Cuộc Sống Điền Viên Trên Núi Của Nông Phu

Chương 52: Mẹ chồng nàng dâu PK lần nữa


Đọc truyện Cuộc Sống Điền Viên Trên Núi Của Nông Phu – Chương 52: Mẹ chồng nàng dâu PK lần nữa

Một đống người đều đi cả, trong nhà nhất thời liền có chút vắng vẻ trống trải. Cái viện kia của A Tề đã cho người khóa loại, đồ nên đậy cũng đậy rồi. Người bên cạnh bọn họ chưa có đi theo đi Sơn Đông, có ba tiểu nha đầu, hai thô sử bà tử, còn có hai phòng gia nhân Thường thị mang tới từ nhà mẹ đẻ. Bản thân Thường thị cũng không có sản nghiệp, mấy người này lưu lại nàng chỉ nói mặc cho Trương thị cùng Hà Hoa sắp xếp.

Sau đó Hà Hoa đã hỏi Trương thị, sắp xếp hai phòng gia nhân này đến Điền Trang Hách gia làm việc, hai thô sử bà tử thì vẫn để các nàng quét dọn viện của A Tề như trước, còn ba nha đầu kia, nàng thấy có một người tuổi khá lớn có chút năng lực, liền phân cho Anh tỷ nhi, còn dư lại hai người thì để nàng dạy dỗ, chủ yếu là dạy các nàng biết đọc cùng viết vài chữ đơn giản, sau đó sẽ cho vào phòng Trương thị.

Vào đầu mùa đông, Thành Tử cùng nữ nhi Vương Chưởng Quỹ liền quyết định vào ngày mùng tám tháng mười một thành thân. Phùng di nương bên kia cho hai mươi lượng bạc cùng một chút tơ lụa vải vóc mễ lương vv…làm quà tặng, coi như là phân lệ hữu hỉ (có tin mừng) quản sự trong nhà cùng mức chiếu cố của Quý Quân đối với người làm cùng thôn. Hà Hoa đã sớm thương lượng với nàng, bên này cũng cho hai mươi lượng bạc, quần áo bốn mùa giày vớ… mỗi thứ hai phần cùng một bộ trang sức, cộng lại nếu so với Phùng di nương thì lễ nặng hơn, cũng là danh nghĩa thêm đồ cưới cho nữ nhi Vương Chưởng Quỹ.

Tính toán ra, Vương Chưởng Quỹ cũng đã phục vụ Quý gia bảy tám năm, hiện giờ trong tay Hà Hoa đã có mấy cửa hàng ở vài nơi, bao gồm cửa hàng chuyên bán lông chồn đặc sản Đông Bắc có người khác tham gia mới khai trương, ông ta đều quản lý rõ ràng, xứng đáng với phần lễ này.

Hôm nay Nhị thẩm Hách gia tới đây tán gẫu, lúc Hà Hoa cùng với bà bà nói đùa với bà ta, có người đi vào bẩm báo, nói là tức phụ của Thành Tử tới cửa bái kiến.

Trương thị liền nói: “Nghe nói tức phụ này của Thành Tử dáng dấp rất tốt, Thành Tử thật sự là người có tiền đồ, cũng không uổng công Lưu quả phụ ăn khổ nhiều năm như vậy. Chỉ là thời gian qua chúng ta cùng bọn họ không có lui tới, nàng tới bái kiến cái gì?” O(∩_∩)O

Nhị thẩm liếc nhìn Hà Hoa một cái, cười nói: “Tẩu tử quên? Phụ thân của Vương thị này chính là Đại Chưởng Quỹ của con dâu tẩu, giao tình của bọn họ cũng không cạn, giống như huynh đệ tỷ muội so ra còn thua kém đấy.”

Hà Hoa nói: “Nhị thẩm nói đùa, Vương Chưởng Quỹ cũng chỉ là một chưởng quỹ, Anh tỷ nhi cũng là thân muội tử, bà bà lại tự mình giao nàng cho con, nói là hy vọng sau này Anh tỷ nhi có thể có phúc phận như đại tẩu con như vậy, về tình về lý con đều sẽ dạy dỗ nàng thật tốt. Chỉ là tuổi con còn nhỏ không hiểu biết nhiều, nếu có nơi nào làm không đúng hoặc là bọn nha đầu phía dưới lười biếng, Nhị thẩm phát hiện kính xin chỉ điểm một chút cho cháu dâu.”

Nhị thẩm cười lạnh nói: “Con của thiếp thất mà muốn làm đại gia khuê tú sao? Bằng nàng cũng xứng có nữ tế như Tề ca nhi à?”

Hà Hoa cười một cái, nói: “Bà bà nhân từ khoan dung, từ nhỏ đã mang theo Anh tỷ nhi bên người. Những người khác con không dám nói, theo con với thân phận công công bà bà như vậy, về sau có một nữ tế huyện tôn tới hiếu kính cũng đảm đương nổi.”

Trương thị ngay từ lúc Hà Hoa cho Anh tỷ nhi thêm một đứa nha hoàn liền bị Hà Hoa thuyết phục, vào lúc này cũng cười nói: “Ta biết đệ muội vì ta suy nghĩ, nhưng bằng nàng làm sao náo loạn, Anh tỷ nhi là ta – đích mẫu này nuôi lớn, sau này tìm nữ tế cũng là ta làm chủ. Ta làm sao cực nhọc tìm không vui cho mình chứ?”

Nói xong, bọn nha hoàn đã dẫn Vương thị tới. Hà Hoa chỉ thấy toàn thân nàng mặc bộ quần áo Bách Hoa màu hồng, cười thanh tú bưng một cái làn đứng ở nơi đó, bộ dạng thật sự rất được, so với khi còn bé đáng yêu hơn nhiều.

Thấy trong nhà nhiều người nhìn nàng, Vương thị có chút ngượng ngùng giấu chân dưới váy, trước tiên dập đầu với Trương thị, từ trong cái làn lấy ra một cái túi đựng quần áo đưa tới nói: “Đây là đồ tự tay nô gia làm, kính xin phu nhân nhận lấy.”

Trương thị lấy đưa ra trước nhìn một chút, cười nói: “Bản lĩnh châm tuyến này tốt vô cùng, làm phiền một mảnh tâm ý của ngươi.” Lại chỉ vào Nhị thẩm nói: “Đây là đệ muội của ta, ngươi cũng tới gặp một lần, sau đó thì cùng tức phụ của ta đi đi.”

Vương thị lại dập đầu tặng lễ cho Nhị thẩm, Nhị thẩm đều nhận, đến phiên Hà Hoa, Hà Hoa nghiêng người né ra, dìu nàng đứng lên nói: “Ta cũng không phải là  trưởng bối của ngươi, nhận không nổi cái lễ này.” Vừa nói, vừa kéo nàng đi về phía Đông viện của nàng.

Nhị thẩm hừ một tiếng nói: “Đôi chân thật to!”


Trương thị không lưu tâm nói: “Nàng gả tới cũng không phải làm thiếu nãi nãi, chân to dễ đi đường. Ta thấy dáng dấp mông nàng không tệ, sau này dễ sanh nở.”

Nhị thẩm liền nói: “Nói cũng đúng. Ta thấy Hà Hoa sắc mặt phờ phạc ảm đạm, không phải là khi còn bé không có ăn mặc, nên mắc phải bệnh tật gì chứ? Theo lý Tiểu Bảo cũng đã thành thân bốn, năm tháng mới đi, sao vẫn không thấy bụng nàng có tin tức gì……”

Trương thị cau mày nói: “Vẫn còn sớm, nếu không phải đại nhi tức của ta không dùng được, lần này đã bảo Hà Hoa cùng đi theo Tiểu Bảo.”

Bên này vẫn câu được câu không nói chuyện, bên kia Hà Hoa đã cho người nhóm lửa, thêm điểm tâm, cùng Vương thị nói chuyện.

Vương thị cởi vòng ngọc trên tay ra, nói: “Hôm nay đến chào Nhị nãi nãi, không có vật gì tốt. Vòng tay này là mẫu thân nô gia thỉnh Đại Phật khai quang, có thể trừ tà giữ bình an. Kính xin Nhị nãi nãi chớ nên ghét bỏ.”

Hà Hoa vội vàng từ chối: “Mẫu thân ngươi cầu xin cố ý cầu việc tốt cho ngươi, ta làm sao nhận được? Lại nói, khi còn bé Vương Chưởng Quỹ cũng dẫn ngươi tới nhà ta một hai lần, khi đó chúng ta còn cùng nhau chơi đùa. Hơn nữa khi đó ngươi đang thay răng, ta còn thường giễu cợt trong miệng ngươi có cái động, không ngờ một cái chớp mắt ngươi cũng đã gả cho người.”

Vương thị đỏ mặt, nhìn nha hoàn bên cạnh đang cười trộm lúng túng nói: “Nhị nãi nãi……”

Hà Hoa khoát khoát tay, cười nói: “Được rồi, ta biết lễ vật ngươi cho Nhị thẩm vốn là muốn cho ta, ta cũng không thiếu ít đồ kia của ngươi, biết ngươi có  phần tâm này là đủ rồi. Đến nơi này của ta không có quy củ nhiều như vậy, chính là vài nha đầu chỗ này, bình thường buông tuồng đã quen, đã làm cho ngươi chê cười rồi.”

Hai người khiêm nhường một phen, Vương thị cuối cùng cũng thả lỏng trong lòng. Vốn nàng chính là người do Vương Chưởng Quỹ khôn khéo giáo dưỡng, bản thân cũng là người thông minh, tuổi cũng nhỏ, rất nhanh cùng Hà Hoa kết thành một khối. Hà Hoa nhìn nàng nói năng cũng không mịt mờ, xem ra cùng Lưu quả phụ, Thành Tử chung đụng cũng tốt, ngược lại yên lòng.

Lúc Vương thị sắp đi, Hà Hoa sai người đi sang Trương thị bên kia, Trương thị nói có chút mệt mỏi, đã nghỉ ngơi, hiển nhiên Nhị thẩm cũng đã đi. Hà Hoa cho Tiểu Oản chuẩn bị ba phần lễ đáp lại cho Vương thị, nói: “Trong nhà Nhị thẩm ta có việc, bà bà cũng nghỉ ngơi rồi, đây là lễ gặp mặt hai người nhờ ta đưa cho ngươi, ngươi hãy nhận đi. Còn có cái hộp đựng thức ăn này, là ta bảo trù phòng chuẩn bị một chút thức ăn, tránh cho ngươi trở về muộn còn phải xuống bếp phục vụ bà bà.”

Vương thị liên tục cảm tạ mới rời đi, Hà Hoa liền gọi Tiểu Bàn đến nói: “Ngươi đi nói cho Liễu ma ma bên người Nhị thái thái, nói là ta đã lấy danh nghĩa nhị thái thái đáp lại cho Vương thị một phần lễ.”

Tiểu Bàn lĩnh mệnh đi, Tiểu Thư liền nói: “Tiểu thư cho đáp lễ cho thái thái  coi như xong, tại sao ngay cả Nhị thái thái cũng vậy ạ?”

Hà Hoa cười khổ, Hách gia hôm nay cũng coi như thân hào nông thôn, bên người bà bà cùng Nhị thẩm đều mang một vài đồ vật như hà bao túi thơm nhỏ vv… dự định tùy thời tặng cho người. Chỉ là hôm nay Vương thị rõ ràng là tới thăm nàng, hai vị kia cũng không có mặc kệ nàng. Tính tình Trương thị Hà Hoa đã sớm biết, có chút keo kiệt, còn có chút tự cao tự đại, nhưng chỉ cần thuận theo bà, bà cũng sẽ không cố ý gây khó khăn.

Còn Nhị thẩm, nói thật ra, bà ta cần phải đáp lại một phần lễ cho Vương thị, chẳng qua…

“Nhị thẩm vẫn còn đang là căm tức chuyện tháng trước, các ngươi đừng đi ra nói lung tung, chọc phiền toái cho ta.”

Tiểu Thư ngạc nhiên: “Tháng trước có chuyện gì ạ?”


Tiểu Oản thấy bộ dạng không tim không phổi của nàng, liền điểm lên trên trán nàng một cái, có chút hung hăng cười mắng: “Tháng trước sinh thần Khang thiếu gia, tiểu thư dựa theo ý tứ của thái thái, cho mười lượng bạc cùng một chút lễ phẩm qua. Nhị thái thái đang bực tức, lúc nãy ngươi không có nghe bà ta nói, tiểu thư đối đãi với nữ nhi Vương Chưởng Quỹ còn tốt hơn huynh đệ tỷ muội sao?”

Nhà Nhị thẩm đây là đòi khoản nợ cũ, Trương thị nói trước đây lúc sinh thần hai mươi tuổi của A Tề cùng Tiểu Bảo, nhà Nhị thúc tặng lễ cũng không vượt qua ba lượng bạc. Có qua có lại, hôm nay sinh thần nhi tử của bọn họ, nhà Đại bá tặng lễ tăng gấp ba bốn lần, đã đầy đủ rồi. Tuy nói Hà Hoa quản gia, nhưng chuyện lớn chuyện nhỏ đều phải hỏi ý kiến của Trương thị trước, nếu Trương thị nói như vậy, nàng cũng chỉ có thể làm theo.

Mà Nhị thẩm lại nghĩ nhà Hách Đại Hải có tiền có thế, chỉ cho chất nhi quà tặng ít như vậy, trong lòng liền không thoải mái. Hơn nữa sau khi biết Hà Hoa cho Vương thị bao nhiêu đồ cưới, thì càng thêm không thoải mái. Bà ta không dám nói Hách Đại Hải cùng Trương thị như thế nào, nhưng khi thấy Hà Hoa thì lại có chút châm chọc.

Tiểu Thư nghe Tiểu Oản giải thích, không khỏi lại muốn chửi thầm mấy câu, Tiểu Bàn trở về rất nhanh, Hà Hoa ngạc nhiên nói: “Sao nhanh vậy?”

Tiểu Bàn nói: “Nghe nói bên kia Khang thiếu gia cùng Đại thiếu nãi nãi giận dỗi, Nhị thái thái cũng phát hỏa. Em ở cửa gặp Liễu ma ma, không có đi vào.”

Hà Hoa thở dài một tiếng, bảo Tiểu Thư Tiểu Oản đi ra ngoài: “Sắp tới giờ ăn cơm rồi, đi trù phòng nhìn xem chuẩn bị xong chưa, rồi gọi Anh tỷ nhi đến đây, ta hỏi nàng xem hôm nay viết được bao nhiêu cái chữ rồi.”

Anh tỷ nhi đi theo Hà Hoa mấy tháng, mặc dù còn có chút hướng nội, nhưng không giống như lúc trước, cứ nhìn thấy người là sợ giống như con thỏ nhỏ, ngôn hành cử chỉ dạn dĩ rất nhiều. Hà Hoa hỏi nàng việc học viết chữ cùng thêu thùa cặn kẽ xong, gật đầu cười nói: “Thời tiết lạnh muội lại không có công khóa, tẩu tử bảo trù phòng làm món móng heo hầm đậu mà muội thích nhất, đợi chút nữa ăn thêm hai chén nha.”

Anh tỷ nhi trông mong nhìn nàng nói: “Vậy nương muội…… Muội ăn một chén, còn một chén cho di nương có được không?”

Hà Hoa kéo kéo ống tay áo cổ áo của nàng, xoa xoa tay của nàng, làm ấm lên mới nói: “Di nương bên kia, trù phòng đã sớm chuẩn bị rồi. Nếu muội ăn không  được nhiều như vậy, đợi chút nữa lên bàn thì cho mẫu thân một chén trước.”

Lúc ăn cơm, Anh tỷ nhi quả nhiên làm theo, Trương thị cười híp mắt nói: “Tốt, sau này theo tẩu tử ngươi học thêm làm thế nào hiếu thuận trưởng bối.”

Hà Hoa chỉ ở một bên yên lặng chia thức ăn, buổi tối lấy thư Tiểu Bảo gửi từ Sơn Đông về ra, xem một lần, liền thở dài một lần, thầm nghĩ, Tiểu Bảo, ta sẽ cố gắng đối đãi cha nương của chàng thật tốt, không để cho chàng bị kẹp giữa những khó xử trong quan hệ bà tức, còn những thứ khác thì không nói trước được.

Tiểu Thư bưng nước nóng đi vào, thấy Hà Hoa ôm một đống thư, liền vắt một cái khăn ấm tới, cười nói: “Tiểu thư nhớ cô gia rồi ạ?”

Hà Hoa xì nàng một cái: “Một cô nương như ngươi làm sao mà nói năng không che miệng được vậy? Ta thấy là ngươi đang mong mùa xuân đến mau mau phải không? Ngày mai phải mau gả ngươi cho tiểu tư (gã sai vặt) nào đó thôi.”

Tiểu Thư cười hì hì: “Tiểu thư mới không cam lòng gả em đi ra ngoài đâu.”

Nói đùa xong, rửa mặt rồi lên giường, một mình ngủ có chút lạnh, nghĩ đến trước kia Tiểu Bảo ôm, luôn cảm thấy nóng đến sợ, Hà Hoa đếm mấy ngàn con cừu cũng vô ích. Dứt khoát ngồi dậy, tự mình đốt đèn, nhấc bút lên, viết xuống từng chuyện đã xảy ra trong nhà, viết viết, tưởng tượng bộ dạng ngớ ngẩn của Tiểu Bảo khi nhận được thư, khóe miệng từ từ nhếch lên.


Hình như, càng ngày càng thích nhớ tới chuyện của dĩ vãng, càng ngày càng thích nghĩ tới nếu như Tiểu Bảo ở nhà thì sẽ ra sao như thế nào, bây giờ Tiểu Bảo  đang ở bên kia, có thật sự khỏe mạnh như trong thư của chàng nói hay không nữa? Thời tiết phương Bắc lạnh hơn phương Nam, cũng đã đổ mấy đợt tuyết, hai gã sai vặt có thể tùy thời nhắc nhở chàng nên mặc thêm quần áo đắp chăn dầy hay không, lúc đi ra ngoài có người chuẩn bị tốt xe hay không, lúc trở về có người chuẩn bị tốt nước ấm trà nóng hay không, trù tử Thường thị dẫn theo có biết khẩu vị của chàng hay không, có thể ngại phiền toái mà không để ý những thói quen nhỏ của chàng hay không, A Tề có thể vì thể diện của mình mà đẩy hết chuyện gian nan cho Tiểu Bảo đi làm hay không……

Viết dong dài năm sáu trang giấy, thổi khô, đặt vào trong một cái hộp nhỏ, sau đó lại viết tiếp một phong thư “Trong nhà tất cả đều rất tốt, đừng lo lắng”, định bụng qua một ngày gộp với thư nhà của Hách Đại Hải cùng gửi đi ra ngoài. Vì Tri Phủ bên này còn là phụ thân của Thường thị, thư từ qua lại hai bên có thể gửi nhờ công báo của các quan lại địa phương thông qua trạm dịch triều đình, vô cùng dễ dàng. Nhưng một tháng thư từ qua lại một lần, Tiểu Bảo liền bị Thường phu nhân cười một trận, nói là thư của hắn còn dầy hơn công báo của Tri Phủ Đại Nhân, những lời này qua tay nhiều người truyền tới trong tai Hà Hoa, nàng cũng không dám viết chuyện vặt vãnh nữa.

Ngày hôm sau Triệu thị tới, tặng hai đôi giày cho Hà Hoa.

Hà Hoa cau mày, nhận lấy sau đó nói: “Di nương không cần phí tâm, bọn nha đầu ở chỗn này của ta cũng nhàn rỗi. Có thời gian, ngươi làm cho Anh tỷ nhi……”

Triệu thị miễn cưỡng cười nhẹ một tiếng, phúc thân nói: “Có thái thái cùng Nhị nãi nãi thương yêu nàng, nô gia cũng yên tâm. Chỉ cần Anh tỷ nhi có thể đi theo Nhị nãi nãi, chính là phúc khí của nàng.”

Hà Hoa biết, kể từ khi nàng tiếp quản tạp vụ trong nhà, thì Trương thị càng can thiệp nhiều vào chuyện làm ăn của Hách Đại Hải, vốn Triệu thị còn có tác dụng giúp đỡ Hách Đại Hải viết viết tính tính toán toán, nhưng bây giờ gần như bị Trương thị chen qua một bên, Trương thị lại không thích nhìn thấy Anh tỷ nhi cùng với nàng thân cận. Triệu thị bị lạnh nhạt, cả ngày không có việc gì, trong lòng cũng rất uất ức, chỉ đành phải nói: “Di nương, Anh tỷ nhi là một người hiếu thuận thông minh, lần trước hồi âm thư cho đại ca cùng Tiểu Bảo, Tiểu Bảo đều nói nàng càng ngày càng làm người khác ưa thích, người cứ yên tâm đi.”

Triệu thị biết trong nhà này người không chào đón mẫu nữ các nàng nhất, trừ Trương thị, chính là Tiểu Bảo. Hôm nay nghe được Hà Hoa nói như vậy, cũng phấn chấn trở lại.

Những ngày sau này trôi qua thật nhanh, nháy mắt chính là mừng năm mới, chỉ có phu thê Hách Đại Hải ở đây, cũng không có gì náo nhiệt. Chỉ là tiền lời thu vào ở cửa hàng của Hà Hoa cũng không tệ lắm. Mà chuyện liên hiệp bán da lông, chỉ nửa năm tiền lãi phân đến Hách gia thì được một ngàn lượng bạc. Một phần trong tiền công này Trương thị nói cho Hà Hoa chi tiêu hàng ngày, để Hà Hoa có thể tăng thêm chút tiêu dùng, Hà Hoa biết đây là trợ cấp cho Tiểu Bảo, liền viết thơ nói cho Tiểu Bảo, hỏi ý kiến hắn.

Không bao lâu, Tiểu Bảo hồi âm thư nói, bạc này hắn không thể nhận, nhưng nếu đã lấy ra rồi, lại trả về trong tiền công cũng không tiện, nên phân một trăm lượng ở phụ cận từ đường Hách gia mua thêm chút sản nghiệp, lại chia một trăm lượng mua cho cha nương thêm chút quần áo, còn dư lại một trăm lượng nàng liền yên tâm nhận lấy. Cuối thư, nói một vài lời buồn nôn như cũ.

Hà Hoa ở trong nụ cười mờ ám của Tiểu Thư Tiểu Oản đặt thư vào trong một cái hộp nhỏ khác, cái hộp nhỏ cũng mau đầy, lúc Hà Hoa không có chuyện gì làm sẽ lấy ra nhìn một chút.

Lần này Thường thị cũng đơn độc viết một bức thư cho Hà Hoa, đầu tiên là cảm tạ nàng vì những thỏi bạc kia, sau đó lại rất mịt mờ nói Hà Hoa đưa Tiểu Thư hoặc là Tiểu Bàn Tiểu Điệp qua chăm sóc Tiểu Bảo.

Hà Hoa còn chưa rõ ý tứ trong lá thư này, trong nhà từ từ có lời đồn đãi, đầu tiên là nói Tiểu Bảo ở Sơn Đông mua một tỳ nữ xinh đẹp để bên người sai bảo, sau đó còn nói Tiểu Bảo thường lưu luyến nơi bướm hoa, sau nữa, nói Tiểu Bảo ở bên kia được một quan viên coi trọng, nhà kia nói muốn gả nữ nhi mình cho Tiểu Bảo, thậm chí còn nói Tiểu Bảo bị bệnh gì đó…. Ngay cả Quý Đồng cũng sai người đến đón Hà Hoa về hỏi xảy ra chuyện gì, còn nói phải nói cho Quý Quân, giúp Hà Hoa phòng ngừa.

Trương thị mang hai người nói khoác ra mắng xong, đánh mười mấy hèo, sau đó gọi Hà Hoa đến bên cạnh nói: “Hà Hoa, những người này đều nói bậy huyên thuyên, con không cần để ý tới. Con là thê tử Tiểu Bảo cưới hỏi đàng hoàng, mặc kệ nó ở bên ngoài tìm bao nhiêu nữ nhân, cũng không hơn được con.”

Hà Hoa lấy thư Tiểu Bảo gửi về lật qua lật lại xem, chỉ có một bức thư nói hắn đã từng thỉnh thoảng sầu não vì cái rét lạnh, những bức khác lại không tìm ra một chút không ổn nào. Nghe Trương thị nói như vậy, nàng cũng không lên tiếng, chỉ vùi đầu xử lý chuyện trong nhà, rồi đề cập hai tức phụ tin được cho Trương thị làm quản sự, mình dần dần ít trực tiếp can thiệp vào, chỉ chờ thời cơ chín muồi, liền bỏ gánh nói muốn đi Sơn Đông.

Vào tháng sáu, Thường thị lại gửi thư về, nói nàng mang thai, đã cho nha đầu Hoàn Ngọc của mình làm tiểu thiếp A Tề, nhưng Tiểu Bảo bên kia, nàng lại không tiện chủ trương. Hà Hoa biết Thường thị nhất định không muốn để nàng ở nhà làm việc cho tốt. Tiểu Bảo đầu kia, đoán chừng cũng có chút mờ ám, nếu không, lời đồn đãi cũng không có khả năng nói có mắt có mũi. Bèn xử lý chuyện ở trong nhà rõ ràng xong, rồi nói với Hách Đại Hải cùng Trương thị muốn đi Sơn Đông chăm sóc Tiểu Bảo cùng Thường thị.

Hách Đại Hải nói: “Tiểu Bảo tuyệt đối sẽ không làm loạn, con dâu con yên tâm đi.”

Trương thị cũng nói: “Hà Hoa, ta cũng đã nói sẽ làm chủ cho con, Tiểu Bảo cũng viết thơ về nói không có chuyện này, tại sao con còn náo loạn?”

Hà Hoa giận đến thiếu chút nữa trở mặt tại chỗ, thầm nghĩ lúc trước bà nói, cũng chỉ là thừa nhận ta là chánh thê của Tiểu Bảo thôi, cũng không nói không cho hắn ở bên ngoài có nữ nhân. Còn nữa, ta làm thê tử nói muốn cùng trượng phu của mình ở chung một chỗ, thiên kinh địa nghĩa như vậy thì làm sao gọi là náo loạn?


Cắn răng nhẫn lại nhẫn, đợi Hách Đại Hải đi ra ngoài, lại đơn độc nói với Trương thị: “Bà bà, cái gọi là không có lửa làm sao có khói. Tiểu Bảo đi lần này là giúp đỡ đại ca, hiện tại truyền ra lời đồn đãi, chỉ sợ có chướng ngại đến thanh danh của đại ca. Nếu con dâu có thể đi Sơn Đông, dự liệu cũng sẽ không có lời nói khó nghe này. Còn nữa, con dâu vào cửa Hách gia một năm, trên hiếu thuận trưởng bối, dưới dạy dỗ tiểu cô, cần kiệm trị gia, hầu hạ công bà, tự nhận cũng không không tới nơi tới chốn, nếu Tiểu Bảo ở bên ngoài nạp thiếp, con dâu không học khoan dung độ lượng được như bà bà, tình nguyện nhận danh đố phụ, tự xin hạ đường, cũng tuyệt đối không cùng những nữ tử khác chung thị nhất phu (thờ chung một chồng).”

Trương thị bởi vì Hách Đại Hải lấy Triệu thị về nhà, hận không thể cắt nàng thành cục thịt hầm, nhưng đến phiên nhi tử mình nạp thiếp, tâm tình đó lại không giống nhau. Nghe được Hà Hoa trêu chọc đến cây gai trong lòng bà, nhớ tới khổ sở của mình, vừa tức vừa giận, nhưng lại bị một câu “Khoan dung độ lượng” chận lại thở cũng không ra hơi, cả giận nói: “Từ xưa thú thê một là nối dõi tông đường, hai vì hầu hạ trưởng bối. Ngươi cho tới bây giờ không có vì Hách gia lưu lại một chút hương hỏa, cũng không ở trong nhà hiếu thuận công bà cho tốt, lại không cho phép trượng phu nạp thiếp, điều này cũng dám tự xưng là một con dâu hiền? Đừng tưởng rằng ngươi là muội tử của Tri Huyện thì ngon, con ta còn làm quan sớm hơn đó!”

Lời nói này quá đả thương người, nhưng Hà Hoa biết, cho dù là mấy trăm năm về sau, mẹ chồng cũng đã từng được giáo dục cao hơn, cũng chỉ xem con dâu làm công cụ nối dõi tông đường cùng bảo mẫu miễn phí, mà không phải muốn về sau cùng con trai bà ta giúp đỡ lẫn nhau, cả đời thương yêu nhau. Phen này sau khi thử dò xét cũng không dám trông cậy vào Trương thị có thể suy bụng ta ra bụng người, đặt mình vào hoàn cảnh người khác vì nàng mà suy nghĩ. Nhưng nếu vì bị Trương thị trách mắng mà buông tha quyết tâm đi Sơn Đông, cũng thập phần vạn phần không cam lòng.

Nghẹn một bụng tức trở lại trong phòng mình, lấy cái hộp đựng thư Tiểu Bảo gửi về ra, dùng nhánh cây đánh lên mấy chục cái, oán hận nghĩ, nếu không phải không muốn ngươi khó xử, hôm nay ta sẽ tranh cãi với bà ta một trận, sau đó trở về nhà mẹ đẻ, nếu ngươi không mang kiệu lớn tám người khiêng đến, ta sẽ không bao giờ bước vào cửa Hách gia ngươi nữa! Dứt khoát ngày mai ta sẽ tự mình đi ra ngoài, dù sao cũng có bạc, ta không thèm đi Sơn Đông đâu, ta sẽ đi hải ngoại….. 

Chưa bao giờ Tiểu Bàn Tiểu Điệp thấy qua bộ dạng hung hãn này của Hà Hoa? Ngay cả Tiểu Thư Tiểu Oản đã cùng theo Hà Hoa đã lâu, cũng bị khuôn mặt đằng đằng sát khí của Hà Hoa dọa sợ, lặng lẽ thối lui ra ngoài cửa, không dám đi lên đụng phải xui xẻo.

Hà Hoa xả ra hết tức giận, trong lòng mới hơi thoải mái một chút, uỷ khuất lại xông lên đầu —— nếu như lúc này, Tiểu Bảo có thể ở bên cạnh an ủi nàng, hoặc là Quý Quân có thể ở trước mặt khua quả đấm nói dám khi dễ muội muội ta ta sẽ cho hắn hai đấm thì tốt biết bao nhiêu! Nhưng mà, không có ai cả, không có ai ở bên cạnh nàng. Cho dù nàng cố gắng muốn dựa vào Tiểu Bảo gần thêm một chút, điều tâm nguyện này vô tình cũng bị bóp chết rồi……

Mơ mơ hồ hồ suy nghĩ một đêm, ngày hôm sau gắng gượng tỉnh lại, lúc rửa mặt, trong gương đồng mờ ảo nhìn thấy vẻ mặt của mình, cảm thấy trống rỗng vô hồn giống như nữ quỷ, đang suy nghĩ tiếp tục nằm xuống ngủ, dứt khoát nói bị bệnh, nhưng suy nghĩ một chút vẫn dặm một tầng phấn thật dầy lên, thoa son, vẽ mày đi ra ngoài, nên thỉnh an thì thỉnh an, nên hầu hạ thì hầu hạ, nên an bài ăn, mặc, ở, đi  lại cho cả nhà thì vẫn sắp xếp như thường ngày, còn tìm ngày sai người đi đưa thư mình đã viết đựng trong một cái hộp đến Sơn Đông.

Mùng bảy tháng bảy, Hách Đại Hải ở nhà bài hương án, giấy tiền vàng mã, nghênh đón tiên nhân xua đuổi quỷ hồn. Trong từ đường cũng dặn dò người quét dọn kỹ càng, đúng giờ thắp nhang đèn, mỗi ngày cúng bái.

Không biết tại sao, người phụ trách quản lý từ đường từ ngày bảy đã bắt đầu gặp vận rủi, đi bộ té ngã, mua đồ cùng người xảy ra cãi vả, nửa đêm nhìn thấy ma trơi, cửa hậu viện luôn vang lên ken két ken két, sáng sớm, ở trước cửa có một cái chậu máu chó……Nhiều người trong nhà cũng xảy ra loại chuyện không thể tưởng tượng như vậy, bọn họ bị hoảng sợ liên tục ăn chay lạy phật, nhưng vẫn  không có tác dụng.

Hách Đại Hải đổi hai người, lần này tệ hơn, có một người buổi tối bị một đám sương trắng dưới lòng đất xông lên mặt, khi tỉnh lại phát hiện bị lột quần, còn người kia mới được báo phải đi Từ Đường, nhà xí trong nhà liền bị một trận gió tà thổi ngã.

Lần này cũng không ai dám nhận xử trí chuyện liên quan đến quỷ tiết cho Hách Đại Hải nữa. Hách Đại Hải không thể không tự mình ra trận, Trương thị cũng tự mình đi trù phòng chuẩn bị cơm nước cung phụng tổ tiên mỗi ngày ba lượt sáng trưa tối. Cầu xin tổ tiên hài lòng đối với hiếu thuận của bọn họ, lần này không có còn chuyện quỷ dị nào xảy ra. Mãi cho đến mười lăm tháng bảy, ở một ngã tư bên đường một mảnh đất, đốt xong tiền vàng bạc, đốt pháo trúc cung tiễn tổ tiên lên đường đều rất thuận lợi.

Dĩ nhiên, Trương thị là một người mê tín, cảm thấy trong lòng bất an, mời mấy hòa thượng về nhà cúng bái. Mấy hòa thượng niệm kinh, treo tượng Phật lên, bày đàn tràng ra, đốt nhang đèn, niệm phật ba ngày. Cuối cùng, trưởng lão dẫn đầu nói: “Trai chủ thành tâm, quý tổ tiên đã nói, bọn họ không trách tội rồi. Vả lại trước mắt Quý công tử ở Từ Đường sẽ tăng thêm sản nghiệp, phúc cùng hậu thế, lại cung phụng ít tiền âm phủ để bọn họ ở Địa phủ tiêu pha chuẩn bị, bọn họ đã cầu phúc với Diêm Vương Gia, Trai Chủ nội trong năm nay sẽ có thêm con cháu cũng có thể tránh khỏi ác quỷ quấn thân, bình an phú quý.”

Trương thị vui mừng cần bạc chi bạc, lại đi Hoài Ân tự nổi danh nhất trong vùng thắp hương xin xăm. Lúc giải xăm cao tăng trong chùa cũng nói giống như  trưởng lão, đều nói tổ tiên Hách gia phù hộ, trong một năm này tăng thêm nhân khẩu mỗi người đều có phúc.

Trương thị liền nói: “Sư phụ, hiện tại nhà ta chỉ có đại nhi tức có thai, tính ngày, tôn tử kia của ta sang năm ra đời, chẳng phải là lãng phí tâm huyết của tổ tiên, đây sao gọi là tốt được?”

Cao tăng mặt mũi hiền lành, dáng vẻ trang nghiêm, hai tay chập lại, nói một câu a di đà phật: “Phật tổ từ bi, công đức vô lượng! Lục đạo luân hồi, đầu thai chuyển thế tức là người!”

Trương thị nghe được chưa hiểu rõ hết, trở về tìm Nhị thẩm Hách gia nói chuyện, Nhị thẩm suy nghĩ mấy lượt, mừng rỡ nói: “Cao tăng nói là năm nay thêm nhân khẩu á, ta phải để cho Khang ca nhi nhà ta nạp thêm hai người thiếp nữa! Cố gắng bồi bổ thêm một chút.”

Lúc này Trương thị cũng hiểu rõ, nhưng hai nhi tử đều không ở bên người, chỉ đành phải vội vàng viết thơ qua, để cho bọn họ thu xếp. Sau đó nói với Hà Hoa: “Năm nay cũng không có đại sự gì, con dọn dẹp một chút, đi Sơn Đông một chuyến, qua hết năm rồi trở về.”

Hà Hoa vội vàng chỉnh đốn chuyện lớn nhỏ trong nhà một phen, cầm chìa khóa sổ sách trả lại cho Trương thị, tư sản của mình đều để người tin cẩn xử lý, hai phu thê Tiểu Oản cùng Lý Đại Lang đều là người nhạy bén, vẫn để ở nhà, còn có thể chiếu cố Anh tỷ nhi, như vậy nàng cũng không có lo lắng, chỉ dẫn theo mấy  người dùng quen, chờ thương thuyền Từ gia cuối tháng cùng khởi hành.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.