Đọc truyện Cuộc Sống Cá Muối Hàng Ngày Của Nữ Phụ Hào Môn – Chương 9: Hoàng Tước
Editor: Xiguajiu
———————————————–
* Chim vàng
Sau một hồi cùng người nhà trò chuyện Giang Trạch Dật trở về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi.
Giống phòng của Thanh Nịnh vậy, phòng hắn cũng có gian phòng thay quần áo.
Hiện tại hắn đã tái tạo lại căn phòng này, trở thành phòng nghiên cứu bí mật của hắn.
Nghỉ ngơi trước, theo lẽ thường hắn mở dụng cụ của mình ra, chuẩn bị xem một chút xem có thu hoạch gì không.
.
Xin hãy đọc truyện tại == trumtruy en.me ==
Năm đó mọi chuyện xảy ra đều rất đột ngột, trong lòng mọi người đều biết nếu như không có Người của mình hỗ trợ, chỉ người ngoài không thể nào khiến cháu gái mất tích bí ẩn như vậy.
Còn việc của mình và gia đình anh hai nữa, nói là sự việc bất ngờ, trên thế giới nào có nhiều cái trùng hợp như thế.
Anh hai thay thế anh cả đi đón người thì lại xảy ra việc?
Giang Trạch Dật hoài nghi có nội ứng, hắn hoài nghi những người bí thư bên cạnh anh cả, nhất là bí thư Thạch.
Mấy người bí thư này không chỉ biết chuyện của Giang gia, còn biết khá nhiều chuyện nội bộ trong gia đình hắn.
Họ hoàn toàn có năng lực làm ra chuyện này.
Còn có bí thư Thạch, Giang Trạch Dật cho tới bây giờ vẫn luôn không thích hắn, luôn cảm giác hắn ta không như những gì biểu hiện ra bên ngoài.
Chẳng qua anh cả vô cùng tin tưởng bí thư Thạch, hơn nữa ba hắn bởi vì mà Giang gia ra đi, cho nên mới có thể dễ dàng tha thứ đối phương.
Dễ dàng tha thứ không có nghĩa hắn không biết cái gì.
Trên thực tế, trong điện thoại người Giang gia hắn đã cài định vị từ rất lâu, còn có trong điện thoại của mấy bí thư cũng đều cài máy nghe lén.
Loại máy nghe lén này đều do hắn một tay chế tạo, chỉ cần không điều tra kĩ, sẽ không thể tìm thấy.
Hắn muốn nhìn xem có thể phát hiện ra điều dị thường từ họ không, để tìm ra tên phản đồ.
Dĩ nhiên, hắn cũng biết làm như vậy không đúng, cho nên hắn cũng không nói cho người Giang gia biết.
Nếu thật sự xảy ra chuyện, đương nhiên một mình hắn gánh chịu, những người khác không biết chuyện, nên không dính líu đến chuyện này.
Hắn đã là một người tàn tật, hoặc nói là phiền toái rất lớn cho gia đình, nhân lúc có thể hắn phải làm chút chuyện cho cái gia đình này.
Đáng tiếc máy nghe này lén cài lâu như vậy, cũng không thu hoạch được gì.
Hôm nay giống như thường ngày đi kiểm tra, ai ngờ bất ngờ đến nhanh như vậy.
Hắn lại nghe thấy bí thư Thạch nói chuyện với Giang Tư Linh.
Ghi âm lại đoạn đối thoại, Giang Trạch Dật liền gửi cho anh trai mình.
Cùng lúc cũng đem bản nghe chính giữ lại, để phòng tình huống không lường trước được.
Người Giang gia đều ở tầng ba, phòng Giang Trạch Khôn ngay đối diện phòng hắn, lúc này ông vẫn còn đang thức, ngồi trên giường nhìn Viên Ngọc Trúc nói chuyện qua điện thoại với con gái.
Nhận được tin nhắn Giang Trạch Dật gửi đến, khi nghe vẫn còn cảm thấy rất mông lung, ông không nghĩ đến bí thư Thạch lại hận Giang gia.
Cha Bí thư Thạch, Thạch lão tiên sinh là tài xế cho mẹ ông, năm đó mẹ ông xảy ra chuyện kia, hai người đồng thời bỏ mạng.
Lẽ ra ông cũng cho rằng chuyện này xảy ra ngoài ý muốn, sau khi kiểm tra mới phát hiện đây bởi vì, bởi vì thắng xe không ăn.
Cho dù chuyện xảy đến bất ngờ hay bởi lý do nào, Thạch lão tiên sinh bởi vì Giang gia mới xảy ra chuyện là sự thật, Giang Trạch Khôn chưa bao giờ trốn tránh trách nhiệm của mình.
Ông không chỉ bồi thường chi Thạch gia khoản tiền lớn, còn tài trợ bí thư Thạch đi học.
Chẳng qua ông không nghĩ tới mẹ bí thư Thạch cầm khoản tiền kia liền trực tiếp chạy đi, để bí thư Thạch trở thành cô nhi.
Ông càng không nghĩ đến, bí thư Thạch hận Giang gia, hận đến mức tìm người ngoài liên hợp phá hủy Giang gia.
Chuyện này quá quan trọng, Giang Trạch Khôn không còn tâm tình đi ngủ, cầm điện thoại đi ngay sang phòng Giang Trạch Dật.
Mặc dù ông cảm thấy gia đình mình có lỗi với bí thư Thạch, nhưng những năm này ông đối với bí thư Thạch như thế nào, cũng quá rõ ràng.
Gia đình ông cũng bị hại, bí thư Thạch hận Giang gia như đã sai đối tượng rồi.
Hai anh em vừa gặp đã vào thẳng vấn đề, “Em định làm như thế nào?”
Giang Trạch Dật nhìn chằm chằm anh trai, hắn biết anh cả đối với bí thư Thạch rất tốt, nhưng chuyện này không thể tha thứ, hắn không để người nguy hiểm như vậy ở cạnh anh ấy.
Nếu như anh cả không xuống tay được, như vậy hắn sẽ thay anh cả động thủ, vong ân phụ nghĩa thì như thế nào, tiếng xấu để hắn gánh chịu.
“Anh định tìm lý do trước tiên để hắn chuyển sang bộ phận khác.
Bí thư Thạch đã đi theo anh nhiều năm, đột ngột xử trí hắn sẽ khiến hắn cảnh giác lên nhiều, chỗ máy bí thư khác cũng cảm thấy bất mãn.
Cứ im lặng điều tra trước, lộ chân tướng thì lập lức xử lí.”
Nói xong lời này, hai tay ông ôm ngực nhìn chằm chằm Giang Trạch Dật, “Em trai, anh vẫn chưa hỏi đấy, thu âm kia của em ở đâu ra? Lúc mẹ còn trên đời đã dạy chúng ta thế nào, không thể làm chuyện phạm pháp, em quên rồi sao?”
Giang gia không bao giờ làm chuyện phạm pháp, trên đời tường nào gió cũng lọt qua được, nếu đã làm thì sẽ có lúc bị lộ.
Những lời này khi còn sống mẹ thường hay nhắc đến.
Chú Ba từ khi còn nhỏ đã hay nghịch ngợm, sau đó xảy ra tai nạn cả người lại tỏ ra âm trầm.
Có lúc ông cũng muốn nói, nhưng sợ chạm đến hắn điều không đáng nhắc, cho nên, hai anh em mặc dù cùng ở một nhà, lại rất ít có cơ hội trao đổi với nhau.
Dựa vào sự cẩn thận của bí thư Thạch, đoạn thu âm này có được chắc chắc không phải chỉ dùng thử đoạn thông thường, tuy ông nói không được làm, nhưng Giang Trạch Khôn không muốn em trai giận mình.
“Thời điểm còn ở Giang thị, em đã cài máy nghe lén vào máy bí thư.” Ngay khi gửi đoạn thư âm cho anh trai, Giang Trạch Dật cũng biết chuyện này không giấu được.
Giang Trạch Dật có công ty riêng chuyên làm về kỹ thuật, công ty bán điện thoại cũng rất chạy, hàng năm lấy lý do phát phúc lợi cho nhân viên, liền thưởng cho mấy người bí thư.
Không phải vì nghe lén cuộc sống của họ, chỉ muốn nhìn xem những người này có quan hệ gì với chuyện năm đó không.”Em đã thiết kế chi tiết rồi, chỉ khi bọn họ nhắc tới tập đoàn Giang Thị, mới có thể nghe được, bình thường sẽ không thể nghe thấy.”
“Lần sau không được như vậy, anh đã mất đi một người em rồi, không muốn em xảy ra chuyện.
Nếu muốn điều tra, hoàn toàn có thể đi đường tắt, muốn báo thù chứ không phải đổi mạng.”
Giang Trạch Dật gật đầu một cái, bây giờ biết bí thư Thạch có vấn đề, hắn dĩ nhiên sẽ không làm loại chuyện này.
“Chuyện bí thư Thạch nói anh định làm như thế nào?”
Bí thư Thạch cũng có lý do đi, ba hắn nói cho cùng bởi vì Giang gia mới ra đi, hắn hận Giang gia còn có lý do.
Kia Giang Tư Linh cái gì tự cho mình là ai? Còn có dã tâm muốn chia sản nghiệp Giang gia.
“Anh định tương kế tựu kế.”
Hai người kia không phải muốn đánh vào nội bộ Giang gia sao? Ông liền cho đối phương cơ hội này, vừa vặn cũng nhìn xem người phía sau bí thư Thạch.
Một cái bí thư như hắn ta cũng không có bản lĩnh lớn như vậy, có thể sắp đặt ra những thứ này.
Còn về Giang Tư Linh, Giang Trạch Khôn cau mày, Thanh Nịnh đứa nhỏ này ông luôn cảm thấy quá đơn thuần, đã vậy liền lưu lại Giang Tư Linh cho Thanh Nịnh luyện tập, cũng đỡ cho tương lai con gái ông bị lừa gạt.
Đem kế hoạch nói Giang Trạch Dật, trước mắt hắn cũng đồng ý, nhưng liên quan đến Giang Tư Linh.
“Nịnh Nịnh có chúng ta, che chở con bé đơn thuần thì đã sao, để loại này ở trước mặt nó anh không sợ phản tác dụng? Nhỡ đâu Nịnh Nịnh bị cô ta lừa thì làm thế nào? Hoặc cô ta biến Giang gia trở thành đường tắt thì sao? Giang gia chúng ta mặc dù có tiền có thế, nhưng không phải không có đối thủ, em chưa thấy qua Giang Tư Linh, nhưng không thể làm một dự định không chắc chắn như vậy.”
Bí thư Thạch là người thế nào, Giang Tư Linh có thể để bí thư Thạch tự mình mở miệng mời hợp tác, hẳn vẫn có chút tâm kế.
Hắn cũng nhìn ra Nịnh Nịnh tâm tư đơn giản, nhưng cũng không đồng ý dùng Giang Tư Linh để con bé luyện.
Giống như hắn nói, có bọn họ ở đây, có thể bảo vệ Nịnh Nịnh cả đời.
Giang Trạch Khôn suy nghĩ một chút cũng đúng, “Vậy thì tìm lý do đuổi đi.”
Cô gái tâm tư ác độc như vậy, nếu không thể lợi dụng vẫn nên đuổi sớm thì tốt.
– —————————————-
Tuần trước không ra chương các bạn có buồn không? Bây giờ ra rồi nè.
Mình sắp đi học nên ra không đều như lúc đầu được nhưng mình sẽ cố gắng..