Đọc truyện Cuộc Sống Đơn Giản – Chương 48
Nhận được thông báo
của trường học, Trương Thiến thu thập đồ đạc tính định đi, lần này cô
không để ba mẹ đưa đón, đã lớn như vậy rồi chẳng lẽ còn yếu đuối cần
người quan tâm như vậy sao.
Cô cũng không để ý tới yêu cầu của
Lâm Dương, chỉ cần vừa nghĩ sẽ biết, Lâm Dương nói với cô, nhất định là
gạt Tôn Đông Mặc, mấy năm qua, điện thoại Trương Thiến vẫn không đổi,
nếu Tôn Đông Mặc không gọi điện thoại tự nói chuyện này với cô, cô sẽ
coi như mình không biết, Trương Thiến tức giận nghĩ.
Đi thực tập ở bệnh viện thành phố S, nhìn bệnh viên tầm cỡ trước mặt, Trương Thiến
giật mình, môi trường sạch sẽ sáng sủa, thiết bị tân tiến, lầu một còn
có đủ loại cây xanh và vườn hoa, có mấy bệnh nhân được người nhà đẩy xe
lăn tới giải sầu.
Trương Thiến bỏ hành lý vào ký túc xá giành cho thực tập sinh, tự hỏi đối xử này có phải quá cao hay không, trong túc
xá chỉ có hai cái giường, đối với một thực tập sinh mà nói, điều này
bình thường ư?
Tất cả đều hoàn toàn khác kiếp trước, bệnh viện
kiếp trước mặc dù tốt, nhưng sao sánh với bệnh viện trước mắt này, vẫn
còn kém xa.
Hơn nữa bệnh viện này từ bệnh nhân cho đến người nhà
đều có vẻ là người có lai lịch, Trương Thiến không khỏi hoài nghi có
phải trường học an bài sai lầm rồi hay không. Nơi này thật chỉ là một
bệnh viện thôi sao?
“Thiến Thiến, cậu cũng ở nơi đây à. Thật tốt, chúng ta có thể ở cùng một chỗ.”
Cửa đẩy ra, là Lữ Nhất Y.
Những người bạn cùng phòng khác đều đến thực tập trong bệnh viện người nhà
giới thiệu, chỉ có Trương Thiến và Lữ Nhất Y lựa chọn đi theo trường
học, Lữ Nhất Y vốn cũng là tính tự mình tìm, nhưng bệnh viện người nhà
cô tìm không phù hợp với quy định của trường học, cuối cùng Lữ Nhất Y
dứt khoát quyết định trực tiếp nghe theo sắp xếp của trường, dù sao công việc sau này cũng không lo không tìm được một bệnh viện tốt, đâu cần
thiết phải thực tập ở đó.
Trong lòng Trương Thiến thật vui vẻ, có thể được phân phối đến cùng một bệnh viện, lại còn ở cùng một phòng
ngủ, thật sự rất trùng hợp!
“Đúng vậy, thật là trùng hợp, có thể thấy người quen, thật vui.”
“Ha ha, là chúng ta là hai kẻ may mắn mới đúng, trường học chúng ta có năng lực thật lớn, nghe nói bệnh viện này do công ty nào đó xây dựng bệnh
viện tư. Nếu thật sự trở thành bác sĩ gây mê của bệnh viện này, chỉ tiền bo cũng thừa hơn mấy tháng tiền lương đó.”
“Không thể nào, một
mặt, thực tập có thể đánh giá thành tích và kiến thức chuyên môn, mặt
khác có thể đánh giá sự cố gắng của cậu. Nhưng 98% bệnh viện cũng sẽ
không thu nhận sinh viên chưa tốt nghiệp, cậu đừng hy vọng nữa.”
Trương Thiến vẻ mặt không chút thay đổi phá vỡ tâm tư Lữ Nhất Y, thực tập tạm
được, nhưng nếu thật sự được công tác ở đây, cũng chỉ có Hướng lão đại
và Trương Ninh là đủ khả năng, đi nghiên cứu thôi.
“Cũng biết
thế, nhưng bác sĩ bệnh viện này quả thật nổi danh, có thể thực tập ở
đây, chứng minh sau khi tốt nghiệp chúng ta cũng có thế tìm được bệnh
viện thật tốt đấy.”
Trương Thiến gật đầu, bày tỏ đồng ý, sau đó
mở miệng nói: “Tốt lắm, đừng nói nữa, trước dọn dẹp đã, lát sau phải đi
chào hỏi người hướng dẫn, rèn luyện dần, về sau cũng có thể dễ nói
chuyện.”
“Biết rồi, chào hỏi xong hai chúng ta sẽ làm quen hoàn
cảnh bệnh viện một chút, kẻo có lúc lại đi lầm lối.” Lữ Nhất Y nói xong
bèn bắt đầu thu thập.
Thực tập sinh đều là ca ngày, lượng công
việc không lớn, ở trong phòng giải phẫu quan sát thủ pháp cụ thể của bác sĩ gây mê, nghe giáo sư giảng giải, lúc nào thì dùng thuốc gì, cần chú ý điều gì, quan sát huyết áp bệnh nhân và tần số hô hấp, tùy thời gian mà có các phản ứng khác nhau, thỉnh thoảng thỉnh giáo mấy vấn đề, làm báo
cáo hoặc trả lời mấy vấn đề của giáo sư, thời gian một ngày cứ như mà
trôi qua.
Thực tập đã bắt đầu được hai ngày rồi, Trương Thiến bắt đầu quen thuộc, hôm nay cô nhận được thông báo, sẽ có người mang theo
Trương Thiến trực đêm, mặc dù có phần không hiểu, nhưng, Trương Thiến
vẫn lễ phép bày tỏ nhất định sẽ đi.
Buổi tối bệnh viện có vẻ an
tĩnh, nhất là giáo sư Vương còn mang theo Trương Thiến đi lên cầu thang, trên cầu thang không có ai, hết sức yên tĩnh. Dọc theo đường đi chỉ có
thể nghe tiếng bước chân “cộc cộc” của hai người, bóng người lập lòe
dưới ánh đèn cảm ứng, Trương Thiến nín thở nhìn giáo sư Vương trước mặt, đợi đến một tầng nữa, cô không nhịn được lên tiếng.
“Giáo sư Vương, chúng ta đi đâu trực đêm?”
“A… tôi không nói qua sao?” Mang theo Trương Thiến là một người phụ nữ hơn
40 tuổi, gọi Vương Hà, cô nói chuyện không nhanh không chậm, dáng vẻ mềm mại dịu dàng, lúc giải phẫu có thể nghe thấy giọng nói này có thể trấn
an tinh thần của bệnh nhân.
Nhưng hiện tại, Trương Thiến cảm thấy mình nổi cả da gà, loại cảm giác chầm chậm mà kéo dài này, cứng rắn là
mang theo cảm giác quỷ dị, cộng têm lúc này giáo sư đi phía trước Trương Thiến, khi quay đầu lại, gương mặt bị ánh đèn soi sáng một nửa, nửa còn lại chìm trong bóng tối, càng có vẻ doạ người.
“Chúng ta đang
đến khu khách quý, bình thường buổi tối không có việc gì, em cứ đi theo
tôi là được.” Giáo sư Vương nói xong quay đầu lại tiếp tục lên lầu,
Trương Thiến cũng thở dài một hơi.
Rốt cuộc đi ra cầu thang, nhìn ánh đèn phát sáng trên đỉnh đầu, không ngờ Trương Thiến lại cảm thấy chúng thật đáng yêu!
Đi tới phòng trực, giáo sư Vương phân phó Trương Thiến một vài chuyện,
cũng không nói chuyện với cô, cầm lên một chồng chất giấy bắt đầu chú
tâm đọc.
Chỉ đăng tải trên Diễn đàn Lê Quý Đôn.
Trương
Thiến cảm thấy mình đến đây chẳng giúp được gì cả, chỉ là ngồi một chỗ
không làm gì, truyền dịch, tiêm, đổi thuốc đều có y tá chuyên môn làm,
dù cô muốn hỗ trợ, những người đó cũng không để ý đến cô, điều này khiến cô có phần lúng túng.
Dầu gì cũng là lần đầu tiên trực, Trương
Thiến không dám qua loa, điện thoại di động cũng không dám đưa ra, chỉ
có thể đàng hoàng ngồi nơi đó ngây ngô nhìn mọi người bận rộn.
Khu khách quý ở đây đều là người có quyền hoặc có tiền, phòng bệnh đều là
phòng cá nhân, có chuyện gì cũng sẽ trực tiếp ấn chuông gọi người, lý do cũng đủ loại, máy điều hòa quá lạnh, rót ly nước, hạ thấp giường xuống, đưa vật này vật kia.
Lại có tiếng chuông reo rồi, Trương Thiến
đang suy nghĩ lần này lại là cái cực phẩm lý do gì thì giáo sư gọi cô:
“Trương Thiến, phòng 109 truyền đạt, đây là thuốc, em đưa cho người ta
đi.”
Rốt cuộc có chuyện làm, Trương Thiến cảm thán, cam kết với
giáo sư là nhất định sẽ hoàn thành nhiện vụ, bèn xoay người rời đi, nên
cô không nhìn thấy đông đảo ánh mắt phẫn hận lẫn hâm mộ của đám đông
phía sau.
Vị trí phòng 109 có vẻ đặc biệt, tận cùng hành lang,
chiếm một diện tích lớn, Trương Thiến thấy đúng số phòng, sửa sang quần
áo, lễ phép bắt đầu gõ cửa, đợi một lúc lâu, bên trong không có người
nói chuyện.
Trương Thiến nghiêng đầu, lại gõ mấy cái, vẫn không
có phản ứng, cuối cùng, Trương Thiến lại gõ gõ cửa, hơn nữa lễ phép nói
một câu: “Tôi tới đưa thuốc.” Sau đó bèn trực tiếp đẩy cửa tiến vào.
Bệnh viện nào cũng có chế độ rất nghiêm, thời gian uống thuốc, thời gian
dùng bữa, hôm qua Trương Thiến đã nhìn thấy một cô y tá đến muộn mười
phút, kết quả bị y tá trưởng mắng một trận, cuối cùng thiếu chút nữa bị
đuổi việc.
Sau đó Trương Thiến nói việc này cho Lữ Nhất Y nghe,
giọng điệu đồng tình với cô gái kia, lẫn khó hiểu tại sao bệnh viện lại
làm như vậy.
Kết quả Trương Thiến bị Lữ Nhất Y giáo dục một trận: “Cậu là đầu heo à, trong bệnh viện đều là người nào, chẳng lẽ cậu không biết, bệnh nhân cần thuốc gì, ăn gì cậu biết không, ngộ nhỡ có chuyện
gì xảy ra, ai chịu trách nhiệm? Hơn nữa y tá kia đâu bị đuổi việc, cậu
quan tâm mù quáng làm cái gì?”
Vào cửa, Trương Thiến nở nụ cười
ôn hòa, vừa định mở miệng nói gì đó, đã nhìn thấy nằm trên giường là
người đàn ông quen thuộc – Tôn Đông Mặc, Trương Thiến nuốt lời định nói
vào bụng, xoay người muốn đi.
Tay mới vừa cầm nắm cửa, chỉ nghe thấy sau lưng truyền tới một giọng nói từ tính: “Anh còn chưa uống thuốc.”
Tay Trương Thiến vẫn đặt trên nắm cửa, nắm chặt lại buông ra, buông ra lại
nắm chặt, như thế lặp lại mấy lần, lúc này mới buông tay ra xoay người
lại.
Giây phút nhìn thấy Tôn Đông Mặc, Trương Thiến đã biết rõ
chuyện gì xảy ra rồi, căn bản trường học không có lớn năng lực đến thế,
đưa thực tập sinh vào bệnh viện tư nhân tầm cỡ như vậy.
Còn trùng hợp như vậy, thực tập cùng một bệnh viện với Lữ Nhất Y, cùng một phòng
ký túc xá! Tại sao Tôn Đông Mặc không hề có chút bất ngờ, hừ, Lâm Dương
đáng chết.
Thuốc được đặt khéo kéo trên khay, Trương Thiến nghiêm mặt cầm khay đi vào phòng, mới vừa rồi chỉ chú ý đến người trên giường, bây giờ lại gần nhìn, hừ, chẳng phải sống rất tốt ư.
Giường bệnh cỡ lớn nhìn rất thoải mái, TV, máy điều hòa không khí, máy tính, ghế sa lon, khay trà, phòng bếp, phòng tắm cái gì cần có đều có, đúng là coi
bệnh viện thành khách sạn.
Trương Thiến để khay trên một tủ nhỏ
bên giường, đổ số lượng thuốc ra khay, dùng bên phích nước nóng bên cạnh rót một chén nước ấm cho hắn: “Uống thuốc.”
“Em bón cho anh.”
Anh bao nhiêu tuổi rồi, uống thuốc còn cần người bón ư.
Trương Thiến để thuốc qua một bên, cầm khay trong tay, chăm chú nhìn vào ánh mắt của Tôn Đông Mặc: “Anh thích thì tự mà làm.”
Nói xong đã muốn đi, Tôn Đông Mặc vươn tay bắt được cánh tay Trương Thiến,
bởi vì động tác quá lớn, kim tiêm trên mu bàn tay giật ra, đâm rách cả
da.
“Chớ đi!”
“Rốt cuộc sẽ không bao giờ không từ mà biệt như vậy nữa.”
Tôn Đông Mặc đã biết Lâm Dương lá mặt lá trái. Mấy năm cô làm sao mà vượt
qua, chính mình một chút tin tức cũng không có, đến tột cùng cô đã phải
chịu đựng áp lực như thế nào?
Tôn Đông Mặc không dám tiếp tục suy nghĩ nữa, hắn hết sức tự trách, đồng thời càng thêm đau lòng Trương
Thiến, chỉ có thể một lần lại một lần cam đoan với cô.
“Lời của anh, liệu em có thể tin tưởng không?”
Trương Thiến thất vọng nhìn máu vẫn chảy nơi mu bàn tay hắn, mấp máy môi, chịu nỗi đau đớn như kim châm trong lòng, nói tiếp: “Tôn Đông Mặc, em cảm
thấy hai chúng ta không thích hợp…”
“Phịch”
“Ưm”
“Ô~”
Trương Thiến ngã xuống giường, mắt trợn tròn nhìn Tôn Đông Mặc ở ngay trước
mắt, cảm thụ đầu lưỡi hắn mạnh mẽ khuấy động trong miệng mình, bất lực
phát ra âm thanh “Ô…ô…”, dần dần, cô vùng vẫy càng lúc càng yếu…
Kết thúc một nụ hôn dài, Tôn Đông Mặc cúi đầu nhìn cô gái còn đang thở hổn
hển phía dưới, hắn hơi nhếch miệng nhìn chăm chú vào hai mắt mọng nước
của cô, bá đạo tuyên bố: “Em là của anh, không được phép trốn!”