Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa

Chương 63: Nghĩ Bậy


Bạn đang đọc Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa – Chương 63: Nghĩ Bậy


Trong khi cô đang ăn thì hắn ngồi bên cạnh, hại cô suýt nữa nuốt không nỗi
Làm sao có thể tỏ ra tự nhiên khi có quá nhiều chuyện xấu hổ xảy đến chứ?
Ban đêm thì mở nhầm thước phim bỏng mắt, ban ngày thì phát hiện bản thân ôm chặt lấy hắn trong khi đang ngủ
Mọi chuyện đều như đang nói rằng cô thèm muốn cơ thể của hắn vậy.

Nhưng rõ ràng ngừoi có ý đồ ở đây là hắn mà
Cố tình đưa cô vào khách sạn, chiêu trò quả thực cao tay đấy tổng giám đốc ạ
Kiều Uyển Nhi ngồi ăn cái bánh mì, hận không thể xem nó là người đàn ông trước mặt mà nuốt xuống
*****
Ăn xong họ đến công ty, trên đường chẳng ai nói với ai câu nào.

Kiều Uyển Nhi về chỗ ngồi, ánh mắt chán chường
Lúc còn ở cùng cha mẹ, cô phải răm rắp nghe theo lời không dám cãi, hệt như một con robot không có cảm xúc, cho nên chẳng nói chuyện được.


Ở trên trường luôn có người ghen ăn tức ở cố ý gây sự hoặc nói xấu sau lưng.

Dù có mở miệng thì cũng chỉ nói ra những lời khiến bọn họ căm tức
Khi đến nhà họ Lục, tầng suất cô nói chuyện còn ít hơn, ít đến mức làm cho cô phát cáu.

Nếu còn không mau tìm một vài người bạn để trò chuyện thì cô trầm cảm mất
Dù sao mục đích ban đầu cũng là làm thân để tăng thêm danh tiếng
Kiều Uyển Nhi chuyên tâm vào công việc, chuyện nào quan trọng thì phải xử lí trước.

Cô cũng không thể khiến người khác nghĩ rằng bản thân nhờ có ô dù nên mới được vào đây làm việc
Giờ cơm trưa, cô đi ra ngoài.

Đến khi dùng cơm xong trở về thì thấy hắn vẫn ngồi trong phòng làm việc
Kiêu Uyển Nhi nhíu mày, gương mặt ngoài sự tò mò thì đều hiện biểu cảm như nhìn thấy heo leo cây
Hắn là máy móc à? Cơm trưa không ăn cứ ngồi trong đó suốt
Không phải khi ăn uống không tuân theo chế độ thì sẽ thấp bé nhẹ cân và suy dinh dưỡng hay sao?
Nhìn hắn có chỗ nào trông giống bị thiếu chất đâu?
Cơ bắp cuồng cuộng, khoẻ khoắn.

Thể lực …
Ầy ầy ầy, mày lại đang nghĩ gì nữa vậy Kiều Uyển Nhi?
Cô muốn bản thân có thể trong sáng lên nhưng giờ đây các dữ kiện trong đầu đều là hình ảnh nguòi đàn ông kia chẳng hề có một mảnh vải đang tích cực hoạt động.


Những giọt mồ hôi chảy xuống từng khối cơ bắp màu đồng, bàn tay nổi đầy gân đang vuốt ve đùi thon của cô và giọng nói khàn đặc tựa như mãnh thú cứ vang vọng ở bên tai
Kiều Uyển Nhi nuốt nước bọt, mắt nhắm chặt, lắc lắc đầu
Làm ơn đừng có nghĩ đến những chuyện đó nữa, tao xin mày đấy, não à!!!
Ngồi ở bàn làm việc, cô chống tay lên trán xoa xoa muốn bản thân có thể bình tĩnh lại.

Nhưng còn chưa đâu vào đâu thì đã nghe thấy có tiếng động rất lớn
Cửa ngăn cách phòng bị mở toang, còn chưa định thần thì bóng dáng to lớn như con hổ của ai đó đã lao về phía cô
Kiều Uyển Nhi hoa cả mắt, ghế đột nhiên di chuyển.

Cô sợ hãi nắm lấy thành ghế
Gương mặt của người đàn ông thoắt hiện ra trong tầm mắt.

Khi cô còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì hắn đã lên tiếng
“ Làm sao?”
Ở trong phòng, cách một tấm kính dày, Lục Nghiên Dương nhìn thấy cô cứ cho tay lên trán xoa xoa mãi.

Không biết cô có đau đầu hay cảm thấy khó chịu ở đâu không

Dây thần kinh ngại ngùng của Lục tổng lúc đó dường như bị liệt rồi, hắn không thèm nghĩ nhiều mà xông ra ngoài, đến bên chỗ cô rồi hỏi
Kiều Uyển Nhi đối với câu hỏi không đầu không đuôi này cũng ngơ một lúc.

Gương mặt đần ra nhưng vì giá trị nhan sắc quá cao nên không bị dìm, dù như thế cũng khiến cho cô sượng trân vài giây
Làm sao là làm sao?
Lời hắn nói hệt như đứa em chạy đến bên cạnh chị mình khi không biết cách giải một bài toán khó vậy
Nhưng mà cô có phải chị hắn đâu? Hơn nữa hắn là tổng giám đốc cơ mà, việc mà hắn không biết thì bà đây sao biết được?
Kiều Uyển Nhi nhíu mày, khó hiểu nhìn hắn rồi trả lời
“ Không … không … biết …”
Đột nhiên, bàn tay to lớn của hắn vươn ra, khiến cô bị doạ sợ phát khiếp
Gì … gì đây? Vì không làm được những gì hắn muốn nên định đánh cô à?
Kiều Uyển Nhi co rúm, mắt cũng nhắm lại như đang đợi hắn phát tiết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.