Bạn đang đọc Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa 2 – Chương 33: Viện Trợ
Tuy giọng nói có vẻ đắc ý, nhưng trong lòng Lý Uyên đang thầm cầu mong Lý Thiên Thiên sẽ sơ hở.
Anh ta chính là cọng cỏ cứu mạng duy nhất mà cô có, chỉ cần anh ta chịu giúp thì cô mới có thể thoát khỏi cái chốn địa ngục không hồi kết này.
Lý Uyên nắm chặt tay, dùng móng tay bấm vào da thịt để bản thân thanh tỉnh.
Cô phải duy trì giọng điệu hống hách này, không được để cho anh ta nghe ra được bản thân đang bất lực, nếu không thì sẽ hỏng hết.
“ Em gái chỉ mong anh có thể sắp xếp cho em một nơi ở tránh tai mắt của bố mẹ thôi, chuyện nhỏ như thế này, dựa vào thế lực của anh trai đây thì chắc chắn có thể giúp được”.
“ Giúp? Ai? Ha, tao giúp mày?”.
“ Giúp em, chẳng còn ai tranh giành với anh nữa, dự án với nhà họ Lục em cũng sẽ cho anh biết chi tiết, chúng t …”.
“ Mày trở mặt với cha cũng đồng nghĩa với việc tự triệt đường sống, tao chẳng cần phải giúp thì mới mất đi một người tranh giành.
Còn về dự án, chắc chắn thuộc về tao rồi, mày không cần phải nói hệt như những lợi ích này sẽ là của tao nếu giúp mày trốn thoát được”.
Cái tên này đúng là không dễ gài bẫy, những gì anh ta nói hoàn toàn chính xác.
Cô còn chưa kịp nói xong thì đã nghĩ ra rồi, chết tiệt.
Lý Uyên im lặng khoảng chừng 3 giây, sau đó giọng nói của cô dần trở nên lạnh lùng:
“ Nếu tôi bị bắt về, anh nghĩ tôi sẽ nói với mẹ anh chuyện gì đầu tiên?”.
Dứt câu, âm thanh đầu tiên cô nghe thấy chính là tiếng hít thở đầy bất an ở đầu dây bên kia.
Cô gái mà Lý Thiên Thiên giấu đi không có gia thế, cho nên không thể nào Dương Quân Quân chấp nhận được người như vậy ở bên cạnh con trai mình.
Bà ta từ khi biết được sự tồn tại của cô gái đó thì đã luôn âm thầm điều tra, uy hiếp, ép buộc rời khỏi.
Vấn đề là đứa con trai này ai mà ngờ lại như bị quỷ nhập, nhất quyết đem cô gái kia giấu đi.
Vốn dĩ định chơi chán sẽ bỏ, kết quả lại rơi vào lưới tình.
Nực cười không cơ chứ?
Lý Uyên biết được nơi ở của cô ấy cũng là do tình cờ nghe được, vốn dĩ cũng chẳng quan tâm lắm, nhưng ai ngờ được việc này lại là mấu chốt quan trọng cứu cô khỏi cái đống phiền phức này.
Cô gái kia đáng thương, nhưng thân mình còn lo chưa xong thì sao cô có thể giúp cô ấy kia chứ?
Lý Thiên Thiên bắt đầu gay gắt khi nghe thấy lời uy hiếp của cô:
“ Mày dám?”.
Lý Uyên cười phì, thách thức:
“ Vậy anh đợi tôi bị bắt về rồi…!thử xem tôi có dám hay không”.
“…….”.
Thấy rõ anh ta có sự nao núng, rõ ràng không dám đánh cược, cô mới bắt đầu nói:
“ Tôi đang bí lối cùng đường, nếu anh giúp tôi thì chẳng có việc gì phải lo lắng nữa.
Nếu tôi bị bắt, không muốn nói ra tung tích của Chu Tiểu Mai, cũng bị mẹ anh ép phải nói.
Tôi nghĩ … tính cách của bà ta, anh phải rõ hơn tôi chứ?”.
“…….”.
Lý Thiên Thiên lưỡng lự, sau đó lên tiếng:
“ Tao cho người giúp mày cắt đuôi đám người bám theo, căn nhà ở hẽm số 11 đang bỏ trống, mật mã tao sẽ gửi qua tin nhắn.
Đến đó thôi, nếu mày bị bắt thì không phải chuyện của tao.
Nhớ quản thật tốt cái miệng của mày, đừng có ăn nói lung tung, nếu không … đừng trách”.
“ Được, nếu anh đã đồng ý thoả thuận thì tôi đương nhiên cũng sẽ giữ kín”.
Lý Uyên cúp máy, đưa tay sờ lên bụng.
Tuy cảm thấy áy náy với Chu Tiểu Mai, nhưng vì đứa con trong bụng, cô phải đảm bảo an toàn cho bản thân.
Tung tích của cô ấy bị Dương Quân Quân phát hiện thì cũng chẳng có điều gì tốt, bà ta chắc chắn làm đủ mọi cách, dù có lấy đi tính mạng của cô ấy, cũng nhất quyết không để cô ấy bên cạnh Lý Thiên Thiên.
Ting ting!
Điện thoại thông báo, quả đúng như lời hứa, anh ta gửi cho cô mật mã.
Lý Uyên chạy đến địa chỉ được cho, là một căn nhà không quá lớn.
Anh ta mà cho cô căn biệt thự mới là chuyện lạ ấy, ghét nhau đến thế thì sao có thể chứ?
Nhưng như vậy cũng tốt, tránh gây sự chú ý.
Vào bên trong, nơi này cũng không quá nhỏ, nội thất chỉnh chu, không tồi.
Lý Uyên rút hết sim điện thoại ném vào thùng rác, các tài khoản mạng xã hội cô cũng thoát ra để tránh thông tin bị lộ.
Đến đây có thể an tâm được một phần rồi..