Cuộc Sống Bình Phàm Của Một Binh Vương

Chương 18: Phiền Phức


Đọc truyện Cuộc Sống Bình Phàm Của Một Binh Vương – Chương 18: Phiền Phức


Nhìn thấy Ngô Hạo Dân hốt hoảng chạy đi, Lương Vĩnh Khang không khỏi đưa tay lên mũi phẩy phẩy vài cái, sau đó làm bộ như rất khó chịu, nói: “Ài, cái thời đại này là thời đại nào rồi, làm sao một chút văn minh cũng không có?”
Lê Khả Hân nhìn thấy bộ dáng này của hắn, liền biết chuyện vừa rồi ắt hẳn là có liên quan đến hắn.

Mà đám sinh viên đứng ở bên ngoài, đã bị “bom mùi” của Ngô Hạo Dân đuổi đi mất dạng.

Xung quanh chỗ này chỉ còn lại có ba người Lương Vĩnh Khang, Lê Khả Hân cùng với Trương Nhã Kỳ đang đứng.
“Thế nào, hai người nhìn tôi như vậy làm gì? Chúng ta không phải là nên đi về rồi sao?” Lương Vĩnh Khang thấy ánh mắt của hai cô gái cứ nhìn chằm chằm về phía mình, làm ra một bộ dửng dưng nói.
“Vậy thì về thôi!” Trương Nhã Kỳ cảm thấy buổi dạ hội hôm nay cũng sắp kết thúc, cho nên mới gật đầu đáp lại.
Mà Lê Khả Hân lúc này lại đột nhiên hô lên: “Chị Nhã Kỳ, chị khoan đi đã! Hôm nay em nhận được thư mời của ban giám hiệu nhà trường, nói muốn nhờ chị đứng lên phát biểu vài câu, nêu lên một chút quan điểm của chị về nhà trường, đồng thời còn muốn chị động viên các sinh viên chuẩn bị tốt nghiệp vài câu.

Mà em thấy việc này cũng không tốna bao nhiều thời gian, cho nên đã đồng ý với nhà trường trước rồi.

Chị lần này nhất định phải giúp em đấy, không được để em mất mặt trước nhà trường nha!”
Trương Nhã Kỳ không nghĩ đến em họ của mình lại dám tự ý quyết định chuyện này, nhất thời khuôn mặt cảm thấy không được vui cho lắm.

Mà Lê Khả Hân lúc này cũng biết việc mình làm hơi có chút quá đáng, cho nên chỉ có thể một mực nài nỉ.

Mãi cho đến khi Trương Nhã Kỳ gật đầu đồng ý, cô mới chịu thả tay buông ra.

Trên sân khấu của buổi dạ hội, trước ánh mắt kinh ngạc của vô số sinh viên trong trường, Trương Nhã Kỳ rất bình tĩnh hướng về phía mọi người vẫy tay chào.

Sau đó, cô đơn giản kể về một chút kỷ niệm khi còn theo học ở trường đại học Nha Trang.

Rồi cuối cùng cô mới lên tiếng động viên, nhắc nhớ các sinh viên cố gắng, nỗ lực phấn đấu để phát triển sự nghiệm trong tương lai.

Thậm chí Trương Nhã Kỳ còn nhắc đến một số kế hoạch, cũng như định hướng của tập đòn Viễn Đông, hy vọng những sinh viên có mật ở đây, một ngày nào đó đến công ty của cô làm việc.
Lương Vĩnh Khang nhìn lấy dáng vẻ đĩnh đạc này của cô, trong lòng không khỏi kỳ quái lên.

Thường ngày bộ dáng của Trương Nhã Kỳ rất lạnh lùng, cũng rất ít khi nói nhiều như vậy.

Nhưng hôm nay, đứng trước sân trường, dường như Lương Vĩnh Khang có thể thấy được trong mặt của cô một chút hoài niệm, và một thứ gì đó thật sự rất tươi mới, rất đáng yêu.
Đợi cho đến khi Trương Nhã Kỳ phát biểu xong, toàn thể thầy cô cùng với các sinh viên trong trường, đều đứng dậy mà nhiệt liệt vỗ tay một trận.

Có thể những người đang có mặt ở đây, có người sẽ vì nhan sắc của Trương Nhã Kỳ mà hoan hô, cũng có thể có người vì bài phát biểu của cô mà hoan hô.

Nhưng tóm lại, ngày hôm nay hình ảnh của Trương Nhã Kỳ đã khắc sâu trong lòng của rất nhiều người.
“Đi thôi, chúng ta cần phải trở về rồi!”
Sau khi tự mình phát biểu xong, Trương Nhã Kỳ cũng không có ở lại chào hỏi mọi người, mà trực tiếp đi về phía Lương Vĩnh Khang và Lê Khả Hân, cùng hai người bọn họ trực tiếp rời đi.

Ra tới cổng trường, Lê Khả Hân vì không muốn đi cùng với Lương Vĩnh Khang, nên đi trước lấy xe, chỉ còn lại có hai người Lương Vĩnh Khang và Trương Nhã Kỳ đứng chung một chỗ.
Lúc này bên cạnh cũng không có người nào, Trương Nhã Kỳ mới quay sang nhìn Lương Vĩnh Khang, nói: “Chuyện của Ngô Hạo Dân, có phải là do anh làm hay không?”
Đột nhiên nghe Trương Nhã Kỳ hỏi đến vấn đề này, Lương Vĩnh Khang không khỏi ngây người một lúc, sau đó hắn mới nhún nhún vai nói: “Cô nghĩ đi, tôi có thể làm như vậy được sao?”
Trương Nhã Kỳ đương nhiên là không hề biết, Lương Vĩnh Khang không chỉ biết võ, trị bệnh.

Hắn còn là một người rất am hiểu thuật châm cứu.

Vừa rồi quả thật trong lúc tiếp cận với Ngô Hạo Dân, Lương Vĩnh Khang đã châm cho hắn một châm vào đại huyệt, khiến hắn phải đánh một cái rắm thúi trước mặt nhiều người.
Đương nhiên, chuyện này Lương Vĩnh Khang cũng không thừa nhận.

Mà Trương Nhã Kỳ chẳng qua chỉ hỏi một lần, thấy Lương Vĩnh Khang không có trả lời, cô cũng không có tiếp tục truy cứu xuống nữa.
Lúc này, Lê Khả Hân rốt cuộc cũng lái xe chạy đến, cô hướng xe chạy thẳng về phía trước mặt của Lương Vĩnh Khang rồi mới dừng lại, làm cho Lương Vĩnh Khang phải một trận nhảy dựng lên.
“Này cô, cô không biết lái xe thì làm ơn xuống xe dùm tôi đi, đừng có hù người như vậy được không?” Lương Vĩnh Khang làm sao không biết là cô gái anhỏ này giở trò quỷ, nhưng hắn thật sự là rất tức giận.
“Làm sao? Anh sợ chết như vậy thì đừng có đi cùng chị em chúng tôi nữa, anh có thể tự đón xe về một mình được mà!” Lê Khả Hân tất nhiên là không có chịu yếu thế, còn rất hung hăng nói.
Trương Nhã Kỳ hơi liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó mới nhìn sang Lương Vĩnh Khang nói: “Được rồi, vậy anh cứ theo tôi ngồi ở phía sau đi, để cho Khả Hân lái xe cũng được!”
Nói xong, Trương Nhã Kỳ cũng không đợi cho hai người có đồng ý hay không, liền trực tiếp kéo ra cửa xe để chuẩn bị ngồi xuống.
Thế nhưng lúc nầy, đột nhiên có một đám thanh niên vẻ mặt bặm trợn, chạy đến chắn lại cửa xe, một tên đầu đinh còn vô cùng ngẩ ngơn nói: “Này này này, cô em! Em đi đâu mà vội mà vàng, mà vấp phải đấ mà quàng phải dây? Ở đây nói chuyện với anh, tâm sự một chút, chẳng hay thế nào?”
Trương Nhã Kỳ không khỏi sựng người lại, mà Lê Khả Hân cũng có chút bị dọa sợ.


Chỉ là, Lương Vĩnh Khang lúc này đột nhiên đi tới, đem cánh tay của tên thanh niên đầu đinh kia bẻ ngoặc ra phía sau, nói: “Hình như các cậu vẫn chưa ăn đòn đủ thì phải?”
“Ai, ai? Là thằng nào? Mau bỏ tay tao ra?” Tên thanh niên đau đinh bị bẻ tay, nhất thời có chút tức giận mà la lên.
Thế nhưng khi hắn xoay mặt nhìn lại, thấy khuôn mắt lạnh lùng của Lương Vĩnh Khang nhìn đến, hắn liền bị dọa cho sợ hết hồn.
“A, đại ca, là đại ca sao? Anh, anh làm sao lại có mặt ở chỗ này?” Tên thanh niên đầu đinh này cũng chính là mấy tên côn đồ mới bị Lương Vĩnh Khang thu thập không lâu.
Cho nên khi hắn nhìn thấy khuôn mặt của Lương Vĩnh Khang liền ấn tượng đến không thể nào quên được.

Nhất là đôia mắt lạnh lùng lúc này của Lương Vĩnh Khang, làm cho tên thanh niên đầu đinh có cảm giác như mình bị một con sói hoang nhìn đến chằm chằm vậy.
“Làm sao? Nơi này không phải cũng là địa bàn của các cậu, các cậu muốn tôi phải cút đi có phải không?” Lương Vĩnh Khang thật tình cũng không nghĩ đến, mấy tên lưu mạnh vừa mới bị mình xử lý xong, vậy mà có thể tiếp tục chạy đến đây để gây chuyện.

Nếu biết trước như vậy, đáng lẽ lần trước hắn phải ra tay nặng hơn một chút mới phải.
Nếu mà tên thanh niên đầu đinh này hiểu được suy nghĩ trong lòng của Lương Vĩnh Khang lúc này, hắn có lẽ là khóc không ra nước mắt.

Vốn dĩ bọn hắn bị Lương Vĩnh Khang đánh không hề nhẹ, may nhờ tố chất thân thể không tệ lắm, mới có thể hồi phục lại một ít.

Với lại sâu khi đượca bảo lãnh ra khỏi đồn công an, bọn hắn cũng chỉ vô tình đi ngang qua đây mà thôi.

Ai biết được lại gặp mỹ nữ như Trương Nhã Kỳ, cho nên mới nhất thời chạy đến trêu ghẹo một chút.

Nào ngờ bọn hắn lại xui xẻo đến nước này, lại gặp được sát thần như Lương Vĩnh Khang ở đây.
“Đại ca đừng có nói đùa, em nào dám đuổi đại ca đi! Vừa rồi là do em có mắt mà như mù, không biết đại ca cùng với chị nhà ở đây? Là em sai, em xin đại ca bỏ qua cho em! Em hứa từ nay về sau sẽ không gây sự nữa, chỉ cần nhìn thấy đại ca, em nhất định sẽ đi đường vòng!” Tên thanh niên đầu đinh quả thật là có chút sợ, vội vàng gấp giọng nói.
Mà Lương Vĩnh Khang nghe hắn nói xong những lời này, ánh mắt hơi len lén nhìn xem phản ứng của Trương Nhà Kỳ một hồi.


Chỉ thấy hai đầu lông mày của nàng đang nhíu chặt lại, mà bộ mặt vẫn lạnh lùng như cũ.

Nhất thời Lương Vĩnh Khang có chút tức giận, vung chân lên đá cho tên thanh niên đầu đinh kia một cái, rồi quát lớn: “Cút!”
Tên thanh niên đầu đinh như được đại xá, vội vàng hướng về phía Lương Vĩnh Khang chấp tay lạy như tế trời.

Mà đám lưu manh đi đến bên cạnh hắn, đều cảm giác như đang gặp mộng.
“Đi, tụi mày còn đứng ngây ra đó làm gì nữa? Chẳng lẽ tụi mày đều rất muốn ăn đòn sao?” Tên thanh niên đầu đinh thật sự là sợ hành động của đám người này chọc giận Lương Vĩnh Khang, cho nên mới gấp giọng hô lên.
Mà đám lưu manh cũng rất thức thời, chúng lúc này liền theo tên thanh niên đầu đinh một đường chạy thẳng.

Tuy rằng bọn họ đều không rõ vì sao tên thanh niên đầu đinh lại sợ hãi Lương Vĩnh Khang như vậy, nhưng theo kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn của bọn chúng, thì gã đàn ông trước mặt này là nhân vật mà bọn họ nhất định không thể trêu vào.
Chạy đi một đoạn xa, tên thanh niên đầu đinh lúc này mới dừng lại, hai tay chóng xuống hông thở lên hổn hển.

Hắn lúc này mới nhìn đám đồng bọn, nói: “Vừa rồi may là tụi bây chạy nhanh, nếu không bây giờ cả đám đều bị tên đó đánh cho nhập viện luôn rồi!”
“Tên đó lợi hại như vậy?” Rốt cuộc lúc này cũng có tên đồng bọn nhịn không được, cất tiếng hô lên.
Tên thanh niên đầu đinh không khỏi trừng mắt nhìn lấy tên đồng bọn vừa mới lên tiếng, nói: “Mày nghĩ tên đó không lợi hại như vậy, tao lại phải xách đít chạy như thế này hay sao? Lúc hồi chiều, đại ca Ba Liền và bọn tao đã gặp hắn, chúng tao tổng cộng có tới tám người, vậy mà chỉ bịa hắn đánh một đòn, toàn bộ đều nằm bò xuống đất.

Mày thử nghĩ coi, với tốc độ ra đòn lợi hại như vậy, tụi mày nhắm có thể qua được một đòn của hắn hay không?”
Đám lưu manh vừa nghe tên thanh niên đầu đinh nói như vậy, cả đám đều không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Mà ngay lúc này, một gã đàn ông đầu trọc, dáng ngươi tương đối đô con, đi về phía bọn lưu manh nói: “Này, mấy thằng nhóc kia! Anh Báo kêu tụi mày đi kiếm cái thằng kia, làm sao tụi mày còn không đi kiếm, mà ở đây tán dốc thế hả? Có phải tụi mày chán sống rồi không?”
“A, đại ca Hai Nổ!” Cả đám lưu manh vừa nghe thấy âm thanh của người này, liền xoay đầu nhìn lại, sau đó đồng loạt kinh hô lên..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.