Đọc truyện Cuộc Sống Điền Viên Trên Núi Của Nông Phu – Chương 12: Cẩn thận suy tính
Đảo mắt đến cuối tháng tư, Hà Hoa bọn họ rốt cuộc cũng chuyển nhà.
Nhà cũ giao cho Vượng Tài thúc xử lý, chuyện trong nhà cũng giao cho A Sinh tẩu tử.
Trong lòng Vượng Tài thẩm có chút không phục, nàng ỷ mình vào đây sớm hơn A Sinh tẩu tử một năm, trượng phu nhà mình vừa thăng lên làm quản sự, liền cho rằng hẳn là vợ chồng bọn họ trông coi nhà cũ rồi. Kết quả lại là A Sinh tẩu tử cao hơn nàng một đầu, không thể thiếu được lại thổi gió vào tai Tiểu Xảo.
Tiểu Xảo đã sớm được Hà Hoa chỉ điểm, liền cười nói với nàng: “Vượng Tài thẩm, thế nhưng A Sinh tẩu tử biết chữ nha!”
Chỉ một câu này, Vượng Tài thẩm liền ỉu xìu.
Dạo này, tú tài nghèo còn cao hơn nhà phú thương một bậc. Tuy nói nữ tử không tài mới là đức, nhưng nếu hạ nhân biết chữ biết tính sổ sách thì giá thị trường sẽ rất cao.
A Sinh tẩu tử cũng là đi theo Tiểu Xảo học biết chữ, Vượng Tài thẩm tuổi đã lớn cũng không có tâm tư này, hôm nay bị thua thiệt cũng đành phải oán chính mình.
Cũng may Hà Hoa mua một ngàn con gà giá rẻ từ trong thôn, toàn bộ giao cho nàng. Mặc dù nàng không biết tại sao lúc này Hà Hoa mua lại những con gà mà người khác hận không thể vứt đi, nhưng biết Hà Hoa giao nhiệm vụ lớn cho nàng vừa tăng tiền công, còn dẫn theo tiểu tử nhà nàng đến nhà mới an bài chuyện tốt, cũng cảm thấy mỹ mãn rồi.
Hà Hoa thu xếp ổn thỏa nhà cũ xong, chọn một ngày tốt, liền vui vẻ phấn khởi đi nhà mới.
Bởi vì trong nhà nhân thủ ít, tiền để dành không nhiều lắm, mua lại tòa nhà này cũng chỉ sửa chữa thu dọn sơ qua một chút, trong nhà mới cũng không có tăng thêm bao nhiêu vật dụng, chỉ chuyển tới mấy xe ngựa quà tặng ở Quý gia thôn.
Nhà mới là một tòa nhà năm gian, gần hai trăm mẫu ruộng nước bên cạnh cũng là của nhà các nàng. Tuy là trong huyện, nhưng vị trí có vẻ khá hẻo lánh, đất nhiều, phòng ốc được xây dựng cũng rất là rộng rãi. Quý Quân ở gian thứ hai, Quý Đồng ở gian thứ ba, Hà Hoa thì ở gian thứ tư.
Ban đầu Qúy Đồng coi trọng chính là một nhà ba gian trong huyện phồn hoa, có chút ngại chỗ này quá lớn, nhưng lại thích ruộng nước bên cạnh, cộng thêm Quý Quân và Hà Hoa đều đã cực lực khuyên ông nên mua một cái viện lớn một chút, Quý Quân còn nói nơi này an tĩnh, tốt cho việc đọc sách, ông mới mua. Lúc này từng người trong nhà đi nhanh vào chọn phòng, lại thiếu không được nói thầm mấy câu.
Quý Quân cũng đã sớm nói cậu muốn ở gian thứ hai làm Tàng Thư Các, về sau cùng các bằng hữu trong học đường cùng nhau ngâm thơ làm câu đối gì gì đó, vừa lúc cần một chỗ lớn. Một mình Hà Hoa ở gian thứ tư quả thật có hơi rộng một chút, Quý Đồng lại lo lắng nàng ở nơi đó không an toàn.
Hà Hoa liền lôi kéo ông nhìn về phía cửa hậu viện khóa chặt, đi qua đường mòn nhỏ, chỉ vào tường rào nhỏ ở nội viện nói: “Cha, phải qua hậu viện, đường mòn nhỏ, còn có tường rào này, mới tới gian thứ năm nơi ở của hạ nhân, người lo lắng cái gì? Nếu sợ con ở một mình cô đơn, thì sớm sinh cho con và ca ca thêm một người đệ đệ muội muội để làm bạn đi.”
Quý Đồng hắng cổ họng hàm hồ mấy câu, nói muốn xem xét chung quanh tòa nhà liền đi mất. Hà Hoa đánh bạo ám hiệu ông nên suy tính đến đại sự của mình, thấy ông không chịu nói trước mặt, cũng không dám quá mức càn rỡ, đuổi theo trêu đùa ông, đành phải để mặc cho ông đi mất.
Hai ba ngày đầu, đều là thân thích các hương thân đến chúc mừng thăm dò, chuyện nghênh tới đưa đi, chủ yếu là Quý Đồng và Quý Quân ra mặt xử lý, Hà Hoa chỉ đứng ở nội viện quản phòng bếp, giúp đỡ kiểm kê quà tặng một chút mà thôi.
Đợi tới hơi rảnh rỗi một chút, Quý Đồng tự mình đi Điền Trang xem hoa màu. Về phương diện này ông là người trong nghề, Hà Hoa cũng muốn đi theo ông học, mới biết ở nơi này không có phân hóa học thuốc trừ sâu cũng không có máy gieo hạt, máy thu hoạch, máy bơm nước lớn, phải dựa vào kinh nghiệm dự đoán khí hậu như thế nào, làm sao chuẩn bị phân bố phân bón, như thế nào chống nạn sâu bệnh, rồi làm sao đào kênh rạch ở trong ruộng đồng, xây dựng đập nước nhỏ. . . . . .
Quý Đồng nói xong đạo lý rõ ràng, Hà Hoa không giúp đỡ được cái gì, nên cũng không đi tham gia vào việc của ông, nàng còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Đầu tiên chính là chuyện tráng đinh trong nhà.
Trải qua hai ngày nay luống cuống tay chân sắp xếp, Hà Hoa đã sâu sắc thừa nhận, nhân thủ trong nhà quá ít!
Mỗi người bọn họ cũng sắp xếp xong xuôi, thậm chí dùng tới hỏa kế ban đầu làm ở tiệm gà quay ra luôn, nhưng khách nhân nhiều hơn hai người, nhân thủ liền không đủ dùng rồi. Quý Đồng và Quý Quân đều ra ngoài, tối đa cũng phải sắp xếp một hai người đi theo, bên cạnh nàng, cũng chỉ có một mình Tiểu Xảo sai bảo, may vá, rửa mặt chảy đầu, phòng bếp, trà nước… đều là nàng.
Tuy rằng nơi này vắng vẻ, nhưng rốt cuộc cũng là trong huyện, mặc dù không nói ra ngoài phải tiền hô hậu ủng, nhưng phải có thể diện hoặc là bề ngoài tốt một chút. Giống như ngươi đi quán ven đường ăn cái gì, chỉ xỏ dép lê đồ mặc trên người chỉ là T shirt đồ rẻ tiền, tuyệt đối sẽ không có người nói ngươi cái gì, nhưng nếu là đi nhà hàng năm sao, nhất định phải có giày cao gót, dạ phục cùng đồ trang sức, hơn nữa, cấp bậc cũng không thể quá thấp, nếu không sẽ bị xem thường.
Hai huynh muội Xưng Đà và Tiểu Xảo, hai năm trước khi gia cảnh hơi tốt một chút, Quý Đồng đã nói cho bọn họ đi tìm người thân. Khi đó Xưng Đà mới nói thật, hắn nói bọn họ căn bản không phải tới tìm người thân. Bọn họ vốn làm việc ở trong một nhà quan viên họ Trần, bởi vì quan viên kia phạm tội, một nhà già trẻ và vú già cũng bị đày đến phía nam hoang vu cằn cỗi, nơi chướng khí nồng đậm, cha nương của Xưng Đà đã chết ở trên đường. Về sau một năm kia gặp đúng dịp hoàng hậu nương nương sinh được hoàng tử, Hoàng đế long tâm cực kỳ vui mừng, đại xá thiên hạ, bọn họ mới có thể giải thoát, nhưng cùng chủ nhân ban đầu đã sớm phân ly tứ tán, không rõ tình cảnh sinh tử lẫn nhau. Xưng Đà lớn tuổi hơn một chút, còn nhớ rõ Trần lão gia hình như có cửa thân thích ở gần đây, nghĩ tới Trần lão gia có thể cùng bọn họ có liên hệ liền tìm tới đây, kết quả lại là không hề tin tức, bọn họ cũng vô lực đi đến kinh thành tìm, liền xin ở nhà Quý Đồng.
Trôi qua hai ba năm, thấy một nhà Quý Đồng đều là người lương thiện, bọn họ vốn cũng chỉ là theo cha mẹ phục vụ Trần gia, cũng không phải ký văn tự bán đứt, đã sớm bỏ đi ý nghĩ tìm chủ nhân ban đầu, một lòng muốn sống ở Quý gia.
Ban đầu lúc Qúy Đồng chứa chấp bọn họ, trước hết qua chỗ Giáp trưởng dò hỏi, biết thân họ không có liên quan dính dấp tới kiện tụng, về sau biết lai lịch thực sự của bọn họ, thấy bọn họ trung thành, liền thuận theo để cho bọn họ lưu lại.
Mặc dù hai huynh muội bọn họ giỏi giang lại trung thành, nhưng Tiểu Xảo đã mười sáu tuổi rồi, không quá một hai năm thì phải thành thân. Nếu như là coi trọng quản sự trong nhà cũng may, nếu nàng coi trọng chính là người ngoài, cũng chỉ có thể để nàng đi ra ngoài. Còn phải nhân lúc nàng còn ở đây, tìm thêm mấy tiểu nha đầu đến dạy dỗ, về sau cũng sắp xếp đến trong viện của Quý Đồng và Quý Quân.
Hơn nữa, hiện tại tòa nhà và Điền Trang lớn như vậy, dựa hết vào một mình Xưng Đà thì không được, không thể thiếu còn phải tìm hai người quản chuyện bên ngoài và quản chuyện trong nhà, còn phải tìm một vài bà tử và đầy tớ làm việc nặng linh tinh …
Sau đó chính là chuyện của bản thân Hà Hoa.
Chuyện đại sự cả đời dĩ nhiên là phải suy tính, nhưng nàng đã thả tin đồn đi ra ngoài, muốn phải giải quyết đại sự của Quý Đồng cùng Quý Quân trước rồi mới suy tính đến mình. Chắc hẳn những bà mai kia cũng sẽ không giống như ong mật thấy hoa đến dây dưa nàng, chắc là Quý Đồng phải phiền não rồi.
Chuyện khẩn cấp trước mắt, chính là chuyện nữ công của nàng.
Lúc này người ta bình phán nữ nhân, đều xét từ bốn phương diện “Đức, ngôn, dung, công” mà ra.
Về Đức ngôn, chỉ cần nàng cẩn thận chút, giả bộ nhiều một chút thì sẽ không có chuyện gì.
Về phần dung, ngũ quan tư thái của nàng cũng không tính là tốt nhất, nhưng thắng ở làn da trắng trẻo. Cái gọi là một trắng che trăm xấu, hơn nữa ăn uống tự nhiên thấm nhuận, phía sau còn sử dụng dưa chuột lòng trứng gà, nước cơm … liên tục không ngừng, những thứ tự nhiên này không ô nhiễm, mỹ phẩm thực dụng chăm sóc mỹ dung, cũng không cần quá lo lắng có người không nhận ra mình. Chỉ là hai chân, lúc bảy tám tuổi trong nhà không có ai bó chân cho nàng, nàng liền tự mình dựa theo bộ dạng của mấy tiểu cô nương cùng tuổi trong thôn, lung tung trói lại một phen. Hiện giờ xem ra, gót sen ba tấc cũng đừng suy nghĩ đến, thiên kim tiểu thư chân chính nhà người ta đi nhiều hơn vài bước đều muốn tắt thở, nàng lại có thể khi gặp phải lưu manh còn tung tăng trốn chạy. Chỉ là, hình như nhỏ hơn đời trước một chút, nên lúc trưởng thành cũng sẽ không thấy rõ “Chân to” .
Dù sao mục tiêu của nàng là không cần cao lớn, không cần tướng mạo, bình thường là tốt rồi, ba loại “Đức, ngôn, dung” này, bình thường coi như tạm được có thể vượt qua kiểm tra.
Chỉ là còn loại cuối cùng “Công” , cũng chính là nữ công, cũng là rất khó làm giả .
Nữ công là nghệ thuật sống cực kỳ tỉ mỉ, bao gồm dệt, nhuộm, may, thêu, giày mũ, đan, cắt trang trí, mặt hoa và vài dạng tương tự, làm không được tốt, để cho ngươi thêu bông hoa cây cỏ thậm chí là nhìn tư thế ngươi hạ châm liền rất rõ ràng.
Hà Hoa cũng có chút không hiểu đối với những thứ này, Tiểu Xảo cũng giống thế không am hiểu. Nhưng đây cũng là chuyện an sinh thường ngày của rất nhiều nữ tử, trợ giúp trang bị đồ dùng trong nhà. Coi như nhà các nàng sau này sẽ không nghèo túng đến mức này, Hà Hoa cũng cảm thấy rất hứng thú với những thứ thủ công sống động này, nghĩ tới sau này mình cũng có thể thêu cái yếm, làm ra hà bao giày mũ, vậy cũng có rất nhiều cảm giác thành tựu?
Hà Hoa không có nương, nhưng nàng cũng không thể để mình ủy khuất hoặc là để cho bản thân mình bị người khác coi thường đúng không? Còn phải tìm tú nương học thật tốt. . . . . .
Sau đó, trọng yếu nhất, chính là bạc!
Quý Đồng đón dâu phải có tiền, Quý Quân cầu quan đón dâu phải có tiền, nàng lập gia đình cũng cần đồ cưới, trong nhà thêm nha đầu quản gia những thứ này cũng đều cần tiền, ăn mặc sắp xếp bên ngoài liền càng không cần phải nói rồi, đều là việc đốt tiền. Hiện tại của cải nhà bọn họ tổng cộng không tới năm trăm lượng sinh hoạt, căn bản là không thể xoay sở.
Hà Hoa tìm hộp nữ trang nhỏ của mình ra, móc hai nguyên bảo cùng một chút bạc vụn và tiền đồng bên trong ra, đây là Tiểu Kim Khố đã từ ba đồng ban đầu tăng thêm lên đến ba mươi lăm lượng bảy mươi văn.
Khụ khụ. . . . . .
Hà Hoa có chút chột dạ ho khan mấy cái, nghĩ thầm bản thân mình quản lý phần lớn tài chính trong nhà, cái Tiểu Kim Khố này có phải. . . . . . Hơi lớn một chút hay không?
Đúng là, nàng thích có một Tiểu Kim Khố, cảm thấy trong lòng an tâm một chút. . . . . .
“Tiểu thư, Vương Chưởng Quỹ đến thăm!” Tiểu Xảo đột nhiên vào cửa bẩm báo.
Hà Hoa vội vàng thu lại hộp nữ trang, đi đến phía trước gặp Vương Chưởng Quỹ.
Vương Chưởng Quỹ ăn bạc ở không hơn hai tháng, liền ngồi không yên, nghe được một chút tin tức, cầm gấm dệt, tơ lụa, trang sức cùng một vài kiểu mẫu tới, rất là kích động nói: “Tiểu Đông gia, chúng ta có thể làm cái này!”
Hà Hoa lấy tay sờ sờ những chất liệu vải mềm mại kia, phía trên dùng sợi tơ màu sắc rực rỡ cùng đường dệt màu vàng nổi lên hoa hồng và cành lá xanh trông rất sống động, bươm bướm tung tăng nhảy múa, thậm chí còn có trên nền lụa mỏng trong suốt dệt ra các loại hoa văn xinh đẹp thanh nhã, không khỏi khán phục các chức công tay nghề tinh xảo, trong lòng càng thêm quyết tâm, nhất định phải tìm tú nương tới học nữ công thật tốt!
“Tiểu Đông gia, chuyến đi này cũng cực kỳ có lãi, hơn nữa cũng không giống như bán thức ăn rất dễ dàng xảy ra vấn đề. Có một Thương Hộ đi Sơn Đông chở mấy xe bông vải trở về, không đợi dệt thành vải, liền chuyển đi ra ngoài tiêu thụ kiếm mấy ngàn lượng. Chúng ta ở đây vận chuyển những thứ như vải, tơ sống cùng gấm dệt đến phương Bắc đi, đó cũng là công việc kiếm lời lớn nhất!”
Hà Hoa cười khổ, nàng biết, nơi này dệt vải rất phát đạt, vùng Giang Nam dệt ra vải vóc, tơ lụa, gấm vóc không chỉ có nổi danh cả nước, còn lan rộng “Tơ tằm trên biển”, đến Nam Dương cùng với những nơi xa hơn. Nhà Đại Hải thúc hai năm qua làm tơ sống liền kiếm lời không ít.
Nhìn dáng vẻ Vương Chưởng Quỹ ân cần hưng phấn, Hà Hoa biết hắn thật sự là rất dụng tâm, cũng đề cử một việc kinh doanh tốt, nhưng mà, nàng một không có tiền vốn, hai không hiểu kỹ thuật, làm sao làm?