Đọc truyện Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi – Chương 482: Hồi kinh
Tử Tình thấy Tăng Thụy Tường vào cửa, cũng không biết hắn nghe được bao nhiêu, bèn nói: “Cha tiểu dượng nói, ngày mai Mộc Mộc sẽ dẫn tân nương tử tới đây dập đầu cho ngươi và nương.”
Tăng Thụy Tường nghe xong nói: “Bảo nương ngươi xem chuẩn bị chút gì là được.”
Tử Tình vừa nghe lời này, Tăng Thụy Tường đại khái là đã nghe hết cuộc nói chuyện vừa rồi của mình và Thẩm thị, chẳng qua, Mộc Mộc tốt xấu gì cũng ở bên Tăng Thụy Tường đọc sách nhiều năm, Tăng Thụy Tường đối với Mộc Mộc đúng là ôm chút hi vọng, vẫn luôn nói hắn đọc sách có vài phần ngộ tính, liền xem thi Hương sang năm rồi.
“Ngươi thời gian qua không phải rất để tâm hắn sao, làm sao cũng phải tặng một phần đại lễ?” Thẩm thị cố ý hỏi.
“Đại lễ không phải là đã đưa qua sao? Còn chưa đủ?” Tăng Thụy Tường hỏi, Mộc Mộc thành thân, Tăng Thụy Tường tặng hắn năm mươi lượng bạc, nói là đến cả bạc thi hương cũng đủ rồi, lễ này quả thật không nhẹ.
“Đúng rồi, nương, hôm nay các ngươi không phải đi thôn Bạch Đường sao? Sao trở về sớm như vậy?” Tử Tình bỗng nhiên nhớ tới, hôm nay là cúng bảy ngày đầu tiên của Hà thị, Tăng Thụy Tường sáng sớm đã đi cùng Thẩm thị, Tử Tình còn tưởng rằng bọn họ sẽ ăn xong cơm trưa mới trở về.
Thẩm thị vừa muốn mở miệng, Tú Thủy thu dọn xong đồ đạc đi ra, nhất quyết đòi trở về, Tử Tình biết nàng ra ngoài mấy ngày rồi, cũng không dám cố giữ nàng, chỉ đành phải phái Đại Hà đưa nàng.
Tử Tình lưu luyến không rời đưa nàng đến cổng, lúc sắp lên xe, Tú Thủy đột nhiên nói: “Lẽ ra, ta không phải là thân thích chân chính của ngươi, không nên nói với ngươi lời này, huống chi, ta cũng biết, cuộc sống bây giờ của ngươi cũng tốt hơn rồi, không thể so với trước. Chẳng qua là, ta thật lòng chướng mắt mấy thân thích kia nhà ngươi, hồi các ngươi còn nhỏ, cha ngươi kiếm bạc vốn cũng không ít, nhưng là nương ngươi một văn cũng không tiêu được. Tuy như vậy bọn họ còn chê các ngươi đông trẻ con, ăn nhiều. Sau này cuộc sống nhà ngươi tốt hơn rồi, bọn họ một đám đều bu lại tính kế, không dứt. Nếu là ta, ngươi càng tính kế ta, ta lại càng không cho. Ngươi đối với ta không tốt, ta dựa vào cái gì đối tốt với ngươi? Bây giờ ta đối với người nhà chồng ta là như vậy.”
Tử Tình biết năm đó đồ cưới của Tú Thủy đều bị gia bà tính kế đi, hết sạch rồi bị đuổi ra ngoài, nếu không phải là Tử Tình. Có lẽ bây giờ còn chưa lật được thân, cho nên, sau khi cuộc sống tốt lên, Tú Thủy cũng không đi nhà chồng nữa, nàng là người đơn giản, ân oán rõ ràng, thanh danh cái gì, phụ đức cái gì, chưa bao giờ đi lo lắng.
Tử Tình tiễn bước Tú Thủy, đang muốn trở lại, thấy Tử Lộc đã trở lại rồi. Tử Lộc không biết Tử Tình đi về trước, hỏi: “Tình nhi, ta còn tìm ngươi đó, sao nhanh như vậy đã trở về rồi?”
Tử Tình chỉ đành phải lại giải thích một lần sự việc vừa rồi cho hắn, Tử Lộc nói: “Trở về là đúng, ngươi là không biết, ta cũng sớm ngồi không yên rồi, một bên là đường tỷ phu một bên là biểu tỷ phu, còn có Huy Huy Tử Toàn…, một lúc là người này nói trong nhà nhiều đứa nhỏ không nuôi sống nổi, một lúc người kia nói sinh kế gian nan, Tử Toàn cúi đầu rầu rĩ ngồi, đại nương còn cứ véo sau thắt lưng Tử Toàn, bảo Tử Toàn mở miệng, cho là ta không nhìn thấy à? Ta vừa thấy, dứt khoát tránh né, nếu biết ngươi về, ta cũng đi cùng rồi. Tiệc chính buổi chiều ta cũng không đi.”
“Còn may, cha mẹ và bọn họ đã chặt đứt qua lại, giờ nếu không chặt đứt, ngại từ chối, thật có thể thảm rồi.” Tử Tình thở dài.
Hai huynh muội vừa nói vừa vào nhà. Tử Tình thấy Tăng Thụy Tường tâm tình không tốt, cùng Tử Lộc thu xếp chơi vài vòng mạt chược cùng bọn họ một chút, nói nói cười cười cũng đã qua.
Ngày hôm sau, Chu Vân Giang và Thu Ngọc cùng Mộc Mộc và tân nương vào cửa. Thu Ngọc trước tiên giải thích một phen với Tăng Thụy Tường và Thẩm thị sự việc ngày hôm qua, nói: “Nhị ca Nhị tẩu, ta thật sự không phải là cố ý, ta đâu có biết đứa nhỏ của Quế Anh có thể làm cho Tử Tình sượng mặt mặt ở trước bao nhiêu người, ta chỉ là nghĩ tới cuộc sống của Quế Anh quả là khó khăn, Tử Tình ngay cả Tú Thủy cũng có thể nhớ vài phần, Quế Anh nói như thế nào cũng là biểu tỷ của nàng? Tóm lại, Nhị ca Nhị tẩu, việc hôm qua, là ta hồ đồ, không suy nghĩ chu toàn.”
Thẩm thị nghe xong nhìn Tăng Thụy Tường một cái, Tăng Thụy Tường nói: “Việc này nói nữa một chút ý nghĩa cũng không có.”
Thẩm thị cười nói với tân nương: “Ta là Nhị cữu nương của Mộc Mộc, bởi vì trong nhà có việc không tiện tham gia hôn lễ của các ngươi, chắc hẳn nguyên nhân Mộc Mộc cũng đã giải thích qua cho ngươi rồi.”
Tân nương ngại ngùng cười nói: “Biết ạ, cữu nương, đa tạ cữu nương, trước khi đến Mộc Mộc đã nói, trừ cha nương, Nhị cữu đối với hắn trợ giúp và ảnh hưởng lớn nhất, bảo ta có cơ hội hiếu thuận Nhị cữu cùng Nhị cữu nương thật tốt.”
Tân nương nói xong, cùng Mộc Mộc cung kính dập đầu lạy ba cái cho Thẩm thị cùng Tăng Thụy Tường. Tử Tình vừa nghe, nàng dâu mới này còn rất biết nói chuyện, bộ dạng cũng cũng không tệ. Đáng tiếc, Tăng Thụy Tường nghe xong lời của nàng, nói: “Hiếu thuận chúng ta thì không cần, hiếu thuận cha nương thật tốt mới là thật .”
Thu Ngọc ở một bên nghe xong, biết Tăng Thụy Tường còn đang vì chuyện hôm qua mà giận nàng, trong bụng càng thêm hối hận, Chu Vân Giang cũng muốn giải thích với Tăng Thụy Tường vài câu, thấy Tăng Thụy Tường không có hứng muốn nghe, liền dừng lại. Tăng Thụy Tường vẫn hỏi Mộc Mộc chút bài vở, lúc này, Truy Nguyệt mang theo Yên Nhiên tới.
“Nương, Thanh tỷ tỷ mời nương cùng ông ngoại bà ngoại đi ăn cơm.” Yên Nhiên vừa vào cửa đã bổ nhào vào trong lòng Tử Tình.
Mộc Mộc vừa nghe liền đứng lên trước, tiếp theo Thu Ngọc bọn họ cũng đều muốn nói muốn đi, khéo léo từ chối lời mời cơm của Thẩm thị và Tử Tình, Thu Ngọc nói trong nhà còn có thân thích chưa đi, hôm nay trong họ còn có không ít khách nhân. Thẩm thị cũng biết nàng nói là tình hình thực tế, cũng không cố giữ lại nữa.
Tử Tình cười nói: “Lúc này, cũng có thể qua vài ngày thanh tịnh nhỉ?”
“Aiz, con người ấy à, lúc ở bên ngoài liều mạng muốn về nhà, trở về nhà vừa gặp những chuyện phiền lòng này, liền lại nghĩ đến ở bên ngoài là tốt như thế nào, dù thế nào, chờ đến lại ra cửa, vẫn là giống nhau, nên nhớ nhà vẫn là nhớ nhà.” Thẩm nói.
“Nương, ngươi cái này gọi là nỗi nhớ quê, quá đỗi bình thường mà, rời nhà tha phương ở bên ngoài, đều từng thể hội, chẳng qua người ta nói dễ nghe hơn ngươi, đều viết thành thơ cùng văn chương, lưu truyền xuống.” Tử Tình cười nói.
“Hóa ra còn có người chuyên viết thơ về cái này? Chẳng qua, ngươi vừa nói nỗi nhớ gì đó này, trái lại có một chút ý này ở trong đầu, chẳng lẽ ta cũng là người có khả năng làm thơ?” Thẩm thị suy nghĩ một hồi, nói.
Tử Tình cùng Tử Lộc nghe xong cười ha ha, đổi lấy một trận gõ của Thẩm thị.
Những ngày kế tiếp, Tử Tình cùng Tăng Thụy Tường và Thẩm thị đi Tuệ sơn mấy lần, hoa và cây cối đều lớn lên không tệ, vừa thấy là biết thường xuyên chăm sóc, Tăng Thụy Tường thở dài: “Thư viện này, trong vòng năm năm là khó làm nổi.”
Tử Lộc nói: “Cha, chờ Vĩnh Tùng Vĩnh Bách đọc sách thêm vài năm, không cần chúng ta theo cùng nữa, ta nhất định cùng cha trở về xây dựng thư viện này, cha, ngươi tin tưởng ta.”
“Cha, yên tâm, đến lúc đó, còn có ta cùng trở về với các ngươi.” Tử Tình cũng trịnh trọng nói.
Thẩm thị cười nói: “Để nói sau, các tôn tử tôn nữ đều quá nhỏ, đâu bỏ xuống được? Thực ra Kinh Thành cũng không tệ, mọi người đều ở cùng một chỗ, phúc phận bao lớn đó. Cái khác đều dễ nói, chỉ là mùa đông không có rau xanh là thật không dễ chịu.”
Lời Thẩm thị nhắc nhở Tử Tình, trở về suy nghĩ dựng một cái nhà kính ở nhà, thử xem có thể trồng ra được rau xanh hay không.
Sau khi cúng thất tuần của Hà thị, Thẩm thị nói lời từ biệt với ba ca ca nhà mình, Thẩm Kiến Sơn làm tiệc tiễn biệt Thẩm thị, Tử Tình nói: “Ba năm sau, các cữu cữu cữu nương cùng lên kinh, cũng kiến thức một chút sự phồn hoa của Kinh Thành.”
Thẩm Kiến Sơn được: “Được, chỉ dựa vào lời mời của cháu ngoại gái, ta cũng muốn khỏe mạnh cường tráng mà sống đến khi đó.”
Thẩm thị nghe xong rưng rưng nói: “Đại ca nếu nói như vậy, muội tử sẽ đau lòng, có chuyện gì giải quyết không được, tìm quản gia nhà Tử Tình, hắn sẽ gửi thư đến cho chúng ta. Còn có, các ca ca tẩu tẩu xin hãy yêu quý bản thân thân mình nhiều hơn, ba năm sau đừng quên vào kinh đến thăm muội muội.”
Một phen nói xong mấy người Thẩm Kiến Sơn cũng là ê ẩm rồi, Thẩm Kiến Sơn đã là người qua sáu mươi tuổi, lúc này huynh muội từ biệt, gặp lại ai biết ở tuổi nào rồi?
Từ thôn Bạch Đường trở về, Tăng Thụy Tường và Thẩm thị nói lời từ biệt với một nhà Tam bà bà, Tử Tình cùng Tử Lộc cũng đi nhà Thu Ngọc một chuyến, Thu Ngọc chạy tới gặp Tăng Thụy Tường, tất nhiên là có một phen không nỡ. Sáng sớm hai mươi sáu, Tử Tình bọn họ liền lại bước trên con đường vào kinh.
Vốn Tử Tình muốn một đường vừa đi vừa du ngoạn, nhưng là càng đi về phương bắc, thời tiết càng ngày càng lạnh, hơn nữa Tử Tình cũng quả thực nhớ thương mấy đứa nhỏ trong nhà, một đường cũng không dám kéo dài, cuối cùng chạy vào kinh trước khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống.
Về nhà, Tử Tình vừa rửa mặt chải đầu xong, Lưu thị đã phái nha hoàn tìm đến, nói là cơm chiều ăn ở nhà nàng, tẩy trần cho mọi người.
Tử Tình mang theo bọn nhỏ đi qua, đến cả cả nhà Tử Vũ cũng tới rồi, Hạ thái thái biết Tăng gia cùng Chung gia định thân, nói chuyện cùng Lưu thị trên mặt chất đầy ý cười, lôi kéo tay Vĩnh Liên cũng là khen nửa ngày, vẫn là Tử Tình thấy Vĩnh Liên cúi đầu sớm không được tự nhiên rồi, thì thầm với Yên Nhiên vài câu, Yên Nhiên đi qua, lôi kéo tay Vĩnh Liên nói: “Tỷ tỷ chơi với ta đi.”
Vĩnh Liên vừa nghe, vội lôi kéo Yên Nhiên né tránh, Lưu thị nhìn Tử Tình cười thầm, lắc đầu, lúc này, hai người Phó phu nhân cùng Tần phu nhân cũng tới rồi, thì ra là Lưu thị cảm thấy gia bà Tử Vũ ở cùng nhau, không gọi không tốt, nhưng gọi Hạ thái thái, không có đạo lý không gọi Phó gia, cũng không thiếu Tần phu nhân, bèn gọi cả đến.
Phó phu nhân và Tần phu nhân, Hạ thái thái cùng Thẩm thị nói chuyện, cùng Thẩm thị chảy nước mắt một lúc, Xuân Đào nói cơm đã bày lên bàn rồi.
Cả nhà đang muốn ăn cơm, Tiểu Dực chạy đến, thấy Tử Tình hai mắt lóe sáng, nói: “Cô cô quả thực đã trở lại, muội muội đâu?”
Yên Nhiên ở trong phòng nghe thấy được, bỏ lại Vĩnh Liên chạy ra, chạy thẳng tới Tiểu Dực, hô: “Ca ca, ca ca, ta mang cho ngươi lễ vật rồi đấy.”
Lưu thị cười nói: “Cháu ngoại gái này, Đại cữu nương phí công thương ngươi rồi, cũng không nói mang chút gì đến cho cữu nương.”
Yên Nhiên quay đầu cười nói: “Cữu nương cũng có, là cam.”
“Vậy ngươi mang cho ca ca là cái gì?” Lưu thị hỏi tiếp.
Yên Nhiên nói: “Là lông nhím, không thể ăn, đâm người được.
“Thế ta muốn lông nhím không cần cam, được không? Ta còn chưa từng thấy lông nhím đâu.” Phó thị ở một bên cười nói.
Yên Nhiên nhìn Phó thị, nhíu mày, có chút khó xử nói: “Nhưng là, ta chỉ có năm cái, là cho các ca ca.”
Tiểu Dực đầy mắt đều là ý cười nói: “Được, một lát nữa cho ca ca nhìn một cái.”
Hạ Văn Xương ở một bên nghe thấy được, đi tới nói: “Cũng cho ca ca một cái được không?”
Yên Nhiên nhìn hắn, chớp chớp mắt, nói: “Ngươi không phải là ca ca.”
Hạ Văn Xương nghe xong nóng nảy rồi, tay đẩy Yên Nhiên, dậm chân nói: “Ta chính là ca ca ngươi, chính là, chính là, dựa vào cái gì cho hắn không cho ta?”
Tiểu hài tử cũng không biết cái gì là lông nhím, chỉ là đơn thuần cảm thấy, Yên Nhiên có thể cho một người ngoài như Tiểu Dực, dựa vào cái gì không cho hắn? Tử Tình cảm thấy từ sau khi Hạ thái thái đến, đứa nhỏ Văn Xương này càng ngày càng được nuông chiều rồi, động một tí là ăn vạ, liền nhìn Tử Vũ một cái.