Đọc truyện Cuộc Sống Cá Muối Hàng Ngày Của Nữ Phụ Hào Môn – Chương 2: Thanh Nịnh Xuyên Qua
Editor: Xiguajiu
———————————————–
Mẹ Giang vội vàng mở miệng: “Chúng ta làm sao có thể chê con bé, Tư Linh đúng không, đợi tí nữa Thanh Nịnh trở lại, con nhất định phải cùng con bé nói chuyện tốt nhé.
Năm đó chúng ta không phải cố ý thất lạc con bé, để cho con bé chịu nhiều khổ cực như vậy, chúng ta thật có lỗi.
Chỉ cần con bé nguyện ý cùng chúng ta về nhà, bồi thường thế nào cũng đều có thể mà.”
Lời nói quá nhiều, lại quá gấp gáp, mẹ Giang phải thở hổn hển một lúc.
Giang Trạch Khôn vội vàng cầm chai thuốc tùy thân mang ra, con trai Giang Tinh Diệu vặn nắp chai nước suối cho bà uống thuốc.
Thư kí Thạch đảo mắt một vòng, tiến tới nhỏ giọng nói: “Giang tổng, phu nhân, tôi thấy hay như vậy, đợi chút nữa tôi đi theo viện trưởng hỏi thăm, hỏi xem cô gái này có tính cách gì.
Con bé không phải là bạn tốt của tiểu thư sao, nếu chúng ta chỉ nhận một mình tiểu thư trở về, đến lúc đó tiểu thư trở về cũng gặp toàn người xa lạ, khó tránh khỏi không được tự nhiên.
Nếu như cô gái này đức hạnh tốt, không bằng chúng ta hãy thu nuôi con bé, để Giang Tư Linh bầu bạn bên cạnh tiểu thư cũng tốt.”
Hắn chọn thời cơ rất tốt, Giang phu nhân phát bệnh, thời điểm suy nghĩ hỗn loạn.
Giang tổng cùng tiểu Giang tổng cũng bởi vì lo lắng Giang phu nhân, bị phân tán tâm tư.
Coi như sau chuyện này bọn họ cảm thấy không ổn cũng chẳng sao, Giang gia là công ty có xí nghiệp lớn, xem trọng mặt mũi nhất, chỉ cần hắn làm xong chuyện này, bọn họ cũng sẽ không đổi ý.
Cái khác Giang phu nhân nghe không có rõ, chỉ nghe thấy mỗi Bầu bạn bên cạnh tiểu thư.
Bà không nhịn được ngẩng đầu nhìn Giang Tư Linh một cái, Giang Tư Linh hướng về phía bà nở nụ cười.
Bà lại hướng thư kí Thạch cảm kích mà cười, “Vẫn là thư kí Thạch suy nghĩ chu đáo, ta thấy chuyện này có thể được.” Bà quay đầu nhìn chồng vẫn còn chút do dự, chậc miệng nói theo, “Đưa bé này nhìn thật dịu dàng, nhất định có một tấm lòng tốt.
Cùng tuổi Thanh Nịnh cũng chỉ có đứa bé Dao Dao kia, tính khí của Dao Dao ông cũng biết mà.
Có thể chơi cùng với nhau không?”
“Chúng ta nhận con gái về, không phải muốn cô lập nó, thư kí Thạch nói rất đúng, tôi chỉ sợ đứa trẻ về nhà bị ủy khuất không nói với chúng ta, nha đầu này đi theo cũng có thể giúp chúng ta truyền lời.”
Đừng nói nuôi thêm một đứa bé, có nuôi thêm mười, tám người, Giang gia cũng nuôi được.
Dĩ nhiên bọn họ cũng sẽ nói rõ ràng với Giang Tư Linh, bọn họ thu dưỡng con bé, chỉ muốn con bé khuyên bảo con gái họ, để cho con gái cùng người nhà thân cận lại.
Ánh mắt Giang Trạch Khôn chợt lóe lên, nhìn về phía Giang Tư Linh, luôn cảm thấy đứa trẻ đó không hề giống như nó biểu hiện ra ngoài.
Có điều ông cũng không lo lắng, Giang Tư Linh quá trẻ tuổi, quan hệ gia đình mình cũng hơi phức tạp, nếu như con bé thật cho rằng vào Giang gia có thể làm gì, thì quả sai lầm rồi.
Nhà bên kia hẳn đã biết ông tìm con gái về, có lẽ nuôi dưỡng Giang Tư Linh đối với con gái mà nói cũng tốt.
Thư kí Thạch nghe lời này thiếu chút nữa không nhịn được bật cười, không hổ người nhà có tiền dạy dỗ ra ngoài, một hai người đều ngây thơ như vậy.
Hắn cũng không biết suy nghĩ trong lòng Giang Trạch Khôn, chỉ cho rằng hắn nói khiến bọn họ động lòng, liền cười nhạo bọn họ, đồng thời nội tâm có chút đắc ý.
Giang Tư Linh đứng ở cách đó không xa, mặc dù bọn họ thấp giọng, cô vẫn nghe được một hai.
Nhất là hai chữ thu nuôi, cô nghe rõ ràng nhất, cố gắng áp chế nội tâm vui vẻ, Giang Tư Linh trên mặt biểu hiện ung dung.
Mẹ Giang đối với biểu hiện của Giang Tư Linh rất hài lòng, dĩ nhiên bà cũng không chuẩn bị nói cho Giang Tư Linh biết, chuyện nhà mình định nhận nuôi cô.
Mà vẫn tiếp tục đi theo Giang Tư Linh đến nhà trọ của cô, bà muốn hiểu tình huống của con gái mình, thuận tiện cũng quan sát đứa trẻ Giang Tư Linh này.
Thư kí Thạch cũng đi hỏi viện trưởng về chuyện đưa Giang Tư Linh đi, thuận tiện đem hộ khẩu hai đứa trẻ rời ra.
Nhìn hai nhóm người đã đi xa, Giang Tinh Diệu nói Giang Trạch Khôn: “Ba, thật không sao à? Ba không cảm thấy kỳ quái sao? Theo viện trưởng nói, Giang Tư Linh này tâm địa hiền lành, nếu đã hiền lành như vậy làm sao còn nói ra những lời đó?”
Cái gì mà Con không tin cậu ấy như vậy, nếu đã không tin tại sao phía sau còn tăng thêm một câu Không muốn các người vì vậy mà coi thường cậu ấy ?
Luôn cảm thấy Giang Tư Linh nhất định cố ý, trong miệng thì nói không tin, trên thực tế, lại muốn nói toạc ra em gái làm bồi rượu.
Chắc nói em gái như vậy đối với Giang Tư Linh có lợi? Cũng không phải ghen tị em gái tìm được người nhà chứ?
Nếu quả thật như vậy, cái cô Giang Tư Linh này tâm tư thật ác độc.
“Còn có thư kí Thạch, con biết thư kí Thạch cũng không phải người có lòng nhiệt tình như vậy, hắn lại vì người lần đầu tiên gặp mặt mà nói tốt, ”
Giang Tinh Diệu lắc đầu một cái, như này cũng không giống thư kí Thạch lắm.
Nếu như không phải hắn nhắc tới chuyện này, ai sẽ nghĩ đi nhận nuôi đứa bé.
Giang Trạch Khôn vui mừng gật đầu một cái, sau đó nhấc cằm chỉ hướng con đường mà họ tiến vào.
Đi đến phòng viện trưởng nhất định sẽ phải đi qua lầu ở trước kí túc xá, nếu lúc ấy Giang Tư Linh đang ở kí túc xá…!
Giang Trạch Khôn không nói nhiều, ông tin tưởng con trai sẽ rõ.
Giang Tinh Diệu bừng tỉnh, cho nên, cô ta xuất hiện ở phòng viện trưởng đã được tính toán tốt?
Vậy Giang Tư Linh nói là bạn tốt của em gái, chỉ sợ cũng không phải sự thật.
Lại dám đạp em gái hắn để leo lên, con ngươi Giang Tinh Diệu thoáng qua tia chán ghét.
“Ba, nếu ba đã nhìn thấu, vì sao còn muốn đồng ý mẹ nhận nuôi cô ta?” Mẹ hắn tính tình đơn thuần, lại một lòng nghĩ bù đắp cho em gái, bên nghe bên tin tưởng là chuyện thường xảy ra.
Chính hắn có chút nghi ngờ, cũng không cho phép, nếu ba hắn nhìn thấu, tại sao lại không nói?
Mang một người như vậy về nhà, để tạo phiền toái hay gì?
Giang Trạch Khôn cười khẽ, “Con cũng quá xem thường mẹ con rồi, mẹ con bây giờ bị chuyện của em gái con chiếm lấy đầu óc, chờ em gái con về đến nhà, mẹ con sẽ cởi bỏ tư tưởng.
Với điệu bộ bao che em gái của mẹ con, con thấy tiểu nha đầu này còn có thể chơi qua bà ấy?”
Sau đó ông quay đầu nhìn về phía nhà trọ nữ sinh ở bên kia, ” Tình huống chúng ta con cũng biết, người đàn bà kia vẫn luôn nhòm ngó cổ phần trong tay ba, chuyện em gái con trở về nói không chừng lại khiến bà ta muốn khởi dậy lao vào.
Cái Giang Tư Linh này chủ động nhảy ra cũng tốt, chúng ta hoàn toàn có thể lợi dụng đứa trẻ đó di dời tầm mắt, ngăn cản tai họa cho em gái con.”
Muốn leo lên cũng không sai, Giang Trạch Khôn thưởng thức loại người có dã tâm.
Mặc dù ông cũng không tán thành việc bêu xấu người khác để đạt được mục đích, làm như vậy ngay cả ranh giới làm người cơ bản cuối cùng cũng không có, cho dù có năng lực mạnh hơn nữa ông cũng sẽ không nhìn trúng.
Bất kể Giang Tư Linh xuất hiện ở phòng viện trưởng vô tình hay cố ý, ông vẫn nguyện ý cho đối phương một cơ hội.
Lúc đi ông sẽ hỏi ý kiến của Giang Tư Linh, nếu như cô nguyện ý ở cô nhi viện, ông sẽ không cưỡng cầu.
Ông cũng định trở về chi tiền cho cô nhi viện, để những đứa trẻ bên trong có thể qua được cuộc sống đỡ vất vả.
Giang Tư Linh nếu ở lại, cuộc sống tương lai không nói đại phú đại quý, nhưng chắc chắn ăn mặc khẳng định không cần lo lắng, càng không cần ở nhà trọ đơn sơ giống như bây giờ.
Dĩ nhiên, nếu như Giang Tư Linh cố ý muốn đi theo người Giang gia, cũng không thể trách ông lợi dụng.
Giang gia là nơi nào, nếu đã muốn mượn Giang gia làm ván cầu, thì phải trả giá.
Ông không cảm thấy ý tưởng của Giang Tư Linh sai, cũng sẽ không cảm thấy áy náy khi lợi dụng cô.
Còn như thư kí Thạch, ánh mắt Giang Trạch Khôn có chút phức tạp.
Cha thư kí Thạch ngày trước là tài xế của cha mẹ ông, năm đó mẹ ông xảy ra chuyện tài xế cũng đi theo.
Bởi vì Giang gia, bí thư Thạch trở thành cô nhi, Giang Trạch Khôn thấy rất áy náy, dù lúc ấy tuổi ông không lớn lắm, vẫn đưa thư kí Thạch về nhà, nuôi dưỡng hắn và hai em trai thành người.
Thư kí Thạch cũng coi như biết báo đáp, sau khi tốt nghiệp trực tiếp đi Giang thị, làm thư kí xấp xỉ hai mươi năm.
Nói thật ra, ông rất không muốn hoài nghi thư kí Thạch, thà rằng đối phương thật sự chỉ là đứa trẻ mồ côi.
Nhưng, có thể sao?
Hai cha con đều có chút yên lặng.
Thanh Nịnh trở về dưới tình huống thế này.
Cách cô nhi viện không xa có một tòa núi thẳm, trong núi thanh tịnh mát mẽ, rất thích hợp tránh nóng.
Có thể đi bộ đến, nên hàng năm mùa hè cô đều đi tránh nóng trong núi.
Viện trưởng là người rất có trách nghiệm, mỗi ngày sớm muộn cũng đi kiểm tra phòng ngủ, mặc dù trời sinh tính lãnh đạm, không biết đối nhân xử thế, nhưng cô tuyệt không cho phép có người làm phiền một trong những quy tắc sống của mình.
Nếu không phải vì như vậy, cô hận không thể trốn vào trong núi không ra.
Thanh Nịnh cũng không phải người ở thế giới này, cô vốn là một thiên tài hậu bối tu hành trong núi, chẳng qua vì tò mò người bình thường đi ngủ có cảm giác gì, liền thử một cái, ai biết vừa mở mắt liền đổi nơi.
Đổi cái gì cũng được đi, nhưng cô lắc mình một cái lại thành trẻ sơ sinh.
Nếu không phải tính tình lãnh đạm, chỉ sợ muốn hướng lên trời mà hét lớn.
Chiến đấu khổ cực nhiều năm, tự nhiên trở lại làm trẻ sơ sinh, ai chịu nổi.
Trước đó vài ngày, trong lúc vô tình cô cứu mấy người ở phía sau núi, một người trong đó lại có quan hệ máu mủ với cơ thể này.
Từ một khắc đó, trong nơi u tối tựa như được định sẵn, cô biết thân nhân tìm tới chỉ sớm hay muộn thôi.
Sáng sớm hôm nay tâm trạng cô mơ hồ có chút không yên, trong ký túc xá nóng nực càng làm cho cô phiền não, Thanh Nịnh suy nghĩ một chút vẫn dựa theo kế hoạch đi tránh nóng trong núi.
Thời điểm qua giữa trưa, cô làm sao cũng không tĩnh tâm được.
Thanh Nịnh người tu hành chú trọng làm theo ý trời, nếu không bình tĩnh được, cô dứt khoát đi theo cảm giác, xuống núi trước thời hạn.
Thấy xe hơi đậu ở cửa, trong lòng Thanh Nịnh có cảm giác quả nhiên như vậy.
Người tu hành giới không chú trọng tình thân, Thanh Nịnh lại càng như vậy.
Đối với việc có thể trở về bên cạnh cha mẹ ruột hay không, thật ra là sao cũng được.
Tự nhiên nhớ lại những đứa trẻ khác ở cô nhi viện thường ngày hay nói, cô nghĩ nếu như cô ấy*bây giờ, chắc cũng hy vọng trở lại bên người cha mẹ?
*Là Thanh Nịnh cũ ấy lúc chưa xuyên qua.
Khi thấy cha con Giang Trạch Khôn, Thanh Nịnh lại do dự.
Cô hẳn đi lên chào hỏi? Hay giả bộ không nhìn thấy trực tiếp đi tới?
Tời điểm Thanh Nịnh còn đang do dự, cha con Giang Trạch Khôn nhìn qua.
Máu mủ thật sự rất kỳ quái, chỉ thoáng một ánh mắt bọn họ liền nhận ra tiểu cô nương lạnh lùng này là con gái (em gái) của họ.
Trái với sự xoắn xuýt, lạnh tanh của Thanh Nịnh, hai cha con Giang Trạch Khôn bước chân nhanh nhạy, hai cha con, hai miệng đồng thanh: “Thanh Nịnh?”
Thanh Nịnh chần chờ gật đầu một cái.
Hai người hai mắt nhìn nhau một cái, đều thấy được sự kích động trong mắt đối phương.
Giang Trạch Khôn dù đàm phán hợp đồng trên mười tỉ cũng vẫn giữ được tĩnh táo, lúc này nhìn Thanh Nịnh trừ hai tay run rẩy, một câu cũng đều không nói được.
May Giang Tinh Diệu kịp phản ứng, “Thanh Nịnh, anh là anh trai của em, chúng ta tới đón em về nhà.”
Nói xong lời này trong lòng hắn hơi thấp thỏm.
Lời Giang Tư Linh nói vẫn mang lại ảnh hưởng cho hắn, thật lo lắng Thanh Nịnh trong lòng oán hận, không nhận bọn họ.
Dù không đi ký túc xá, Giang Tinh Diệu cũng có thể tưởng tượng ra cuộc sống Thanh Nịnh là dạng gì, ký túc xá đơn sơ như vậy, đừng nói chỉ hắn, đến bà trông trẻ nhà Giang Tinh Diệu cũng sẽ không ở.
Rõ ràng là thiên kim tiểu thư được có muôn vàn sủng ái, nhưng bởi vì bọn họ, sơ sót phải chịu đựng cuộc sống ở đây, nếu đổi lại hắn cũng sẽ oán hận?
Về nhà?
Trong mắt Thanh Nịnh hơi chút mờ mịt.
Cô luôn cho rằng nơi tu hành mới là nhà mình, đi tới cái thế giới này cũng luôn cố gắng tu luyện, nghĩ đến một ngày có thể trở về.
Nhưng lúc này có một người khác gọi cô về nhà, trong lòng Thanh Nịnh có cảm giác là lạ, lại có chút…!
Mong đợi?
Không đợi cô mở miệng, có người liền cầm đồ tới, lúc thấy khuôn mặt người đó, Thanh Nịnh cau mày.
Người này?
“Giang tổng, tiểu Giang tổng, hộ khẩu Thanh Nịnh tiểu thư cùng Tư Linh tiểu thư tôi cũng đã lấy rồi, chúng ta chỉ cần đi thông báo với địa phương, là có thể đổi hộ khẩu cho hai vị tiểu thư.”
Tựa hồ không nhìn thấy Thanh Nịnh, thư kí Thạch hướng về phía cha con Giang Trạch Khôn nói.
Mặc dù hắn đặt Thanh Nịnh ở vị thứ nhất, nhưng ngược lại nghe càng thấy tôn trọng Giang Tư Linh hơn.
Theo bản năng nhìn Thanh Nịnh một cái, Giang Trạch Khôn vội vàng giải thích: “Không phải, là, là thư kí Thạch, hắn cảm thấy bạn cùng phòng Giang Tư Linh của con đáng thương, muốn nhận nuôi nàng.”
Bí thư Thạch:…!
Mẹ Giang cùng Giang Tư Linh đang đi về phía bên này:…!
Thanh Nịnh gật đầu một cái, cô không phải người điếc kẻ ngu, tự nhiên nghe được ý của người kia.
Người cha mới ra lò của cô cũng được, ít nhất biết xem xét cảm nhận của cô.
Giang Tư Linh đã sớm thấy có gì đó lạ lạ.
Nhân duyên của Giang Tư Linh tốt không phải lời đồn, có lúc cô ta rõ ràng cái gì cũng không có làm, chỉ cần nhíu mi một cái, Thanh Nịnh liền thật giống như phạm vào sai lầm to lớn lắm phải bị người ngoài phê phán.
Người Giang gia lần đầu tiên gặp liền sinh ra hảo cảm với Giang Tư Linh, quá bình thường.
Ngược lại ba Giang có thể nói ra những lời này, thật khiến cho cô bất ngờ.
Vì những lời này, cảm giác của Thanh Nịnh đối với ba Giang khá hơn một chút, ít nhất không kháng cự rõ ràng.
Thanh Nịnh cái gì cũng chưa nói, Giang Tư Linh bên kia đã ủy khuất lên, “Thanh Nịnh, tôi không phải muốn cướp ba mẹ cậu, chẳng qua, chẳng qua là dì Giang đối với tôi quá tốt, để cho tôi không nhịn được có ảo tưởng.
Cho nên, cho nên, lúc dì ấy hỏi tôi có muốn làm một đứa con gái của Giang gia không, tôi đã hồ đồ đáp ứng.”
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi đều lỗi của tôi, nếu cậu không vui, tôi không đi Giang gia nữa vậy.”
Trong miệng nói không đi Giang gia, nhưng ánh mắt vẫn không thôi nhìn mẹ Giang, giống như cô ta cùng mẹ Giang có nhiều cảm tình sâu đậm vậy.
Đáng tiếc, mẹ Giang mới vừa rồi còn thân thiết nay lại chỉ chú ý đến Thanh Nịnh, nơi nào rảnh đi chú ý cảm thụ của Giang Tư Linh.
Người này thật quá đáng, chưa đến Giang gia đã đạp lên em gái hắn, khi đến Giang gia còn như nào nữa?
Hắn vừa chuẩn bị nói, lại bị thư kí Thạch cắt đứt.
“Tư Linh tiểu thư nói gì vậy, Giang gia là gia đình có tiếng, từ trước đến giờ nhất ngôn cửu đỉnh, nói nhận nuôi Tư Linh tiểu thư, khẳng định sẽ nhận nuôi, làm sao lại không, còn có Tư Linh tiểu thư, các ngươi không là bạn tốt sao, có người cùng đi Giang gia, Thanh Nịnh tiểu thư chỉ có vui, thế nào lại không vui.
Cô suy nghĩ nhiều quá rồi
Lời này của bí thư Thạch thành công đoạt đi sự chú ý của Thanh Nịnh.
– ———————————–
He he mình đã beta rồi nhá:0.