Cuộc Sống Đơn Giản

Chương 7


Đọc truyện Cuộc Sống Đơn Giản – Chương 7

Ngày hôm sau, trời vừa rạng sáng Trương Thiến đã thức dậy chạy thể dục quanh khu phố, sau đó về nhà dùng điểm tâm rồi lập tức xuất phát, hiện tại cô phải nắm chặt thời gian rèn luyện, tranh thủ gầy xuống trước khi lên đại học.

Thật ra bây giờ cô vừa viết tiểu thuyết, vừa vận động, thể lực và trí nhớ cùng phát huy đã tiêu hao nhiều năng lượng.

Hơn nữa mỗi ngày không ngừng uống linh thủy, tuy không thể tinh lọc hết, nhưng giảm lượng mỡ thừa lại rất hiệu quả, quan trọng nhất là nó có thể dưỡng trắng da.

Trương Thiến cảm thấy sau này cô đã tiết kiệm được không ít tiền mỹ phẩm rồi.

Một tháng qua, Trương Thiến đã thành công giảm được 15 cân (7,5kg), da dẻ cũng đẹp lên rất nhiều.

Đều nói một trắng che trăm xấu. Ngoại hình Trương Thiến vốn không xấu, ngũ quan thanh tú, nhưng vì gương mặt có phần mập, trông ngũ quan không được cân đối, nhưng một tháng này đã gầy xuống, ngũ quan lộ rõ, khuôn mặt trắng nõn, làn da trơn bóng, là một mỹ nhân thanh tú xinh đẹp.

Trương Thiến đến tương đối sớm, cô đeo ba lô đứng chờ ở bến xe buýt. Mặc cái áo cánh dơi phối với quần sooc ngắn, giấu đi vóc người.

Ăn mặc như vậy có thể tôn lên nét thon dài của đôi chân nên cô khá thích.

Giờ gầy đi nhiều, khẳng định khi lên đại học còn gầy thêm nữa, hôm nay cô cũng muốn mua ít quần áo vừa người hơn.

Trên thực tế, hôm nay cũng là lần đầu tiên Trương Thiến đi mua quần áo mà không có mẹ Trương đi cùng, dù sao Trương Thiến là một đứa bé ngoan. Ngoại lệ duy nhất là vấn đề ăn uống, về chuyện quần áo, đồ dùng, bình thường cô cũng không quá quan tâm, mẹ chọn mua cái gì thì cô dùng cái đó.

Trương Thiến có chứng sợ lựa chọn, khi mua đồ, cho dù mẹ hỏi ý kiến cô, cô cũng không nói gì, cũng may, mấy thứ cô chọn dù tốt, nhưng lại quá đắt, cuối cùng đành thôi, nghe lời mẹ vậy.

Hứa Hoan cùng Lý Đan Đan đều là người đúng giờ, huống chi nhà Lý Đan Đan rất gần bến xe buýt, nên rất nhanh hai người đã đến.


“Ai nha, từ cửa sổ trên tầng đã sớm thấy trạm xe buýt có người rồi, không ngờ lại là cậu, mới bao lâu không thấy. Hơn một tháng đi? Sao Thiến Thiến lại gầy nhiều như vậy?” Lý Đan Đan chụp vai Trương Thiến, vui vẻ lên tiếng chào, giơ cái túi trong tay: “Mình có mang theo bánh mì, muốn ăn không?”

“Đúng vậy, không biết tiểu tử này sao lại gầy thế, mấy ngày nghỉ mình còn muốn làm thêm để giảm cân, không ngờ lại mập lên. Cậu làm gì mà gầy thành như vậy? Bị mẹ ngược đãi à? ”

Chiều cao của Hứa Hoan và Trương Thiến không chênh lệch nhiều lắm, đều khoảng 1m68, nhưng dáng người Hứa Hoan rất thon thả, hai mắt to tròn có hồn, lưng đeo ba lô, tóc buộc đuôi ngựa, có nét đẹp phóng khoáng.

“Hứa Hoan, cậu nói bừa gì vậy, cậu mới bị mẹ ngược đãi ấy. Lại còn nói phải giảm cân? Trong ba người chúng ta chỉ có cậu là gầy như con khỉ, cậu còn nói giảm béo, vậy chúng mình phải sống thế nào?” Trương Thiến đưa tay bẻ đôi bánh mì, vừa ăn vừa phản bác, trời mới biết trước kia cô hâm mộ Hứa Hoan đến thế nào, ăn gì cũng không mập.

Xe tới rồi, ba người trả tiền tiến đi vào xe, báo lộ trình, tìm chỗ ngồi xuống tiếp tục nói chuyện phiếm.

“Ai, Trương Thiến, sao cậu lại gầy như vậy, uống thuốc à? Nhanh dạy mình, mình cũng muốn gầy.” Thật ra Lý Đan Đan chỉ hơi mập một chút, nhưng cô lại không cho là như vậy, vẫn thấy mình cần phải giảm béo.

Nhà Lý Đan Đan mở tiệm bánh, luôn không thiếu cái ăn, thể trọng cũng tăng theo, nhưng Lý Đan Đan mập rất đúng chỗ, eo là eo, mông là mông, hơn nữa ngực cũng không nhỏ, khuôn mặt hình trái táo.

Vóc dáng nhỏ nhắn, cả người tròn tròn xinh xinh, nhìn thấy đã yêu, cộng thêm giọng nói trong sáng mềm mại, đúng chất một tiểu lo li.

Trương Thiến nháy mắt: “Mình không uống thuốc, ai biết thuốc nào tốt, gặp phải hàng dởm thì sao, bây giờ sáng nào mình cũng dậy sớm chạy bộ đấy.”

“Mỗi ngày? Cậu kiên trì được à.” Hứa Hoan khinh bỉ nhìn cô, ai chả biết người này là con heo lười, có thể ngủ nhiều một phút thì tuyệt đối không dậy trước 30 giây, thật kỳ quái học cao trung lại chưa từng đi trễ!

“Dĩ nhiên, đã kiên trì được một tháng rồi, thế nào, hai cậu có muốn chạy bộ cùng không?” Bây giờ Trương Thiến vì giảm béo, đúng là tràn đầy nhiệt huyết.


“Mới không cần đâu, chưa chắc đã giảm được, cần gì phải chịu tội.” Lý Đan Đan lắc đầu.

“Đúng rồi, thế làn da này thì sao, cậu dùng mỹ phẩm gì, xem khuôn mặt này, trông thật nõn nà.” Hứa Hoan hâm mộ nói.

“A, hoàn toàn là thiên nhiên ban tặng, các cậu cứ hâm mộ đi.” Ha ha, Trương Thiến sao có thể nói rằng trong không gian của cô có rất nhiều linh thạch, cô dùng linh thủy để rửa mặt, tắm rửa hằng ngày đây?

“Ha ha, cái này gọi là thiên sinh lệ chất (*vẻ đẹp trời sinh), thật khó tự mình dối mình.”

“Cậu đi chết đi.” Không muốn nói thì thôi, lại còn lấy cớ! Hai người đồng thời cù lét Trương Thiến.

Ba người cười đùa, rất nhanh xe buýt đã đến nơi.

“Ai, chúng ta tới trung tâm thương mại dạo một lát đi, xem xem thích gì thì mua.”

“Được đó, nhưng đồ trong trung tâm thương mại đắt hơn ngoài chợ nhiều lắm.”

“Ai nha, tốt hơn mà, tiền nào của nấy.”

“Lên tầng hai mua quần áo trước đi.”

“Được, các mỹ nữ, tạo dáng, mình chụp hình cho nào.” Trương Thiến cố ý đem theo máy ảnh tới đây, cười nói với hai cô.


Kiếp trước chỉ hồi sơ trung, Trương Thiến mới thường xuyên dùng máy ảnh, về sau, lượng ảnh cũng giảm đi.

Một là không có thời gian, hai là có máy ảnh kĩ thuật số, rồi điện thoại di động nhiều chức năng ứng dụng, lưu hết trong máy vi tính, lười rửa phim.

Chụp ảnh không phải chớp mắt là xong.

Chụp đẹp thì lưu lại, không đẹp lại xóa, cứ để vậy, không muốn rửa phim, sau đó lại muốn chụp bộ mới, máy ảnh trước đó cũng không dùng bèn xóa. Dần dần, chụp ảnh trở thành trò vui, xem rồi xóa, cuối cùng cũng chẳng lưu lại được bao nhiêu ảnh.

Từ khi trùng sinh, cô đã muốn ghi chép lại cuộc đời của mình, gia đình, bạn bè, mọi sinh hoạt trong cuộc sống, vui chơi, à, còn cả du lịch nữa.

Mỹ nhân không sợ chụp hình, trước kia Trương Thiến không tự tin, ít khi chụp hình, bây giờ đã khác, Trương Thiến cảm thấy sau giảm cân, bản thân cũng không tệ, rất ưa nhìn. Kết quả là…

Trương Thiến bắt đầu hành động, dùng máy ảnh chụp mọi nơi, ảnh chụp chưa thể in ra, Trương Thiến định sau này chờ cô có tiền sẽ in chúng.

Hiện tại là thời gian đi dạo phố.

Dạo một vòng, Trương Thiến nhìn trúng mấy chiếc váy, nhưng quá đắt, cô không muốn mua. Trái lại giúp Lý Đan Đan mua vài món, Trương Thiến cùng Hứa Hoan giúp đỡ xuống giá, nói mãi, cuối cùng giá tiền cũng có thể chấp nhận được.

“Từ khi nào thì miệng lưỡi hai người trở nên lưu loát như vậy? Sao trước kia không phát hiện ra nhỉ? ” Lý Đan Đan cười hì hì, ai cũng không ngại mua món đồ ưng ý với giá mềm hơn.

“Ha ha, bọn mình là nhờ làm thêm mà luyện thành.” Hứa Hoan đắc ý nói.

Trương Thiến cười. “Bọn mình gắng sức, cộng thêm dẻo miệng, bọn họ có biết chúng ta đâu, lần sau gặp mặt chắc gì đã nhớ ra, quản họ nghĩ gì. Lại nói, với cái giá ấy, bọn họ cũng kiếm được tiền, nếu chịu thua thiệt đã không bán cho chúng ta.”

“Ai, đúng là không có tiền không thể làm gì. Muốn xài cũng phải nghĩ trước nghĩ sau, sau này có tiền, mình phải mua hai bộ, một cái để mặc, một cái cất trong tủ, chờ tỉ giá tăng!” Hứa Hoan đứng bên cạnh ai oán than thở.


Trương Thiến giả vờ như đi mua nước, trở lại ném cho hai người mỗi người một chai nước suối trong không gian, nghe thấy lời của Hứa Hoan, mới nói: “Chờ sau này bọn mình kiếm được tiền rồi, nhất định phải trở lại nơi này chân chính đổ máu một lần.”

Hứa Hoan và Lý Đan Đan nhìn nhau.

“Đồng ý!”

“Tán thành!”

“Chúng ta cạn ly!” Lý Đan Đan đề nghị.

“Tốt.”

“Tốt.”

Hứa Hoan ngạc nhiên nói: “Ai, sao bình thường không phát hiện ra nước khoáng lại tốt như vậy chứ!”

Trương Thiến cười cô: “Cậu đi mệt, dĩ nhiên cảm thấy nước uống ngon rồi.”

“Ai, quả nhiên là mình già rồi, mới dạo hai vòng đã mệt.” Hứa Hoan cố ý cúi thấp đầu, làm bộ tâm trạng mất mát. Ba người nhìn nhau cười.

“Đúng rồi.” Lý Đan Đan đột nhiên nhớ tới hỏi: “Lớp hai người ngày mai họp lớp ở đâu.”

Trương Thiến và Hứa Hoan liếc mắt nhìn nhau, khoa trương thở dài. “Bên bờ biển.”

Lý Đan Đan sửng sốt, đột nhiên cười lớn: “Ha ha, hai con vịt lên cạn các cậu, chẳng lẽ ngày mai muốn xuống nước?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.