Đọc truyện Cuộc Sống Của Tôi – Chương 24: Lời tỏ tình
Tại phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Lâm Chính, Thế Huân đang nghiêm mặt đứng trước ba của mình
” M..à..y rốt cuộc vẫn cứ cứng đầu thế hả” Lâm Thế Luân từc giận ném bình hoa xuống đất.
” Xin lỗi ba nhưng con ko hề đam mê gì cái ghế chủ tịch này” Thế Huân không nhanh ko chậm trả lời.
” Mày đc lắm. Tao cho mày hai lựa chọn: một là kết hôn vs con gái tập đoàn Trương thị, hai là sang Mỹ du học rồi về kế thừa tập đoàn của tao. Mày có một tuần để suy nghĩ” Ông đá văng chiếc ghế rồi quay vào phòng nghỉ ngơi. Còn Thế Huân chỉ biết đứng đó nắm chặt quả đấm: tại sao ba lúc nào cũng làm khó con vậy hả. Một năm trước, cũng ở đây ba đã gây khó dễ cho con rồi còn gì.
” Băng Di. Làm bạn gái anh nhé” Đình Phong nắm chặt bả vai cô tỏ tình khiến cho cô rất bất ngờ.
“…. Cho em thời gian suy nghĩ” Cô cúi đầu ngượng ngùng nói
” Ừm. Một tuần sau hãy cho anh câu trả lời” Đình Phong bỏ đi vs vẻ mặt buồn bã.
” Trời. Chuyện này là sao. Anh ta TỎ TÌNH vs mình ư. Ko phải mơ đấy chứ. Con người mặt lạnh vậy mà cũng biết tỏ tình à” Băng Di mắt tròn mắt dẹt nhìn anh ta bước đi.
” Tiểu Di! Sao lâu đi mua vài gói snack mà lâu quá vậy” Nhã Ly từ quầy thu ngân chạy lại.
“À…. Mình ko biết chọn loại nào cho ngon đó mà” Giờ cô đâu có còn tâm trí mà nghĩ ngợi chuyện ăn uống nữa chứ. Khi cô đang lựa bim bim thì bỗng gặp anh ta ở đây rồi đùng một cái, anh ta tỏ tình.°_°”
” Vậy để tớ lựa giúp. Nhanh mà còn về. Mấy đứa bạn đã đến đông đủ hết rồi” Nhã Ly nhanh nhẹn ôm một đống bim bim bỏ vào xe đẩy.
” Ừm. Lâu rồi hội mình ko tụ tập” Cô đi theo sau Nhã Ly.
Lúc hai đứa về đến nhà thì hội bạn đã đến rất đông đủ
” Oa Nhã Ly và super star về rồi” Cả nhóm reo lên
” Mọi người đừng gọi mình như thế. Mình đã là super star đâu” Băng Di ngại ngùng từ chối.
” Chưa nhưng mà sẽ” Một cô bạn chạy lại khoác vai thân mật
” Nào mọi người ra sau hồ bơi. Chúng ta cùng làm tiệc BBQ nha” Nhã Ly vui vẻ hét to.
” OK madam” Cả bọn đồng thanh đáp.
Trái vs bầu ko khí đông vui náo nhiệt bên dưới, anh mệt mỏi nhốt mình trong căn phòng. Chưa bao giờ anh thấy mình tuyệt vọng như lúc này.