Thành phố D.
Sau khi Tôn Đông Mặc đi, ba Tôn đã từng không hiểu hỏi ông cụ, tại sao lại dễ dàng để anh đi như thế.
Đông Mặc là con cháu nhà họ Tôn, sớm muộn gì cũng sẽ trở lại, nghĩ như vậy, ông cụ lại thần bí cười không trả lời, sau đó thuận miệng nói ra một câu: “Huệ Nguyệt sắp trở lại rồi.”
Lập tức cả người ba Tôn cứng ngắc, nhớ tới bộ dáng bao che cho con của vợ yêu, trước mặt ba Tôn bỗng tối sầm: Lão bà đại nhân, anh sai rồi.
Lời Editor: Ngoại truyện khá mở, đọc chẳng thỏa nguyện cho lắm, thôi thì tùy các trí tưởng tượng của mỗi người mà nghĩ đến chuyện sau khi Tôn Đông Mặc đến thành phố D vậy…