Đọc truyện Cuộc Sống Đơn Giản – Chương 65
Edit: Huong August
Bởi vì địa điểm xảy ra tai nạn xe cộ vừa đúng ngay cạnh nhà bà nội Trương Thiến, mà phần lớn các nhà xung quanh đều là mấy cụ già lớn tuổi, đa số hàng xóm đều biết Trương Thiến, thậm chí có rất nhiều người chứng kiến Trương Thiến từ nhỏ đến lớn.
Cho nên sau khi xảy ra tai nạn xe, Trương Thiến bị hôn mê được mọi người giúp đỡ gọi xe cấp cứu chuyển đến bệnh viện.
******
Trung tâm thương mại thành phố D, Tôn Đông Mặc cùng ba, anh rể còn có ba thằng nhóc tay cầm bao lớn bao nhỏ, nhìn nhau cười khổ, phái nữ ấy à, đừng coi thường họ ở phương diện dạo phố, lực chiến đấu khiến phái nam bọn họ không chịu đựng nổi.
Sau khi cúp điện thoại, Tôn Đông Mặc cảm thấy hơi lo, lòng hoang mang rối loạn giống như sẽ phải xảy ra chuyện gì không tốt, loại cảm giác này ập tới không giải thích được, không có đạo lý. Thỉnh thoảng trong đầu chợt lóe lên hình ảnh càng khiến Tôn Đông Mặc thấy sợ, hơn nữa anh không có biện pháp bỏ qua cảm giác sâu thẳm phát ra từ nội tâm kia… hơi thở đau thương.
Trở về, phải nhanh chóng trở về.
Tôn Đông Mặc nhìn mọi người còn đang vui vẻ dạo phố trước mặt, không nhịn được nói với ba Trương và anh rể một tiếng: “Ba, trong nhà có chút việc, con phải trở về gấp, anh rể, cho em mượn xe anh một chút, đúng rồi, đây là chìa khóa xe của em, đợi lát nữa mọi người dạo xong, nhờ anh đưa họ về.”
Lúc đến khu du lịch suối nước nóng, tổng cộng bọn họ đi hai chiếc xe, ngoài xe anh còn có xe con của anh rể, chồng chị gái Trương Thiến, mặc dù xe khá lớn, nhưng nhiều người cũng chật chội. Vốn ở một đêm ở khu du lịch, bọn họ tính sáng hôm nay về nhà. Ai biết nhất thời hào hứng, cuối cùng tất cả mọi người đến trung tâm thương mại, tất nhiên hai chiếc xe cũng phải chạy theo.
Chỗ ngồi xe con thực sự quá ít, không chở được bao nhiêu người, cộng thêm Tôn Đông Mặc đi gấp, bèn mượn xe anh rể, nhờ anh rể dùng xe anh chở người nhà về. Trương Hạo đã thấy thèm chiếc xe kiểu dáng mới lạ này rồi, nghe vậy lập tức móc chìa khóa xe ra đưa cho anh, vui vẻ đồng ý.
Mà Tôn Đông Mặc cầm chìa khóa xong bèn vội vàng gấp gáp bỏ đi, nói cũng không nói một tiếng, giống như thật sự có chuyện gì đó rất gấp. Tôn Đông Mặc đi vội vã như vậy, linh cảm trong lòng… cảm giác sốt ruột thật sự quá mạnh mẽ, khiến anh lo lắng.
Thời điểm điện thoại vang lên, Tôn Đông Mặc đang liên tiếp vượt đèn đỏ, phía sau mơ hồ cũng có thể nghe thấy tiếng mắng và tiếng phanh xe ken két của các xe phía sau. Nhưng anh tuyệt đối không để ý, anh muốn nhanh hơn, nhanh nữa…
Đây là số điện thoại Trương Thiến gọi cho anh lúc nãy, lúc Tôn Đông Mặc thấy số điện thoại này, trai lại thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nghe điện thoại, giọng nói bên trong khiến lòng Tôn Đông Mặc trầm xuống.
“Là chồng Thiến Thiến phải không?”
“Vâng, là tôi, xin hỏi ai vậy?” Giọng nói Tôn Đông Mặc hơi cứng ngắc, nhưng hiển nhiên người đầu kia điện thoại không quan tâm đến điều này.
“Ai nha, có thể tìm được cậu rồi, người thân Thiến Thiến không ở nhà, ai cũng không biết số điện thoại cậu, nếu không phải vừa rồi tôi nhớ tới Thiến Thiến gọi cho cậu bằng số máy nhà tôi…”
“Xin hỏi, rốt cuộc có chuyện gì?” Tôn Đông Mặc hơi nặng lời, hai tay cầm tay lái của anh nổi gân xanh, bộ dáng này chứng tỏ anh đang kiềm chế giọng điệu của mình.
“Ai u, chuyện này chẳng phải là chuyện lớn ư, Thiến Thiến bị xe đụng, đưa đến bệnh viện á…, máu chảy rất nhiều, tên lái xe trốn thật nhanh, cậu nói xem sao Thiến Thiến lại xui xẻo như vậy, chung cư chúng ta chưa bao giờ xảy ra chuyện này, tài xế đâm người còn bỏ chạy, sao có thể có hạng người vô lương tâm như thế…”
Trong điện thoại, hàng xóm Trương Thiến chính bác gái kia, còn không ngừng mắng tài xế chạy trốn, nhưng Tôn Đông Mặc không nghe thấy gì nữa, điện thoại rơi trên mặt đất không người nào hỏi thăm, mà lúc này Tôn Đông Mặc chỉ có một hành động duy nhất, đạp mạnh chân ga.
Xe hơi màu xám tro giống như một mũi tên xuyên qua đường cái, bỏ qua từng đoàn xe, nhanh chóng lao về phía trước, đi tới đâu cũng dẫn tới một trận tiếng còi.
Một đường lao vút đi, trước cửa bệnh viện xe quẹo một đường cong ưu mỹ, ngừng lại, Tôn Đông Mặc xuống xe, sải bước đi vào bệnh viện: “Vừa rồi có phải có một bệnh nhân được mang tới vì tai nạn giao thông không? Là một cô gái, làn da rất trắng…”
“Có, người anh nhắc đến đang tiến hành phòng cấp cứu bên kia, xin bình tĩnh, đừng sốt ruột.”
Sau khi biết địa điểm, Tôn Đông Mặc không để ý đến y tá nói gì nữa, sải bước đến phòng cấp cứu, ông nội và bà nội của Trương Thiến đang trông chừng bên ngoài, bên cạnh còn có hàng xóm hỗ trợ.
Thấy Tôn Đông Mặc, cuối cùng bà nội cũng không cầm được nước mắt, hai hàng lệ chảy dài, nắm lấy tay Tôn Đông Mặc, nghẹn ngào nói: “Tiểu Đông à, không phải cháu có quan hệ với mấy ông lớn sao, bảo bọn họ tìm bác sĩ cứu Thiến Thiến đi.”
“Cháu biết, cháu biết, bà nội, người chờ một chút, bọn họ lập tức tới ngay!”
Thật vất vả trấn an được bà nội, Tôn Đông Mặc lập tức tìm được bác sĩ phòng cứu cấp nắm được tình huống trước mắt của Trương Thiến, sau đó đi tới một góc yên tĩnh, cau mày, xoa trán gọi điện thoại.
“Lâm Dương, rốt cuộc lúc nào thì bác sĩ có thể tới.” Giọng nói anh đầy phiền não, đầu rất đau, giống như có người đóng đinh trên đầu, đau đớn, người vốn có ý chí mạnh mẽ như anh vẫn không chống đỡ được.
Đây chỉ là một bệnh viện thị trấn bình thường, bác sĩ không nhiều lắm, vốn không thể so sánh với các bác sĩ ở bệnh viện lớn. Đối với trình độ của các y bác sĩ, mặc dù Tôn Đông Mặc không hiểu, nhưng có thể đoán được, nhất định trình độ không được tốt.
Nhưng với thương thế của Trương Thiến, không thể thường xuyên di động, nếu không, khả năng sẽ xuất hiện biến chứng là rất lớn, hơn nữa thời gian không chờ ai cả, cho nên trên đường đi, Tôn Đông Mặc cũng đã thông báo cho Lâm Dương điều một vài bác sĩ có trình độ tới đây làm giải phẫu cho Trương Thiến.
“Cậu không được gấp, bọn họ đang trên đường đến. Hiện tại Trương Thiến thế nào?”
“Còn chưa vượt qua giai đoạn nguy hiểm.” Tôn Đông Mặc đánh một quyền lên tường, không để ý đến đau đớn trên tay, anh nóng nảy quát Lâm Dương:
“Bảo bọn họ nhanh hơn nữa!”
“Anh biết rồi, Đông Mặc, bây giờ cậu cần tỉnh táo.” Lâm Dương mẫn cảm giác nhận thấy sự khác thường của Tôn Đông Mặc, mặc dù biết nguyên nhân cậu ấy biến thành như vậy, nhưng anh vẫn tương đối lo lắng cho tình huống của Tôn Đông Mặc.
“Đông Mặc, bác sĩ lập tức sẽ đến, Trương Thiến sẽ không có chuyện gì, hiện tại quan trọng nhất là tìm ra người gây tai nạn, rốt cuộc đây là ngoài ý muốn hay là…”
“Tuyệt đối không phải là ngoài ý muốn.” Tôn Đông Mặc híp mắt khẳng định.
“Hả?” Nghe thấy Tôn Đông Mặc dường như đã vực dậy tinh thần, Lâm Dương yên tâm hơn chút, vì vậy thuận theo anh: “Làm thế nào cậu phát hiện được?”
Nếu như bình thường, chắc chắn Tôn Đông Mặc sẽ phát hiện Lâm Dương đang chỉ dẫn cậu nói chuyện, nhưng hiện tại tâm tình cậu quá mức hỗn loạn, nhu cầu cấp bách cần chuyện gì đó hấp dẫn chú ý, để anh phát tiết một phen.
“Theo lời của hàng xóm chung quanh, từ buổi sáng chiếc xe kia đã đậu ở đó, có một bác gái tưới nước cho hoa ngoài cửa sổ, ngẩng đầu lên đã thấy chiếc xe kia phóng nhanh tới Trươg Thiến, động tác gọn gàng, không chút chần chừ, đụng người xong lập tức nhanh chóng chạy trốn.”
“Nhìn thấy biển số xe không?” Lâm Dương vội vàng hỏi.
“Cũng không phải là xe mình, ai lại để tâm đến biển số xe khác, hơn nữa bác gái kia ở lầu ba, mắt lại không tốt, haiz, hơn nữa, ai biết có phải là biển số xe thật hay không?”
“Cũng phải, Đông Mặc, cậu cảm thấy chuyện này là ai làm. Là nhà họ Vương? Trả thù cậu đoạt nhiệm vụ của bọn họ?” Lâm Dương suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn không bắt được trọng điểm, vì vậy vứt vấn đề này cho Tôn Đông Mặc.
Tôn Đông Mặc trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng sâu xa nói: “Tôi lại hy vọng là nhà họ Vương làm, nếu như không phải là nhà họ Vương, như vậy kẻ sử dụng thủ đoạn này, cũng chỉ có thể là…”
Tôn Đông Mặc nhớ lại tất cả những điểm đáng ngờ: Đầu tiên, Tôn Đông Mặc biết hôm nay Trương Thiến định ở lại biệt thự, vì sao cô lại đi ra ngoài? Tiếp theo, vì sao ba mẹ lại chọn đi trung tâm thương mại vào hôm nay? Phải biết rằng, hôm qua bọn họ đi tắm suối nước nóng không mang theo nhiều tiền, hơn nữa, trong điện thoại, giọng điệu Trương Thiến lại gấp gáp như thế, giống như đang sợ hãi chuyện gì vậy.
Mỗi một việc đều phải từ từ điều tra, Tôn Đông Mặc sờ trán, trầm xuống điều chỉnh lại tâm tình cùng suy nghĩ của mình. Để bản thân nhớ lại toàn bộ sự việc phát sinh hôm nay, chút chuyện nhỏ cũng không thể bỏ qua.
Tôn Đông Mặc đang ở nơi này suy nghĩ, chỉ nghe thấy bên kia phòng cứu cấp truyền tới một trận ồn ào, anh mở mắt, hơi cau mày, sải bước đi tới.