Cuộc Sống Điền Viên Trên Núi Của Nông Phu

Chương 24: Người hiền bị lấn


Đọc truyện Cuộc Sống Điền Viên Trên Núi Của Nông Phu – Chương 24: Người hiền bị lấn

“Mời bà ấy đến phía trước ngồi một lát, ta sẽ ra gặp bà.” Hà Hoa thở dài.

Kể từ khi Phùng di nương vào cửa, nhà của Đại cữu, Nhị cữu, Tam cữu đều có người tới viếng thăm, chăm chỉ nhất chính là Nhị cữu mẫu. Mỗi lần tới chủ đề chính đều là khuyên Hà Hoa cùng Quý Quân đề phòng Phùng di nương, coi chừng về sau tiểu tức phụ nuôi thành tiện nhân cùng huynh muội bọn họ tranh gia sản, một chuyện nữa chính là cố gắng đẩy mạnh tiêu thụ đường biểu muội gia thế trong sạch, muội muội bà con xa… của bà ta tới làm vợ kế Quý Đồng, để tránh cho một mình Phùng di nương độc chiếm ức hiếp hai huynh muội Quý Quân……

Hà Hoa nghe lần đầu tiên còn có thể cho rằng bà ta tốt bụng, nghe lần thứ hai chỉ có thể miễn cưỡng cười một cái, nghe lần thứ ba lần thứ tư cũng chỉ xem như tiếng muỗi kêu vo ve, vào tai trái ra tai phải. Bất quá, nghe nói gần đây Nhị cữu buôn bán rất có lời, Nhị cữu mẫu cũng rất lâu rồi không đến quan tâm ngoại sinh nữ rồi, hôm nay tại sao lại tới?

“Tiểu thư, em đi dâng trà cho Nhị cữu nãi nãi.” Tiểu Thư chủ động xin đi giết giặc.

“Không cần, Tiểu Oản đi với ta. Ngươi đến phòng bếp phân phó một câu để bọn họ làm chút thịt kho tàu Nhị cữu mẫu thích đi.” Hà Hoa trừng mắt nhìn nàng, đứng dậy.

Mấy lần Nhị Cữu mẫu tới đây, Tiểu Xảo đều tránh nàng. Tiểu Thư đã nghe được chuyện lúc trước Tiểu Xảo hóa trang thành người đàn bà đanh đá đó, trong lòng ngứa ngáy, nên khi đối mặt với Nhị cữu mẫu vẻ mặt cũng có chút mất tự nhiên, thiếu chút nữa khai ra hết.

Tiểu Thư bẹt bẹt miệng ỉu xìu đi ra ngoài, Hà Hoa và Tiểu Oản đến tiền thính, nặn ra khuôn mặt tươi cười tới nói: “Nhị cữu mẫu, hôm nay ngọn gió nào thổi người đến đây vậy?”

Nhị cữu mẫu quan sát Hà Hoa vài lần, bỗng nhiên chạy tới trước mặt nàng, nâng tay của nàng lên kêu to: “Ôi chao, Hà Hoa tay của con bị làm sao vậy?”

Hà Hoa nhìn vết bầm trên tay mình, cười cười nói: “Không có gì, lúc ở trù phòng nấu ăn không cẩn thận nên bị phỏng.”

Mấy ngày nay Phùng di nương bận bịu chuyện Tang Viên, Hà Hoa thì lập quy cũ ở trong nhà lần nữa, đuổi hai người ngày thường xấu tính thích châm ngòi thổi gió đi ra ngoài, lại đề bạt một tức phụ làm việc lanh lẹ làm quản sự, nàng liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều rồi. Mỗi ngày chủ yếu là học tú công một hồi, sau đó đi trù phòng một lát.

Loại thêu thùa thủ công này nàng vì thích nên mới học làm, về phần trù nghệ, cho tới nay nàng cũng chỉ có thể làm vài món ăn đơn giản cho năm ba người trong gia đình mà thôi, điểm công phu ấy ở trong bếp thật ra cũng không tính là cái gì. Vừa khéo trong nhà có một trù nương trước kia có giúp người làm qua tiệc rượu, chuẩn bị hơn hai mươi món ăn cho hai ba bàn tiệc cũng không thành vấn đề, lúc Hà Hoa rãnh rỗi cũng muốn đi theo học một chút.

Phàm là ở trong phòng bếp, sẽ có các mối nguy như lửa nóng khói sặc dầu bắn tung tóe…, tay Hà Hoa cũng là bưng chén đĩa không cẩn thận bị phỏng, cho dù làm rớt bể một chén canh sứ thanh hoa thượng hạng, ngón tay của nàng vẫn không tránh khỏi nổi lên mấy cái mụn nước. Sau khi mụn nước bể ra chỉ còn vệt đen trên da, không ngờ mắt của Nhị cữu mẫu tinh như vậy, liếc một cái liền nhìn thấy ngay.


“Cái gì bảo là không cẩn thận? Làm sao con còn phải xuống trù phòng làm việc?” Nhị cữu mẫu làm giống như người bị thương ở tay không phải là Hà Hoa, mà là bảo bối của mình, mặt bà ta xót thương đứng lên: “Trong nhà không phải có trù nương, nha hoàn còn có di nương sao? Các nàng đều là người chết hết cả sao? Có phải quả phụ không biết xấu hổ kia ức hiếp con phải không? Hà Hoa, Cữu mẫu đã sớm nói, hồ mị tử kia không có lòng tốt! Bây giờ còn là cái chưa lên được trên mặt bàn, liền dám sai sử ngáng chân làm con bị thương, sau này còn không biết sẽ làm hại con như thế nào nữa a! Cha con cũng hồ đồ, làm sao lại chỉ nghe hồ mị tử kia……”

Nghe Nhị cữu mẫu càng nói càng vô lý, Hà Hoa trầm mặt xuống, kêu một tiếng: “Cữu mẫu!”

Nhị cữu mẫu tỏ ra đau lòng vỗ tay Hà Hoa: “Đáng thương, nương con mất sớm, uất ức cho con rồi! Nhị cữu mẫu nhất định sẽ không để cho người khác ức hiếp con đâu!”

“Cữu mẫu, chuyện nhà con con tự có tính toán.” Hà Hoa không kiên nhẫn ngồi xuống một bên.

Nhị cữu mẫu nói hát đều làm, thấy Hà Hoa xem thường, đành phải ngượng ngùng ngồi ở bên kia, nghiêng thân qua hỏi: “Hà Hoa, nghe nói di nương kia của con mua mấy trăm mẫu đất người ta không dùng được hả?”

Thì ra là chuyện này, Hà Hoa để ly trà xuống, chậm rãi hỏi: “Cữu mẫu, rốt cuộc người có chuyện gì?”

“Hà Hoa, nàng đây là phá hoại nha! Các ngươi tân tân khổ khổ kiếm bạc……”

“Cữu mẫu, gia sản Quý gia đương nhiên sẽ không để Phùng di nương làm lụn bại. Còn nữa, chúng ta tân tân khổ khổ kiếm được chỉ có chút bạc, cữu cữu cùng người khác đánh cuộc vài cái là kiếm ra được, người cần gì phải lo lắng như thế? “

Cũng không biết rốt cuộc Nhị cữu mẫu có hiểu được ý trong lời nói của Hà Hoa hay không, mà vẫn còn làm ra bộ dạng vô cùng đau đớn nói: “Hà Hoa, tiếp tục như vậy nữa, đồ cưới của con sẽ bị nàng tiêu phí hết. Trong nhà này vẫn nên có một nữ nhân quản mới được a!”

Lại là muội muội gì đó của bà sao?

Hà Hoa nhẹ nhàng cười một tiếng: “Cữu mẫu, muội muội của người nếu gả cho cha con, về sau không phải lại xuất hiện thêm mấy đệ đệ muội muội cùng chúng ta tranh gia sản sao?”


Nhị cữu mẫu không ngờ Hà Hoa lớn mật nói ra trắng trợn như vậy, há miệng cười gượng hai tiếng nói: “Coi con nói kìa! Cữu mẫu có thể nào không thay con suy nghĩ? Tiểu hài tử chớ nói lung tung! Cữu mẫu lần này là…… Là đặc biệt tới tìm cha con đấy!”

“Nếu Cữu mẫu thật lòng thay con cùng ca ca suy nghĩ, thì không cần nghĩ tới làm mai cho cha con nữa. Còn nữa, hôm nay cha con không có ở nhà, ba ngày sau mới trở về. Cữu mẫu vẫn nên qua mấy ngày nữa hãy trở lại thôi.” Hà Hoa liếc thấy ngoài cửa có bóng người thoáng qua, nhíu nhíu mày.

Tiểu Oản len lén lại gần nói: “Vừa rồi Di nãi nãi đã đi qua đây.”

Hà Hoa quay đầu lại nói với Nhị cữu mẫu: “Cữu mẫu, đột nhiên con có chút việc gấp, người ngồi trước một lát.”

Không đợi bà ta trả lời liền đi ra ngoài, phân phó người bày ra chút rượu và thức ăn cho Nhị cữu mẫu ăn, sau đó đưa bà ta trở về.

Hà Hoa không biết Phùng di nương nghe được bao nhiêu, nhưng những lời này, lúc trước ở Quý gia thôn Phùng di nương cũng đã nghe qua. Nàng vội vàng ra ngoài không phải vì Phùng di nương, mà là muốn cho mình khỏi nói nữa mà thôi.

Tiểu Xảo là một người linh hoạt, chuẩn bị cho Nhị cữu mẫu một chút rượu ngon, sai người vừa ăn vừa nói cười cùng với bà ta, không bao lâu sau liền biết được thì ra Nhị Cữu thắng hơn ngàn lượng bạc, còn thuận thế chuộc một ca nữ về nhà, không nghĩ tới mấy ngày sau lại thua hết toàn bộ, bị dồn đến đường cùng, lần này tới là nghĩ muốn kéo Quý Đồng tham gia cùng mở quán rượu, sau đó lừa gạt cho tay không mà về.

Hà Hoa nghe xong rất tức giận, thầm nghĩ người hiền hay bị bắt nạt, nhà bọn họ cũng không phải có nhiều tiền, nhưng Quý Đồng quá nổi danh là người thật thà! Có chút gia sản liền có vô số người nhìn chằm chằm muốn chia một chén canh. Giống như Từ Nhị nãi nãi dám bày ra tư thái kia, bởi vì nàng không phải dễ trêu chọc, Từ gia cùng nhà mẹ phía sau nàng cũng cứng rắn, cho nên, dù cho nhà nàng càng ngày càng giàu sang, người khác cũng không dám tùy tiện động đến.

Nhưng lần này Hà Hoa cũng bất chấp nói tới thanh danh tình nghĩa gì nữa, lên tiếng đưa Nhị cữu mẫu uống say ra ngoài, phân phó từ nay về sau không cho bà ta vào cửa nữa. Sau đó lại nghĩ đến Qúy Đồng đang ở Quý gia thôn, nơi đó còn có một Tam thúc công “Đạo đức tràn đầy“. Vội vàng cho người đưa thư cho Xưng Đà đang đi theo Quý Đồng.

Lúc người nọ đưa thư đến được trong tay của Xưng Đà thì đêm đã xuống rồi. Quý Đồng ở nhà Tam thúc công uống đến say khướt, Tam thúc công sai người nói muốn dìu hắn đi Thiên viện nghỉ ngơi.

Trong thư Hà Hoa chỉ nói muốn hắn trông coi người thật kỹ, không thể ở lại nhà người ta qua đêm, sau đó là nên sớm trở về trong huyện.


Xưng Đà xem thư xong, đương nhiên là làm theo, liền kêu hai gã sai vặt khác giúp một tay đỡ Quý Đồng trở về nhà cũ. Tam thúc công trừng mắt, râu nhảy dựng, nói: “Trời đã tối mù các ngươi gấp cái gì? Đồng ca nhi là cháu của ta, ngủ ở nhà ta không phải cũng giống nhau sao? Đi đi, Thiên viện bên này không phải ai cũng có thể vào! Các ngươi trở về nhà mình thưa lại một tiếng là được.”

Tam thúc công sai người đẩy mấy người Xưng Đà đi ra ngoài, vốn Xưng Đà còn có chút không hiểu Hà Hoa căn dặn như vậy là có ý gì, nhưng dưới tình thế này thì đã hiểu được mấy phần.

Cuống quít chạy ra kêu người đưa tin cùng chạy trở vào, sau đó một đường xông vào đẩy người ngăn cản ra bước vào một sương phòng trong Thiên viện mà Tam thúc công đã chuẩn bị ngăn lại trước mặt Quý Đồng, lấy phong thư ra, hô to một tiếng: “Lão gia, tiểu thư Hà Hoa có việc gấp, phái người từ trong huyện tới đón người trở về!”

Bên này Tam thúc công đoạt phong thư định hủy đi, mấy người Xưng Đà ba chân bốn cẳng vác Quý Đồng trên vai, chạy nhanh ra khỏi cửa nhà Tam thúc công, chạy một hơi hơn hai dặm đường mới thả ông xuống, để cho ông nôn thất nôn tháo. Chờ đến khi Tam thúc công phát hiện trong bì thư không có vật gì, hổn hển chạy đuổi theo thì đã không còn thấy được bóng dáng bọn Xưng Đà rồi.

Tam thúc nãi nãi hùng hùng hổ hổ mở cửa một sương phòng ra, một nữ tử thân thể trần truồng ngồi ở trong chăn khóc hu hu, Tam thúc nãi nãi đi lên tát một cái nói: “Khóc cái gì mà khóc? Thật xui xẻo. Lần này không được vẫn còn lần sau!”

Tam thúc công đưa đầu vào cửa thăm dò, Tam thúc nãi nãi cạch một cái đóng cửa lại, lạnh lùng nói: “Ông nhìn cái gì? Cũng không ngẫm lại mình bao nhiêu tuổi rồi!”

Tam thúc công sờ sờ râu hoa râm, thở dài: “Chỉ cần để Đồng ca nhi vào cửa nhìn một cái, nhất định là lừa hắn được chút bạc, người này hắn cũng sẽ không thể không thu, còn có thể bán được một lần nữa. Nếu Quý Đồng thu nàng, không nói được còn có thể làm vợ kế, chúng ta cũng có thể được chút chỗ tốt. Đáng tiếc……”

“Còn không phải ông vô dụng sao? Tiểu tử thối kia, từ nhỏ đã không hợp với chúng ta rồi!” Tam thúc nãi nãi căm giận nguyền rủa một tiếng, chìa tay ra: “Rốt cuộc Hà Hoa đã đưa thư gì?”

Tam thúc công cũng ngại nói mình bị một phong thư trống không lừa, lẩm bẩm nói: “Phụ đạo nhân gia (đàn bà con gái), bà lại không biết chữ, lấy làm gì? Tôi đi ngủ trước……”

Ngày hôm sau Quý Đồng tỉnh lại, xem thư Hà Hoa đưa tới cũng không nói rốt cuộc là có chuyện gì, càng thêm nóng lòng, vội vàng an bài một số chuyện, cũng không đến cuộc hẹn của Tam thúc công, vội vàng trở về trong huyện. Thấy người trong nhà đều bình an, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Lại thử thăm dò nói: “Hà Hoa, Tiểu Bảo, ngày hôm qua có người tới cửa làm mai cho hắn đó……”

Hà Hoa trợn mắt một cái, thì ra cha đã nhận định Tiểu Bảo rồi! Đừng nói nàng có ý kiến gì với Tiểu Bảo hay không, ngay cả hiện tại nhà hắn rối thành một đoàn như vậy, nàng cũng không thể không cân nhắc. Huống chi, nàng thật sự vẫn còn rất nhỏ nha!

Nhưng Quý Đồng rất hài lòng Tiểu Bảo, vẫn còn đang nói lần này đi Quý gia thôn, ông và Hách Đại Hải uống rượu thế nào, Tiểu Bảo có tiền đồ như thế nào, còn nói muốn cùng hắn đi về huyện……

“Đúng rồi, ta còn nói lúc về mang đồ giúp Tiểu Bảo, lại quên mất!” Bỗng nhiên Quý Đồng vỗ đầu một cái kêu lên.

“Không sao, cha, Tiểu Bảo đến rồi!” Quý Quân cười híp mắt đi tới, Tiểu Bảo đi theo phía sau đầu đầy mồ hôi.


“Thúc, các người đi quá gấp! Con một đường đuổi theo cũng không kịp. Cha con bảo con đưa một vài vật phẩm ly kỳ ở hải ngoại tới cho người nữa.” Tiểu Bảo gạt giọt mồ hôi, thở hổn hển để cái bọc trong tay xuống, giương mắt lên liền nhìn thấy Hà Hoa đang ở một bên, dừng một chút, có chút không tự nhiên kéo khóe miệng cười: “Hà Hoa muội muội cũng ở đây à!”

Hà Hoa đứng dậy chào hỏi, nói: “Cha, con đi gọi người đi trù phòng lấy chút điểm tâm cho Tiểu Bảo ca.” Sau đó thản nhiên đi ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau Quý Quân liền vào viện của nàng, cười hì hì nói: “Đại Hải thúc muốn mở cửa hàng ở trong huyện, về sau Tiểu Bảo ca sẽ thường xuyên lui tới, nhớ lại khi còn bé chúng ta cũng thường cùng nhau lên núi bắt chim xuống suối bắt cá.”

Hà Hoa cười nói: “Ca ca cũng nói đó là khi còn bé, hiện tại chúng ta đều lớn rồi, cũng không thể không kiêng kỵ giống như khi còn bé được. Nam nữ hữu biệt đấy.”

Quý Quân vẫn cười híp mắt: “Tiểu Bảo ca từ chối người khác, nói chỉ cần muội thôi.”

Lời như thế, làm sao Tiểu Bảo có thể nói ra được? Hắn và nàng, cho tới bây giờ chưa từng có mập mờ gì mà?

Thấy Quý Quân khẳng định gật đầu, Hà Hoa suy sụp rồi.

Nàng biết mình không thể nào sống ở Quý gia cả đời, cũng biết có thể sẽ thành thân sớm, nhưng tại sao hai phụ tử Quý Đồng đều xem trọng Tiểu Bảo chứ?

Nhưng mà, không phải Tiểu Bảo, thì có thể là ai?

Nàng lớn như vậy, tiếp xúc với nam tử độ tuổi vừa phải nhiều nhất dùng năm đầu ngón tay cũng có thể đếm ra được. Nếu không phải Tiểu Bảo, chẳng lẽ sau này phải gả cho một người không quen biết sao?

Nàng sắp mười ba tuổi rồi, nữ tử mười bốn tuổi là có thể thành thân, bình thường nử tử khoảng mười lăm mười sáu tuổi thì đã gả ra ngoài. Đến mười bảy mười tám tuổi còn chưa nói chuyện gã chồng, sẽ bị người đàm tiếu, về sau cũng không tìm được người trong sạch.

Nói cách khác, nàng chỉ có thể kéo dài nhiều nhất là ba năm thôi.

Ba năm đó, nàng có thể có cơ hội gặp người thích hợp hơn Tiểu Bảo không, người đó cũng vừa ý nàng sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.