Cuộc sống cẩu huyết của ta và phu quân

Chương 42


Đọc truyện Cuộc sống cẩu huyết của ta và phu quân – Chương 42:

 
Chương 42
 
 
 
Edit: Tequila
 
 
 
Ban đêm, ta theo thói quen chen vào trong ngực Giang Tầm mà ngủ.
 
 
 
Cái ôm của Giang Tầm thật ấm áp, nhiệt độ nóng bỏng từ cơ thể nam tử liên tục truyền đến không ngừng, bao vây ta ở bên trong. Ngửi ngửi cỗ hương thơm khó tả kia khiến ta chìm vào giấc ngủ an tường.
 
 
 
Lúc ngủ say, hình như ta cảm nhận được có người dừng tay vuốt mái tóc dài của ta, một lần lại một lần, cuối cùng hôn lên mi tâm ta, hô hấp nhẹ nhàng lại.
 
 
 
Hôm sau trong phủ có khách tới. Khách tới không chỉ có một người mà là một đám người, ta bị dọa đến mức tưởng rằng ngoại thất của Giang Tầm dẫn người đến tìm ta.
 
 

 
Tay ta run lên đi theo sau lưng Giang Tầm, nói cũng nói không rõ ràng. Vừa muốn ra oai phủ đầu với nữ nhân kia đã nghe Giang Tầm nói:” Vị này là đồng liêu của vi phu Hộ Bộ Thị lang Trịnh đại nhân, còn vị này là Trịnh phu nhân. A Triêu dẫn Trịnh phu nhân đi dạo ở hậu viện ngắm hoa đi, ta cùng Trịnh đại nhân có việc cần phải bàn bạc.”
 
 
 
Nam nhân nói chuyện không có chỗ cho nữ nhân xen vào. Ở nhà tùy ý nháo ầm ĩ nhưng bên ngoài phải cho phu quân đủ mặt mũi. Đạo lý đó ta đều hiểu, vì thế ta thẹn thùng cười một tiếng, dẫn người đi hậu viện nhìn…ta phơi thịt muối.
 
 
 
Nơi không có nam nhân chính là nơi phụ nữ minh tranh ám đấu.
 
 
 
Chỉ thấy vị Trịnh phu nhân dung mạo xinh đẹp này đưa tay đỡ trâm cài trên đầu, làm bộ làm tịch nói với ta:” Có lẽ là Giang phu nhân lúc còn ở khuê phòng tay nghề vô cùng tốt nên thịt muối này phơi cũng rất ra dáng nha.”
 
 
 
Không biết ý nàng ta muốn nói gì, nói gần nói xa ám chỉ ta chỉ biết những công việc thô kệch, không hổ danh là phụ nữ xuất thân nhà nông.
 
 
 
Ta chỉ cười không nói.
 
 
 
Nàng thấy ta không có phản ứng, đầu ngón tay dùng lực xoắn xoắn khăn tay nói:” Ta ở trong nhà không bao giờ làm những công việc thô kệch mất mặt này. Ngày thường đều có nha hoàn trong phòng lo liệu hết mọi việc, không tới phiên ta để tâm những thứ này. Ây da, ta nói những lời này sẽ không khiến trong lòng phu nhân không vừa ý chứ?”
 
 
 
Ta cười ha ha nói:” Sẽ không, sẽ không.”
 
 
 
Lòng ta lớn, lại hiền lành. Chỉ có những người chính mình xuất thân bần hàn mới để ý tới những thứ này. Lúc trước ta chính là Công chúa, hoàng thân quốc thích cao cao tại thượng, cho dù hiện nay xuống dốc làm chuyện của hạ nhân. Nấu rượu pha trà, ướp thịt muối cũng không có bất kỳ áp lực tâm lý nào, làm rất vui vẻ tự nhiên.
 
 
 
Ta giơ lên một khối thịt muối, ba hoa chích chòe:” Ngươi nhìn màu sắc này, nếu như không có bôi lên ba tầng thì sẽ không phơi ra được màu sẫm thế này. Còn phải nhìn thời tiết, ngày đẹp mới có thể thành công, còn nếu như ngày xấu, mấy ngày phơi chưa khô thì có thể sẽ bốc mùi, như vậy thì thành hoa kim châm lạnh(1) rồi.”
 
 
 

 (1) Hoa kim châm lạnh: ám chỉ sự nực cười mang tính chất chỉ trích.
 
 
 
Trịnh phu nhân không có hứng thú với thịt muối của ta, nàng che miệng ngáp mấy cái nói:” Đại nhân kêu ta hồi phủ, lần sau sẽ cùng Giang phu nhân tụ họp nhỏ. Hoặc là ta gửi cho ngươi thiếp mời, mời ngươi tới phủ ta chơi. Mấy ngày trước, thúc phụ ta ở hải ngoại mang theo một số hải châu tới, phu nhân nhìn một chút, màu sắc với kích cỡ đều khó gặp trong Hoàng thành, tốt số một.”
 
 
 
Ta gật đầu, không nói thêm lời nào.
 
 
 
Đợi sau khi nàng ta đi, Giang Tầm tới hậu viện tìm ta.
 
 
 
Ta nhìn thịt muối than thở:” Phu quân, trong ngày thường ta có thể làm mất mặt chàng hay không?”
 
 
 
Giang Tầm nhíu mày:” Lời ấy nghĩa là sao?”
 
 
 
“Trịnh phu nhân hình như không hài lòng lắm với thịt muối của ta, nói ta đường đường là Thượng thư phu nhân không nên làm những công việc của hạ nhân này.”
 
 
 
Hắn cười khẽ một tiếng, ban ngày ban mặt đùa bỡn lưu manh, ôm ta từ phía sau nói:” Phu nhân không cần để ý tới lời nói của người bên ngoài, nàng có biết đồng liêu kia của ta trong phủ thê thiếp thành đàn? Nàng ta là cực kỳ hâm mộ ta với nàng một đời một thế một đôi nhân thôi, ghen ghét có gì mà phải để ý, người đáng thương tất có chỗ đáng buồn.”

 
 
 
“Lời này của phu quân rất được lòng ta.” Ta hài lòng gật đầu, giống như ban thưởng mổ mổ bên mặt hắn.
 
 
 
“Chỉ có lời nói mới được lòng nàng thôi sao? Rõ ràng cả người ta đều được lòng nàng.”
 
 
 
Lúc hắn nói lời này, hô hấp ta nghẹn lại, dường như nỗi buồn bực trong đầu bị người đánh văng, cảm giác mê hoặc mơ hồ, có cả sự hạnh phúc đê mê tràn ngập trong đầu.
 
 
 
Như vậy rất tốt, Giang Tầm người này, bất kể là một cái nhăn mày một nụ cười hay là hành vi xử sự đều là kiểu mà ta thích, rất được lòng ta.
 
 
 
Đáng giận, ta thật sự chống đỡ không nổi những lời dỗ ngon dỗ ngọt của Giang Tầm mà.
 
 
  


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.