Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa 2

Chương 59: Trầm Cảm


Bạn đang đọc Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa 2 – Chương 59: Trầm Cảm


Trải qua khoảng thời gian còn tệ hơn ác mộng đó, cuối cùng cô cũng có thể về nhà nghỉ dưỡng.

Đứa bé sau khi sinh ra ăn rất khoẻ, cũng chẳng quấy phá nhiều.

Lý Uyên cũng lo sợ con nhóc này ở trong bụng quậy một trận to thế kia, ra ngoài thì sẽ còn khủng bố hơn thế nữa, nhưng có vẻ như là cô nghĩ quá nhiều rồi.

Giờ thì lại ngoan ngoãn thế kia.

Triệu Tử Anh mỉm cười rồi hỏi:
“ Đứa bé vẫn chưa được đặt tên, em có suy nghĩ gì không?”.

Lý Uyên im lặng, trầm tư đôi chút rồi lên tiếng:
“ Em chỉ muốn … sau này con sẽ vui vẻ”.

Dù không có được gia đình có cả cha và mẹ.

“ Gọi là Lạc Lạc đi”-
“ Triệu Lạc Lạc … ừm, lạc quan, hồn nhiên.


Sau này chỉ cần con bé không âu lo buồn phiền là được” – Triệu Tử Anh có vẻ như tán thành cái tên này.

Tuy có hơi đơn giản, lại không mang nhiều ý nghĩa, nhưng có sao đâu chứ?
Nhà họ Triệu có thế lực, gia cảnh lại giàu có, chẳng thiếu thốn bất cứ thứ gì.

Đứa trẻ sinh ra sau này chỉ cần vui vẻ là được.

Lý Uyên về nhà họ Triệu, Triệu Tử Anh còn tỉ mỉ lựa chọn một căn phòng thật đẹp cho cô.

Căn phòng gần vườn hoa, buổi sáng thức dậy, mở cửa sổ là có thể nhìn thấy được những bông hoa xinh đẹp.

Mọi việc đều có tiểu Dĩ chu đáo chăm lo, cô cũng không còn vất vả.

Nhớ đến giai đoạn còn đang mang thai và đang lẫn trốn sự truy đuổi của nhà họ Lý, mọi chuyện từ giặt đồ, nấu cơm, dọn dẹp … cô đều phải tự mình giải quyết, thực sự mệt mỏi.

Giờ thì cuộc sống đã đỡ vất vả hơn rồi, nhưng mà Lý Uyên cũng quá là xui xẻo đi, sinh con thì vất vả, sau khi sinh xong cứ ngỡ sẽ thoải mái hơn chút thì tắc sữa, ngực căng cứng khó chịu vô cùng.

Vậy nên mỗi ngày đều phải mát xa.

Trong tháng đầu tiên sau sinh, phải kiêng cữ rất nhiều thứ.

Không được tự ý uống thuốc, không rượu bia, … những thứ này thì có thể làm được.

Nhưng căng thẳng cũng phải hạn chế.

Làm ơn đi, cô chịu nhiều áp lực lắm, lại thêm hay nghĩ ngợi nhiều thì sao có thể vui vẻ hồn nhiên được?
Còn nữa, cái tên nào đó dường như không để cô yên thì không chịu được.

Lần nào cũng đem thức ăn đến, tuy là không có nói gì, nhưng sự xuất hiện của hắn thế kia còn khiến cho cô cau có hơn nhiều sọ với thái độ mỉa mai.

Không phải trước đó đã thống nhất hạn chế gặp mặt hay sao?
Bây giờ, ngày nào cũng đến.

Thật là phiền phức mà.

Hôm nay hắn lại đến.


Chẳng biết là trùng hợp hay cố ý, đến ngay lúc cô đang cho con bú.

Tuwf tháng thứ 7 trở đi, cô đã có sữa non, cho nên nơi nào đó đã căng tròn nay càng thêm nảy nở.

Triệu Thần Hy nhìn thấy, nhất thời không thu kịp ánh mắt, nhìn chăm chăm.

“ Anh ra ngoài” – Lý Uyên nhíu mày.

Cảm nhận được cái nhìn không thiện chí từ cô, hắn biết ý thu lại ánh nhìn, có chút khó xử, đưa tay ra sau gáy rồi gãi gãi vài cái.

“ Có phải là lần đầu được nhìn thấy đâu, lần trước còn được chạm vào, ngấu nghiến trong miệng … gắt gỏng gì chứ”.

Triệu Thần Hy ác miệng nhìn cô, khinh khỉnh nói:
“ Mỹ nữ với thân hình bốc lửa tôi gặp cũng nhiều rồi, ai ai cũng đều gợi cảm, cô gầy thế kia, có cho tôi đây cũng chẳng thèm động”.

Vậy lần đầu tiên gặp gỡ, tên nào chủ động tiến đến, suýt chút mọc đuôi rồi ve vẩy? Còn dám nói ra nhưng câu này để trêu tức cô, đúng là tên mặt dày không biét xấu hổ.

Lý Uyên liếc hắn, cũng chẳng thèm để tâm, cô xoay lưng đối diện với hắn rồi tiếp tục cho con bú.

Dù có ghét hắn thì cũng đâu thể để cho con đói mà không lo được?
“…….

.


”.

Thấy cô không có vẻ quan tâm mình cho lắm, Triệu Thần Hy đặt cháo lên bàn, rồi đi ra ngoài.

Hôm nay lại không thể nói được câu nào cho ra hồn.

Vốn dĩ hắn chỉ muốn quan tâm, sao lời nói ra với suy nghĩ trong đầu hoàn toàn trái ngược vậy?
Triệu thiếu gia gãi gãi đầu, chuyện của Trịnh Hoài An có khi phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa mới nói với cô được, tránh Lý Uyên kích động.

Dường như cô có dấu hiệu trầm cảm sau sinh, đang rất căng thẳng.

Có khi phải đưa cô đi du lịch một thời gian để thư giãn.

Vất vả gần cả năm trời, sau khi sinh vẫn chưa thể ngơi nghỉ mà phải tiếp tục lo cho con.

Thế này cũng thật là quá cực khổ.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.