Cuộc Sống Điền Viên Trên Núi Của Nông Phu

Chương 37: Trâm cài Đào Mộc


Đọc truyện Cuộc Sống Điền Viên Trên Núi Của Nông Phu – Chương 37: Trâm cài Đào Mộc

Editor: Cà Rốt Hồng

Mặc dù cây trâm này đã phai màu cũ kỹ, nhưng Hà Hoa vẫn nhận ra được, đó là cây trâm trước đây thật lâu ở Kiều phủ Cầm di nương đưa cho nàng, chỉ là sau này bị nàng biếu cho Lưu quả phụ còn đổi lấy không ít đậu hũ. Ừhm, dường như lúc đó là vì cây trâm này, nàng và Xưng Đà thiết kế đánh Thành Tử một trận.

Đến bây giờ, chắc đã trôi bảy năm?

Lúc này Thành Tử trả lại cây trâm này cho nàng……

Là ý đó? Là ý kia? Đúng không?

Khóe miệng Hà Hoa nhếch lên, im lặng nở nụ cười, đột nhiên Tiểu Thư ghé đầu qua: “Tiểu thư, đây là cái gì?”

Lúc này Hà Hoa mới nhớ đến còn có những người khác ở trong phòng, nhanh chóng nhét cây trâm vào trong ống tay áo, ho một tiếng, làm như không có chuyện gì xảy ra nói: “Cái này là đồ chơi người ở Quý gia thôn tự chế, ngươi đi xem một chút, Lưu quản sự còn ở đó hay không?”

Tiểu Oản từ ngoài cửa đi vào, thở ra vù vù: “Vẫn còn ở đó. Lưu quản sự đến trong viện di nãi nãi tặng lễ, em thấy hắn tặng lễ trọng hơn năm trước, có thể là cảm tạ lần trước Phùng quản sự làm chỗ dựa cho hắn và nương hắn. Tiểu thư nơi này có nhận được đồ gì tốt không?”

Hà Hoa đưa danh mục quà tặng qua, cười nói: “Cũng chỉ là chút thức ăn cùng đồ vật chúc mừng thôi, ăn mặc ở đồ dùng ở nhà chúng ta chẳng lẽ còn thiếu cái gì hay sao? Cuộc sống của bọn khó khăn, chỉ là chút tấm lòng thành, ngươi xem rồi thu dọn lại đi. Bên chúng ta đáp lễ cũng có lệ, theo như phẩm cấp của hắn, trừ gạo, gà vịt cá thịt cùng bạc, còn có hai thất vải thô, một thất lụa, một thất thải quyên. Ừhm, dựa theo danh mục quà tặng, ngươi chọn chút điểm tâm đều gửi cho hắn là được rồi.”

Tiểu Thư cười hì hì đứng lên nói: “Em đi chuẩn bị, em đi chuẩn bị!” Vừa nói vừa giống như chim én nhẹ nhàng chuồn đi mất.

Hà Hoa ngạc nhiên, từ lúc nào mà nha đầu này lại trở nên tích cực như vậy rồi?

Tiểu Oản nhìn bóng lưng của nàng lắc đầu, “Hai đồng cũng muốn tranh với ta, ta còn chướng mắt đấy.”

Hà Hoa không khỏi bật cười: “Tiểu Thư chưa có trưởng thành, lùn tịt như đứa bé, người ta lấy hai đồng đưa cho nàng đáp lễ cũng được cho qua. Nếu ngươi ra mặt, hai đồng ngươi chướng mắt, nhiều hơn, ngươi dám thu sao? Theo ta nói, ngươi liệt kê một cái danh sách, chuẩn bị phần đáp lễ cho từng người theo thông lệ trước, đến lúc đó Tiểu Thư chỉ cần sai người xách đi ra ngoài là được rồi. Được tiền thưởng thì hai người các ngươi chia đều, kiếm chút tiền ăn vặt cũng tốt.”


Tiểu Oản liền nói: “Bên trong hai gian phòng bên cạnh đều là cá gạo vải, em đã phân loại cất xong rồi. Chính là không cần danh sách, em cũng có thể lấy được tiền đồng từ trong tay Tiểu Thư, cứ để cho nàng vội vàng bận bịu đi.”

“Thì ra ngươi còn khôn khéo như vậy, không biết tại sao ngày đó lại bị Lý Đại Lang nói á khẩu không trả lời được?” Hà Hoa cười trêu nói.

Tiểu Oản đỏ mặt, quay lưng đi làm bộ như đang thêu thùa may vá. Hà Hoa đang muốn nói thêm đôi câu, Tiểu Thư xách theo hộp đựng thức ăn đi vào nói: “Lưu quản sự nói trong cửa hàng của chúng ta phải xếp hàng dài mới có thể mua được điểm tâm Nghênh Tân cùng bánh Tứ Hỉ Cát Tường chua ngọt. Hắn muốn mua một chút cho nương hắn nếm thử cũng mua không được, muốn xin tiểu thư cho một chút đấy.”

Hà Hoa duỗi tay về phía nàng: “Bao nhiêu đồng?”

Tiểu Thư sửng sốt một chút, thấy Tiểu Oản mỉm cười nhìn nàng, bĩu môi móc tiền đồng ra: “Vất vả lắm mới có mười đồng, chẳng lẽ tiểu thư còn muốn tranh với em sao?”

Hà Hoa lấy bốn đồng, cười nói: “Phải nhìn xem phân lượng của từng người, mười đồng này là trả cho điểm tâm Nghênh Tân cùng bánh Tứ Hỉ Cát Tường chua ngọt. Ta lấy trước, ngươi và Tiểu Oản một người ba đồng. Phòng bếp nhỏ ở phía sau vừa khéo còn có những loại bánh ngọt này, ngươi liền lấy cho hắn đi.”

Nếu Thành Tử thật sự muốn những loại bánh ngọt này, Vương Chưởng Quầy nơi đó tuyệt đối sẽ không không có. Làm như vậy, chỉ sợ còn muốn tới bái tạ một phen.

Thật sự là ý đó sao?

Nếu như Thành Tử không phải ý đó?

Không đúng, sẽ không ai vô duyên vô cớ giữ một cây trâm cài cũ kỹ dài đến bảy năm.

Thì ra ở chỗ này nàng vẫn có chút sức quyến rũ, có người tặng lễ vật tỏ tình cho nàng nha.

Một cảm giác hư vinh thiếu nữ cùng đắc ý vui sướng nhàn nhạt trào lên trong lòng, nhớ tới mối tình đầu ngây thơ mà ngượng ngùng, giống như mộng ảo tinh khiết mà ngọt ngào, chua ngọt, do dự và tràn đầy mong đợi……


Hà Hoa nhấn xuống cây trâm cài trong tay áo, xúc cảm lạnh lẽo kích thích làn da của nàng, cũng làm cho đầu óc hưng phấn của nàng tỉnh táo lại.

Người đã bao lớn rồi mà còn ngớ ngẩn giống như tiểu cô nương?

Đã từng chịu tổn thương, trong giấc mộng giữa đêm khuya, vẫn còn có thể nhớ tới chuyện cũ.

Lúc hồi sinh, mặc dù cũng lập chí tất cả làm lại từ đầu, lý tưởng nông phu, sơn tuyền, có chút ruộng đất, đã từng khát khao qua vô số lần.

Nhưng mà, tới đây bảy tám năm rồi, đã biết nhiều thị phi như vậy, ngay cả cha trung hậu trong mắt mọi người đối với Phùng di nương cũng là như vậy…… Địa vị của nữ tử thấp như vậy, không chỉ một lần nàng hoài nghi lý tưởng của mình đó có thể thực hiện hay không.

Nguyện vọng này, nàng thật sự có thể thực hiện sao?

“Tiểu thư, Lưu quản sự ở bên ngoài, nói muốn tự mình nói lời cảm tạ ạ.” Đột nhiên Tiểu Thư lại vén rèm lên đi vào, mang theo một trận gió lạnh.

Tuy nói nam nữ hữu biệt, nhưng nàng làm đương gia cùng quản sự hạ nhân  nhà mình gặp mặt cũng không sao.

Hà Hoa suy nghĩ một chút, gật gật đầu nói: “Các ngươi cùng đi với ta, gọi Nghiêm tẩu tử lên, ta vừa lúc có chuyện cần.”

Trong nhà kề ngoại viện có đốt lò sưởi, cháy rừng rực, chiếu lên trên mặt người cũng có chút hồng. Bên cạnh lò đặt một ấm nước, đang bốc hơi nóng. Thành Tử ngồi ở bên trong, thấy Hà Hoa các nàng đi tới, vội vàng đứng dậy hành lễ.

Hà Hoa lớn mật nhìn sang ánh mắt của hắn, sau đó đếm nhịp tim của mình, hoàn toàn bình thường, nhìn hắn sẽ không mặt hồng tim đập, sẽ không đầu váng mắt hoa, sẽ không ngượng ngùng không được tự nhiên, những thứ suy nghĩ trong lòng kia đã sớm tan thành mây khói, ngược lại có chút cảm thấy kinh ngạc cùng tò mò.

Hà Hoa đối với biểu hiện của bản thân coi như hài lòng, nhàn nhạt nhận lễ của hắn, nói: “Ta nhớ ở Quý gia thôn nhà ta cũng có cây đào, trước kia ở phía sau núi trong thôn cũng có một vài cây đào, lúc đến năm mới, còn có người chặt chút cành đào làm thành thẻ Đào Mộc treo ở cửa xua quỹ trừ tà. Năm nay ta quên mua, thời điểm loay hoay rối một nùi, vừa khéo ngươi tặng thẻ Đào Mộc cho chúng ta, ta mặt dày nhận trước, có kinh nghiệm lần này, về sau tất sẽ không quên rồi.”


Dĩ nhiên, ngươi cũng không cần tặng nữa……

Sắc mặt Thành Tử u ám, hắn là người thông minh, đương nhiên nghe ra được ý trong lời nói của Hà Hoa, gượng cười nói: “Đại tiểu thư không ghét bỏ, không trách tội ta lỗ mãng là tốt rồi.”

Trong lòng Hà Hoa âm thầm thở dài một hơi, kéo Nghiêm tẩu tử qua nói: “Nghiêm tẩu tử trong phòng bếp đối với thủ nghệ của nương ngươi rất là bội phục, vẫn muốn tìm một cơ hội đi học hỏi. Ngươi xem có thể cùng nương ngươi nói một chút hay không.”

Nghiêm tẩu tử vội vàng thi lễ: “Chỉ là học để tự mình làm, hoặc cho cô nương nếm thức ăn mới mà thôi, nhất định sẽ không tranh giành buôn bán với Lưu thẩm tử. Mong rằng Lưu quản sự thành toàn.”

Nghiêm tẩu tử quản phòng bếp, tiếng nói ở trước mặt Hà Hoa cũng coi như có trọng lượng, Thành Tử đã từng nghe nói qua, lúc này thấy nàng khiêm tốn như vậy, cũng xốc lại tinh thần nói liên thanh: “Nghiêm tẩu tử khách khí, khách khí. Lúc nào tẩu tử thấy thuận tiện, nói một tiếng là được rồi.”

Nghiêm tẩu tử cười nói: “Lưu quản sự quả nhiên là người sảng khoái! Có ngươi hỗ trợ giật dây, ta an tâm. Nghe nói Lưu quản sự còn chưa định thân, nếu không tẩu tử cũng làm nguyệt lão dắt dây tơ hồng đến cho ngươi nhé?”

Ánh mắt Thành Tử sáng lên một cái, thấy Hà Hoa một chút ngượng ngùng của cô nương gia cũng không có, biết mình nghĩ sai, lại bị giội nước bẩn, cười khổ nói: “Nghiêm đại tẩu nói đùa, ta hiện tại cái bộ dạng này, nơi nào có cô nương nguyện ý gả cho ta, ta sao lại dám tùy tiện thú thê để cho nàng đi theo ta chịu khổ? May nhờ có lão gia cùng đại tiểu thư không ghét bỏ, mới cất nhắc ta làm quản sự, có phần sinh nhai này. Ít nhất cũng phải chờ hai ba năm, tích góp thêm một chút, mua chút gia sản đất đai mới……”

Nghiêm tẩu tử cắt ngang lời của hắn lẹ mồm lẹ miệng nói: “Lời này của Lưu quản sự cũng không đúng rồi. Ngươi bây giờ dầu gì cũng là một quản sự ở nhà ta, còn không biết có bao nhiêu người muốn đi lên vị trí của ngươi, làm sao có thể không thú được thê? Ta hôm nay liền nhiều lời nói một câu, tuổi của ngươi cũng không nhỏ, chắc hẳn nương ngươi cũng ngóng trông ngươi thành thân sớm.”

Hà Hoa không ngờ vậy mà Nghiêm tẩu tử lại ở nơi này nhắc tới hôn sự của Thành Tử, đây chính là trước đó nàng không có nghĩ tới, lại thấy Thành Tử nhất quyết không chịu, ngay cả “Hai ba năm, phải chuẩn bị thêm gia sản” cũng đều nói ra rồi, sợ hắn hiểu lầm sâu hơn, làm bộ hắt xì, nói: “Nghiêm tẩu tử các ngươi cứ trò chuyện, nơi này lạnh, ta về phòng trước.”

……

Lúc Tiểu Oản trở về với danh mục quà tặng cùng lễ vật, nghi hoặc hỏi: “Lưu quản sự nói nơi này có thẻ Đào Mộc trừ tà, tại sao chỉ có cái hòm không vậy?”

Hà Hoa chỉ chỉ một đống lớn mình chuẩn bị, nói: “Ta đều đặt ở bên trong này rồi. Ngươi tìm thời gian phân đến tất cả các viện, để cho bọn họ treo ở trên cửa.”

Thành Tử gánh một gánh nặng trở lại chỗ ở bên cạnh chợ cá, vừa vào cửa liền bỏ xuống ủ rũ ngồi ở đầu giường. Lưu quả phụ nhìn thấy cá lớn ngỗng lớn có đôi có cặp, vịt béo và thịt, trong lòng rất hài lòng, lại nhìn mấy thớt vải, lập tức liền tháo ra quấn lên mình khoa tay múa chân tới khoa tay múa chân đi, lại lấy điểm tâm trong hộp đựng thức ăn ra, chậc chậc chậc tán thưởng không thôi.

Quay đầu lại nhìn thấy bộ dạng trầm lặng của Thành Tử, vổ bả vai hắn nói: “Lễ của Quý gia quá nhiều, con còn bày sắc mặt gì? Chẳng lẽ bọn họ cho người khác nhiều hơn, hay là có người lại mắng con?”


Thành Tử sờ sờ túi tiền trên người, nơi đó còn có hai thỏi nguyên bảo, đang muốn lấy ra, suy nghĩ một chút nương thấy khẳng định lại muốn cầm đi làm mai cho hắn, thì để xuống, buồn bực nói: “Không có việc gì. Chẳng qua nghĩ đến trước kia……Nương, những thứ vải này người giữ lại một ít, còn dư lại con lấy đổi bạc.”

Lưu quả phụ vội vàng thu lại tơ lụa cùng vải, mắng: “Đổi bạc cái gì, con lại không thiếu bạc dùng. Giữ lại, ngày mai nương phải đi tìm bà mai làm mai cho con, những thứ này vừa vặn có thể dùng làm sính lễ. Còn có những thứ này, thứ này……” Nàng chỉ vào điểm tâm cùng cá thịt vịt Thành Tử gánh về, “Đều dùng được, không được phép! Bây giờ ta sẽ đi tìm bà mai ngay, con đừng làm hư những thứ này!”

Thành Tử vừa quay đầu, Lưu quả phụ đã như một cơn gió chạy ra ngoài, hắn nghĩ đến bộ dạng vân đạm phong khinh của Hà Hoa, nghĩ tới nàng vậy mà tìm người cho làm mai hắn, lại nghĩ đến chênh lệch giữa nhà mình và Quý gia bây giờ, trong lòng vừa xấu hổ vừa buồn khổ, mổ xẻ hết toàn bộ những thứ gà vịt ngỗng kia, dùng dao băm bang bang, làm cho người làm vừa mới tới để báo cho hắn thu vào ở chợ cá trong ngày bị dọa sợ thiếu chút nữa tè ra quần.

Lại nói Hà Hoa, tối hôm đó lúc Hòa Hoa lấy cây trâm được giả làm thẻ Đào Mộc ra, nhìn chung quanh, trằn trọc nan giải.

Thật ra nàng cũng không ghét bỏ nhà Thành Tử nghèo, dù sao năm đó lúc Quý Đồng dẫn theo nàng và Quý Quân, trong nhà còn nghèo hơn. Chỉ là tính tình Thành Tử khoa trương hấp tấp như vậy nàng không thích, hơn nữa tính tình Lưu quả phụ…… Người này, trong lòng nàng không phải không cân nhắc, trâm cài giữ lại cũng là một tai họa.

Nhưng ở thời đại này, cô nương gia nhận được một lễ vật như vậy, phần ý nghĩa kỷ niệm này…… Hà Hoa che ngực, áp chế rung động cùng tiếc nuối trong lòng xuống, mơ mơ màng màng ngủ một đêm, sáng sớm ngày hôm sau thừa dịp lúc không có người, dằn lòng ném trâm cài còn chút hơi ấm vào trong hồ trong viện.

Ngày này Lương ca nhi cùng Phùng di nương lại không cẩn thận bị cảm lạnh, sau khi đại phu kê đơn thuốc, Phùng di nương ôm Lương ca nhi đang rầm rì không ngừng được rơi nước mắt, Quý Đồng cũng lo lắng không dứt, Hà Hoa cùng với bọn họ chờ Lương ca nhi uống đứt quảng hai chén thuốc nhỏ, sau một ngày một đêm, Tiểu Lương ca có thể mở mắt cắn ngón tay cười ngây ngô rồi, khí sắc Phùng di nương cũng khá một chút mới an tâm.

Quý Đồng tiếp tục cùng các tá điền gặp mặt, phát quà tặng tết cùng thương nghị chuyện cày cấy đầu mùa xuân, Hà Hoa liền hỗ trợ Phùng di nương chăm sóc Lương ca nhi, thuận tiện cũng muốn chiếu cố phụ nữ có thai này.

Phùng di nương thấy Hà Hoa vội vội vàng vàng bên trong, vuốt cái bụng đã nhô lên của mình nói: “Năm nay tẩu tẩu của ta cũng sinh một đứa con trai, hiện tại bọn họ có ba đứa con rồi, nương ta có lúc loay hoay ngay cả cơm cũng không kịp ăn. Nếu không phải mấy ngày nay con mang theo Lương ca nhi, ta thật đúng là không biết nên làm sao đây.”

Hà Hoa hôn lên mặt Lương ca nhi một cái, nói: “Lương ca nhi là đệ đệ con, con chăm sóc hắn là phải, di nương cũng là người nhà con, tại sao lại nói ra lời khách khí như vậy chứ?”

Phùng di nương khụt khà khụt khịt, nói: “Tẩu tẩu ta bây giờ còn chưa thể xuống giường, sau này ta không biết sẽ thế nào, Lương ca nhi là người không danh phận, ta……”

Tẩu tử Phùng di nương lần này khó sanh, mặc dù cuối cùng mẫu tử bình an, nhưng tẩu tử nàng gần như mất đi nửa cái mạng, hơn ba tháng vẫn chỉ có thể nằm ở trên giường.

Hà Hoa biết lúc này ngã bệnh, sanh con đều là chuyện rất nguy hiểm, Phùng di nương thấy bộ dang thê thảm của tẩu tử nàng, bản thân lại bệnh qua một chặp, trong lòng để lại ám ảnh.

Chuyện này đối với nàng, đối với đứa bé cũng không tốt, ngẫm lại nàng bởi vì thân phận của mình mà uất ức, Hà Hoa thở dài một cái: “Di nương, người phải tin cha con, cũng phải tin ca ca con, bản thân phải thoải mái, sống thật tốt, Lương ca nhi bọn họ mới có hi vọng.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.