Đọc truyện Cuộc Sống Bình Thản Của Bộ Xương Khô Quái Đản – Chương 60: Hội Đấu Giá Heynor
Hội trường của hội đấu giá Heynor nằm ở đại lộ thứ 5 của khu Đông đế đô, nó chiếm một diện tích không rộng lắm nhưng bởi vì kiến trúc vô cùng xa hoa, mà lại còn nằm trong vùng đất tấc đất tấc vàng nên vô cùng nổi bật.
Tiêu Bách ngồi trong xe ngựa, qua khe hở cửa sổ nhìn ra những người đang xôn xao trước Hội đấu giá Heynor.
Vào đầu tháng 5 ở đây sẽ diễn ra hoạt động bán đấu giá đặc biệt chỉ diễn ra một năm một lần.
Nhưng trong những vật được mang ra đấu giá chỉ có 10 đồ vật là được phép dùng tiền để mua, còn lại ba món tiêu biểu cực kì quan trọng của buổi đấu giá thì bắt buộc phải lấy vật đổi vật.
Phương thức đấu giá kì lạ, hiếm thấy như vậy, không những hấp dẫn một nhóm lớn người tò mò, mà còn thành công làm nổi lên sự tò mò của bộ xương ta.
Chính vì vậy, Tiêu Bách liền lập tức lừa gạt Laubos cùng lên thuyền giặc với mình, sau đó Tiêu Bách vung tay, hành trình ban đầu của hai người lập tức thay đổi từ thành Gran Casa chuyển sang kinh thành Lôi Vưu.
Nói như thế nào thì cái học viện Douglas Raph kia cũng không thể nào chạy đi đâu được, “lễ vật” của Hermira lưu lại lúc nào cũng có thể nghĩ cách đến lấy.
Thế nhưng nếu như lúc này bỏ lỡ hội đấu giá Heynor, thì những bảo bối cao cấp cứ như vậy mà rời xa Tiêu Bách.
Điều này đối với một bộ xương khô hiện tại đang trắng tay mà nói tuyệt đối việc phải tránh xa.
“Phì Điền, một lúc nữa mi đi theo người đàn ông kia, chính là cái tên khuôn mặt trắng thoạt nhìn còn dẹo hơn phụ nữ ấy.
Sau khi hắn đi vào, mi nghĩ cách dẫn hắn từ trong quán trọ ra đây.” Ngón tay chỉ vào một tên trắng trẻo đang đứng gần cổng ra vào của một quán trọ cao cấp, Tiêu Bách túm lấy cái cổ của Phì Điền lắc lắc.
Mấy ngày nay toàn được ăn uống thả cửa, Phì Điền được nuôi đến béo trắng vội vàng gật đầu lia lịa.
Mấy ngày qua quá thoải mái, nên giờ phải làm chút việc.
Phì Điền đi theo bên người Tiêu Bách cũng đã lâu nên đạo lý này nó đã nhận thức vô cùng rõ ràng.
Laubos nhìn Phì Điền bị Tiêu Bách cầm giống như quả bóng mà ném ra ngoài, mí mắt liền nháy vài cái, ngay lâp tức làm như mình là người vô hình.
Đã sớm lên mọi kế hoạch nên làm gì có chuyện Tiêu Bách sẽ buông tha cho “Cu li” đang ngồi bên cạnh.
Hắn tiến đến vỗ vỗ vai Laubos, sau đó mập mờ quăng ánh mắt: “Lão huynh, tối nay trông cậy vào huynh đó.”
Khóe miệng Laubos ngay lập tức liền co quắp, đập vào cái tay đang trên vai hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi nhớ kĩ lấy cho ta, nếu như đêm nay ta vẫn chưa xử được đám đứng đầu Giáo Đình kia, thì ta liền hủy bộ xương khọm ngươi!”
Nếu như không phải nghe người kia nói rằng sẽ có đám đứng đầu của Quang minh Giáo đình xuất hiện ở đây, thì cho dù có nói thế nào Laubos cũng không đồng ý ở lại nơi này, lại còn bị cái tên khốn nạn kia sai khiến đi làm việc xấu nữa chứ.
“Yên tâm, những người đó nhất định sẽ xuất hiện!” Tiêu Bách từ lâu đã điều tra mọi thứ, nên hắn nở một nụ cười tươi tắn, lộ ra tám cái răng sáng.
Đã sớm biết đối với Laubos việc bị phá hủy tổ, hơn thế nữa còn bị đánh lén làm hắn vô cùng hận Giáo đình.
Sở dĩ Tiêu Bách cố ý lấy việc này ra làm mồi nhử cũng là để cho Laubos có được một cơ hội báo thù rửa hận.
Đúng như dự đoán, mặc dù vô cùng khó chịu với chủ ý do Tiêu Bách bày ra, nhưng để có thể thuận lợi báo thù nên hắn đành cắn răng đồng ý.
“Đương nhiên là trước đó, ngươi phải từ trên tay người nam nhân kia lấy được hai tờ giấy mời vào trong hội đấu giá Heynor…” Tiêu Bách nói tiếp kèm theo một nụ cười giảo hoạt.
“…Ngươi nhất định là cố ý !” Laubos trừng mắt giận dữ nhìn khuôn mặt tươi cười của ai kia.
Nếu như có thể, hắn muốn lập tức đạp vào khuôn mặt khốn kiếp kia.
Trong cả thế giới này e chỉ có mình bộ xương lòng lang dạ sói này là dám bắt hắn đi quyến rũ nam nhân.
“Ha ha, Laubos ngươi thật là hài hước mà.”
Xuất ra tuyệt chiêu giả vờ ngây thơ vô số tội, da mặt hắn đúng là càng ngày càng phát triển một cách vĩ đại mà.
“Đm, ngươi thôi giả vờ đi.”
Bộ dạng không hề để tâm của Tiêu Bách làm Laubos khó hiểu nổi giận, Laubos liền túm lấy vạt áo của Tiêu Bách rồi kéo đến trước mặt mình.
Chết tiệt, chuyện đi quyến rũ nam nhân mà tại sao hắn lại có thể biểu hiện một cách bình thường đến vậy.
“Lão huynh, tuy rằng ta rất thích phong cách cướp đoạt của huynh, thế nhưng, hiện tại thiên thời địa lợi nhân hòa đều không có, thế nên ngài hãy chịu khổ chút đi.
Hơn nữa ngươi cũng không phải nữ nhân, những việc làm giống như người bình thường thì ngươi không biết.
Vì vậy nên ta mới phải chọn cho ngươi việc đặc biệt chút.
Ơ kìa, sao lại nhìn ta như vậy, tên trắng trẻo kia thích kẻ cơ bắp cũng không phải do ta xui khiến.” Nhanh nhẹn phát hiện ra có điều gì đó không đúng, Tiêu Bách vội vàng thay đổi bộ dạng cà lơ phất phơ để nói.
Đến lúc này, hắn cũng không muốn đối đầu với Laubos.
Dù sao trong khoảng thời gian này để đạt được sự tín nhiệm của Laubos, Tiêu Bách đã phải tốn rất nhiều công sức.
Mà hội đấu giá Heynor lần này chỉ là một lần “càn quét bảo vật”, chỉ là phần phụ của kế hoạch.
Kì thực mục đích thật sự của Tiêu Bách chính là dùng Laubos để chèn ép người của Giáo Đình, thuận tiện làn thương hội gà bay chó sủa, sau đó nhân lúc hỗn loạn thì cuỗm đồ rồi bỏ lại Laubos rồi chuồn êm.
Đúng là một phát bắn được ba con chim, nhưng nếu như một trong ba việc xảy ra vấn đề thì sẽ có chút phiền phức.
Chính vì thế để không phát sinh vấn đề, Tiêu Bách quyết định trấn an tên nam nhân dường như đang nổi khùng kia: “Tối hôm nay là mở màn hội đấu giá Heynor, trong quán trọ kia chắc chắn sẽ tập trung rất đông những người có thận phận cao, ngươi cũng biết hội đấu giá này sẽ quản lí người và giấy mời vô cùng nghiêm ngặt mà…”
Vì vé vào cửa của hội đấu giá Heynor chỉ cho một số người nhất định, vậy nên theo thời gian, đối với tầng lớp quý tộc vé vào cửa của hội đấu giá không chỉ là một chiếc vé vào cửa mà còn là đại diện cho thân phận và địa vị của bản thân, không những vậy nó còn là một loại vinh dự.
Chính vì vậy nên đã dẫn đến việc một số người để có được tấm vé vào cửa đã thuê sát thủ.
Vì vậy vào đầu tháng 5, không chỉ lưu lượng người đến thủ đô của đế quốc đạt đến mức cao nhât mà còn có tỷ lệ bị ám sát cao nhất.
Để duy trì trật tự, hội đấu giá Heynor về phương diện bảo vệ cũng càng tăng cường hơn, coi như là giết gà dọa khỉ, dù sao vật đấu giá trân quý cũng đặt ở trong tổng hội, sẽ kéo tới những tên ăn trộm mơ ước báu vật.
Thế nhưng lại không thể ai cũng nghi ngờ, vậy nên chỉ có thể giết những tên thích khách tự mình mò đến.
Mượn những cơ hội này, hội đấu giá Heynor đã tạo được uy tín của mình ở đế đô, hơn thế nữa cũng nhận được sự tin cậy của các quý tộc.
Dù cho hàng năm phần trăm ám sát ngày càng tăng, nhưng tỉ lệ thành công lịa cực kì thấp.
Đây cũng chính là lý do vì sao mà các quý tộc kia lại to gan lơn mật dám đi ở trên đường, bởi vì quanh họ gần như lúc nào cũng có trên trăm pháp sư.
Kể cả có là ruồi bay qua đi chăng nữa cũng không thể nào qua mắt họ, bởi vậy nên Tiêu Bách quyết định “chiến dịch đường vòng”.
Nếu như không thể làm một cách đường hoàng ngoài sáng, thì sẽ làm âm thầm, nếu như âm thầm không được vậy thì sẽ làm trong tối..
Tuy rằng bắt Laubos sử dụng “mỹ nam kế” có chút sai, nhưng không thể phủ nhận rằng – hiệu quả của việc này cực kì rõ ràng!
Phì Điền vừa chạy vừa ngậm một cái quần lót tam giác, theo phía sau mông là một đoàn truy binh.
Thấy ‘tiểu bạch nương’ từ quán trọ bước ra, Tiêu Bách không nói hai lời, tay xé tung hai vạt áo của Laubos.
“Ngươi làm cái gì!” Mấy cúc áo trước ngực đã rơi đầy đất, Laubos kinh ngạc, vội vàng ngăn Tiêu Bách lại.
Đáng tiếc là vẫn chậm một bước, bởi vì một cái tay mang nước bọt đã thành công sờ lên lồng ngực hắn, tiếp đó sờ soạng khắp nơi rồi nhẹ nhàng thốt ra câu: “Chậc chậc, cơ ngực thật ướt át.”
Laubos cứng họng trừng mắt nhìn nam nhân kia quệt nước bọt lên ngực mình, qua một giây, khuôn mặt hắn đỏ bừng- cực kì tức giận!
Đáng tiếc lúc này Tiêu Bách không còn chú ý tới việc này, hắn vội vã cuộn lấy vạt áo của Laubos, lau tay của mình rồi vứt đi.
Đúng lúc này Phì Điền cũng chạy lại, ném chiếc quầnn lót tam giác kia “vừa khéo” bay vào ngực Laubos.
‘tiểu bạch nương’ kia vốn còn đang bừng bừng lửa giận, vừa nhìn thấy Laubos,, trong nháy mắt vừa chạy tới, không thèm để ý đến con chuột béo vừa mới trộm quần lót của mình.
‘tiểu bạch nương’ quát những người khác lui ra, bay đến bên Laubos, độ nhiệt tình ấy quả thực là vô cùng nồng cháy.
“Ngươi không sao chứ?” ‘tiểu bạch nương’ nhẹ nhàng hỏi mang theo lo lắng, thế nhưng đáp lại hắn là một cú đấm rắn chắc.
“Mẹ kiếp, đừng có tới gần ta!” Lửa giận ngập trời, một cú đấm kia làm cho ‘tiểu bạch nương’ bay ra ngoài.
Laubos hiện tại thầm nghĩ đem bộ xương khô ghê tởm kia ra lăng trì một nghìn lần!
Thế nhưng khi quay đầu, Laubos vô cùng sửng sốt, mới vừa rồi còn đứng bên cạnh trên xe ngựa, lúc này vậy mà đã không thấy bóng dáng đâu…
“…Ngươi, ngươi sao lại đánh ta.” ‘tiểu bạch nương’ hoàn toàn không nhận ra khuôn mặt cực kì khó chịu của Laubos, hắn che gò má, hai mắt đều đỏ.
Hộ vệ bên người thấy hắn bị đánh, lập tức vây quanh Laubos.
Siết chặt nắm tay, Laubos nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, kìm lại lửa giận đang phừng phừng cháy.
Nếu như trước đó không phải Tiêu Bách đã nhắc nhở hắn, không thể ở chỗ này làm loạn, thì rất có thể hắn đã đại khai sát giới.
“Xin lỗi, ta nhận lầm người »
Tuy rằng Laubos nói lời xin lỗi không có chút thành ý nào, nhưng ‘tiểu bạch nương’ cũng không tính toán, dứt khoát bảo đối phương hãy mời mình ăn cơm, ánh mắt như có như không đảo qua cơ ngực màu mật bóng loáng của Laubos, nuốt nước miếng ừng ực…
Nỗ lực nhịn không bạo phát, Laubos nghĩ đến mục đích tối nay, trong lòng hung hăng mắng Tiêu Bách n lần, rồi mới cứng ngắc… gật đầu.
Những người xung quanh xem náo nhiệt, thấy cái gật đầu của Laubos, thở dài ngao ngán, lắc đầu tản đi.
‘tiểu bạch nương’ ở trong giới quý tộc nổi tiếng là kẻ tham sắc, những người nào qua tay hắn đều không có kết cục tốt.
Nhìn hai người cùng nhau rời đi, Đằng Tử ở gần đó thấy một màn như vậy liền bật cười ha ha.
Adrian bên cạnh tò mò chọt hắn : ” Cười gì vui vậy ? “
“À, không có gì, ngươi không cảm thấy người cao to kia trông rất buồn cười sao.
Rõ ràng là hận không thể giết chết tên kia, thế nhưng sau đó vẫn trưng ra khuôn mặt như bị táo bón mời tên kia đi ăn.
Ha ha ha, lẽ nào ngươi không nhìn ra người cao to kia có ý đồ khác sao ? “
” Ta là lần đầu tiên thấy ngươi chú ý đến người khác như vậy.
” Adrian tỏ vẻ bất ngờ, tuy rằng Đằng Tử so với Thew rất dể nói chuyện, con người ôn hòa, đối với ai cũng có thể kết bạn, nhưng trên thực tế lại đối với ai cũng xa cách, ngoại trừ Thew…
Nghĩ vậy, sắc mặt Adrian thay đổi, hắn nhìn sang Đằng Tử xinh đẹp không nhiễm khói bụi nhân gian.
Ấp úng một hồi, cuối cùng dùng âm thanh rất nhỏ ấp úng nói : « À này, Đằng Tử, ngươi… ngươi cùng Thew quan hệ rất tốt. »
Đằng Tử hơi sững sờ, kinh ngạc nhìn về phía Adrian, thấy chua xót trong mắt đối phương, hắn thu lại vẻ tươi cười, bất đắc dĩ sờ sờ đầu người kia : « Ngươi nghĩ cái gì vậy, ta với hắn chỉ là bạn bè. »
” Thực à? “
” Ta nghĩ không ta không cần phải lừa ngươi.
“
Nghe vậy, Adrian vốn đang buồn rầu, hai mắt liền sáng lên nói : ” Nói như vậy, ta vẫn còn cơ hội ! “
Nhìn thấy đôi mắt lấp lánh kia, Đằng Tử nhíu mày, vốn muốn khuyên hắn thôi đừng nghĩ đến Thew nữa, nhưng khi mở miệng thì giống như có gì đó nghẹn ngang họng, không thể nào phun ra.
Giết chết hi vọng của một người có quá tàn nhẫn hay không…
Adrian đang vui mừng khôn tả bỗng nhìn thấy vẻ mặt quái dị của Đằng Tử, hắn nhìn đông rồi nhìn tây, nhìn xung quanh, không thấy gì kì lạ liền hỏi : “Thew sao còn chưa tới, ngươi không phải nói rằng hắn sẽ quay lại rất nhanh sao ? “
Đằng Tử lúng túng nhìn sang chỗ khác, hai bên phố là những hàng cây, trên cây nhánh cây dài xòe rộng đan vào nhau che đi phần lớn ánh sáng mặt trời.
” Hắn sẽ không tới.”
Adrian sửng sốt giật mình, giống như không hiểu Đằng Tử đang nói gì, ngơ ngác nhìn hắn.
Đằng Tử xấu hổ nhìn hắn, cuối cùng đưa hai vé trả lại, thở dài : ” Vào ngày thứ hai hắn đã vứt hai cái vé vào thùng rác… “
Sắc mặt của Adrian trắng bệch, hắn nhìn chằm chằm vào hai cái vé trong tay Đằng Tử, sau một lúc lâu, hắn mới lắc đầu, cười khổ nói : “… Đúng là phong cách của Thew.
“
Vỗ vỗ bả vai của Adrian, Đằng Tử không nói gì thêm.
Hai người cùng im lặng chậm rãi đi về phía trước, một lát sau, Adrian mới khôi phục tinh thần, cười cười : ” Đằng Tử, cảm ơn ngươi đã đặc biệt đi theo ta.
“
« Lời cảm ơn này không cần thiết. » Môi nở một nụ cười, Đằng Tử chớp mắt.
Adrian sờ sờ mũi, buồn cười nói : « Sao, lẽ nào ngươi muốn được cảm ơn bằng quà ? »
Vừa dứt lời, Đằng Tử bỗng dừng bước, nhìn về phía ADRIAN, trong mắt xẹt qua một tia sáng : « Được được, Adrian, vậy ngươi cho ta tư liệu của 3 học sinh mới vào đi.
“
” Hả ? Ngươi, ngươi… Làm sao ngươi biết ta đã điều tra bọn họ ! “
” Ngươi mỗi ngày đều căm thù nhìn bọn họ, lẽ nào lại ngoan ngoãn không làm bất cứ chuyện gì ? “
” Ừ thì… Đằng Tử, ánh mắt ngươi cũng thật là độc mà.” Adrian buồn bực la hét.
” Là do hành động của ngươi quá kém.
” Đằng Tử đảo mắt.
” Hai người nữ kia thì có tra được một ít tư liệu, nhưng người nam nhân đeo mắt kính kia thì gần như không có. »
” Tư liệu ít là bởi vì ngươi lười tra.
“
” … Hắn cũng không phải là tình địch của ta.
“
” Quên đi, đem những tư liệu kia đều đưa hết cho ta.
“
“Này, ngươi muốn làm cái gì, nói cho ngươi biết một chuyện, hai nữ nhân kia có bối cảng đằng sau không bình thường đâu.
“
Đối với lời nhắc nhở thật lòng của Adrian, Đằng Tử chỉ nhíu mày, những người dám đến gần Thew có người nào là bình thường ?!
Adrian còn muốn nói nữa nhưng lúc này phía trước bỗng truyền đến một tiếng mắng chửi quen thuộc.
Đằng Tử vô ý thức ngẩng đầu nhìn qua, liền thấy phía trước là một người đang cải trang mặc áo bào bó sát người, áo bào làm hiện lên thân hình chữ S hoàn mỹ của nữ nhân xinh đẹp cùng mái tóc dài màu vàng lượn sóng, hai tay cô nàng chống nạnh đứng trước cửa hội đấu giá Heynor, chửi một tên vệ binh đã ngã rạp xuống.
Mà ở bên cạnh nàng, một nam tử với sắc mặt lạnh lùng hai tay khoanh trước ngực, nhắm mắt lại dựa vào trên cửa, hoàn toàn không có chút nào là sự việc liên quan đến mình.
“Hiệu trưởng Sonia !”
“Thew !”
Đằng Tử và Adrian, hai tiếng kêu cùng lúc vang lên, hai người nhìn nhau, từ trong mắt đối phương thấy được sự khiếp sợ, thực không rõ hai người này quan hệ bình thường cách xa tới có bắn đại cũng không tới được mà sao bây giờ có thể đồng thời cùng xuất hiện ở đây.
—
Hết chương 60 .