Cuộc Sống Điền Viên Trên Núi Của Nông Phu

Chương 59: Có khổ khó nói


Đọc truyện Cuộc Sống Điền Viên Trên Núi Của Nông Phu – Chương 59: Có khổ khó nói

Bão tuyết hạ xuống, thiệt hại người chết do giá rét khắp nơi được báo lên, lại có phòng ốc sụp đổ, đường phố bị phong tỏa, giá cả gạo rau xanh tăng vọt, trữ hàng đầu cơ chờ đến sau thiên tai liên tục không ngừng, vốn nhân thủ huyện nha không nhiều, mỗi người đều bận rộn, loay hoay gà bay chó sủa.

Tiểu Bảo dẫn người đi ra ngoài, hoặc chỉ huy quét tuyết đường đi, hoặc trợ giúp cứu tế bệnh nhân, hoặc thống kê số người chết, phát vật phẩm chống lạnh, mỗi ngày chân không chạm đất. Hôm nay về đến nhà cả người cũng run lập cập, Hà Hoa vội vàng sai người lấy nước ấm cho hắn ngâm chân, lại nấu trà gừng xua đi lạnh giá. Vừa nhìn sang mới thấy, cái áo choàng trị giá hơn mấy chục lượng bạc trên người kia không còn.

“Cho cầm cố rồi, nàng không thấy cả nhà kia, ba bốn đứa trẻ cũng cóng đến hôn mê…… Ta lấy áo choàng đổi chút quần áo lương thực cho bọn nó.” Tiểu Bảo vừa chà tay, vừa nhảy mũi.

Hà Hoa dứt khoát cầm một cái chăn trên giường đắp lên trên người của hắn, giận trách: “Chàng cũng không biết giữ một cái cho mình. Tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ phải nhờ ở trên giúp đỡ.”

Tiểu Bảo nói: “Đại ca đã viết sổ con trình lên rồi, chỉ là hiện tại đường không thông, ít nhất mười ngày mới có thể có thơ hồi âm.”

Hai người lại nói qua loa đôi lời, bởi vì hôm sau Tiểu Bảo còn phải đi ra ngoài, nên nghỉ ngơi sớm.

Ngày hôm sau cho người cầm chút quần áo nửa mới nửa cũ gói thành một  bao lớn để Tiểu Bảo mang đi ra ngoài, bởi vì A Tề Hách Học Khang đều mang người trong nha môn đi ra ngoài cứu tế, buổi tối cũng không chắc sẽ trở lại, chỉ để lại Thường Kiều – một đứa bé to xác, Hà Hoa không yên lòng, đi tìm Thường thị nói muốn gia tăng hộ vệ tuần tra, hơn nữa người gõ mõ cầm canh trực đêm không thể qua loa.

Ai ngờ Thường thị vậy mà lôi kéo Hoàn Ngọc đi ra ngoài, nói là muốn đích thân đi đến nơi phát cháo xem một chút, đến tối muộn mới toàn thân run rẩy nhếch nhác trở lại, nói ở trên đường bị người vây quanh, rất nhiều người gặp thiên tai quỳ xuống trước kiệu của nàng ta, cảm kích thiện tâm của Tri Huyện phu nhân, nhân tiện cầu xin các nàng trợ giúp nhiều hơn. Đám người vây quanh một đống, cỗ kiệu không qua được, lại có mấy kẻ xấu thừa dịp lộn xộn trộm đi trang sức trên người nha hoàn nàng ta, náo loạn hồi lâu mới có thể thoát thân.

Hà Hoa thấy nàng ta tự lo không xong, đành phải phân phó Quý quản gia gọi  một vài người quen biết, để buổi tối gác cổng đóng cửa thật kỹ, người gác đêm nấu một nồi trà gừng lớn, không cho uống rượu, cũng không thể chỉ một mực vây quanh bên cạnh chậu than ngủ gà ngủ gật vân vân.

Lúc nửa đêm, Hà Hoa đứng lên cho đứa bé bú sữa, lúc điều chỉnh đèn sáng lên một chút, bỗng nhiên thấy ngoài cửa sổ có bóng đen thoáng qua, vội vàng đi gọi Tiểu Thư, đột nhiên lại nghe được có người kêu ta: “Có ăn trộm! Có ăn trộm! Người đâu!”


Trong nháy mắt khắp nơi kêu la.

Một phòng của các nàng, Tiểu Thư cùng nàng và đứa bé ngủ ở phòng trong, Tiểu Bàn Tiểu Điệp ở bên ngoài, nghe la lên như vậy, từng người bị sợ đến hoảng loạn lên. Hà Hoa đang muốn đi ra xem một chút, Tiểu Thư liều mạng lôi kéo nàng nói: “Tiểu thư ngàn vạn lần không được mạo hiểm, có người bên ngoài!”

Lúc này đứa bé lại khóc lên, Hà Hoa vội vàng ôm lấy nó dỗ ê a, Tiểu Thư sai Tiểu Bàn Tiểu Điệp dời bàn ghế chận cửa, đi khắp nơi trong phòng tìm cây gậy gỗ thích hợp, bình hoa, còn vớ lấy một cái ghế đẩu nhỏ ở trong tay, ba người tay cầm “Vũ khí”, vây thật chặt ở bên cạnh Hà Hoa, như lâm đại địch.

“Nhị nãi nãi, có muốn tắt đèn hay không? Đây không phải là chỉ đường cho ăn trộm sao?” Tiểu Bàn run rẩy hỏi.

“Nói bậy! Tắt đèn có người đi vào cũng không thấy được, không phải nguy hiểm hơn sao?” Tiểu Thư trợn to hai mắt, cầm gậy gỗ gõ mạnh lên mép giường hai cái, nói: “Kẻ nào dám đi vào ta sẽ đánh kẻ đó!”

Tiểu Điệp giơ cái ghế đẩu nhỏ, mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Ngộ nhỡ bọn chúng mang theo dao găm làm thế nào? Muội nghe nói kẻ trộm nào cũng cao chín thước, bộ mặt dữ tợn, võ nghệ cao cường, vô cùng hung ác, còn thích…… Còn thích bắt trẻ con đi nấu ăn……”

Hà Hoa mặt nghiêm, quát lớn: “Nói bậy! Nơi này là hậu viện nha môn Tri Huyện, làm sao kẻ tặc dám làm loạn! Nói không chừng là ai phao tin lầm rồi!”

Trong lúc nhất thời lại nghe được một chút tiếng vang, sau đó hắc nha đầu cùng nương tử Quý quản gia tới gõ cửa nói: “Nhị nãi nãi, bắt được hai kẻ trộm, còn lại chạy trốn đến thượng phòng rồi, thê tử Chu Lâm mời Nhị nãi nãi qua đấy.”

Tiểu Thư cách cửa kêu to: “Lúc này sao có thể đi ra ngoài? Kẻ trộm còn ở thượng phòng, nếu quay trở lại thì làm sao?”

Hà Hoa cách cửa cửa sổ nhìn ra, hiển nhiên bên ngoài đèn đuốc đã sáng choang, đoán kẻ trộm cũng không dám trở lại sanh sự, Thường thị là người không được việc, liền giao đứa bé cho Tiểu Thư, bảo các nàng ở trong phòng coi chừng thật tốt, theo nương tử Qúy quản gia đi ra ngoài.


Một đường đi qua, nhiều người trong nhà nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích, nương tử Quý quản gia nói: “Kẻ trộm dùng thuốc mê, chó ở cửa sau cũng bị đánh ngã, mấy người gác đêm kia cũng bị đánh ngất, đại nãi nãi bên kia thiệt hại rồi. Bên chúng ta…… Có một cánh cửa bị cạy khóa, cũng không có mất đồ.”

Chờ đến chỗ của Thường thị, chỉ thấy rất nhiều người quỳ trên mặt đất cầu xin liên tục, Thường thị tóc tai bù xù, đang nổi giận đùng đùng nói: “Đều trói lại, sau khi trời sáng đưa đến trong nha môn thẩm vấn!”

Hoàn Bội cũng ở trong đó, thấy Hà Hoa tới, vội quay đầu quỳ xuống nói: “Nhị nãi nãi khai ân, chuyện thật sự không liên quan đến nô tỳ!”

Hà Hoa thấy cửa sổ phòng ốc bị phá hư, trong phòng rương tủ bị mở ra, loạn thành một đoàn, vội đi qua trấn an Thường thị nói: “Đại tẩu trước đừng tức giận, mấy đứa Dịch ca nhi sao rồi? Trong phủ có người bị thương hay không? Mấy người bị bỏ thuốc có gì đáng ngại không? Rốt cuộc có mấy chỗ bị mất đồ?”

Thường thị cuống quít đứng dậy, lảo đảo chạy ra ngoài cửa, trong miệng không ngừng gọi: “Dịch ca nhi, Lễ ca nhi!”

Thê tử Chu Lâm vội lôi kéo Hà Hoa nói: “Nhị nãi nãi, trong viện đại nãi nãi cùng Tống di nương đều bị mất đồ, chỗ mấy vị công tử, Thất thiếu gia và Ngọc di nương đều không sao, trong phủ có ba người bị chém, còn có nhiều người bị thuốc ngất đi. Chúng nô tỳ chỉ bắt được hai kẻ trộm, quản sự đang tra xét khắp nơi.”

Hoàn Bội lại nói: “Nô tỳ ngủ say như chết, đại nãi nãi liền gọi người bắt nô tỳ ra ngoài, nói là nô tỳ dẫn trộm vào nhà. Hiện tại bộ dạng nô tỳ đã như vậy, ngay cả mặt mũi của người trong phủ cũng không thấy được, làm sao còn có thể đi cấu kết người ngoài?”

Lại có người đi vào báo, nói là người bị bỏ thuốc đã tỉnh.

Hà Hoa chưa từng trải qua trận chiến lớn như thế này, nghe nói vừa thuốc gây mê, vừa đao, vừa trèo tường thượng phòng, cũng không nhịn được có chút run run.


Bên này Tống di nương, Hoàn Ngọc Hoàn Bội đều khóc, bên ngoài lại truyền tới tiếng gào thét, Thường Kiều không biết từ nơi nào quay về, vẻ mặt hung tợn nói: “Đáng hận! Ngày mai cần phải dùng cực hình với hai kẻ trộm kia mới được!”

Hà Hoa biết hắn hẳn là đi thẩm vấn hai người kia, nhưng hắn chỉ là một tiểu tử choai choai, ai mà sợ hắn cung khai với hắn chứ? Chỉ đành phải nói: “Thất thiếu gia, ngươi nghỉ ngơi đi, đừng ở bên ngoài lạnh lại sinh bệnh.”

Hoàn Bội sai người giam lại như cũ, sai Tống thị về kiểm lại vật bị mất, cửa trước cửa sau để cho người coi chừng cẩn thận, người gác đêm ở một bên, những người khác đứng một bên. Lại hỏi có mời đại phu chưa, nhanh lấy bạc để cho người đi mời, rồi phái người cả đêm đi tìm A Tề cùng Tiểu Bảo, an bày xong, Thường thị cũng từ nơi các con của nàng ta trở lại, nói: “Thật là to gan, nha môn Tri Huyện cũng dám xông vào! Đệ muội, bên kia của ngươi có chuyện gì không?”

Hà Hoa lắc đầu nói: “Chỗ của muội hư một cánh cửa, chắc là kẻ trộm còn chưa kịp vào, đúng lúc muội tỉnh lại cho đứa bé bú sữa, thì bọn chúng sợ quá chạy mất.”

Thường thị giận nói: “Những kẻ trộm kia làm sao tìm đến đây? Hẳn là trong nhà có người thông đồng với bọn chúng!”

Hà Hoa không thể thiếu lại an ủi mấy câu, để cho nàng ta kiểm tra đồ trong phòng. Thường thị vẫn đen mặt lại, Hà Hoa cũng không chắc những thứ loạn xạ trong rương tủ kia là bị kẻ trộm mở ra, hay là nàng ta tự mình mở ra.

Tìm đến mấy quản sự tra hỏi, trong nhà có người gọi Vương Nhị là không thấy, theo lý nữa đêm nay đến phiên hắn trực, lần này tìm khắp nơi cũng không thấy người.

Một quản sự lúc trước bảo lãnh Vương Nhị vào phủ sợ đến nỗi bò lăn ra quỳ gối ngoài cửa nói: “Đại nãi nãi, Vương Nhị kia nô gia cũng không quen lắm, chỉ vì lão già trong nhà nói hắn là cháu bà con, nghèo không có cách nào sống qua ngày mới cầu xin vào cửa. Đại nãi nãi, chuyện của hắn nô gia không biết!”

Thường thị giận dữ, cho người trói bà ta lại, nói trời sáng gộp với kẻ trộm cùng đưa đến nha môn.

Nha môn chỉ chừa Huyện thừa trấn thủ, nghe được hậu viện Tri Huyện đại nhân bị kẻ trộm đột nhập, bị sợ đến đụng đầu vào bàn, cuống quýt cho người đi mời Tri Huyện đại nhân từ nông thôn trở lại, bản thân mình đội cái cục u to cùng sưng đỏ từ cửa hông chạy ra ngoài, từ đấy cáo ốm ở nhà, nói là để Thường Thất thiếu gia chủ trì đại cục.

Thường thị dầu gì còn biết Thường Kiều chỉ là một kẻ bạch đinh, âm thầm xuất một chút chủ ý đi theo ăn ké thì được, thật sự gia nhập vào quản chuyện huyện nha thì không hợp lý, thấy Huyện thừa không chịu ra mặt, chỉ đành phải ở nhà nổi giận, hơi không vừa ý liền kêu đánh roi trừ tiền tháng, làm cho người người cảm thấy bất an.


Ngày thứ ba rốt cuộc A Tề trở lại, lôi hai kẻ trộm bắt giữ ở trong tù ra tra hỏi, một người trong đó hơn nửa năm trước có dính đến một vụ kiện tụng, lúc ấy nhà bọn họ đút bạc tới huyện nha mới tránh được một kiếp.

Mấy ngày trước hắn thấy Tri Huyện phu nhân tiêu một bó bạc lớn mua gạo đi phát cháo, hơn nữa còn mang theo quản gia nha hoàn ăn mặc loè loẹt đi đến chỗ phát cháo, đoán trong nhà Tri Huyện đại nhân thu không ít tiền bạc. Ban đầu hẹn Vương Nhị ra nói chuyện mở đường, biết được người trong huyện nha đều phái đi ra ngoài rồi, chính là thời cơ tốt để động thủ. Mấy người hợp kế, ước định ám hiệu, chạy thẳng tới nơi có tiền là viện của Thường thị, Tống thị cùng Hà Hoa.

A Tề chọc giận gần chết, tuy có kiểm kê đồ trong nhà bị mất trộm, cũng không dám báo ra —— trước không nói trong nhà Tri Huyện bị mất trộm là chuyện cười, chỉ nói bổng lộc một năm của Thất Phẩm Tri Huyện chỉ có mấy chục lượng bạc, hôm nay mấy món đồ ngươi bị mất là từ đâu tới?

Buộc lòng phải mượn danh nghĩa đồ cưới của Tống thị liệt kê ra danh sách, lại sai người âm thầm từ từ đi tìm, cuối cùng là có khổ không nói được.

Hai ngày sau Tiểu Bảo mới trở về, nghe được trong nhà mất trộm, cũng thất kinh, không bao giờ đồng ý qua đêm ở bên ngoài nữa.

Cũng may thời tiết dần dần chuyển biến tốt, mặc dù còn lạnh, nhưng ít ra cả ngày tuyết không tiếp tục rơi như lông ngỗng. Huyện Thanh Viễn bị một kiếp thiên tai này, chết mấy trăm người, tổn thương do giá rét vô số, đương nhiên A Tề bị  cấp trên quở trách.

Cũng may lúc trước Thường thị lấy danh nghĩa quan phủ giúp nạn thiên tai kéo lại cho hắn chút tiếng tăm, trong nhà lại có bắt trắc, A Tề trình sổ con lên trên, dùng từ hết sức buồn bã tự trách, rồi kẹp thêm chút ngân phiếu, khó khăn lắm mới bảo vệ được mũ ô sa.

Lại bởi vì có nhân nên mới có quả, hai phu thê đều có sai lầm, bên tám lạng người nửa cân, A Tề cũng không tiện nghiêm nghị trách móc nặng nề Thường thị, chỉ đành phải cẩn thận sống qua ngày.

Mỗi lần Hà Hoa đến viện của Thường thị thì thấy cả người nàng ta đều tản ra oán khí, hạ nhân đều nơm nớp lo sợ, trong lòng không được tự nhiên, mấy phen khuyên lơn Thường thị, lại cùng Tiểu Bảo nói đợi đầu xuân, phải về Quý gia thôn. Đến lúc đó, A Tề cũng mãn nhiệm kỳ, hắn nhất định sẽ không ở lại nơi đây nữa, Tiểu Bảo thấy A Tề làm việc đoan chánh rất nhiều, lại có Hách Học Khang Thường Kiều ở bên, coi như mình rời đi cũng không trở ngại đại cục, liền sai người bắt đầu chuẩn bị chút hành lý vật phẩm đưa về trước.

Không ngờ mùa xuân vừa qua khỏi, huyện lân cận có một ổ sơn tặc đánh cướp huyện nha, hơn trăm người liên can. Chuyện nháo lớn rồi, phía trên phái người xuống trấn áp, cũng tra đến cùng.

Phen này tra ra, đồ của Thường thị cùng Tống thị đã bị nhóm Vương Nhị trộm trước kia, còn có chuyện trước kia có người hiếu kính A Tề cũng bị kéo ra vài món. Trong lúc muốn tìm người chết thế, cấp trên của A Tề không chút do dự vứt bỏ hai người Huyện lệnh xui xẻo bọn họ. May mắn chung quanh Thường đại nhân chu toàn, A Tề nơi này cũng không có ai kiện cáo, mới không có bị hạ ngục, chỉ bị cách mũ, tạm gác lại ngày sau xem xét, đoàn người ảo não trở về huyện Định Giang.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.