Bạn đang đọc Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa – Chương 150: Quyết Định
Lục Nghiên Dương trầm mặt một lúc lâu, dù sao Thôi Tử Niệm cũng là mẹ của hắn, việc này sao có thể đưa ra quyết định nhanh chóng được?
Kiều Uyển Nhi là người việc gì ra việc đó, nhưng cô cũng không muốn thấy hắn phải khó xử.
Có lẽ cô cũng đã phần nào hiểu được vì sao Tào Cẩm Hoa đến hỏi ý kiến của hắn.
Bà không thích Thôi Tử Niệm, nhưng cũng không muốn hắn đau lòng.
Lục Nghiên Dương nghĩ ngợi, tiếp đó chỉ nhẹ nhàng mà trả lời:
“ Việc làm sai trái, cứ để cho pháp luật xử lý”.
Lặng đi một khoảng thời gian, hắn lại nói thêm:
“ Con đã thề với lòng không bao giừo muốn gặp mặt bà ấy nữa”.
“…….
.
”.
Ai có bảo hắn bất hiếu, dù thế nào thì bà ấy cũng là mẹ ruột sao có thể nhẫn tâm như vậy thì hắn cũng chấp nhận.
Lục Nghiên Dương là người rất dễ dàng trong việc nhanh chóng chấp nhận sự thật.
Sao có thể ư?
Ha, có lẽ là khi mẹ mình bỏ đi thì hắn đã học được rồi.
Tào Cẩm Hoa không nói gì thêm nữa, chỉ thì thầm với Kiều Uyển Nhi:
“ Chăm sóc cho nó thật tốt nhé, dù bề ngoài có vẻ bình thường nhưng thằng bé là người hay để trong lòng.
Những việc không vui nó không dễ dàng quên đi đâu”.
Vì không muốn nói với ngừoi khác tránh nguqoif ta đau lòng nên chỉ đành giấu nhẹm đi nỗi đau.
1
Thời gian có thể chữa lành mọi vết thương nhưng nếu chúng ta cứ nhớ mãi không thôi thì soa có thể hồi phục được cơ chứ?
Những người sống như mẹ hắn chẳng màn điều gì mà chỉ mong muốn có thể thực hiện được những gì bản thân ao ước, bất chấp việc đó có thể làm tổn thương những người xung quanh.
Lục Nghiên Dương việc gì cũng để lý trí quyết định, đúng là đúng sai là sai.
Nhưng phải có bao nhiêu quyết tâm thì mới có thể đưa ra quyết định sáng suốt?
*******
Sau khi Tào Cẩm Hoa rời đi, hắn ngồi ở sofa, lưng tựa vào thành ghế, gương mặt hơi hướng ra ngoài cửa sổ.
Trông thì có vẻ đang nhìn ra ngoài ngắm phong cảnh, nhưng thực chất Lục Nghiên Dương chỉ đang giả vờ.
Ánh mắt hắn vô định nhìn chăm chăm một điểm.
Thân hình to lớn với vô số vết thương nay lại thiếu sức sống khiến cho cô cũng cảm thấy xót xa.
Kiều Uyển Nhi tiến đến gần, cô muốn an ủi hắn nhưng chẳng biết nên nói gì.
Mẹ hắn cố ý muốn làm cho cô bị thương, thậm chí còn mong ước chuyện kinh khủng hơn như vậy sẽ xảy ra.
Nếu cô nói cô vẫn ổn, không cần phải làm lớn chuyện thì càng khiến cho mọi việc rối ren hơn.
Suy cho cùng, có tội thì phải nhận hình phạt thích đáng, pháp luật không phải trò đùa.
Dù cô có không truy cứu thì xã hội này cũng sẽ không dung thứ cho kẻ cố ý làm tổn thương người khác.
Hơn nữa, nếu như cô bỏ qua việc này thì Hạ Liên Tâm phải làm sao?
Cô ấy cũng suýt bị thương, còn vô số người đi đường vô tội vạ khác.
Dù sao thì Thôi Tử Niệm cũng phải vì sai lầm của bản thân mà trả giá.
Nếu bà ta thực sự hối hận, khi có phán quyết của toà án ăn năn với tội lỗi thì sẽ được khoan hồng.
Pháp luật nghiêm minh nhưng cũng rất có tình người.
Lục Nghiên Dương có lẽ đoán được mẹ hắn làm việc này, nhưng hắn cố trấn an bản thân, để lại chút hình ảnh đẹp cho bà.
Nhìn gương mặt hắn thiếu sức sống, cam chịu mọi việc mà không náo loạn khiến cho cô càng không biết nên làm thế nào.
Kiều Uyển Nhi ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.
Khi cảm nhận được độ ấm nóng lan truyền sang tay mình, nét mặt vô hồn của Lục Nghiên Dương mới tiêu tan.
Hắn xoay đầu sang nhìn cô gái bên cạnh, đôi mắt thương tâm đến đau lòng.
Kiều Uyển Nhi biết bản thân nói hắn ‘đừng lo lắng’ hay là ‘cứ yên tâm đi’ … chẳng qua chỉ là những lời xáo rỗng.
Cô còn không tin được mọi việc sẽ ổn thì làm sao hắn có thể tin được?
Việc này chắc chắn nhà họ Hạ và cả nhà chồng cô ấy làm căng đến cùng.
Cho nên cô cũng không muốn thốt ra những câu nghe có vẻ như đang an ủi nhưng thực chất còn khiến cho tâm trạng của hắn và cô trở nên nặng nề.
Kiều Uyển Nhi chỉ nhẹ cong môi, lộ ra nụ cười thiếu sức sống:
“ Chúng ta xuống vườn đi dạo chút đi”.
“…….
”.
Hắn không nói gì, nhìn chăm chăm vào cô, Kiều Uyển Nhi cũng không nao núng mà đỡ lấy hắn.
Lúc đầu còn sợ hắn không đi, nhưng khi tay cô vừa chạm đến thì hắn liền thuận thế đứng dậy.
1
“………”.
.