Đọc truyện Cuộc Sống Đơn Giản – Chương 32
“Hả? Nếu vị tiểu thư này nguyện ý bỏ tiền, vậy thì không thể tốt hơn, xem bộ dạng hai người chắc còn là sinh viên đi, tôi cũng không làm khó các cô nữa, lưu lại ba vạn (*hơn 100 triệu VNĐ), các cô có thể đi.”
Thời điểm nói như vậy, Vu Chí thu hồi dáng vẻ lười biếng, trò mèo bắt chuột này đã lâu rồi y không chơi. Y nâng người ngồi ngay ngắn trên salon, hứng thú quan sát nét mặt hai người.
“Sao có thể đắt như vậy? Rõ ràng bọn tôi không mua gì cả.” Trương Tiểu Trữ cứng đờ, thì thào tự hỏi. Khoản tiền lớn như vậy, cho dù mượn các bạn học cũng không đủ, hơn nữa căn bản không thể kinh động đến ba mẹ.
Trương Thiến đứng nghe một bên cũng bị hù sợ, cô chỉ cảm thấy không thể nói lý, chưa gặp qua kẻ bịp bợm nào như vậy. Muốn giật tiền cứ việc nói thẳng, cần gì lấy cớ.
“Các cô cho đó là tiền gì? Chỉ là phí vào cửa sao?” Vu Chí hưởng thụ nhìn bộ dáng sợ hãi của hai người.
“Quán bar của tôi không thể tùy tiện xông vào, hôm nay lại có hai cô gái trẻ đây, đã lâu không gặp chuyện thú vị như vậy rồi.” Vu Chí nói lời này, mặc dù nở nụ cười vui vẻ, nhưng mấy người đàn ông cao lớn phía sau nghe vậy, đồng thời biến sắc.
Một người đàn ông trung niên dáng vẻ ổn trọng đứng bên cạnh quan tâm mở miệng: “Các cô không phải là hội viên quán bar, cũng không phải là khách hội viên mang vào, dám tự tiện xông vào “Mộng Lang” không phải là chuyện có thể giải quyết được bằng tiền, cậu chủ thương hại các người mới có ngoại lệ, chỉ cần hai cô chi chút tiền tài mà thôi.”
“Nếu sự tình náo lớn, quả thật chúng tôi có chứng cớ.” Nói xong, người đàn ông trung niên ngẩng đầu nhìn máy theo dõi.
“Huống chi, lỡ như có khách nào khiếu nại…” Lời còn chưa dứt, lại ý vị sâu xa nhìn Trương Tiểu Trữ.
Hai người lập tức nhớ tới người đàn ông đuổi theo họ, nhất thời im lặng không nói gì.
“Xem bộ dáng giật mình của các người kìa, chẳng lẽ không có tiền?” ()
“…”
“Nếu không có tiền. Vậy thì ở đây hỗ trợ vài ngày đi, khi nào trả xong, lúc đó sẽ để các cô đi.” Vu Chí khoát khoát tay, lập tức có hai vệ sĩ mặc âu phục tiến dần về phía hai người Trương Thiến.
Nhìn hai tên vệ sĩ càng lúc càng gần, Trương Thiến khẩn trương nắm tay thành quả đấm.
Tình huống thật không tốt, cô hiểu rõ, hiện giờ không ai biết họ ở chỗ này, cũng như sẽ không có ai đến cứu cô, tất cả chỉ có thể dựa vào chính mình. Mặc dù thời điểm này, trong đầu cô thoáng qua bóng dáng Tôn Đông Mặc, lại quả quyết đánh tan. Bây giờ Tôn Đông Mặc rất bận, mấy ngày nay hai người cũng chưa gặp nhau.
“Chờ một chút.”
Khi bọn họ đã gần đi đến trước mặt, Trương Thiến lên tiếng.
Cô vươn tay vào túi, nhưng thật ra là lấy từ “không gian”, đó là một miếng ngọc phỉ thúy lớn chừng bàn tay trẻ con, điêu khắc một con rắn xanh lục ôm hai viên cầu màu trắng, kiểu dáng sống động, nhìn qua cũng biết nó rất giá trị.
Trên thực tế, Trương Thiến không biết giá trị thực của nó, đó là quà tặng kết hôn mà nữ quỷ đặt trong “không gian”, Trương Thiến biết khi còn sống thân phận của nữ quỷ cao quý, những thứ này đều được gói gém cẩn thận, nhưng nàng ta không thèm để mắt đến, chỉ xếp một góc, quà cũng chưa mở. Cho dù như vậy, khối Phỉ Thúy này có thể làm quà tặng kết hôn, nhất định giá tiền sẽ không thấp.
“Cái này, đủ ba vạn chứ?”
Vu Chí cách khá xa, không thấy rõ. Đợi thủ hạ đưa ngọc Phỉ Thúy tới, y kinh ngạc nheo cặp mắt hoa đào, nhìn Phỉ Thúy, lại nhìn Trương Thiến, phát hiện tay cô đang giữ chặt vạt áo, y cười khẽ.
Vừa định mở miệng nói gì đó, có người chạy chậm tới bên cạnh, ghé vào tai y thì thầm đôi câu.
Sắc mặt khẽ biến, Vu Chí khoát tay: “Biết, ta lập tức đi qua.”
Vu Chí trầm mặc nhìn họ thật lâu, khuôn mặt tinh xảo không chút thay đổi, sau đó mới đứng lên nói với người bên cạnh: “Để họ đi.”
Ra khỏi quán bar, hai người cùng thở phào nhẹ nhõm, bên ngoài mưa đã tạnh, không khí mát mẻ, trên đường đọng lại nhiều vũng nước, dưới ánh trăng và đèn đường, phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
Trương Tiểu Trữ tinh thần sa sút: “Thật xin lỗi, đều là lỗi của mình , là mình liên lụy đến cậu.”
Trương Thiến không nói gì, cô một mực suy tư, vừa rồi cô quá khẩn trương, chỉ kịp chú ý đến cặp mắt hoa đào của y. Tên đó là kẻ cực kỳ nhỏ mọn, thuộc hạng người có thù phải trả có oán tất báo. Cô cho rằng y sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ như vậy.
Cũng may, cuối cùng y vẫn thả họ.
Về sau sẽ không bao giờ làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, Trương Thiến không dám nghĩ tới.
Thật ra trong lòng Trương Thiến vẫn trách cứ Trương Tiểu Trữ , nếu như không phải vì cô, chắc chắn sẽ không đi vào, nhưng cô lại càng oán giận chính bản thân mình.
Trương Tiểu Trữ bị sự cố chấp che mờ mắt, còn cô lại là kẻ tự cho mình là đúng.
Cô vẫn muốn trải qua một cuộc sống thật đơn giản, nhưng hôm nay có năng lực rồi, không cam lòng sống một cuộc đời bình thường. Đây chính mâu thuẫn của con người: lòng tham không đáy, vĩnh viễn không thỏa mãn.
Trương Thiến vỗ mạnh vào đầu mình, cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều, đều đã thoát ra rồi, còn suy nghĩ lung tung làm cái gì, chẳng lẽ còn không hài lòng với kết quả này ư?!
Trương Tiểu Trữ nhìn Trương Thiến không lên tiếng, dừng lại níu lấy tay cô: “Số tiền kia, mình sẽ trả lại cậu .”
Trương Thiến sửng sốt, mới nhớ tới chuyện ngọc Phỉ Thúy, cô muốn lắc đầu, nó vốn không thuộc về cô, cho ai, Trương Thiến cũng không đau lòng. Nhưng nhìn cặp mắt tràn đầy áy náy và hối hận của Trương Tiểu Trữ, cuối cùng vẫn gật đầu. ()
Suy nghĩ một lát rồi nói với Trương Tiểu Trữ: “Bây giờ cậu đã nhìn rõ bộ mặt thật của hắn ta rồi chứ, chính là một tên cặn bã.”
Trương Tiểu Trữ từng bước tiến về phía trước, giọng nói thật thấp: “Ừ, mình rõ rồi.”
Hình như nghĩ tới điều gì, Trương Tiểu Trữ ngẩng đầu nhìn Trương Thiến, cô khẽ cười, nước mắt chảy xuống: “Mình thật sự rất khờ, vì hắn ta, thiếu chút nữa bán mình rồi.”
Trương Tiểu Trữ lau nước mắt: “Yên tâm đi, sẽ không bao giờ xảy ra loại chuyện như vậy nữa, chỉ lần này là đủ rồi.”
Trương Thiến không nói gì, trong đầu lại nghĩ tới Tôn Đông Mặc, liệu rằng cô yêu hắn đến mức nào?
Vừa đi vừa nghĩ tới chuyện của mình, hai người đều trầm mặc. Cứ đi như vậy một lát, hai người mới đưa mắt nhìn quang cảnh xa lạ bốn phía, liếc mắt nhìn nhau, haiz! Hay là hỏi đường đi.
Rốt cuộc, sau bao lần hỏi đường hai người cũng trở lại trường.
Về tới phòng, Trương Thiến phát hiện bốn người khác đã trở lại, nhìn họ líu ríu biểu đạt lo lắng của mình. Trương Thiến cảm thấy trong lòng ấm áp, hoàn cảnh quen thuộc, gương mặt quen thuộc, cô đột nhiên cảm thấy an tâm.
Tinh thần vừa buông lỏng, lúc này Trương Thiến mới phát giác bản thân vô cùng mệt mỏi, cô không nhiều lời, chào hỏi với mấy bạn cùng phòng, ghé người lên giường. Đầu mới vừa chạm gối, Trương Thiến thoải mái phát ra một tiếng than khẽ, rất nhanh liền mơ màng.
Trong lúc mông lung, Trương Thiến cảm thấy giống như đã quên mất điều gì, nhưng tinh thần vẫn trong trạng thái khẩn trương, hiện tại cô thật sự quá mệt mỏi, thôi, có chuyện gì, ngày mai hãy nói.
Nghĩ như vậy, chỉ chốc lát đã truyền ra tiếng hô hấp đều đều, hiển nhiên cô đã ngủ say.
**********
Bên kia, ngoài cửa quán bar.
“Đông Mặc, làm gì mà chậm như vậy?”
Theo tiếng vang cửa xe, Tôn Đông Mặc ngồi xuống vị trí bên cạnh ghế lái, Lâm Dương mở miệng báo cáo: “Nàng dâu nhà cậu và cô bạn đồng học vừa đi ngang qua, tôi nhìn thấy cô ấy hỏi đường.”
Tôn Đông Mặc cau mày: “Trời đã tối rồi, sao không bắt taxi về?”
Lâm Dương im lặng, tôi làm sao biết được, “Có thể không mang theo tiền.”
“Ừ, đã đã trễ thế này không an toàn, anh có thể đuổi theo không?”
“Xem thường tôi à, họ vừa mới đi, đương nhiên là có thể.” Nói vậy, Lâm Dương khởi động xe, dọc đường phóng thật nhanh. “Xem đi, gì mà không đuổi theo được chứ, tôi gọi bọn họ.”
Tôn Đông Mặc nhanh chóng bắt được tay Lâm Dương, không để anh bấm còi, hắn nhìn lên bóng lưng đơn bạc kia, giọng nói trầm thấp: “Không cần, theo phía sau đi, đừng để họ phát hiện.”
Lâm Dương nhìn dáng vẻ kiên trì của bằng hữu, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là làm theo.
An tĩnh đi theo một lát, Lâm Dương có chút nghi vấn, nhìn nét mặt của Tôn Đông Mặc có vẻ hòa hoãn hơn lúc nãy, bèn lớn mật mở miệng: “Đông Mặc, cậu với Vu Chí kia có giao tình gì thế, tôi nghe nói y không dễ nói chuyện đâu.”
“Không có giao tình gì, y chỉ thiếu tôi một yêu cầu thôi.”
Lâm Dương cố gắng giữ vững tay lái, giọng điệu khó tin: “Cậu đâu phải không biết y có bao nhiêu năng lực ở thành phố J? Sao còn lãng phí điều kiện như vậy?”
Tôn Đông Mặc hiểu ý Lâm Dương, hắn dời tầm mắt nhìn bóng lưng phía trước rồi chuyển tới trên người anh, nghiêm túc giải thích: “Ban đầu lúc y còn nghèo túng, tôi cho y chút trợ giúp, y cam kết đồng ý một yêu cầu. Trên thực tế, cho dù không có tôi, y cũng sẽ thành công, chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi.”
Tôn Đông Mặc quay đầu nhìn về phía phía trước, tiếp tục nói: “Yêu cầu này chính là một củ khoai lang phỏng tay, cao không được, thấp cũng không được. Nếu tôi không nói ra yêu cầu trước, y sẽ luôn nhớ kỹ, không an tâm. Hôm nay như vậy, đối với hai người mà nói, đều là chuyện tốt.”
“Để các cô đi? Đây chính là yêu cầu của cậu? Cũng quá đơn giản rồi. Cậu chính là kẻ bị thua thiệt.” Gia đình Lâm Dương đều là người làm ăn, mưa dầm thấm đất, luôn nhạy cảm với chuyện giao dịch kiểu này.
Tôn Đông Mặc nhìn chăm chú vào phía trước ô tô, chuyên chú nhìn gò má cô, Trương Thiến đang hỏi đường, trong lòng nghĩ, bọn họ đã mấy ngày chưa gặp nhau, hơn nữa mấy ngày sau hắn phải trở về thành phố D rồi.
Hắn toàn tâm toàn ý trả lời vấn đề Lâm Dương: “Không dừng lại ở điều này, trong nhà chỉ cho tôi hai năm, mà Thiến Thiến lại ở thành phố J tận năm năm. Không có việc gì thì tốt, nếu lại xuất hiện loại chuyện như hôm nay, ít nhất khi tôi không có mặt cũng có thể bảo đảm an toàn cho cô ấy.”
Lâm Dương bất mãn chen miệng: “Ai, tôi cũng ở thành phố J mà, sao cậu lại không nhờ tôi chăm sóc.”
Tôn Đông Mặc nhìn Lâm Dương, nhàn nhạt mở miệng: “Chuyên ngành không hợp.”
“…”
Một đường không nói chuyện, đến khi chứng thực hai người đã vào trường, Lâm Dương mới quay đầu xe lái đi.
Quầy bar “Mộng Lang”, trong căn phòng trang hoàng xa hoa, Vu Chí một tay vắt trên sô pha, tay kia vuốt ve miếng ngọc Phỉ Thúy tinh xảo, dưới ánh sáng mỏng manh ấm áp, Phỉ Thúy càng long lanh.
Ánh mắt y xoay chuyển, mở miệng hỏi người đàn ông trung niên bên cạnh đang đứng yên bên cạnh: “Lão Triệu, ông nói xem, chất lượng Phỉ Thúy này như thế nào?”
Chú Triệu rất nghiêm túc trả lời: “Thiếu gia, tôi không hiểu cái này.”
Y lắc đầu cười khẽ, vuốt ve góc cạnh Phỉ Thúy, trên khuôn mặt tinh xảo là nụ cười ý vị: “Tôn Đông Mặc quả là một người thông minh. Bất quá con chuột nhỏ kia cũng không phải đơn giản.”