Cuộc Mặc Cả Đầy Đắm Say

Chương 2


Đọc truyện Cuộc Mặc Cả Đầy Đắm Say – Chương 2

Vài tiếng đồng hồ sau khi Hilary ăn trưa với Logan Saber, cô đáp máy bay nhỏ dân dụng từ L.A. về Santa Barbara. Đây là chuyện bình thường khi cô chọn hàng không ở những sân bay nhỏ, dễ dàng và tiện lợi trong việc lấy hành lí và gần bãi đậu xe hơn. Hoàn toàn khác biệt với phi trường Quốc tế ở L.A., cô nghĩ tới hàng trăm lần, vui mừng vì không phải đấu vật với nạn kẹt xe, một đoạn đường hành lang cộng với sự rối rắm của bãi đậu xe. Cô thật sự không hiểu tại sao nhiều người lại thích sống ở L.A. Hilary hít một hơi thở thật sâu của không khí trong lành, suy nghĩ về sự bụi bặm và náo nhiệt mà cô bỏ lại đằng sau và mỉm cười. Cô đã chọn một nơi nắng ấm có biển làm nhà và cô biết đây là một lựa chọn đúng đắn.

Một cách cẩu thả, Hilary ném cái túi hành lí nhỏ đằng sau chỗ ngồi của chiếc xe hơi nhỏ của cô và bắt đầu đề máy. Nhà hàng đóng cửa hôm nay, thứ hai, và một ý nghĩ chợt nảy ra cô muốn ghé qua để kiểm tra một vài thứ và rồi cô tự cười mình vì đã quá lo lắng. Những người làm việc cho cô, không nhiều nhưng họ là những người hoàn toàn đủ khả năng giải quyết mọi chuyện cho dù cô có đi vắng đâu đó vài ngày cũng không hề gặp bất cứ rắc rối nào chờ cô giải quyết khi cô trở về, cô thật sự không cần phải lo quá như thế. Cô yêu thích Hầm Muối Bạc và không thể tin mình vừa lái qua khỏi đó. Cô tránh không để mình nhìn vào nhà hàng và tự ép tiếp tục cho xe chạy thẳng tới căn hộ nhỏ của cô trên sườn đồi cạnh bờ biển. Ngày vẫn còn dài và cô nghĩ tới châm cho mình một ly rượu và nghỉ ngơi trước hiên nhà nhìn mặt trời lặn. Bên cạnh, cô phải thừa nhận một cách không vui vẻ lắm trong lúc lái xe vô bãi đậu và lấy túi hành lí ra khỏi xe là cô có quá nhiều điều phải suy nghĩ trong ngày hôm nay.

Cuộc gặp gỡ với Logan Saber trôi qua một cách suông sẻ, cô suy nghĩ với sự thỏa mãn hoàn toàn trong lúc thay cho mình một chiếc quần jean khác, và tự thưởng cho mình một ly rượu, cô đ phòng khách nơi đây luôn sáng sủa và đầy sinh khí được nối dài từ cửa sổ đến hiên nhà. Cô ngồi xuống dựa vào cái ghế dài và nghĩ lại chuyện ngày hôm nay. Đúng vậy, Logan nhìn ra là một người biết lí lẽ, anh bắt đầu hiểu được những gì cô nói đều là sự thật. Sau khi cô dùng kế để bước vào văn phòng của anh, đúng là ngạc nhiên vì sự khoan dung mà anh dành cho cô.

Sự bịa đặt quả thật không cần thiết, Hilary thành thật nghĩ thế, cô có thể trực tiếp nói cô chính là con gái của Crawford Forester và rất có thể cô nhận được phản ứng y như những gì cô đã nhận được sáng nay. Nhưng giá trị truyền đạt bởi cú sốc từ thông báo của cô đã tạo ra, vì lí do nào đó, có một sức mạnh không thể cưỡng lại trong lúc đó. Đó không giống cô chút nào, Hilary tự trách, nhưng thỉnh thoảng những cái không như ý cũng không phải là tệ…

Hilary phát hiện ra cô đang cười.

“Hãy chấp nhận đi, Crawford!” – Cô lớn tiếng, nâng ly rượu lên đầy kịch tính, như tự chúc mừng cho cô. “Có lẽ ngày nào đó ba sẽ nhận ra con chính là con gái của ba một cách rõ ràng hơn”.

Đúng, cô đang sảng khoái tự chúc mừng mình.

Cô chiếm ưu thế trong việc dập tắt kế hoạch của ba cô lần này từ trong trứng nước. Logan Saber sẽ không dính líu tới bất cứ cuộc thương lượng nào có liên quan đến cô khi mà bây giờ, anh biết là cô đã biết sự thật. Thẳng thắn, cô tự nói với mình, cô đã không hoàn toàn chắc chắn là anh đồng ý với bất cứ dự định nào của Crawford cho dù là thế nào đi nữa. Logan trông không giống như kẻ hám lợi khác. Có thể những nhà hàng đối với anh không quan trọng như đối với 3 vị tuyển phu trước. Tốt, cô không còn gặp người đàn ông hấp dẫn ấy nữa, cô trở lại công việc hàng ngày cô phải làm, cuộc sống vẫn ở đó chờ cô đi giải quyết. Không thể phủ nhận cô đã có được bữa ăn vui vẻ, cho dù đó là cô trả tiền đi nữa. Ít ra cô và Logan có được sự tôn trọng lẫn nhau và một cuộc nói chuyện hòa nhã. Nhưng giữa cô và một người đàn ông như Logan thì không bao giờ có thể có thêm chuyện gì xảy ra, cô nghĩ một cách quả quyết, tự lấy cho mình một mớ bánh nướng. Anh là người đàn ông duyên dáng, nói chuyện thu hút hơn những người đàn ông khác mà cô đã gặp, nhưng anh vẫn là người đàn ông mà cô phải tránh xa như tránh xa bệnh dịch. Thực ra, cô mỉa mai nghĩ, nhắp một hớp rượu, cho đến cùng việc trốn tránh đàn ông như Logan cũng không phải là một việc khó làm. Sự thật của vấn đề là họ không mấy thích thú với những người phụ nữ như cô. Ngoại trừ, đương nhiên rồi, khi mà Crawford, ba cô đã cố gắng vận động dùng mọi cách để họ kết hôn với con gái của ông.

Tuần lễ trôi qua một cách nhanh chóng với công việc ở nhà hàng được vận hành có hệ thống ngăn nắp. Như thông thường, Hilary dùng tất cả thời gian cho việc sổ sách, kế toán, giám sát việc phân phát đồ ăn, và giải quyết nội bộ. Hầm Muối Bạc đã đem việc kinh doanh đến cho trung tâm đô thị, lôi cuốn khách vãng lai trong suốt giờ cao điểm lúc ăn trưa, và sau một cuộc thử nghiệm thành công, chào mời một tiệc trà thân mật, công việc này đã chứng tỏ được sự yêu thích nồng nhiệt. Ăn tối chỉ được phục vụ vào tối thứ sáu và thứ bảy nhưng Hilary cho đến cùng vẫn muốn mở cửa chuẩn bị cho bữa tối nguyên tuần. Gần đây cô còn tập trung thêm thực đơn cho giữa buổi sáng và trưa vào ngày chủ nhật, và thực sự nó thành công gần như ngay lập tức cũng giống như tiệc trà thân mật vào giờ ăn trưa vậy.

Lúc đó vào khoảng gần cuối giờ ăn trưa bận rộn của ngày chủ nhật, một nhân viên nữ trông rất bắt mắt còn đang đi học ở trường đại học gần đó thò đầu vào cửa nhà bếp. “Ngoài kia có người muốn gặp cô, Hilary!” – Sau khi nói xong cô gái lui ra với khay đồ ăn trên tay.

Hilary đang pha chế nước sốt Hà Lan, ngước mắt nhìn lên tỏ vẻ khó chịu.

“Đi đi, Hilary!” – Người đầu bếp còn trẻ nhưng trông nghiêm nghị, lẹ làng lên tiếng. “Ở đây để tôi lo được rồi, tôi sẽ làm nốt phần nước sốt đó”.

“Cám ơn, Ben!” – Cô mỉm cười với Ben, vừa cởi tạp dề dùng để bảo vệ quần áo khi làm bếp cô vừa nói. “Tôi sẽ trở lại ngay.” – Cô bước tới huớng cửa ra vào của khu bếp. “Có lẽ có người khách nào đó không vừa với chai rượu vang”.

Hilary bước ra khỏi nhà bếp đang lăng xăng bận rộn để tiến vào phòng ăn phục vụ cho khách, một nơi rất sạch sẽ và trang nhã, sàn nhà được tạo bởi hai màu đen và trắng, với những bức tranh cây cảnh và một không gian yên tịnh như một thế giới thu nhỏ. Hilary nhấn mạnh ở điểm này cho nhà hàng vì cô muốn thực khách của mình được thư giãn trong lúc dùng bữa.

“Ai muốn gặp tôi, Sheila?” – Cô hỏi nhỏ cô nhân viên khi lướt qua các bàn ăn đã đầy khách.

“Người đàn ông ngồi bàn hai người chỗ cửa sổ, Hilary. Ông ta nói…”

“Ba của tôi!” – Hilary la lên, gần như nhận ra ngay lập tức gương mặt nhìn nghiêng đẹp trai của ông. “Vậy là, cuối cùng ông ấy đã quyết định nhín chút thời gian đến đây.” – Cô lẩm nhẩm gần như là không ra tiếng. “Tôi đang nghĩ tới lần cuối cùng khi tôi dẹp được mưu đồ của ông ấy…” – Rồi cô phát hiện có người khác đang ngồi với ông, cô không nhìn ra người đó là ai nhưng cô biết là bàn dành cho hai người. “Đừng có nói với tôi là ông ấy mới đó đã kiếm ra một tuyển phu khác cho tôi.” – cô lẩm bẩm một cách tức tối, đôi mắt màu hổ phách nhíu lại như bất ngờ phát hiện ra trong khi cô bước tới trước một cách dứt khoát.

“Cô nói “khác” gì?” – Sheila tò mò hỏi lại nhưng Hilary đã đi qua hơn nửa phòng ăn có giá rượu nằm ngay chính giữa.

Khi Hilary quay nhìn thì thấy người khách ngồi cùng bàn với ba cô, cô chỉ còn biết đè nén để khỏi phải chửi thề.

Logan Saber, Hilary nghĩ một cách cay đắng, anh ta đã không giữ đúng nguyên tắc của “hợp đồng”, anh ta cũng hám lợi như những kẻ hám lợi khác. Có lẽ, vì cô đồng ý đi ăn trưa với anh sau khi mọi chuyện được sáng tỏ, anh có lí do tin rằng cô là người dễ bị “dụ”. Tốt, Logan Saber cần phải sáng mắt ra, Hilary tức giận tự nói với mình, cô lướt đi với đầy vẻ căm giận.

“Chào ba!” – Cô nói bằng giọng ngọt ngào đầy giả tạo. Cô phớt lờ Logan không thèm che dấu, nhưng điều đó vẫn không làm cô ngừng được đau đớn mà cô cảm nhận được từ đôi mắt xám xanh đang cố ý nhìn chằm chằm vào cô. Sức chịu đựng của cô gần như cán mức, cô chỉ ao ước được cầm bình bông quất vào mặt của anh ta. Hành động đó cô cân nhắc là quá khích không thể nào xảy ra khi mà cô quá sốc.

“Ba có ý định xả hơi ở nhà nghỉ vào tuần này à?” – Cô tiếp tục nói chuyện với ba mình.

Tráng kiện và đầy hấp dẫn với mái tóc dầy màu xám, đôi mắt màu hổ phách vừa nhìn con gái mình, Crawford Foresster cười nhe răng một cách hớn hở, ông đứng lên hôn vào má của Hilary một cách trìu mến. “Ba được biết thời tiết ở đây vào cuối tuần rất tuyệt vời, còn ở L.A thì đầy khói như con biết đấy.” – Crawford nhún vai. “Thế là ba gọi điện cho người bạn của ba là, Logan đây, chúng tôi bàn sẽ hưởng thụ không khí nắng ấm ở Santa Barbara vào cuối tuần này, ba muốn lấy thuyền ra khơi.” – ngưng lại ông quay qua Logan nãy giờ cứ lặng thinh đứng đằng sau ông. Hilary phát hiện ra với một chút chua chát, trông anh lúc này còn to lớn hơn những gì cô nhớ về anh.

“Để ba giới thiệu, đây là Logan Saber, người bạn đối tác kinh doanh của ba, còn đây là con gái của tôi, Hilary”.

“Con đã từng gặp qua.” – Hilary nói bằng giọng lạnh lùng, thậm chí không thèm để ý đến chuyện bắt tay của anh đang đưa ra. “Không lẽ ông Saber đây chưa nói cho ba biết à?” – Cô nhẹ nhàng nói “kháy”. Liếc lên nhìn người đàn ông cao lớn và ngay lập tức nhìn thẳng vào ba mình. “Không thành công đâu, ông Crawford, cũng như đã không thành công ở ba lần trước vậy.” – Cô rít giọng lại. “Người bạn đối tác của ba biết rõ. Con đã nói cho ông ta biết. Hãy huởng thụ thời gian khi ba ở đây đi, nếu ba có chương trình vui chơi giải trí làm ơn đừng tính con trong đó”.

Cô còn kịp nhìn thấy đôi lông mày của ba cô nhướn lên một cách đầy kinh ngạc khi cô chuẩn bị quay lui trở lại nhà bếp, ngẩng cao đầu với mái tóc đã được bện lại một cách gọn gàng. Nhưng trước khi cô quay người bước đi thì một bàn tay như gọng kềm nắm lấy cổ tay cô đến nỗi những ngón tay gần như dính lại với nhau.

“Đợi chút đã, Hilary!” – Giọng nói trầm đục của Logan nhỏ nhẹ ra lệnh và đây cũng là lần đầu tiên anh lên tiếng từ lúc gặp cô. “Ba cô và tôi…” – anh ngập ngừng trong một giây khi nhìn thấy dấu hiệu tuyên chiến trên mặt của Hilary giống như cô chỉ đợi anh giải thích xong là sẽ không ngại mà tấn công vào anh lần nữa. “Ba cô và tôi,” – anh cân nhắc một cách tính toán khi tiếp tục lên tiếng như chưa hề bị ngắt giữa chừng, anh vẫn không rời khỏi bàn tay của cô. “muốn xem danh sách rượu, nếu cô không phiền?”

Hilary chớp mắt một cách ngạc nhiên, lấy lại bình tĩnh. Cô chờ đợi sẽ nghe một lời phủ nhận hay lời bào chữa vì sự xuất hiện của anh và Logan biết điều đó. Cô thay đổi thái độ thật nhanh và đưa mắt nhìn xuống tay của Logan vẫn còn nắm chặt tay của cô không thay đổi: “Tôi sẽ đưa danh sách tới bàn ông ngay lập tức, ông Saber!” – Cô nói bằng âm giọng lịch sự nhưng không kém phần lạnh lùng.

Tuyệt vời!” – Logan đồng ý, mắt anh lóe lên một cách tinh quái. “Chúng tôi muốn thứ gì đó nhẹ, tôi nghĩ vậy, để dùng chung với phó mát”.

“Tôi chắc chắn ông sẽ tìm được một vài món thích hợp trong thực đơn của chúng tôi. Còn gì khác không, ông Saber?” – Cô hỏi với sự nhẫn nại quá mức. Hilary cố gắng nhẹ nhàng hơn nhưng cô có cảm giác như mình đang nói chuyện với tấm thớt. Phía bên kia bàn, cô thấy ba cô đang thích thú xem một kịch cảnh kịch tính.

“Thật ra cũng có chút xíu,” – Logan cố tình nhẩn nha, đồng thời anh di chuyển mấy ngón tay vẫn còn đang nắm Hilary, anh biết Hilary sẽ không làm bất cứ hành động nào để gây sự chú ý của thực khách.


“Tôi đang nghe.” – Hilary thúc giục.

“Một lời xin lỗi, tôi nghĩ là vậy.” – Anh điềm tĩnh yêu cầu, ngồi xuống lại và vẫn không bỏ tay khỏi Hilary. Crawford cũng ngồi xuống chỗ của mình, mắt không hề rời cô.

“Một lời xin lỗi?” – Cô nghiến răng hỏi lại, tiếng nói không lớn nhưng lộ đầy vẻ tức giận. “Tôi không nghĩ là nợ ông lời xin lỗi cho bất cứ việc gì cả, ông Saber!”

“Không phải tôi,” – Anh bình thản “sửa”. “Ba cô”.

Trong một khắc, Hilary nhìn như muốn xé anh ra rồi đột ngột xoay qua ba cô, cô đưa tay mà nãy đến giờ vẫn còn bị Logan nắm chặt rứt nó ra thoát khỏi kèm cặp của anh: “Tốt, Ba!” – Một cách mỉa mai cô nói. “Ba đã đạt được mục đích, kiếm được người thích điều khiển người khác theo ý mình lắm, không phải sao?” – Cô bỏ tay xuống, những ngón tay của Logan vẫn chưa chịu buông tha cho cô. “Không lẽ ba không nghĩ rằng anh ta là loại người thích hành hạ đàn bà của anh ta sao?”

“Con gái mà ba nuôi dạy không phải là người đàn bà đần độn.” – Ba cô đáp trả một cách bình tĩnh, cố gắng che dấu sự khó chịu và bực bội mà ông gần như không còn chịu nổi nữa. “Ba chắc chắn con đủ thông minh để không đẩy Logan đi quá xa như vậy’.

Cặp mắt màu hổ phách như pha lê của cô ánh lên, quay ngoắt lại rừng rực lửa vào Logan, kẻ mà từ sáng tới giờ ngồi đó chỉ đợi một câu xin lỗi.

“Thế nào?” – Logan chậm rãi nhắc nhở. “Tại sao cô không mau kết thúc đi, Hilary, sau đó tôi sẽ để cô trở lại nhà bếp “yêu quí” của cô ngay”.

“Tại sao tôi phải xin lỗi?” – Cô tức giận công kích lại, càng lúc càng khó khăn để giữ cho cô không to tiếng.

“Bởi vì cô đã kết tội ba cô một cách vô lí khi mà cô hoàn toàn không có chứng cớ gì cả.” – Anh nhỏ nhẹ chỉ ra, thái độ anh tuy rất hòa nhã nhưng đôi mắt xám xanh thì hoàn toàn ng

“Không chứng cớ?” – Cô gằn giọng lặp lại, cố gắng dằn cơn “điên” của mình xuống, cô không nhớ lần cuối cùng là lúc nào cô đã gần như mất khả năng kìm chế của mình. Không còn chút nào của hồi hộp. “Sự xuất hiện của ông ở đây là bằng chứng tốt nhất rồi, ông Saber!”

“Cô không cho rằng tôi đến Santa Barbara vì lí do khác chứ không phải vì công việc làm ăn sao?” – Anh vẫn nhỏ nhẹ.

“Không!” – Cô cộc lốc “Tôi không nghĩ vậy khi mà anh xuất hiện ở đây cùng với ba tôi và ba tôi đã có thành tích về…” – Hilary ngưng ngang khi từ đuôi mắt cô nhận ra người quen đang đứng ở giữa nhà hàng ăn, khi người ấy đưa mắt nhìn về phía cô, thấy cô đang nói chuyện với Crawford và Logan, người này thắc mắc không biết cô có cần sự giúp đỡ nào không, một cuộc cãi vã trước mặt các khách ăn…?

Không một chút bối rối, Hilary quay sang ba cô: “Ba, nếu như con đánh giá sai những gì xảy ra, mong ba nhận lời xin lỗi của con, con xin lỗi vì đã tức giận một cách quá đáng khi mà câu chuyện không có gì là quan trọng. Thật ra cũng đâu có sao nếu như đây quả là do ba “kế hoạch”, phải không? Con đã từng chứng minh cho ba thấy, con đủ sức giải đố những trò chơi này. Xin lỗi vì con đã tức giận, mọi chuyện sẽ trở lại bình thường như nó vốn là như vậy, tha lỗi cho con chứ?” – Cô ngọt ngào.

Crawford trông hoàn toàn ngạc nhiên khi cô bỗng xuống nuớc nhận lỗi về mình. Ông nhìn Hilary trong chốc lát sau đó quay qua cười với Logan: “Tôi có lời chúc mừng đấy Logan, tôi không bao giờ nghĩ… Ồ, bây giờ thì tôi đã hiểu tại sao Hilary trở nên bối rối khi buông những lời xin lỗi một cách đột ngột như vậy.” – Ông nhìn chằm chằm vào một góc của nhà hàng, nét mặt ông lộ rõ sự phản đối, không vừa ý khi nhìn thấy ai đó.

Trước khi phải nghe thêm bất cứ lời bình luận nào nữa, Hilary nhúc nhích bàn tay mình hiện giờ vẫn còn bị Logan nắm: “Tôi nhớ ông từng hứa sẽ cho tôi đi khi lời xin lỗi được đưa ra, ông Saber?

“À, thì bây giờ tôi làm nè.” – Anh cười nham nhở và thả cổ tay Hilary ra, mắt anh đưa theo ánh nhìn của Crawford, miệng anh từ từ khép lại khi trông thấy nơi góc phòng một người đàn ông trẻ, đẹp trai, tóc hung mặc áo sơ mi thường màu xanh, quần jean.

Hilary không có ý lưu lại để giải thích, Crawford sẽ làm điều đó. Cô khó chịu nghĩ, ông đặc biệt không thích Kevin Thorne. Cô đi thẳng đến chỗ Kevin đang đứng đợi, cười với những thực khách khi cô đi ngang qua bàn họ ngồi, trong số những người khách này có người đã trở thành khách “ruột” của nhà hàng, cô muốn giữ sự trung thành của họ.

“Chào Kevin,” – Cô vui vẻ nói khi bước lại phía anh. “Anh đến dùng bữa sáng?”

“Không thể bỏ qua! Em cũng biết anh có thể bị chịu thiệt thòi mất cả buổi sáng đẹp đẽ để đổi lấy được bữa ăn này.” – Anh hướng cái đầu tóc bờm xờm của mình hôn cô như một lời chào hỏi. “Có bàn trống chứ?”

“Em chắc chắn sẽ kiếm được.” – Cô nói. “Không cần phải vội, bữa sáng sẽ đem đến cho anh ngay, sau đó anh trở về để tiếp tục vẽ, không lâu đâu”.

“Xứng đáng để mất thời gian đợi.” – Anh vui vẻ cười toe toét, theo Hilary đến cái bàn nhỏ ở phía bên kia của căn phòng đối diện với bàn của Crawford và Logan.

“Ngồi đi, Kevin. Em sẽ cho Sheila đem cà phê đến.”

“Tuyệt vời, có phải người đàn ông lúc nãy em đang nói chuyện khi anh bước vào là ba em không?”

“Phải, ông ấy tính lưu lại đây một khoảng thời gian. Ông có ý định ra khơi.” – Cô nói vắn tắt.

“Còn người đàn ông đi với ông ấy?” – Kevin tò mò một cách thích thú, chiếu về Hilary cái nhìn đầy hiểu biết.

“Một tuyển phu khác,” – Cô thừa nhận, Kevin biết hết “chuyện bà mai” của Crawford.

“Anh cũng nghĩ vậy. Ba em quả là ngoan cố nhỉ? Anh nhắc em hoài, cô nhỏ, có một cách tốt để chấm dứt việc làm mai mối của ba em…” – Kevin bỏ ngang ý định nói.

Hilary nhìn xuống Kevin mỉm cười khi anh ngồi xuống ghế: “Một ngày nào đó em chấp nhận điều kiện về hôn nhân của anh, khi đó anh sẽ làm thế nào?”

“Được ăn miễn phí ở Hầm Muối Bạc đến hết đời.” – Anh cười một cách khoái chí, Hilary cũng cười lại.


“Lãng phí mất một nhà nghệ sĩ,” – Hilary gắt. “Em tốt hơn hết quay lại nhà bếp đây, gặp anh sau Kevin!”

“Anh cũng nghĩ vậy. Mà nè, tại sao em không ghé nhà anh tối nay, anh chuẩn bị sẵn rượu và bánh ngọt, chúng ta cùng ngắm mặt trời lặn. Chúng ta dù sao cũng ngắm nó, thật là tốt nếu cùng nhau ngắm.”

“Quyết định vậy. Thật là lời đề nghị tuyệt vời, em làm sao từ chối được chứ!” – Hilary cười toe, và quay đi để trở lại nhà bếp. Tình cờ, mắt cô đụng phải ánh mắt của Logan trong lúc cô buớc tới cánh cửa ăn thông với nhà bếp. Anh ta chứng kiến cô và Kevin nói chuyện. Cô biết đôi mắt màu xám xanh ấy không bỏ sót một chi tiết nào và Hilary thấy mừng vì những gì anh đã chứng kiến. Cô muốn Logan biết cô không phải là cô gái bị “ế” mà bất cứ người đàn ông nào khi đưa tay ra cũng có thể vơ được dễ dàng.

Nhưng ngay cả khi cô trốn vào nhà bếp, Hilary thừa nhận sự xáo trộn trên gương mặt của Saber khi cô nhìn vào mắt của anh. Cái nhìn đó cô chưa bao giờ thấy ở các “vị tuyển phu” trước mà ba cô nhăm nhe cho cô, cô “ngửi” thấy lời cảnh báo tận sâu thẳm bên trong khiến cô rùng mình, dựng tóc gáy. “Tuyển phu” số bốn, trực giác cho cô biết đó đơn giản chỉ là thương mại. Nếu anh ta quyết định tiến đến hôn nhân với cô vì muốn có được các nhà hàng ăn, cô sẽ dùng mọi khả năng có được khiến anh ta phải bỏ cuộc. Không hiểu sao Hilary biết được Logan Saber rất khó đối phó chứ không như với ba vị tuyển phu trước…

“Nhưng…” – Buổi tối hôm đó tại ngôi nhà nằm gần bờ biển của Kevin trong lúc nhắm nháp rượu và bánh ngọt ở trên nền đất của căn nhà chính Hilary nói về suy nghĩ của mình cho Kevin nghe.

“Có thể anh ta thực đến đây chỉ để hưởng kì nghỉ vô tư với Crawford. Em vốn không cần phải lo lắng quá cho đến khi nào anh ta thật sự có hành động.”

“Nếu anh ta cũng giống như những tuyển phu kia, không cần đợi lâu anh ta sẽ trổ tài ve vãn em.” – Kevin đáp lại lời cô trong lúc trét bơ lên miếng bánh qui rồi đưa cho cô.

“Ừm, lần này em sẽ không vòng vo làm những trò ngớ ngẩn nữa, em sẽ nói thẳng, em thậm chí không cùng anh ta đi hẹn hò, ít nhiều gì…”

“Em đã từng thử cách này với các vị tuyển phu số hai và ba như anh được biết.” – Kevin nhắc cho cô nhớ vấn đề. “Họ thay phiên nhau quấy rầy em cho đến khi em phải dùng mưu nhỏ rũ bỏ họ.”

“Em biết. Những người giàu có hoặc thành công trong kinh doanh, luôn tin tưởng rằng họ sẽ có bất cứ người đàn bà nào mà họ muốn, đặc biệt mẫu người như em.” – Cô thở dài. “Nếu em có chút xíu gì đó giống như Julia, hoạt bát và xinh đẹp, em sẽ làm cho họ lùi bước…”

“Này, em không phải là Julia.” – Kevin nói một cách quả quyết. “Em dễ thương, biết chuyện, tốt bụng, tài giỏi trong làm ăn và em có thể tận dụng những lợi thế này để thành công giống như Julia sử dụng lợi thế của cô ấy để… ừm, nói thế nào nhỉ, để mê hoặc.”

“Cám ơn những lời động viên.” – Hilary chua chát đáp trả.

Kevin cười: “Xin lỗi nhá em gái, nhưng đó là sự thật và cả hai chúng ta đều biết điều đó.”

“Anh nói đúng, đương nhiên rồi, nhưng không lẽ anh không nghĩ tới đôi khi anh cần phải khéo léo trong việc “vuốt ve”, anh cần phải học hỏi về việc này đấy, Kevin. Ý của em là, mỗi họa sĩ thỉnh thoảng có thỏa hiệp với khách hàng điều mà cô hay ông ấy muốn hơn là sự thật không tô son điểm phấn.” – Hilary chọc tức.

“Điều đó đúng. Có thể đó là lí do điên khùng mà anh đã không thành công trong việc đem em lên giường cùng anh.” – Kevin cười nhăn nhở không chút khó chịu.

“Anh không thành công bởi vì cả hai chúng ta đều hiểu rõ, chúng ta sinh ra là để trở thành bạn chứ không phải là người yêu”.

“Đó không phải là điều ba em nghĩ,” – Anh nhắc nhở cô, đưa lên miệng cắn miếng bánh. “Crawford sợ chết đi được nếu như anh và em có tình cảm, em cũng biết đó. Anh nhìn ra điều đó khi được em giới thiệu với ba của em, đó là khoảng một năm trước thì phải.” – Anh tư lự. “Có thể đó là nguyên nhân tại sao xuất hiện các tuyển phu đấy, Hilary.”

“Bởi vì ba em nghĩ em không được bảo đảm với người chồng là họa sĩ thay vì một doanh nhân.”

“Hoặc tệ hơn nữa, sống chung với họa sĩ thay vì phải là doanh nhân.” – Kevin cười thích chí.

Hilary suy nghĩ về những điều đó. Crawford, ba cô chưa bao giờ nói gì nhiều về Kevin Thorne, ông không cần phải nói gì cả, một cách rõ ràng ông không chấp nhận anh họa sĩ trẻ này, nhưng đó không phải là nguyên nhân mà ba cô không thích về Kevin, ông sẽ không chấp nhận bất cứ người đàn ông nào nếu họ không thành đạt dưới mắt ông.

“Đó có thể là lí do cho ông kiếm chồng cho em.” – Cô đăm chiêu. “Nhưng dù là lí do gì đi nữa em không từ bỏ ý định đến khi đạt được kết quả. Vì lợi ích của Crawford và Logan, hai người họ tốt hơn hết hãy nói sự thật cho em biết khi mà họ cứ khăng khăng là mối hợp tác làm ăn giữa họ không dính một chút gì tới em.”

“Hoặc là cái gì khác?”

“Hoặc là cái gì khác,” – Hilary gật đầu khẳng định một cách quả quyết.

“Điệu bộ hiện giờ của em nhắc anh nhớ đến ba em.” – Kevin trêu cô.

“Hãy nhớ là, chỉ có những người như ba em và em mới có đủ khả năng duy trì nghề hội họa của anh trong vài năm. Tốt hơn hãy lịch sự với chúng tôi.” – Hilary cười khì phản bác lại.

“Tiếp tục nhắc nhở anh nhá.” – Anh bảo cô khi rót những giọt rượu cuối cùng ra ly. “Có muốn đi xem phim tối nay không?” – Anh thân mật hỏi.

“Nếu kết thúc có hậu,” – Cô nhận lời.

“Em biết anh cần xem loại kết thúc buồn mà.” – Anh than thở “Còn cách nào khác có thể làm bản thân anh có được tâm trạng của người làm nghệ thuật chán chường, bị giày vò”.

“Lần cuối cùng em để anh lôi kéo đi xem một bi kịch ảm đạm, buồn thảm đến nỗi em bị ám ảnh cả tuần lễ. Hoặc là kết thúc có hậu hoặc là không xem gì cả.” – Hilary dứt khoát.


“À, thôi được, chúng ta có thể kiếm chỗ nào có Bambi để thưởng thức cũng được.” – Kevin rên rỉ.

Hai người dàn xếp và cùng nhau thưởng thức hòa nhạc ở trong thành phố và Hilary hoàn toàn vừa ý với buổi tối.

“Thật là lãng mạn,” – Hilary la lên một cách thán phục khi cô đưa Kevin trở lại căn nhà thuê của anh. Họ phải thảy đồng tiền để xem ai là người cầm lái, cô đã thua.

“Đúng là phi thực tế,” – Anh càu nhàu “Em biết không, thỉnh thoảng em vẫn làm anh ngạc nhiên đấy, em gái Hilary. Có lúc em quá thực tế thậm chí là quá thực dụng nhưng đôi khi em lại cứ như con nít chưa trưởng thành giống như lúc này vậy”.

“Ai mà biết được,” – Cô nhẹ nhàng trách. “Có thể bí mật về những cảm xúc mạnh mẽ mà bấy lâu nay ngủ yên được em che đậy bằng niềm đam mê làm giàu trong linh hồn nhỏ bé của em”.

“Có sợ vào trong để thử nghiệm không?” – Kevin láu lỉnh.

Hilary trông thất vọng và nuối tiếc: “Ay da, Kevin, em thật sự thích cái ý tưởng đó nhưng anh cũng biết nó có nghĩa là thế nào rồi. Em là người thức dậy sớm cho nên em cần phải về ngủ trên giường của mình. Ngày mai em phải dành hầu hết thời gian cho sổ sách ở nhà hàng và em cần phải tỉnh táo để giải quyết tài chính.

“Viện cớ, viện cớ,” – Anh nói, leo ra khỏi xe và đóng cửa. “Hãy tự lo cho mình, em gái.” – Anh vẫn chưa chịu đi, khom người xuống nói qua cửa kiếng xe đang hạ “Anh sẽ gọi em trong vài ngày tới, anh muốn em thưởng thức công trình anh đang nhận. Một ngân hàng địa phương mới mở thêm chi nhánh, anh đang vẽ phong cảnh cho một trong những bức tường của họ”.

“Nghệ thuật thương nghiệp hả Kevin?” – Hilary chọc quê anh.

“Được trả tiền đấy, Hilary.” – Anh tỉnh bơ “Sao cũng được anh muốn nghe ý kiến của em”.

“Giống như nghe lời khuyên của người làm thương mại?”

“Chính xác”.

“Thật là dẻo miệng,” – Cô trêu. “Không cần lo lắng,” – Cô nhanh chóng nói thêm. “Em hãnh diện được góp ý kiến phê bình”.

Hilary lái xe ngược trở về nhà mình một cách lơ đãng. Cô chạy theo bảng hướng dẫn dành cho những người sống ở chung cư này, hoàn toàn không để ý đến xung quanh khu mình ở, mà thậm chí cho dù cô có đưa mắt nhìn quanh cô vẫn không để ý có chiếc xe hơi lạ đậu ở gần nhà mình. Cô đơn giản nghĩ đó là xe của những người bạn của hàng xóm đến chơi nên chỉ đưa mắt nhìn lướt qua, trong đầu cô có quá nhiều điều để suy nghĩ.

Có lẽ sáng nay cô đã có hành động quá khích khi thoạt đầu nhìn thấy ba cô và Logan Saber xuất hiện chung với nhau, Hilary suy nghĩ khi tắt máy và bước ra khỏi xe. Nếu ba cô, cá nhân ông ấy yêu mến Logan, điều đó có thể hiểu được, cho dù sự thương lượng về các nhà hàng ăn không thành công, ông thực sự vẫn muốn mời Logan đến nhà nghỉ của ông ở Santa Barbara. Nhưng đó cũng không đúng, bạn của Crawford đưọc mời thường là những người suýt soát tuổi ông. Ngoại trừ bạn là đàn bà phụ nữ thì không nói, dĩ nhiên rồi, Hilary nghĩ một cách có chút khó chịu, bước lên bậc tam cấp ở cửa nhà cô, đưa tay vô giỏ xách lục tìm chìa khóa.

Mà biết đâu – Hilary vẫn tiếp tục suy nghĩ khi đưa chía khóa vào ổ – vẫn còn giả thiết khác. Có lẽ Crawford thật sự quyết định bán những nhà hàng ăn mà không cần biết người mua có đồng ý tiến tới hôn nhân với cô hay không như một phần của bản hợp đồng đòi hỏi. Ba cô chắc chắn là không cần lợi tức. Công việc đầu tư của ông trong bao nhiêu năm qua dư sức cho ông tiếp tục lối sống mà ông đã lựa chọn, lối sống của tầng lớp thượng lưu. Nhưng ông duờng như vẫn giữ ý định cứng ngắc không thay đổi của mình trong việc dùng các nhà hàng ăn để “câu mồi” người bạn đời hợp nhãn và xứng đôi với con gái của mình, cô không có cách nào thoát khỏi sự tự nguyện ấy của ba cô được, ông, đến giờ vẫn còn chưa chịu bỏ cuộc.

Tay cô đang mò mẫm để mở đèn trên hành lang thì một giọng nói chìm trong bóng tối cất lên từ ghế sô pha ở phòng khách.

“Chào Hilary,” – Giọng nói trầm, ấm và êm mà Hilary nhận ra ngay lập tức dù ở bất cứ đâu.

“Logan!” – Cô rít lên trong họng, sửng sốt gần như là giật bắn mình. “Anh làm cái quỷ gì ở trong nhà tôi thế này?” – Đó là câu hỏi đầu tiên xuất hiện trong đầu cô vọt ra hỏi anh. Sự có mặt của anh trong nhà cô vào lúc cô không thể ngờ tới làm cô muốn giận đến nghẹt thở, cô phải hít thở sâu hai lần để giữ cho mình bình tĩnh trở lại. Hilary vặn công tắc đèn lên, ánh sáng của ngọn đèn tạo ra cái bóng mờ mờ từ thân hình to lớn của Logan Saber như càng nổi bật hơn.

Anh đang dựa người vào cái ghế gần cửa sổ, ngắm cảnh đẹp về đêm của thành phố.

“Tôi đến để gặp em,” – Anh nói bằng giọng bình thản giả tạo, xoay đầu lại nhìn cô, dù với ánh sáng của ngọn đèn không được tỏ nhưng Hilary vẫn nhìn thấy sự lạnh lùng ánh lên từ đôi mắt màu xám xanh của anh. “Nhưng em chưa về.” – Anh dơ tay lên như lời giải thích. “Vì thế tôi đã tự tiện vào đây và trong lúc chờ em, tôi ngồi đây ngắm cảnh để giết thời gian”.

“Tất cả đều là bệnh thần kinh.” – Cô nói một cách nóng nảy, tiến đến cây đèn mở nó một cái tách. “Đúng là ngạo mạn, bệnh thần kinh mà. Anh bây giờ có thể đi ngay lập tức được rồi đó.” – Cô bước đến và ngừng ngay trước mặt anh, hai tay chống lên hông, đôi mắt màu hổ phách của cô trừng lên một cách giận dữ.

Logan đưa mắt nhìn cô từ đôi giày cô đang mang, đưa lên chiếc quần jean cô đang mặc, ngừng lại ở áo sơ mi màu kem. “Khăn choàng rất đẹp.” – Anh mềm mỏng, tập trung vào mẫu vẽ nhỏ thật là bắt mắt trên khăn choàng lụa thứ duy nhất gây ấn tượng trên bộ đồ cô đang mặc.

“Hãy ra khỏi đây,” – Cô gắt, lờ đi sự đánh giá của anh.

“Tôi chưa trả lời câu hỏi của em.” – Anh ung dung trả lời lại cô.

“Câu hỏi gì?” – Cô nổi điên.

“Em hỏi ‘anh làm gì ở trong nhà của em’” – Anh nhắc.

“Tôi chắc chắn không thích câu trả lời của anh, cho nên không cần thiết.” – Cô bảo anh. “Bây giờ tôi muốn anh ra khỏi đây”.

“Chưa được. Chúng ta cần nói chuyện, tôi và em,” – Anh nói nhỏ gần như là thì thầm. “Tại sao em không ngồi xuống trước.” – Anh lịch sự nói thêm, cứ như đây là nhà của anh vậy.

“Tôi thích đứng hơn”.

“Vậy tự nhiên,” – Logan thở dài. “Nhưng để lịch sự đúng theo phép, tôi sẽ làm giống như em, vì em cứ khăng khăng muốn đứng.” – Anh từ từ đứng dậy, bước ra khỏi ghế đi về phía Hilary và chỉ ngừng lại trước mặt cô, thân hình cao lớn của anh so với thân hình bé nhỏ của cô thật sự đạt được mục đích nhằm cho cô khiếp sợ.

“Cứ nói những gì anh muốn nói,” – Hilary lầm bầm, ngồi “ịch” xuống cái ghế gần đó một cách giận dữ. “Rồi sau đó hãy biến đi, ba tôi kêu anh tới à?”

“Em khăng khăng đổ trách nhiệm lên ba em mỗi khi thấy tôi xuất hiện gần em, Hilary.” – Anh nói với chút bực bội.

Ánh sáng từ cây đèn bàn chiếu lên mái tóc màu nâu nhạt dày và bóng của anh, ánh sáng mờ mờ ấy tạo cho gương mặt không một khiếm khuyết như trạm khắc ấy trông thật lạnh lùng. Anh đơn giản trong chiếc áo sơ mi hở cổ điều đó vẫn cho thấy đó là trang phục đắt tiền, một chút bảo thủ.

“Ồ, xin lỗi nhá,” – Cô trả miếng một cách xấc xược. “Thói quen đấy, tôi cho là thế. Tôi quên mất anh muốn tôi tin như đây hoàn toàn là ý của anh”.

“Sự xuất hiện tối nay đúng là hoàn toàn do chủ ý của tôi.” – Anh thản nhiên thừa nhận.


“Tại sao?” – Cô quát lên đầy tức tối, gườm gườm nhìn anh.

“Tôi chỉ muốn biết xấu hổ đến mức nào trong việc tranh giành.” – Anh giải thích với cái nhún vai.

Hilary ngây ra trong giây lát sau đó mới hiểu hết ý của anh là gì. “Tranh giành để có được sự yêu thích của tôi á?” – Cô muốn chứng minh điều mình suy nghĩ là đúng và cô cố gắng dằn cơn tức giận xuống.

“Còn điều gì khác chứ?”

“Anh có thể bỏ sức cho việc tranh giành những nhà hàng ăn thì tốt hơn”.

“Trong đầu của em lúc nào và luôn luôn là những nhà hàng ăn đó, có phải không?”

“Đúng vậy.” – Cô thừa nhận và thật sự muốn đập anh. Đây quả thật là điên khùng. Cô phải kìm nén mình và bằng sự cố gắng vượt bực, cô cười một cách khinh bạc. “Đối với anh, những nhà hàng ăn này nó quan trọng đến cỡ nào, Logan? Quan trọng đến nỗi khiến cho anh phải “đọ sức” với người đàn ông khác để có được tôi à?”

“Tôi sẽ làm như vậy, một cách tình nguyện, chỉ mong việc tranh chấp trong cuộc “đọ sức” càng thấp càng tốt.” – Anh trả lời lạnh băng.

“Thật là quá tệ!” – Hilary bỉu môi chế nhạo. “Rốt cuộc rồi tôi đây cũng có được một cuộc tình đầy thơ mộng, được đến hai người đàn ông vì tôi mà xung đột. Julia phải ganh tị đây”.

“Julia?” – Anh nhăn mặt ngắt lời, rồi thở khì. “À, phụ nữ tóc vàng thích chơi nổi, cô ấy là người mà em dùng để tấn công vị tuyển phu số hai, tôi nhớ không lầm chứ?”

“Tuyển phu số ba,” – Cô khoái chí. “Tuyển phu số hai là người không có chủ kiến”.

“Đó là người khủng bố tinh thần khi em buộc phải tiếp xúc.” – Anh gật gù. “Mặc kệ người đó là ai cũng không sao, bây giờ hãy quay lại vấn đề của chúng ta”.

Anh nghiêm nghị nhìn Hilary, cái nhìn không có gì có thể làm anh thay đổi mục đích. Hilary có cảm tưởng như mình là “vật tế sống” của anh: “Tôi muốn nghe về người bạn của em, anh chàng họa sĩ”.

“Anh đã biết bạn tôi làm nghề gì, tôi đoán được ba tôi đã cung cấp đầy đủ các chi tiết về anh ấy với anh.” – Cô chỉ trích một cách gay gắt. “Tôi không có ‘nhã ý’ sẽ thảo luận với anh về Kevin”.

“Một người bạn thân?”

“Rất là thân”.

“Nhưng lại không đủ thân đến mức em muốn ở lại với anh ta, rõ ràng là vậy”

“Không phải là tối nay,” – Cô thêm vào khi nói như vậy cái cằm cô hếch lên đầy thách thức. Một ý tưởng nảy ra trong đầu cô “nếu Logan nghĩ giữa cô và Kevin thật sự có tình cảm thì anh quyết định sẽ cạnh tranh công bằng chứ không ngăn cản”.

“Em thích dàn xếp thế nào?” – Logan nhỏ nhẹ hỏi, mắt anh lóe lên trong một khắc rồi tắt.

Hilary không buồn nhìn Logan thậm chí đôi mắt màu xám xanh ấy lóe lên cô cũng không thèm thắc mắc xem tại sao. Cô không thèm trả lời câu hỏi của anh, để đầu óc mình đi hoang, anh ta muốn nghĩ thế nào thì mặc anh ta.

“Tôi hiểu rồi,” – Anh nhỏ nhẹ, gần như là thì thầm. “Ba em đã lo lắng đây sẽ trở thành vấn đề, ông sợ rằng em sẽ kết hôn với anh ta. Đó là điều mà ông ta quan tâm nhất”.

“Ai mà biết được, tôi và Kevin không vội vàng gì cả trong việc suy nghĩ đến những chuyện sau này.” – Giọng Hilary nhẹ tênh. “Chúng tôi vừa ý với những gì chúng tôi hiện có.” – Cô nhấc hai chân mình vòng lên xếp chéo với nhau. “Thế nào, Logan, câu hỏi của anh đã có câu trả lời, vậy anh rời khỏi đây được rồi chứ?”

“Có một vài điểm tôi và em cần phải làm rõ trước khi tôi rời khỏi đây.” – Anh từ tốn cân nhắc. “Dĩ nhiên không phải là điều gì buộc phải làm trong sự cạnh tranh để có được vị trí này”.

“Anh muốn nói đến vị trí nào, Logan?” – Hilary hỏi gặng, cô chưa bao giờ có cảm giác khó chịu đến như thế.

“Ở vị trí mà tôi chỉ chấp nhận cái tôi muốn và sẽ cùng các đối thủ cạnh tranh đi xuống địa ngục nếu cần.” – Anh trả lời ngắn gọn và dứt khoát.

“Tôi tưởng anh không ngại có sự tranh chấp chứ?” – Cô khích tướng, mặt cô đỏ bừng vì ngụ ý của anh.

“Tôi chắc chắn em đủ tri thức để nhìn ra vấn đề, lúc nào cần phải dùng đến bạo lực để giải quyết”.

“Anh và ba tôi đều nghĩ rằng tôi sẽ chấm dứt không còn có những hành động khiêu khích hay chọc tức đến anh hay bất kì người đàn ông nào khác mà ba tôi “kiếm” về cho tôi để xảy ra tranh chấp.” – Cô nói một cách quyết liệt và đầy giận dữ, nhớ lại những lời Crawford đã nói bữa sáng đó. “Tôi đúng ra nên hãnh diện vì anh đã tạo cho tôi niềm tin, tin vào những gì tôi đã xử lí thế mà không hiểu sao, tất cả những gì tôi nghe được từ ba tôi và anh khiến tôi nghĩ rằng, cả hai người đều cho rằng tôi rất dễ bị bắt nạt. Đúng ra thì, chí ít, ba tôi phải là người hiểu tôi hơn thế mới phải chứ. Còn anh, Logan Saber, một người đã trải qua nhiều kinh nghiệm trong xã giao thương mại anh phải nhìn ra tính quả quyết một khi anh nhìn thấy nó không phải sao. Trước đây tôi đã từng nói với anh và bây giờ tôi lập lại một lần nữa, tôi, sẽ không, không bao giờ chấp nhận có cuộc hôn nhân như một cuộc giao dịch”.

“Đó chính là điểm thứ hai tôi muốn nói đến trong cuộc nói chuyện này.” – Logan bỗng xen vào tỉnh bơ, cứ như là anh không hề nhìn ra Hilary sắp sửa quăng cái gì đó vào mặt anh vậy. “Em sẽ kết hôn với tôi, Hilary Forester, và tuy tôi không hề để ý đến những chuyện tình lãng mạn mà em đã có trong quá khứ, nhưng tôi cần phải làm cho rõ, từ bây giờ những chuyện đó sẽ không còn nữa. Không cần biết quan hệ giữa em và Kevin Thorne là thế nào nhưng cần phải chấm dứt. Đó là điều bắt buộc, Hilary. Tôi sẽ không chia sẻ bất cứ cái gì của tôi có với người đàn ông khác”.

Anh đứng lên một cách nhanh nhẹn không ngờ, động tác thật là duyên dáng, điều đó làm Hilary há miệng ra vì bị sốc, nhìn như muốn nghiền nát anh ra. Và hoàn toàn bất ngờ anh nghiêng tới kéo cô về phía mình.

“Tại sao anh lại dám, hả Logan Saber?” – Cô cố gắng giữ hơi thở được bình thường, ý thức được một cách rõ ràng những ngón tay của anh đang trên khăn choàng ở trên cổ cô. “Tại sao anh dám nói giống như anh sẽ được cái anh muốn từ tôi như thế chứ? Tôi sẽ không kết hôn với anh nếu…”

“Ôi, Hilary, xin em, em đừng nói gì để sau này phải rút lại. Cũng giống như em ăn một món ngon thượng hạng, em cần phải biết qua ngon, dở thế nào chứ”.

“Câm mồm và xéo khỏi đây ngay lập tức.” – Cô hết còn kiềm chế nổi, bắt đầu buông những lời nặng nề đồng thời cũng nhận ra sức mạnh từ anh.

“Anh thật thích khăn choàng này,” – Những ngón tay của anh vẫn tiếp tục vờn nghịch nó. “Anh phát hiện ra anh hoàn toàn mất khả năng kháng cự nếu đó là điều nó ám chỉ”.

Trong chớp mắt Hilary phát hiện bản thân cô đang cố chống cự lại Logan trong cái ôm muốn xiểng niểng của anh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.