Bạn đang đọc Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa 2 – Chương 54: Trại Giam
Triệu Tử Anh loay hoay đứng ở ngoài phòng sinh đi đi lại lại mãi.
“ Chị đừng có đi mãi như thế, chóng mặt chết mất.
Có gì đâu mà lo lắng như vậy?”.
Nghe thấy hắn nói, vốn muốn xoay sang mắng vài câu thì liền thấy cái người hùng hổ nói đang ngồi trên ghế, gương mặt tái mét, tay đan vào nhau, chân run lẩy bẩy.
“…….”.
Triệu Tử Anh khinh bỉ nhìn em trai mình, thở dài rồi tiến đến vỗ một đòn thật mạnh vào lưng hắn.
Một cái vỗ chang chứa yêu thương khiến cho nội tạng của hắn suýt chút bay ra khỏi miệng, Triệu Thần Hy ho sặc sụa rồi oán thán:
“ Chị đánh em làm gì?”.
“ Không nói được câu tốt đẹp thì câm đi.
Với cả … em không lo lắng thì run rẩy như thế làm gì?”.
“ Em … em nghe mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện không quen, ai thèm lo?”.
“ Vậy về đi”.
“………”.
Hắng giọng, mắt hắn láo liên rồi viện lý do:
“ Em đang đợi … đem đứa bé đó đi xét nghiệm xem có phải là con em không, nếu không thì nhanh chóng kết thúc cái trò hôn nhân này cho đỡ phiền”.
Triệu Tử Anh nhếch mép cười, như đang châm chọc.
Hai chị em họ thay phiên nhau đứng và ngồi ở trước phòng sinh, thời gian trôi qua khiến cho họ càng thêm sốt ruột.
“ Sao vẫn chưa sinh xong vậy? Lúc trước cũng từng nghe vài người nói rồi, sinh rất lâu nhưng cũng đâu đến mức thế này?” – Triệu Tử Anh lên tiếng, đi đii lại lại không yên.
Lát sau một y tá từ trong phòng bước ra, bế trên tay một đứa bé, lên tiếng:
“ Ai là người nhà của sản phụ Lý Uyên ạ?”.
“ Tôi” – Triệu Tử Anh lên tiếng, Triệu Thần Hy đang ngồi trên ghế cũng đứng lên, đến bên cạnh cô y tá đó.
Nhìn đứa trẻ còn đỏ hỏn đang không ngừng khóc to, Triệu Tử Anh thở phào.
“ Sản phụ khó sinh nên phải mổ, hiện tại đã ngất đi rồi.
Sau khi cô ấy tỉnh dậy thì có thể thăm” – Một y tá khác lên tiếng.
Sau khi mọi việc được thu xếp ổn thoả, Lý Uyên được đưa đến một phòng bệnh, gương mặt cô không còn chút huyết sắc nào.
Sau một khoảng thời gian, bác sĩ bước vào phòng, đưa giấy xét nghiệm cho Triệu Tử Anh.
Đứa bé đó với Triệu Thần Hy trùng khớp ADN đến 99,99%.
Cô đưa đến trước mặt hắn, gợi hỏi:
“ Bây giờ thì không cần phải chối cãi nữa rồi, đúng không?”.
“ Em cũng đâu có nói là không nhận?” – Hắn lẩm nhẩm.
Việc này xem như đã tỏ, nhưng còn có một việc Triệu Thần Hy vẫn không hiểu.
Rõ ràng có sử dụng bảo hộ nhưng tại sao lại xảy ra sơ sót?
Nếu như bảo hộ có vấn đề thì …
Khoong thể nào có viẹc như thế xảy ra, đồ mà hắn chuẩn bị sao có thể có vấn đề?
Haizzz, chuyện này kết thúc cũng đã lâu, nhờ người điều tra manh mối đến bây giờ vẫn chưa tìm được gì.
Nhưng không thể để yên như thế được.
Triệu Thần Hy nhìn Lý Uyên nằm trên giường, chuyện này hắn nhất định phải điều tra thật kỹ.
Triệu Tử Anh nhìn ra được suy nghĩ của hắn, dường như đây chính là thần giao cách cảm của chị em.
Cô nhẹ giọng nói bên tai hắn:
“ Lý Uyên chị sẽ nhờ tiểu Dĩ và bác sĩ thăm khám thường xuyên, em đi theo chị”.
“ Có gì gấp hay sao? Chẳng lẽ công ty …”.
“ Về phía công ty chẳng có vấn đề gì, việc chị giao em cũng làm rất tốt”.
“ Vậy thì có việc gì mà sắc mặt chị khó coi vậy?”.
“ Theo chị”.
Triệu Tử Anh cùng với em mình lên xe, Mike lái xe đưa họ trại giam.
Triệu Thần Hy nhíu mày:
“ Chị đưa em đến đây làm gì?”.
“ Vào thì sẽ biết thôi”.
“……..”.
“ Em có biết … vì sao chị đối xử với Lý Uyên tốt hay không?”.
“…….” – Hắn đương nhiên không biết.
Đến một căn phòng giam biệt lập, Triệu Tử Ang bước vào trước.
Tuy là phòng giam biệt lập nhưng vẫn được dựng một tấm kính cường lực rất dày che chắn giữa phạm nhân và người đến thăm.
Bên trong là một cô gái đang mặc áo tù, ngồi trước tấm kính gương mặt teo tóp, dường như không được ăn uống đầy đủ, ánh mắt cô ta mang đầy hận ý.
Khi nhìn thấy có người bước vào, cô ta quan sát một lúc, ánh mắt đột nhiên long lên, gào thét trông rất đáng sợ:
“ Triệu Thần Hy!!!!!!!!!”.
Hắn nhíu mày chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Triệu Tử Anh liền hỏi:
“ Em có nhớ cô ta là ai không?”.
Hắn nhìn chị mình, gương mặt vẫn rất nghi hoặc, cố gắng nhớ ra nhưng vẫn không thể nào nhớ được.
Triệu Thần Hy lắc lắc đầu.
Triệu Tử Anh dường như chẳng có bất ngờ gì trước tình huống hiện tại,.