Cuộc sống cẩu huyết của ta và phu quân

Chương 17


Đọc truyện Cuộc sống cẩu huyết của ta và phu quân – Chương 17:

 
Chương 17
 
Edit: Malbec
 
Không biết là xuất phát từ nguyên nhân gì mà đêm đó ta rất sợ phải hồi phủ.
 
Vừa nghĩ tới cảnh Giang Tầm nhìn ta, cắn răng nghiến lợi nói: “Người ngoài à? Rất tốt.” thì ta liền lạnh cả sống lưng.
 
Dựa như lời mẫu hậu nói thì Giang Tầm chính là kẻ ăn trong chén, nhìn trong nồi (1), muốn ngồi hưởng thụ tề nhân chi phúc (2).
 
(1)Ăn trong chén, nhìn trong nồi: Một người đàn ông đã có vợ (hoặc bạn gái) nhưng vẫn nhìn những người phụ nữ khác, đây là thành ngữ nói về lòng tham của con người dù đã có nhưng còn muốn nhiều hơn.
 
(2)Tề nhân chi phúc: ý chỉ cuộc sống giàu sang sung sướng có thê có thiếp.
 
Ta thấy không có gì lạ.
 
Lâu Lâu là một người vô cùng tuân thủ cam kết, đưa ta hồi phủ đúng như lời đã nói với Giang Tầm khiến ta rất cảm kích.
 
Ta nắm tay Bạch Kha, bên trái là Lâu Lâu, hắn phe phẩy cây quạt, nói với ta: “Người vừa nãy là Hộ Bộ Thượng thư Giang đại nhân?”
 
 
Thực ra trời rất lạnh, không cần phải dùng quạt. Thực ra hắn không phải muốn mát mẻ mà học đòi văn vẻ, chính là bảnh chọe.
 
Ta xuất thần một lúc lâu mới phản ứng lại lời của hắn, đáp: “Chắc vậy á?”
 

Ta không ngu ngốc, từ trong lời nói của hắn, ta phát hiện vài điểm đáng ngờ. Thứ nhất, người dân bình thường đều không nhìn thấy dung mạo Giang Tầm, làm thế nào mà hắn biết đó là Giang Tầm? Thứ hai, lúc hắn nói lời này, chân mày không nhăn chút nào, giọng nói không cung kính hay kính nể, hắn là kẻ ngốc lớn mật hay không biết sợ hãi?
 
“Lâu Lâu, ngươi là ai?” Ta nhìn thoáng qua gương mặt hắn, nửa khuôn mặt bị che bởi mặt nạ, chỉ lộ ra đôi môi mỏng, đường viền môi xinh đẹp.
 
“Hỏi ta là là ai không bằng Giang công tử tháo mặt nạ xuống đi?”
 
Ta vừa định nói hắn đê tiện, muốn che dấu tung tích nhưng đã bị hắn vạch trần. Không sai, mặt nạ ta đang mang còn ghê gớm hơn, che hết cả khuôn mặt.
 
Ta khoát tay áo: “Mà thôi, gặp nhau hà cớ từng quen biết, hai ta không xem mặt, chỉ thổ lộ tình cảm.”
 
Lâu Lâu cười khẽ một tiếng, nói với ta: “Giang công tử, ngươi quả nhiên thú vị.”
 
“Hử?” Ta vừa định đáp lời, Lâu Lâu đã lập tức rời khỏi.
 
Ta ngẩng đầu nhìn lên thì thâý đã đến cửa sau Giang phủ.
 
Vào hay là không vào đây?
 
Ta hà hơi vào lòng bàn tay, đứng ở sau cửa, không dám đi vào.
 
Giang Tầm cũng đã nói lời tàn nhẫn rồi, ý tại ngôn ngoại là: “Nàng về nhà cứ chờ đấy.”
 
Ta không dám chờ, run rẩy nói với Bạch Kha: “Đêm nay chúng ta ngủ ở ngoài nha?”
 
Bạch Kha lắc đầu, dẫn đầu đẩy cửa đi vào: “Giường ở khách điếm ngủ không tốt như trong phủ.”

 
Kẻ phản bội thấy lợi ích quên tình nghĩa!
 
Ta sờ trên người, còn có vài đồng tiền, dự định mua chén tào phớ ăn cho ấm người, ngồi đến rạng đông.
 
Vừa muốn chạy đã bị Giang Tầm đang đứng phía sự cửa níu lại. Hắn nhìn ta, cười như không cười: “A? Phu nhân vụng trộm với tình lang, trễ như vậy mời hồi phủ?”
 
Ta thở dài một hơi: “Phu quân chớ nói ta, hai ta người tám lạng kẻ nửa cân. Không bằng thừa dịp công bằng lần này, ngươi chơi của ngươi, ta chơi của ta, đây là quy tắc chung, chẳng phải là quá tốt sao?”
 
Vừa dứt lời ta liền hắt xì một cái.
 
Giang Tầm cởi áo khoác, khoác lên người ta, nói: “Về phòng, ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng.”
 
Ta cúi đầu, buồn bực không nói lời nào. Áo khoác của hắn quả thực rất ấm, bên trong ấm áp, còn có nhiệt độ cơ thể Giang Tầm mãi không biến mất. Ở cùng nhau đã lâu rồi nên tâm viên ý mã(3).
 
Giang Tầm đánh bài ôn nhu này thật không sai, ta đã không đành lòng khởi binh vấn tội hắn nữa. Thật ra thì cũng không có gì, ta hiền lành tốt bụng, sẽ không bám mãi không buông.
 
Ai da.
 
Không khỏi cảm khái một tiếng, ta bị mẫu hậu nuôi đến mức ngây thơ khờ khạo quá rồi.
 
Vào nhà, Giang Tầm cho người bưng một chén canh nóng lên, nói: “Ban đêm xem lễ hội đèn lồng có tìm chút điểm tâm để ăn không?”
 
Ta bẻ ngón tay, nói: “Không.”

 
Hắn cầm thìa múc canh, thổi nguội, đút cho ta: “Ăn đi, tránh khỏi bị cảm lạnh.”
 
Ta rầu rĩ ăn canh, món tổ yến này nấu thật tốt, ngon ngọt, ấm áp cả trong lòng. Thân thể thoải mái, lòng người cũng trở nên mềm mại. Vẻ mặt ta đau khổ nói: “Giang Tầm, ngươi đừng đối xử tốt với ta như vậy.”
 
Hắn nghe vậy thì buông chén canh xuống.
 
“Ta có một cái tật, nếu đối xử với ta quá tốt, ta sẽ khóc.”
 
Giang Tầm cảm thấy buồn cười: “Cái tật của nàng sao mà quái lạ vậy?”
 
“Ngươi là đang hổ thẹn sao? Cho nên mới đối xử tốt với ta như vậy? Lúc phụ hoàng ta cưng chiều người mới, có một hai tháng không tới chỗ mẫu hậu ta thì ông ấy cũng rất hổ thẹn, thưởng trang sức, thưởng y phục, cái gì cũng cho chỉ có người không trở lại. Cho nên ngươi cũng sẽ không trở lại sao?”
 
Giang Tầm ngồi nhìn ta, ngón tay gõ lên bàn, hồi lâu mới nói: “Nếu như ta không trở lại, nàng có nhớ ta không?”
 
“Mẫu hậu ta nói, nếu nam nhân đã có tâm tư khác thì cho dù có dùng cái chết để đe dọa hắn trở về, lòng hắn cũng không còn ở chỗ ta.”
 
“Tâm tư khác? Thế nào? Không phải là phu nhân cho rằng ta ngoại tình, không còn một lòng với nàng sao?” Giang Tầm vừa nói liền thích động thủ, ôm ta vào ngực, ngồi ngay ngắn trên đùi hắn.
 
Hắn bóp lấy hàm dưới của ta, đối diện với ta. Cự ly gần như vậy khiến ta có thể nhìn thấy rõ ràng lông mi đen rậm của hắn, chúng giống như cánh bướm mềm mại uyển chuyển, thoáng cái là có thể bay đi.
 
Hắn nhẹ nhàng mở miệng, nói với ta: “Phu nhân cho là ta cấu kết với nữ nhân kia? Lần này muốn vứt bỏ nàng?”
 
Ta cau mày: “Không phải sao?”
 
“Nàng có thấy ta và nàng ta gần gũi da thịt, tóc mai chạm vành tai không” Lời nói của hắn ngày càng mập mờ, hắn lại gần tai ta, mổ nhẹ một cái, dán lên mặt ta, nói: “Ta chỉ làm vậy với phu nhân thôi.”
 
Gương mặt ta đỏ bừng, lập tức không hiểu rõ đường đi của Giang Tầm, hỏi: “Vậy…Nàng ta là ai?”
 

“Không phải phu nhân thường nói tính cách trời sinh của nữ tử ngoại tộc luôn nóng bỏng, ưa thích lộ vai lộ chân. Nàng ta là sứ giả ngoại tộc, muốn xem xét phong cảnh hoàng thành vào ban đêm một phen, tìm hiểu giá cả thị trường và công việc làm ăn mua bán để tiện hơn cho việc giao dịch. Thánh thượng có lệnh, để vi phu phụ trách việc này, không thể chậm trễ, tiếp đãi nàng ta thật tốt, bất đắc dĩ nên phải đi theo. Nàng ta nói với ta, gần đây đọc thoại bản “Trái tim nhân ngư làm ta rơi lệ.” vô cùng thú vị, muốn dịch nó sang ngôn ngữ nước mình, bán cho ngoại tộc. Ta cảm thấy không tồi nên cũng không ngăn cản, định trở về nói cho nàng nghe, nghĩ nàng sẽ vui vẻ. Nhưng mà thật không ngờ, ta đây là làm việc công, phu nhân lại xảy ra một chút việc riêng, không bằng tối nay giải thích cho ta, sao hả?”
 
Ta rất xấu hổ, vậy mà còn có chuyện này.
 
Nhưng mà việc riêng hắn nói là Lâu Lâu sao? Ta lập tức phủ sạch quan hệ: “Ta không biết nam tử kia, đều là hắn dây dưa với ta.”
 
“A, vậy ta sẽ đánh gãy chân hắn.”
 
“Vẫn là quên đi, không nên ỷ thế hiếp người. Hắn không gần gũi da thịt với ta, tóc mai ta lại càng không chạm vành tai hắn.”
 
“Cũng không phải là không thể đồng ý với phu nhân. Như vậy đi, đúng lúc phu nhân có thể thân thiết cùng ta, được chứ?”
 
Thân thiết này của hắn mang theo rất nhiều hàm nghĩa. Không chỉ có ý tha thứ cho ta, còn đồng ý để ta hôn, ngụ ý trong đó là bây giờ làm hòa được rồi.
 
Ta suy nghĩ một chút, sáp lại gần hôn Giang Tầm một cái.
 
Hắn nhéo ta, giọng nói khàn khàn: “Việc tân hôn nói với phu nhân lần trước, ta nghĩ tối nay có thể tiếp tục.”
 
Ta vội ho một tiếng, rất là khó xử: “Cái đó…Phu quân, lần trước đến nay đã tròn một tháng.”
 
“Cho nên?”
 
“Ta…Quỳ thủy của ta đã đến.”
 
“……”
 
(3) Tâm viên ý mã (心猿意马): Khỉ, hay tương cận với nó là vượn, theo Phật và Lão, tượng trưng cho tâm con người. Loài vượn, khỉ vốn hay lăng xăng, nhảy nhót, chuyền leo, không chịu ngồi yên. Cái tâm con người cũng lao xao, ưa tơ tưởng chuyện này, hay nhớ nhung việc nọ. Phật ví tâm người như loài khỉ, vượn nên gọi là tâm viên (con vượn lòng). “Bạn” của tâm viên là ý mã (ngựa ý). Tâm ý theo nhau, tâm chạy rong, ý cũng chạy rong. Giữ chặt cho tâm ý ở yên, tập trung tư tưởng vào một chỗ, là chuyện không dễ. Sách chú quyển Tham đồng khế của Ngụy Bá Dương có câu: “Tâm viên bất định, ý mã nan truy.” (Vượn lòng nhảy nhót không yên, ngựa ý rong ruổi theo liền khó thay.)
Nguồn: vienhoa.wordpress.com
  


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.