Bạn đang đọc Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa 2 – Chương 87: Bắt Chuyện
Sáng hôm sau thức giấc đã thấy bản thân nằm trên giường, Lý Uyên nhớ lại đêm qua, đột nhiên cảm thấy kỳ lạ.
Là ai đem mình về phòng thế nhỉ?
Hôm qua trước khi ngủ, dường như có nghe thấy bên tai có tiếng nói, rất gợi đòn, nhưng cũng có chút quan tâm.
Chậc, không thể nhớ rõ được.
Dạo này công việc nhiều, trí nhớ lại không tốt … thôi mặc kệ đi.
Ai đưa về cũng đâu có quan trọng?
Gác chuyện đó sang một bên, Lý Uyên ngồi thẳng lưng, vươn vai, giãn cơ rồi đi vào phòng tắm.
Đúng là tắm nước nóng vào buổi sáng khiến cơ thể thoải mái thật.
Bao nhiêu mệt mỏi đều mất sạch, các giác quan còn chưa tỉnh hẳn cũng bị nước ấm nóng làm tỉnh.
Xuống dưới nhà ăn sáng, hôm nay chỉ có một mình cô, nghe tiểu Dĩ nói Triệu Tử Anh và cái tên nào đó đa đên công ty từ sớm vì có việc quan trọng.
Có lẽ vì không bị ai làm cho chướng mắt nên Lý Uyên ăn rất ngon miệng, dùng bữa sáng xong xuôi thì cô ẵm bé cưng ra ngoài vườn hoa tắm nắng.
Tiểu Dĩ tuy trẻ tuổi nhưng chăm sóc trẻ con rất chu đáo, lúc nào cũng xung phong đút bé ăn.
Không khí buổi sáng dễ chịu và trong lành, cô ẵm bé con ra ngồi ở xích đu, nhưng chỉ được một chút thì con bé giãy giụa đòi ẵm đi, không chịu ở yên một chỗ.
Cái tiểu cô nương hoạt bát này, đúng là biết cách làm khổ người khác nha.
Lạc Lạc vòi cô phải đưa đi khắp nơi, chỉ cần dừng lại nghỉ một chút là con bé khóc oe oe.
Nhưng làm gì có giọt nước mắt nào đâu?
Tuổi còn nhỏ mà lắm trò thật đấy.
“ Oa oa … pa … wa~”.
“ …….
” – Lý Uyên thở dài, chân cô mỏi nhừ, cánh tay như sắp gãy, vậy mà con bé vẫn đòi bế đi cho bằng được.
“ Nhóc con này, biết mẹ cưng nên không sợ đúng không?” – Cô bẹo bẹo cái má của bé.
Việc này vẫn không khiến nhóc nhỏ hết nghịch ngợm, bĩu môi rồi nhìn chăm chăm vào cô, tỏ vẻ đáng thương.
“ Mẹ hơi mệt, chúng ta nghỉ ngơi chút đi~”.
“ Oa!!!!!!!!!!!!!!!”.
Chỉ mới có mấy tháng tuổi thôi, vậy mà khi nghe thấy liền oà khóc rồi, hệt như con bé biết trước được cô sẽ làm gì vậy.
“ Chị, để em bế cho” – Tiểu Dĩ lên tiếng.
Lý Uyên hết cách, thở dài rồi đưa bé cưng cho cô bé:
“ Haizzz, đúng là lắm trò mà”.
Tiểu Dĩ vừa bế, cánh tay cô liền bất lực buông thõng xuống, giờ đây chẳng còn chút sức lực nào.
Con bé này, hành hạ người khác cũng thật thảm nha~
“ Em bế bé Lạc đi dạo, chị cứ nghỉ ngơi chút đi” – Tiểu Dĩ đáng tin nói.
“ Cảm ơn em nhé, nếu không có em thì chị không biết nên làm gì”.
“ Gia đình em có đến 5 người con, em là chị cả cho nên việc trông trẻ này đã phải làm rất nhiều rồi, có chút thông thạo”.
“ Nhờ cả vào em, chị nghỉ ngơi 10 phút nhé.
Tay của chị … không … nhấc lên được …”.
“ Chị nghỉ ngơi đi, không sao đâu”.
Tiểu Dĩ nhanh nhảu bế Lạc Lạc sang vườn hoa, tiếng khóc dối cũng không còn.
Lý Uyên ngồi được một lúc liền đi vào nhà, khuấy sữa cho con.
Trẻ nhỏ trong giai đoạn này đói bụng rất nhanh.
Đột nhiên cảm thấy nếu bây giờ đã trốn được sang nước ngoài chẳng hạn, sau đó tự mình chăm con và làm việc.
trang trải cuộc sống thì cô chết mất.
Sữa đã được pha xong, cô đi ra ngoài vườn, trên hành lang được chính cô thiết kế với hàng hoa hồng thoang thoảng hương thơm, ở trong mái đình xa xa, có một bóng dáng đang đứng bên cạnh cây đàn dương cầm.
Âu phục thẳng thướm, đầu tóc gọn gàng, nhìn xa xa hệt như một bức tranh tả thực siêu đẹp.
Lý Uyên không khỏi cảm thán trước khung cảnh hiện ra trước mắt:
“ Đúng là … có vài người chỉ đẹp khi không nói gì”.
Đang định rẽ hướng thì giọng nói của người đàn ông vang lên:
“ Khoan …”.
“…….
.
”.
Đột nhiên trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành, hoặc là do cô không có mấy thiện cảm với hắn cho nên chỉ cần nhìn thấy mặt, nghe thấy giọng, hít chung bầu không khí … liền cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô đứng đó, một lúc lâu mới thu lại được vẻ cau có rồi lên tiếng:
“ Triệu thiếu có việc gì cần gặp tôi à?”.
Cái tiếng ‘ Triệu thiếu’ này … nghe từ người khác thì sợ, nhưng từ miệng cô phát ra … sao mà mỉa mai vậy?
Triệu Thần Hy cũng không muốn tranh chấp vô nghĩa, hắn hiểu lý do cô không thích nhìn thấy hắn, chỉ chậm rãi mà hỏi:
“ Chị nói … hơn hai tháng nữa … em sẽ rời khỏi đây?”.
Lý Uyên lãnh đạm nhìn hắn, lạnh nhạt nói:
“ Đúng, có gì không?”.
************.