Đọc truyện Cuộc Sống Bình Thản Hoàn Mỹ Sau Khi Trọng Sinh – Chương 42: Lễ Cầu Hôn Đặc Biệt
Sau khi đi theo Hoàng Tuấn và Hải Biên đi sang Anh tham dự lễ kết hôn bên đó xong xuôi, Âu Dương Hiên dắt Ngô Thần dạo chơi một vòng ở Anh quốc. Ngô Thần lần đầu tiên dặt chân đến vương quốc Anh, đi dạo phố phường Luân Đôn , ngăm cung điện Buckingham, tháp Luân Đôn….. Một ngày cuối cùng hai người cùng nhau đi xem kịch.
Bây giờ trong số họ người nhàn nhã nhất lại là Ngô Thần và Âu Dương Hiên . Bởi vì công việc của hai người đã quyết định xong xuôi, Ngô Thần sẽ ở lại trong trường làm giảng sư, Âu Dương Hiên cũng chuẩn bị hồ sơ làm nhân viên công vụ. Vương Ninh và Lưu Mẫn tuy nói công việc của bọn họ cũng đã sớm định xong, nhưng hai người còn cần phải làm luận án tốt nghiệp. Ở Mĩ vào đại học thì dễ nhưng đi ra thì vô vàn khó khăn.
Mà Ma Giai và Cao Hứng, lần kết hôn này của Hoàng Tuấn hai người bọn họ đều vắng mặt , bởi vì trường học của hai người bọn họ rất nghiêm. Bây giờ tuy là kỳ nghỉ, nhưng nhưng hai người hầu như vẫn cuộc sống trong quân đội, cho nên thời gian của bọn họ đã không còn được tự do nữa rồi .
Đường Vũ và Lưu Hàm vẫn còn thoải mái, nhưng đam mê của hai người khác nhau, vốn không cùng ngành học. Về phần Mộ Dung Tấn, Ngô Thần trừ ngày Hoàng Tuấn kết hôn, thì còn gặp được anh hai lần, còn thời gian khác thì không biết tung tích ở đâu. Hừ, thật sự là là người thích bay nhẩy mà.
Mộ Dung Tấn rời đi là được Hoàng Tuấn cùng với Âu Dương Hiên đồng ý ,đã lâu như vậy mà bọn họ chưa từng phát hiện ra anh luống cuống lần nào, như vậy chỉ có thể dùng từ thiên tài đến hình dung anh mà thôi, vậy bọn họ không được gọi là bạn thân nữa rồi . Ngô Thần không hiểu được là vì cô không phải là đàn ông lai không phải là anh em tốt đương nhiên là cảm thấy không có gì khác biệt.
Nhưng là nam nhân chú ý đến nữ nhân là đặc biệt khác nhau, Âu Dương Hiên lại là nam nhân bạn thân của mình chú ý đến bạn gái của mình lâu như vậy, sao anh lại không có cảm giác cho được.
Anh vốn là không chắc chắn lắm, nhưng vào ngày kết hôn của Hoàng Tuấn thấy cậu ta ngẩn người, điều này khiến cho Âu Dương Hiên hoàn toàn khẳng định ý nghĩ của mình là chắc chắn. Làm anh em tốt bao năm, Âu Dương Hiên biết Mộ Dung Tấn sẽ không vì nguyên nhân này mà từ bỏ bọn họ, nhưng anh cũng không thể nào san sẻ được tình cảm cho Mộ Dung Tấn.
Một tuần này hai người Ngô Thần ở phòng đôi, phòng này có hai phòng 1 phòng khách bên ngoài trong là phòng ngủ. Ngô Thần không biết bọn Hoàng Tuấn có nói linh tinh gì với Âu Dương Hiên hay không, nhưng mà Đường Vũ và Hải Biên nếu không có chuyện gì để nói đều lôi chuyện đó ra mà nói. Ngô Thần ngồi nghe vô cùng bất đắc dĩ.
“Được rồi, các chị đều đã là phụ nữ rồi, đừng có nói chuyện đó nữa được không. Người ta vẫn còn nhỏ a.” Ngô Thần làm bộ thẹn thùng nhìn hai người hơn nữa còn quăng cái mị nhãn.
Hải Biên và Đường Vũ hai người nhìn Ngô Thần hành động như vậy liền giơ tay gõ đầu Ngô Thần một cái.”Em xem lại em đi hai người đã ở chung lâu như vậy rồi mà, nếu bọn chị không quan tâm đến cuộc sống của em như vậy mới là không phải đấy.”
Ngô Thần sờ sờ đầu cùng hai cô cười cười, cô cũng biết nnhững người này đã chính thức về ở chung với nhau rồi. Chẳng qua tại số tuổi của cô còn quá nhỏ chưa đến độ tuoir có thể tự chịu trách nhiệm cho những hành động của bản thân, hơn nữa cô cũng không muốn cho ba mẹ lại lo lắng vì cô. Cho nên trước đến nay anh kiên trì về phương diện này, may mà điều làm cho Dương Hiên đê tâm nhất là chính cô, từ khi ở chung tới nay cũng không xảy ra chuyện gì hết.
Từ Anh quốc trở về, Âu Dương Hiên làm việc càng nhiều hơn. Về phần anh làm việc cái gì, Ngô Thần tất nhiên là không thể nào biết được. Mỗi đêm đêm nếu như về muộn anh cũng gọi điên nói cho cô biết, Ngô Thần cũng cũng chỉ biết dạo này anh đi xay giao cũng hơi nhiều .
Năm thứ 4 đại học Ngô Thần ở trong trường thực tậo, muốn đủ tư cách làm giáo sư còn phải có giấy chứng nhận về tâm lý học, những thứ này đều là những điều cần thiết cho công việc làm giáo sư sau này. Hiện tại Ngô Thần vội vàng viết luận văn kinh tế , còn làm trợ giáo cho giáo sư Hán ngữ, cũng không có thời gian để hỏi chuyện của Âu Dương Hiên .
Âu Dương Hiên đối với luận văn kinh tế khi giúp Ngô Thần gây dựng sự nghiệp anh cung có được chút ít kinh nghiệm, bây giờ chỉ lo cho những cuộc thi về tư pháp. Công việc học tập không thể buông xuống, anh còn vụng trộm trang trí cho nhà mới dành cho Ngô Thần. Đây chính là điều mà dạo gần đây Âu Dương Hiên luôn luôn thần bí.
Hôm nay là sinh nhật lần thứ 22 của Âu Dương Hiên, Ngô Thần ở nhà chờ Âu Dương Hiên trở về rồi cùng nhau chúc mừng, nhưng đã hơn 9h tối Âu Dương Hiên vẫn chưa về.
Ngô Thần từ 7 giờ đã gọi điện cho Âu Dương Hiên, nhắc nhở anh hôm nay không được về trễ, Ngô Thần càng ngày càng không bình tĩnh được nữa, nhịn không được cô cầm lấy điện thoại gọi cho Trương Dã.
“Tiểu Thần à, sao vậy em?”
“Trương sư huynh, Âu Dương Hiên vẫn chưa tan tầm hả anh?” trong lòng Ngô Thần âm thầm cầu nguyện Trương Dã trả lời là đúng.
“Không đâu, anh cũng đã về nhà rồi. Hôm nay không phải sinh nhật của Âu Dương Hiên à? Từ 7 giờ anh đã cho cậu ấy về rồi mà. Sao thế? Cậu ấy vẫn chưa về hả?” Trương Dã đột nhiên cũng cảm thấy không yên tâm , hôm nay người phụ nữ bị đá ra khỏi công ty kia đột nhiên đến tìm Âu Dương Hiên , nhưng giờ này rồi làm sao Âu Dương Hiên chưa về được!
“Vẫn chưa về anh ạ. Trương sư huynh, nếu có tin tức gì của Âu Dương Hiên anh cho em biết nhé, em gọi điên cho người nhà một chút.” Ngô Thần không nói thêm nữa, sau đó gọi cho vài người bạn của Âu Dương Hiên, cuối cùng, Ngô Thần đành phải gọi đến nhà ông bà nội Âu Dương.
“Ông nội là con Tiểu Thần.”
“Tiểu Thần hả con? Sao hôm nay con lại nhớ đến ông mà gọi tới thế?”
“Ông nội, Âu Dương Hiên đêm nay có tới nhà ông không?”
“Không có a, không phải đêm nay hai con muốn trải qua với nhau sao?”
“Nhưng mà anh ấy bây giờ còn chưa có về nhà, điện thoại cũng không gọi được.” Nghe được giọng của ông nội, có lẽ là do tâm lý ỷ lại quấy phá, nước mắt Ngô Thần ào ào bắt chảy ra.
“Con đừng lo, ông nội bây giờ gọi người ra ngoài tìm nó thử xem, con cứ ở nhà chờ, có chuyện gì ông nội sẽ gọi cho con.”
Ông nội cúp điện thoại, Ngô Thần chỉ có thể nghe lời ở nhà chờ. Cô không dám gọi điện thoại ẹ Âu Dương, chỉ sợ khiến cho bọn họ lo lắng hơn, nhưng là nhìn thời gian trôi qua, Ngô Thần càng ngày càng lo lắng hơn.
Bây giờ tính ra với lúc gọi điên thoại cũng không lâu lắm, đồng hồ mới hơn 9 giờ.
Nhận được điên thoại của ông nội Âu Dương gọi đến, bảo Ngô Thần đến bênh viện quân khu gấp. Nhận được điện thoại Ngô Thần ngây người, vội cầm lấy áo chạy ngay tới bệnh viện.
Tai nạn xe cộ liên hoàn,làm cho đầu và tay của Âu Dương Hiên bị thương. Người gây đâm vào xe của Âu Dương Hiên đầu tiên, bởi vì tầm 7 giờ xe cộ trên đường vô cùng đong đúc, chỉ cần một hai chiếc xe đâm nhau cũng thành tai nạn liên hoàn. Âu Dương Hiên va vào túi khí cho nên hôn mê, di động cũng bị vất lại trong xe.
Cảnh sát giao thông từ giấy tờ của Âu Dương Hiên biêt được Âu Dương Hiên là học sinh của Đại học R, gọi điện thoại thông báo cho giáo sư của trường, sau đó mới đến bà nội Âu Dương.
Ngô Thần ngây người nhìn Âu Dương Hiên trên giường bệnh , cầm lấy tay của Âu Dương Hiên áp lên má mình, nước mắt không ngừng chảy xuống. Bà nội Âu Dương dựa vào ông nội Âu Dương cũng không ngừng nức nở,ông nội Âu Dương dùng một bàn tay lau nước mắt giúp bạn già của mình, còn một bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc Ngô Thần.
Ngô Thần khi vào xe vẫn còn nhớ phải gọi điện cho Trương Dã, miễn cho anh lại tiếp tục tìm nữa. Nhưng khi đến bệnh viện nhìn thấy bộ dáng của Âu Dương Hiên thế này, Ngô Thần trừ khóc ra, thì cũng không còn phản ứng nào khác nữa.
Trương Dã cùng với Chung Đề tới bệnh viện, khi đó Ngô Thần cũng đã ngừng khóc.
“Đêm nay làm phiền các anh quá.” Ngô Thần mỉm cười cùng nói cảm ơn với hai người.
“Không muốn cười thì cũng đừng cười, trong lúc này bọn anh đâu có câu nệ chuyện đó?” Chung Đề nhìn Ngô Thần miễn cưỡng tươi cười,cho nên giúp cô xé cái mặt nạ đó ra.
“Em không cần phải suy nghĩ nhiều thế, mọi chuyện sau này cứ giao cho bọn anh đi. Anh sẽ cùng ông bà nội Âu Dương thương lượng, em cứ ở đây chăm sóc cho Âu Dương Hiên đi.”
Ngô Thần cũng không có nói gì với bọn họ nữa, quan hệ đã tốt như vậy, chuyện đã như thế này cần gì phải nói nhiều nữa.Hơn nữa cô cũng chẳng còn lòng dạ nào mà nói chuyện.
Bác sĩ nói cánh tay trái của Âu Dương Hiên bị gãy xương, đầu đập vào túi khí cho nên có chấn động não nhỏ, bây giờ còn chưa tỉnh cphần lớn là bởi vì thuốc mê chua tan hết.
Ngô Thần nhìn ông bà nội Âu Dương, cô đề nghẹ bọn họ về nhà nghỉ ngơi, một mình cô ở đây là tốt rồi.Ông nội Âu Dương nhìn bộ dáng hiện tại của Ngô Thần cũng không nói cái gì nữa, thở dài, dắt bà nội Âu Dương về nhà trước .
Âu Dương Hiên mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm giác được đầu choáng váng, cánh tay phá lệ đau đớn. Mở to mắt nhìn hoàn cảnh chung quanh , mới phát hiện thì ra đây là bệnh viện.
Nhìn thấy bé con của mình đang cầm lấy tay mình ngủ gục, Âu Dương Hiên hơi hơi mở miệng.
“Tỉnh rồi sao? Anh không thoải mái chỗ nào?” Ngô Thần nhìn thấy Âu Dương Hiên mở mắt, lại nhìn nụ cười vô cùng khó nhìn của anh thì biết được anh đã tỉnh.
“Ân, đầu hơi choáng chút, tay cũng đau.”
“Có cần gọi bác sĩ không anh?” Không đợi Âu Dương Hiên nói thêm cái gì, Ngô Thần đã tự động ấn nút đầu giường.
Bác sĩ đến kiểm tra sau, xác định Âu Dương Hiên không có việc gì nghiêm trọng nữa , ở bệnh viện theo dõi hai ngày là có thể xuất viện .
“Xin lỗi, lại để cho em phải lo lắng .” Âu Dương Hiên nhìn hai mắt của Ngô Thần đỏ bừng , cảm thấy mình toàn làm cho cô phải lo lắng.
Ngô Thần lắc đầu, “Sinh nhật 22 tuổi của anh cũng đã qua rồi, làm sao bây giờ, quà của anh em để ở nhà cũng quên cầm đi rồi. Nói xong còn cho Âu Dương Hiên một cái nụ cười thật tươi.
“Bây giờ anh có thể xin em quà sinh nhật hay không?” Âu Dương Hiên nhìn Ngô Thần nhẹ giọng hỏi.
Ngô Thần nhanh chóng gật gật đầu, vừa rồi nhìn thấy Âu Dương Hiên nằm ở trên giường bệnh, trong khi đó Ngô Thần mới phát hiện, thì ra tình cảm của mình với Âu Dương Hiên đã sâu nặng đến mức đó rồi. Nếu không sao mình có thể để tâm nhiều chuyện như vậy, nếu anh có một ngày thực sự đi mất , chỉ còn lại một mình mình , thì mình sống ích gì đâu.
“Em có thể lấy áo khoác cho anh không?” Áo khoác của Âu Dương Hiên khi vào phòng giải phẫu đã bị y tá cởi ra, bây giờ đang được để ở bên cạnh Ngô Thần.
Ngô Thần đưa áo cho Âu Dương Hiên, đem đầu giường dựng lên một chút, nhét chiếc gối vào sau đầu của anh.
“Anh vốn muốn đêm nay cho em một nghi thức cầu hôn , nhưng bây giờ chúng ta ở trong bênh viện cầu hôn thế này có phải là quá đặc biệt không. Em có nguyện ý để cho anh lấy thân phận hợp pháp vĩnh viễn yêu em, chăm sóc cho em không?”
Ngô Thần nhìn Âu Dương Hiên dùng cánh tay không bị thương kia cố sức mở hộp nhẫn, bởi vì đầu còn choáng mà có vẻ mặt càng thêm tái nhợt , nước mắt Ngô Thần lại bắt đầu không nhịn được mà chảy xuống, dùng sức gật gật đầu. Nếu đã hiểu rõ được lòng của mình , sao lại còn có thể làm quá trình thêm rối rắm.
“Được.” Nói xong nhẹ nhàng ghé vào Âu Dương Hiên , hôn lên đôi môi tái nhợt của anh.
Con người luôn như vậy, trong lúc cảm giác như sắp mất đi tất cả thì bạn mới nhận ra rằng, hóa ra mình đã có được cả một thế giới.