Cuộc Sống Bình Phàm Của Một Binh Vương

Chương 11: Biện Pháp Giảm Giá


Đọc truyện Cuộc Sống Bình Phàm Của Một Binh Vương – Chương 11: Biện Pháp Giảm Giá


Lương Vĩnh Khang bị Lý Thu Hà lôi qua một bên làm chuột bạch, chỉ có thể âm thầm cảm thán thế sự vô thường.

Mới ngày nào hắn còn đem cô ta cứu về một mạng, bây giờ lại bị xem như khỉ làm trò xiếc.
Thế nhưng lúc này Lương Vĩnh Khang cũng không thể phản bác được gì, hắn chỉ có thể nhận mệnh để cho Lý Thu Hà tùy ý đem kem dưỡng da bôi lên trên cánh tay của mình.

Sau một lúc, Lý Thu Hà mới nhìn hắn cười nói: “Anh Khang, anh có cảm giác thế nào?”
Cảm giác thế nào?
Trong đầu Lương Vĩnh Khang nhất thời có một đống dấu chấm hỏi lớn.

Kem vừa mới bôi xong, kêu hắn có cảm giác như thế nào, hắn làm sao có thể trả lời được đây?
Thế nhưng dưới con mắt nhìn chăm chú của tất cả mọi người ở đây, Lương Vĩnh Khang chỉ có thể thành thật đáp: “Loại kem dưỡng da này chất lượng không tệ, cảm giác rất thoải mái, lại có tính thẩm thấu tương đối cao.

Đây là một lọa sản phẩm rất thích hợp để chăm sóc cho da!”
Tuy nói chỉ cảm nhận được một chút tác dụng bên trong đó, nhưng thông mà mùi vị, cũng như sự cảm nhận trực tiếp từ các tế bào da, Lương Vĩnh Khang hoàn toàn có thể cho ra một đánh giá cực kỳ khách quan.
Trương Nhã Kỳ cũng không biết là lời nói của Lương Vĩnh Khang chỉ là lấy lệ cho có, hay là thực tình đánh giá như vậy.

Nhưng với những lời này của Lương Vĩnh Khang, cô cảm giác cũng rất hài lòng.
Mà Lý Thu Hà thì hoàn toàn không có ý kiến gì.

Dù sao đây là một sản phẩm đã được kiểm định theo tiêu chuẩn của quốc tế, cô không tin là một công ty lớn như tập đoàn Viễn Đông thì có thể làm ra trò mèo gì.


Điều mà cô quan tâm lúc này chính là giá cả của sản phẩm.

Đây cũng chính là mục đích cho chuyến đi lần này của cô.
Chính vì vậy, lúc này Lý Thu Hà mới nhìn về phía Trương Nhã Kỳ nói: “Sản phẩm này đã được kiểm chứng chất lượng không có vấn đề, vậy chúng ta cũng nên bàn luận về chuyện giá cả của nó rồi.

Đương nhiên, giá cả của loại sản phẩm này, không thể nào cao hơn định mức bình thường của sản phẩm bên ngoài, nếu không thì công ty mà tôi đại diện cũng không thể chấp nhận được.

Dù sao đây cũng là một sản phẩm mới, giá đưa ra thị trường cần phải cân nhắc cho hợp lý.

Tôi nói như vậy có đúng không tổng giám đốc Kỳ?”
Trương Nhã Kỳ nghe Lý Thu Hà chặn đầu nói trước, hai đầu lông mày không khỏi vẩy ngược lên.

Kỳ thật sản phẩm này là một hướng đi mới do Trương Nhã Kỳ mở ra, công ty của cha cô từ trước đến nay đều chú trọng vào đầu tư thị trường nhà đất và phát triển các loại dịch vụ du lịch cao cấp.

Thế nhưng thị trường gần đây đang có xu thế bão hòa.

Cho nên Trương Nhã Kỳ mới tập trung vào một hướng đi khác, nhằm khuếch trương ra thị phần kinh doanh của mình.
Nhưng mà Trương Nhã Kỳ cũng biết, một thị trường mới, muốn xâm nhập hoàn toàn không hề dễ dàng chút nào.

Vì vậy lời của Lý Thu Hà nói ra, thật sự làm cô rất là khó chịu: “Cô Hà, nếu so với mặt bằng chung của thị trường, thì chất lượng của sản phẩm mà công ty chúng tôi làm ra, có thể nói là mang theo tính ưu điểm vượt trội.


Cho nên giá thành cao hơn một chút cũng rất bình thường, tôi tin tưởng dựa vào năng lực cũng như tài chính của công ty chúng tôi, giai đoạn khỏi đầu của dự án lần này nhất định sẽ thành công tốt đẹp.

Công chúng sẽ dễ dàng tiếp nhận với loại sản phẩm hoàn toàn mang theo thương hiệu Việt này!”
“Tổng giám đốc Kỳ, cô cũng là một người làm ăn, thị trường mỹ phẩm cũng không phải là chúng ta một mình độc chiếm, với lại đây còn là một sản phẩm mới.

Nếu như giá thành không thể thấp hơn sơ với thị trường hai phần, tuyệt đối không thể nào xâm nhập được thị trường.

Cô nên nhớ rằng, người Việt tuy rằng mấy năm gần đây đều hô cao khẩu hiệu “Người Việt dùng hàng Việt”, thế nhưng tinh thần sính đồ ngoại của người dân trong nước là không thể nào thay đổi được.

Quý công ty có thể nói sản phẩm của các vị vượt trội hơn thị trường, nhưng người tiêu dùng có thể lý giải được không? Với lại những thứ này cần có thời gian.

Một sản phẩm mới, một công ty mới, muốn chiếm lĩnh được thị trường của mình, nhất định phải có chiến lược tốt với giá cả.

Với cái giá mà quy công ty đưa ra, tôi cảm thấy công ty mà tôi đại diện không thể đáp ứng được!” Lý Thu Hà dường như đối với vấn đề này rất là dứt khoác, hoàn toàn không có một chút cơ hội nào để cho Trương Nhã Kỳ thương thảo.
Trong lúc nhất thời, không khí bên trong phòng nghiên cứu trở nên ngột ngạt dị thường.

Mà Lương Vĩnh Khang lúc này lại đột nhiên lên tiếng nói: “Với cái giá này quả thật là hơi đắc, tôi nghĩ chúng ta nên để cho giá thành giảm xuống một ít nữa thì tốt hơn!”
Lời này của hắn vừa mới nói ra, toàn bộ ánh mắt ở trong phòng nghiên cứu đều chăm chăm nhìn về phía hắn.
Lương Vĩnh Khang lúc này cũng không có để ý đến ánh mắt của mọi người, hắn chỉ chỉ vào bên trong bảng giới thiệu của sản phẩm, nhún nhún vai nói: “Tôi chỉ nói sự thật mà thôi, mọi người không cần phải nhìn tôi như vậy!”
Trương Nhã Kỳ lần này thật sự có chút tức giận, nói: “Anh Khang, nơi này còn chưa đến lượt anh lên tiếng!”

Lương Vĩnh Khang nhìn thấy vẻ mắt tức giận lúc này của Trương Nhã Kỳ, nhất thời liền im miệng, không nói thêm lời nào nữa.
Mà Lý Trường Phong thấy vậy, không khỏi hứng khởi bừng bừng xen vô: “Hừ, tổng gián đốc, cô xem! Cậu ta là người của công ty, lại mở miệng ra nói chuyện cho người ngoài.

Tôi nghi ngờ cậu ta là người có vấn đề, cần phải điều tra làm rõ, rồi tống cổ ra khỏi công ty mới được!”
Lương Vĩnh Khang từ lúc đầu cũng không muốn gậy chuyện với Lý Trường Phong làm gì, nhưng tên này hết lần này tới lần khác cứ kiếm chuyện với hắn, hắn cũng không thể nào mà nhìn được, nói: “Đội trưởng Phong, tôi tuy rằng chỉ là nhân viên bảo vệ của công ty này, thế nhưng những việc tôi làm đều là vì lợi ích của công ty.

Anh nói tôi có vấn đề, vậy anh nói rõ ràng xem, tôi có vấn đề ở chỗ nào?”
Lý Trường Phong cũng không nghĩ đến lúc này Lương Vĩnh Khang lại phản pháo, cho nên hơi có chút bất ngờ.

Thế nhưng hắn dù sao cũng là người lăn lộn trong xã hội nhiều năm, sau một lúc liền cười gằng, nói: “Cậu nói cậu là vì lợi ích của công ty, vậy vừa rồi vì sao câu lại nói giá sản phẩm của công ty quá mắc? Đây là cậu vì lợi ích của công ty hay sao?”
Nghe Lý Trường Phong chất vấn, Lương Vĩnh Khang chỉ cười nhạt nói: “Tuy tôi không rành về giá cả mỹ phẩm cho lắm! Nhưng ít ra tôi cũng có thể đánh giá được giá trị của bộ sản phẩm này cao thấp thế nào! Nếu như anh cảm thấy lời tôi nói không hợp lý, vậy anh xin cho tôi hỏi, anh biết thành phần cũng như giá trị bên trong sản phẩm này hay không?”
Lời này của Lương Vĩnh Khang vừa nói ra, không chỉ làm cho Lý Trường Phong á khẩu, mà ngay cả những người ngồi ở đây, kể cả Trương Nhã Kỳ cũng hiếu kỳ nhìn sang.
Nhìn thấy nhiều người đưa mắt nhìn về phía bên này như vậy, mặt mo của Lý Trường Phong nhất thời nóng lên, rồi hắn vì giận quá mà hóa giận nói: “Đúng, tôi quả thật không thể nào biết được thành phần bên trong của bộ sản phẩm này.

Thế nhưng đây dù sao cũng là bí mật của công ty, chuyện tôi không biết cũng rất là bình thường.

Cậu chẳng lẽ tự mình cho rằng, cậu có thể biết được thành phần bên trong sản phẩm này hay sao?”
“Đúng vậy, thành phần bên trong sản phẩm lần này, chính là thành quả do bộ phận nghiên cứu của chúng tôi kết hợp lại mới tạo ra.

Ngay cả bản thân tôi cũng phải qua đối chiếu cùng với nhìn vào số liệu thực tế mới có thể nắm chắc được.

Người bên ngoài không thể nào phán đoán được thành phần thực tế bên trong của nó đâu!” Người lần này lên tiếng là Ngô Tùng Lâm, nhân viên phát triển sản phẩm.
Mọi người nghe thế đều gật gật đầu tỏ ý tán thành, mà Lý Trường Phong càng thêm cười đắc ý: “Ha ha ha, lời của chú Lâm đã nói rõ như vậy rồi, tôi muốn nhìn xem cậu giải đáp như thế nào đây?”
Lương Vĩnh Khang rất là khinh bỉ nhìn lấy bộ mặt đắc ý của Lý Trường Phòng.


Thế nhưng lúc hắn định lên tiếng phản bác, thì âm thanh lạnh lùng của Lý Thu Hà đã cắt ngang: “Tổng giám đốc Kỳ, tôi thấy nhân viên của các cô dường như rất không có hàm dưỡng.

Người như anh Khang là do tôi dẫn tới, cũng là anh ấy nói ra lời nói thật lòng mà thôi.

Còn anh Phong đây cứ hết lần này đến lần khác chỉ trích người khác, đây là có ý gì? Công ty của cô mà còn có những con người như vậy, tôi thật sự không muốn hợp tác làm việc một chút nào!”
Lý Thu Hà sau khi nói ra lời này, còn trực tiếp đứng thẳng dậy, ý định rời khỏi phòng nghiên cứu ngay lập tức.
Nhìn thấy một màn như vậy, sắc mặt Trương Nhã Kỳ không khỏi trở nên vô cùng khó coi.

Mà Lý Trường Phong nghe xong, cũng cảm giác thấy trên mặt của mình nóng lên phừng phừng.
“Chết tiệt, nữ nhân này vậy mà còn muốn bên vực cho tên khốn này! Cái đồ khốn này, tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày đâu!”
Tuy rằng bị Lý Thu Hà nói cho một trận, làm cho trong lòng hắn cảm thấy rất ấm ức, nhưng Lý Trường Phong vẫn ôm một bụng tức giận, đổ thẳng lên trên đầu của Lương Vĩnh Khang.
Lương Vĩnh Khang đương nhiên là có thể cảm nhận được một chút sát khí ở trên người của Lý Trường Phong.

Thế nhưng hắn đối với người này, hoàn toàn không có một chút coi trọng nào.

Người mà ngay cả cảm xúc của bản thân cũng không thể kiềm soát tốt được, thì chẳng qua cũng chỉ là một con chó cắn càn mà thôi, không có gì đáng để lo ngại.
Thứ hắn quan tâm nhất lúc này là thái độ của Trương Nhã Kỳ, sau khi nghe thấy Lý Thu Hà nói chuyện muốn chấm dứt hợp tác, dường như ánh mắt của cô khi nhìn về phía hắn rất là không thích hợp.

Vì vậy lúc này hắn chỉ có thể bấm bụng nói: “Mọi người có thể bình tâm lại để nói chuyện được không? Tuy tôi nói giá cả của sản phẩm lần này có vẻ hơi cao, nhưng không phải là không có cách để cho giá thành giảm xuống.

Nếu như mọi người tin tôi, tôi có thể đảm bảo để cho giá thành của sản phẩm này giảm hơn một nửa.

Mọi người có muốn nghe tôi nói thử hay không?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.